Không ngờ giả heo ăn thịt hổ già 1
← Ch.090 | Ch.092 → |
Cố Tử Mạt cẩn thận đi ra ngoài, lại phát hiện là một đường thông suốt, hoàn toàn không có người ngăn cản cô, chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Hà Ân Chính đã lấy được vật mà mình muốn.
Về phần Cố Trinh Trinh, có lẽ lúc này, đang trên con đường bị ép đến điên rồi.
Thực sự Cố Trinh Trinh không làm cho Cố Tử Mạt thất vọng, tình trạng của cô ta bây giờ, quả thật làm cho bất cứ ai nhìn thấy, tâm tình cũng sẽ thoải mái.
Từ sau khi Hà Ân Chính đi rồi, Cố Trinh Trinh liền buồn bực ở trong phòng, cả hai tấm rèm cửa sổ dày đều kéo vào, cô ta vùi mình ở trong bóng tối, cắn răng tiêu hóa tất cả mọi chuyện.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là, xui khiến Hà Ân Chính chụp ảnh nude của Cố Tử Mạt, sau đó sẽ dùng cái đó uy hiếp Cố Tử Mạt, lấy lại thẻ nhớ trong tay Cố Tử Mạt, nhưng không nghĩ đến, cho dù Cố Tử Mạt ở trong hoàn cảnh này, chị ta vẫn thuyết phục được Hà Ân Chính!
Cái tên Hà Ân Chính chuyên làm hỏng việc còn nhiều hơn là thành công này, còn lật mặt, lấy được thẻ nhớ, hiện tại quay ra uy hiếp ngược lại cô.
Mục đích của Hà Ân Chính rất rõ ràng - Tiền tài của nhà họ Cố, mà đương nhiên Cố Trinh Trinh biết, cô ta hoan toàn không có biện pháp làm được yêu cầu của Hà Ân Chính, người nắm quyền của nhà họ Cố, là Cố Trình Đông, mà không phải Cố phu nhân.
Có thể là một mình cô buồn bực ở trong phòng thời gian quá dài, có người giúp việc lo lắng cho cô, không nhịn được bưng một ly nước chanh tới đây, gõ cửa, có ý tốt ân cần hỏi cô, Nhị tiểu thư, cô có khỏe không?
Cố Trinh Trinh nghe được lời nói của người giúp việc, vụt ngồi ngay từ trên giường dậy, ba chân bốn cẳngra mở cửa, trợn trừng mắt nhìn người giúp việc nói, Vừa rồi bà tôi là gì!
Bởi vì trước đó cô đã khóc, giờ phút này ánh mắt của cô đỏ ửng, bên trong đầy tức giận, giờ phút này càng lộ vẻ liều lĩnh ác liệt, người giúp việc thấy thé, không khỏi trong lòng lo sợ, cúi thấp đầu, giọng nói thật nhỏ run run rẩy rẩy, trả lời, Nhị tiểu thư.
Bà cũng coi như là người giúp việc lâu năm trong nhà họ Cố rồi, qua nhiều năm như vậy, họ đều gọi Cố Tử Mạt là đại tiểu thư, mà vị tiẻu thư chân chính của nhà họ Cố trước mắt bà này, bị bọn họ gọi là nhị tiểu thư, không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì tuổi tác, Cố Tử Mạt ra đời sớm hơn Cố Trinh Trinh 1 tháng.
Cố Trinh Trinh lại nghe một lần gọi nữa, cả khuôn mặt càng tỏ vẻ dữ tợn, cô cố gắng dùng một cái tay vịn khung cửa, cố đè nén cơn tức đang muốn bùng nổ của mình, cúi đầu liếc về phía ly nước chanh trong tay người giúp việc, cô dùng một cái tay khác thử nhiệt độ, phân phó nói, Tôi không muốn uống lạnh, bà mang một ly nóng đến đây, cần dùng nước nóng. Cô cố ý cường điệu một tiếng, dùng nước nóng.
Người giúp việc đã sớm bị sợ đến