Chân tướng (thượng)
← Ch.097 | Ch.099 → |
Người nhân viên kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không có trả lời thẳng vào vấn đề của cô, mà một mực cung kính nói với cô: Thưa tiểu thư, ngài là của khách quý của chúng tôi, chủ nhân của chúng tôi đã giao phó xuống, nhất định chúng tôi phải cẩn thận lưu ngài lại.
A. Từ cổ họng của cô, nhẹ nhàng bật ra một tiếng lãnh phúng, móc ra tấm danh thiếp của Kiều Tử Hoài, kín đáo đưa cho đối phương, Đây là kim chủ của tôi, anh trực tiếp tìm anh ta thì hơn, được không?
Đây là cô đang cố ý gây khó khăn, đang muốn xem nơi này có phải chắp thêm cánh cũng khó thoát đến mức nào.
Người nhân viên kia nhìn tấm danh thiếp cô đưa ra, khổ sở khom người, lễ phép dùng hai tay đưa tấm danh thiếp về trong tầm tay Cố Tử Mạt, mất tự nhiên nói, Tiểu thư, nơi này của chúng tôi có quy định riêng của chúng tôi. Anh ta chưa bao giờ gặp một cô gái trực tiếp như vậy, mồ hôi lạnh cũng từ trên trán xông ra.
Vừa rồi ở hiện trường buổi đấu giá, anh ở bên cạnh cũng đã lĩnh giáo qua khí thế và sự can đảm của vị tiểu thư thần bí này rồi, nhưng lúc này tiếp xúc, lại càng cảm thấy không giống bình thường, nếu như tình cảnh hôm này, có thể bị người ghi lại rồi tung lên mạng, thì vị tiểu thư này tất nhiên sẽ là cái tên nổi nhất trong mọi đầu đề câu chuyện rồi.
Dĩ nhiên, bởi vì đội bảo an mạnh mẽ bọn họ cùng với hệ thống giám sát chặt chẽ, cho dù là ai cũng khó có thể mang thiết bị ghi âm camera vào bên trong được, mà phong thái của vị tiểu thư này, cũng chỉ có thể bị mọi người lưu lại trong trí nhớ mà thôi.
Mà đoạn ký ức ngắn ngủi này, nhất định sẽ làm mọi người dư vị vô cùng. Sự kỳ quái của cô, sự hào phóng linh hoạt của cô, phong vận riêng biệt của cô, thậm chí cả thân phận thần bí của cô ấy, nghĩ đến sau buổi đấu giá lần này, đều sẽ bị những người trong giới thượng lưu nói chuyện say sưa đâu.
Cố Tử Mạt chỉ muốn thăm dò đơn giản một cái, cũng không thực sự muốn làm khó đối phương, cô rút tấm danh thiếp trong tay đối phương về, thổi thổi lên ba chữ 'Kiều Tử Hoài' ở phía trên, lại cong ngòn trỏ lên gõ gõ ở bên trên, rất tiếc nuối lại cảm khái nói, Anh đó, thật vô dụng, bảnh bao như vậy cũng không bằng một lời phân phó của chủ nhân của nơi này! Xem ở việc anh còn có công dụng khác, tôi sẽ tiếp tục giữ anh vậy.
Mồ hôi trên trán người nhân viên càng ngày càng dày, khóe mắt giựt giựt một cái.
Vị tiểu thư trước mắt này, thật đúng là thẳng thắn tự nhiên, cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng, không hề biết kiêng dè một chút nào.
Cố Tử Mạt nhận thấy đối phương mất tự nhiên, cũng không để ở trong lòng, cất danh thiếp của Kiều Tử Hoài vào, rồi thoải mái tự nhiên nói: Nếu không để cho tôi đi, vậy thì tôi cũng đành phải ở lại vậy, làm phiền anh dẫn đường thôi.
Tốt quá, tiểu thư, xin mời đi theo tôi. Người nhân viên phấn khởi run run nói xong câu này, liền dẫn cô đến một căn phòng sang trọng trên lầu hai.
Cố Tử Mạt liếc mắt vào bên trong một cái, trang hoàng hào hoa khí phái, có lẽ là phòng khách quý, chẳng qua, loại phong cách hoa lệ này, cô cũng không hề thích, cô lạnh nhạt nhìn lướt qua, nhìn đúng chiếc ghế sa lon bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống.
Rất nhanh người nhân viên mang đến một món điểmtâm ngọt tinh xảo cùng một ly Hồng trà tinh khiết và thơm, vừa vặn đặt ở trên bàn trà thủy tinh trước mặt cô.
Tiểu thư, nếu cô có gì phân phó, xin hãy nhấn chuông, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ cô. Người nhân viên bố trí xong mọi thứ, khẽ cúi người chào Cố Tử Mạt và nói.
Cố Tử Mạt biết rõ đối phương bị bản thân làm cho hoảng sợ quá mức, cũng không có ý định làm khó anh ta, mỉm cười gật đầu, Được rồi, cám ơn, anh có thể đi được rồi.
Người nhân viên lại cúi mình chào, nói: Vâng, chúc cô vui vẻ.
Anh ta nói xong, liền nhẹ nhàng khép cửa lui ra ngoài.
Nhìn người nhân viên kia lui ra, khóe miệng Cố Tử Mạt giật giật, nếu đối phương tiếp tục càu nhàu dặn dò mấy câu nữa, có lẽ cô sẽ yêu cầu anh ta gọi Lục Duật Kiêu tới đây mất.
Thôi thôi, việc gì cô phải làm khó người làm công chứ, theo tình huống bây giờ, Lục Duật Kiêu nhất định rất bận rộn rồi.
Cô tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí trên khay trà tùy ý lật xem, vừa vặn bắt gặp một hình ảnh, khiến cô không khỏi lại lần nữa nhìn kỹ gian phòng này.
Theo như lời trên tạp chí, thì đây là kiệt tác của kiến trúc sư vĩ đại Antoni sao?
A, một phòng tiếp khách nho nhỏ, cũng phải mời Antoni đến thiết kế, thật đúng là —— xa xỉ trong xa xỉ!
'Xoạt'lại lật một tờ, thì nghe phía ngoài có người gõ cửa.
Mời vào. Cô thuận miệng hô một tiếng.
Bên ngoài có một đoàn người đi tới, mọi người ăn mặc đều cực kỳ kiểu cách, trên mỗi khuôn mặt đều thể hiện rõ tính chất chuyện nghiệp, nhưng cô nhìn sâu hơn vào, thì từ trên mặt của bọn họ, nhìn ra thân phận của người đến đòi nợ!
Cô nhìn bọn họ từng người từng người tiến vào, ném quyển tạp chí trở lại khay trà, khoanh tay trước ngực, thoải mái dựa người lên sô pha, nói: Nói thông tục chút, thì các ngươi là đến yêu cầu tôi trả tiền đi.
Người cầm đầu, trên mặt xuất hiện một tia ngạc nhiên, nhưng sau đó che giấu đi, người đó vừa nhìn về phía sau, thì có một người phụ nữ già giặn mặc âu phục thẳng thớm đi ra, tuần tự nói: tiểu thư, căn cứ theo thống kê của chúng tôi, trong buổi đấu giá lần này, tổng cộng ngài đã mua được 5 vật phẩm, tổng giá trị......
Cố Tử Mạt nghe đến đó, liền đưa tay cắt ngang, ý bảo cô ta không cần nhiều lời, sau đó lại dõng dạc nói, Vậy các người tính thế nào, cũng không thể lấy được một phân tiền từ chỗ của tôi. Tại sao như vậy chứ? Bởi vì tôi không có tiền, tôi một nghèo hai trắng, chính là tới giả danh lừa bịp, tôi muốn lừa gạt, chính là chủ nhân của nơi này —— Lục Duật Kiêu, người mà tôi muốn hố, cũng là Lục Duật Kiêu, nếu phương tiện, thì để cho tôi nói chuyện với anh ta một chút.
Toàn bộ mọi người trong phòng, đều nghẹn họng nhìn trân trối, trong buổi đấu giá, bọn họ đã sớm thấy được vị tiểu thư này khó đối phó, ai có thể nghĩ, kết quả hoàn toàn không phải khó đối phó, mà là không có cách nào đối phó!
Bọn họ chưa từng thấy một kẻ lưa gạt nào lại trực tiếp mà có gan lớn như vậy, càng chưa từng gặp một tên tội phạm nào thẳng thắn như vậy!
Vốn dĩ, người muốn đánh cuộc với Lục thiếu cũng không phải là ít, nhưng người khiêu chiến Lục thiếu thông minh và có thủ đoạn nhất, thì vị trước mắt này, vẫn là thứ nhất, Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả.
Cố Tử Mạt cảm thấy nhàm chán, cô không muốn mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ, nói thẳng ra là, những người này cũng chỉ là làm việc cho Lục Duật Kiêu mà thôi, cho dù cô có hù cho những người này hồn phi phách tán, thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến Lục Duật Kiêu cả.
Mặc cho cô ở chỗ này giày vò đến mày choáng mắt hoa, thì Lục Duật Kiêu không phải cũng chẳng đau đớn gì sao.
Cô hơi cúi người về phía tước, lạnh nhạt liếc nhìn đoàn người trước mặt, Đừng đứng ngốc ở đó, nên đi tìm Lục Duật Kiêu thì nhanh đi tìm anh ta đi, không có anh ta ở đây, hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề, mục tiêu của tôi, từ đầu chí cuối, đều là Lục Duật Kiêu!
Lời còn chưa dứt, cửa liền bị người đẩy ra từ bên ngoài, cô híp híp mắt, tựa như đang thưởng thức, nhìn anh từ đầu cho tới tận chân.
Khuôn mặt siêu đẹp trai mà tất cả những cô gái khác vừa nhìn đều trở nên cuồng nhiệt, còn có vóc người tam giác, cùng vong hông chắc nịch, và đôi chân dài phía dưới.
Còn nữa, mùi nước hoa Truth—for—Menkhiến người khác động lòng này.
Đúng! Bề ngoài vẫn là bộ dạng trước kia, cao lớn tuấn mỹ, nhưng mùi vị, lại thay đổi.
Cô nhìn người đàn ông bước đến gần, thì vụt đứng lên khỏi ghế sô pha, sau đó đi thẳng tới trước mặt người nhân viên dẫn đầu kia, đoạt lấy tất cả giấy tờ trogn tay anh ta, ở vị trí còn cách Lục Duật Kiêu nửa mét, hướng đến gương mặt tuấn tú của Lục Duật Kiêu, ra sức vung mạnh.
Mộtt ập tờ giấy trắng, trong thoáng chốc đều tan tác, bao phủ cả người Luc Duật Kiêu trong những trang giấy màu trắng, Cố Tử Mạt làm xong những điều này, còn lùi về phía sau một bước, một đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.
A —— có người không nhịn được kinh ngạc, la lên thất thanh, người cầm đầu vừa thấy, cũng với tâm trạng muốn bảo vệ chủ nhân, tự cho là đúnghướng về phía ngoài cửa hô to, An ninh đâu, an ninh mau đi vào!
Lục Duật Kiêu không khỏi cau mày.
Cố Tử Mạt không thích bọn họ quấy rầy, đi giày cao gót ra phía cửa, mở rộng cửa hơn một chút cho bọn họ, Còn muốn tiếp tục lăn lộn ở chỗ này, thì hãy mau rời đi!
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, cũng không quá hiểu được hiện trạng, đây là bọn họ đang bị cô gái này uy hiếp sao?
Lục Duật Kiêu vẫn bất động như núi, lánh mắt ạnh nhạt vô tình nhìn về phía cửa.
Những người trong đoàn người này đều là nhân tinh, chỉ cần một cái ánh mắt của Lục Duật Kiêu, bọn họ liền hiểu ý, nhìn hiểu rõ chỉ thị của Lục Duật Kiêu, đoàn người rối rít cầm đồ vật, chen lấn xô đẩy nhau ra cửa, trước khi đi, vẫn không quên đóng cửa cho bọn họ.
Một cánh cửa, ngăn cách toàn bộ những thứ dư thừa và cả âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.
Coi như bọn họ thức thời! Cố Tử Mạt dùng ánh mắt cung tiễn bọn họ rời đi, kiểm tra lại giấy tờ mà bọn họ lưu lại, cuối cùng lôi ra một cuốn chi phiếu, đưa thẳng đến trước mặt người đàn ông, Ký tên! Trả tiền!
Người đàn ông không lên tiếng, ngón tay thon dài câm lên cuốn chi phiếu lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ chuyển hướng về phía cô, thân mình hơi nghiêng về phía cô.
Cố Tử Mạt theo bản năng liền lui về phía sau một bước, khiêu khích anh nói, Thế nào? Có phải anh không muốn giao? Đã nhìn ra, anh còn keo kiệt hơn Hà Ân Chính. Chẳng qua em cũng không có ngu, chúng ta từng khoản từng khoản một tính toán bút trướng cho tới ngày hôm nay đi, bởi vì tôi đưa ra giá quỷ dị, rất nhiều vật phẩm cũng bán ra với giá tiền không thuộc về nó, dù nói thế nào, thì anh cũng vẫn kiếm được, tính như vậy, thì một lợi một thua, anh cũng không coi là bị thua thiệt nhỉ.
Cô nói đúng là sự thật không thể nghi ngờ. Dưới sự dẫn dắt sai hướng của cô, rất nhiều vật phẩm cũng được bán ra với cái giá trên trời.
Người đàn ông nghe cô nói là bút trướng này, thì cười ranh mãnh một tiếng, đưa tay ôm chặt eo của cô, ném cuốn chi phiếu mỏng lên khay trà ở một bên, đôi môi đến gần bên tai của cô, cắn lỗ tai của cô, Anh không có bị thua thiệt, rất lời, rất vui vẻ, em thì sao? 14 vạnmiếng đất thổ cư?
Hai người đứng quá gần nhau, ý chí của cô cũng vì vậy mà bị tổn thương, Cố Tử Mạt ngửa đầu mình tránh ra, cúi đầu xuống cắn răng nghiến lợi bẻ bàn tay anh, Nói nhảm ít thôi! Anh trả tiền trước đi rồi nói! Từng bước tác chiến của cô rất rõ ràng, trước hết để cho anh thanh toán hết các khoản tiền, nếu không, cho dù cô thuận lợi bước ra khỏi cánh cửa này, cũng sẽ thành kẻ nghèo rớt mùng tơi còn nợ nần chồng chất nữa.
Vui vẻ sao? Giọng nói ranh mãnh, trầm thấp của người đàn ông truyền vào trong tai của cô.
Cố Tử Mạt cúi đầu thấp hơn, nặng nề hít một hơi.
Nhiều ngày nay, cô đều bị anh đối xử ôn nhu dịu dàng như vậy, vậy mà sự dịu dàng lần này của anh, lại khiến tất cả sự dịu dàng thường ngày của anh đều hóa thành châm chọc.
Người đàn ông này, bị cô đánh vỡ thân phận, nhưng không có một chút tự trách cùng nhận lỗi nào, ngược lại đuổi mọi người ra ngoài, sau đó tranh công lĩnh phần thưởng với cô. Anh không ý thức được sai lầm của mình sao? Hay là nói, anh thân là người của nhà họ Lục kiêu ngạo kia, khiến cho trong từ điển của anh, không có hai từ 'nhận sai'?!
Nếu như là ý trước, thì anh đã không có thuốc nào cứu được, cô gán cho anh một cái tội 'lỗi lầm không thể tha thứ".
Nếu như là ý sau, thì cô cũng chỉ có thể 'ha ha' rồi, chênh lệch! Sự chênh lệch trắng trợn!
Cô cắn răng, không tiếp tục vặn tay của anh, mà là đặt tay lên tay trái của mình, hung hăng tháo chiếc nhẫn trên ngón vô danh ra, âty phải nắm chiếc nhẫn từ từ đưa lên cao, nói gằn từng chữ, Dùng cái này đổi! Đã đủ chưa?
Chiếc nhẫn này, sờ qua rất có cảm giác cổ xưa, nghĩ đến là bảo bối gia truyền của nhà họ Lục, nhất định là giá trị xa xỉ, cô dùng nó đổi với đống hóa đơn kếch xù này, đúng lúc là vật gì cũng có chỗ dùng!
Cô hận anh, dùng việc tiêu tiền để trả thù anh, chỉ là hạ hạ sách, mà dùng chiếc nhẫn có ý nghĩa này gán nợ, lại tuyệt đối là thượng sách!
Quả nhiên, Lục Duật Kiêu hơi sững sờ, anh nhìn ngón tay đeo nhẫn của cô, ánh mắt bỗng trừng lớn, Tử Mạt, đây không phải là chuyện đùa.
Em không đùa, vì sao em làm như vậy, trong lòng anh cũng hiểu rõ ràng. Em tháo chiếc nhẫn này xuống, dùng chiếc nhẫn này, thanh toán cho sự ngu xuẩn của bản thân, anh giễu cợt em cũng được, trêu đùa em cũng thế, em đều sẽ không để ý.
Người đàn ông nghe được lời của cô, ngực nhấp nhô kịch liệt, một lúc lâu sau mới tìm trở về được giọng nói của mình, cánh tay của anh, ôm chặt lấy eo của cô, tròng mắt gần hơn trừng mắt nhìn cô, trầm thống nói, Tình yêu của chúng ta, hôn nhân của chúng ta, đều không liên quan gì đến thân phận của anh.
Cho nên, anh cảm thấy như vậy, khiến cho anh cảm thấy rất kiêu ngạo, cảm giác mình gặt hái được một tình yêu ngây thơ trong sáng? Anh cảm thấy em đối xử với anh quyết liệt như vậy, khiến anh rất uất ức? A, em chỉ có thể nói, từ cái giây phút biết được thân phận của anh kia, trong lòng em đã tràn đầy uất ức, em cảm thấy mình đặc biệt uất ức, nhưng mà em lạikhông có cách nào làm ra chuyện kinh thiên động địa gì cả, em chỉ có thể dùng chút tài mọn này để đi đối phó anh. Cô nói thật nhỏ, lúc nói những lời này, cô ra sức nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của anh, nhưng đến cuối cùng, cô đã thua.
Giằng co với một người đàn ông nói láo không hề nháy mắt như vậy, cô là đồ ngốc sao?
Người đàn ông mím môi, thử mở miệng giải thích, Vào ngày chúng ta đi lấy giáy chứng nhận kết hôn, anh đã cố gắng nói với em, nhưng lại bị em cắt đứt, mà sau này, anh lại cần tính toán quá nhiều, cho nên vẫn không dám, nhưng Tử Mạt, thân phận của anh cũng không phải giả, Lục Minh Tuyên là một cái tên khác của anh.
Đóng giả chính mình, chơi thật vui sao? Cô châm chọc mở miệng.
Tâm tình của cô rất loạn, nếu nghĩ kỹ ra, thì Lục Duật Kiêu cũng không hề ra sức giấu giếm, bởi vì từ lúc cô tiếp xúc với anh tới nay, chưa từng truy cứu thân phận chân thật của anh, lúc bắt đầu, là bởi vì từ trước đến này cô có thối quen giữ vững khoảng cách với người khác, ngay cả đối với anh, cũng giống như vậy, mà sau đó, cô lại muốn từ từ hiểu rõ anh, nên cũng không có hỏi anh.
Nhưng mà trong thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, thân phận của anh bị vạch trần, mang đến cho cô, đều là đủ loại châm chọc.
Chuyện cũ như hoạt hình lướt qua trước mắt cô, Kiều Tử Hoài xuất hiện đóng giả Lục Duật Kiêu, anh cũng không làm rõ, mặc cho em đấu với Kiều Tử Hoài, anh cảm thấy chơi rất vui đúng không? Anh và Ninh Uyển hẹn hò trong phòng bao riêng, khiến Ninh Uyển biết được thân phận của anh, mà em, vẫn chẳng hay biết gì, chơi như vậy rất vui sao? Cô đè âm thanh xuống rất thấp, cố gắng không để cho anh nghe ra bản thân có bao nhiêu thống khổ.
Nhưng chính bản thân cô biết, mình là nhiều đau nhiều hận, cô từng lời từng lời lên án, cuối cùng chỉ tổng kết ra một câu—— cô bị đùa giỡn!
Mọi người, đều đang trêu đùa cô!
Cô không hề chùn bước mà rời khỏi nhà họ Cố, cô hung hăng miệt thị Hà Ân Chính, cô tràn đầy tự tin vùi đầu vào trong lòng người đàn ông này, cô cho là mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cô hy vọngđầy cõi lòng, cho là mây mù trong quá khứ đều đã đi qua rồi.
Nhưng không ngờ, quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị đùa rỡn! Còn bị nhiều người cười nhạo như vậy nữa!
Người đàn ông không chút nghĩ ngợi, đưa tay liền cầm cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực, hôn lung tung lên trán của cô, trầm thống mở miệng, Tử Mạt, anh phải làm cái gì, thì em mới có thể tha thứ cho anh?
← Ch. 097 | Ch. 099 → |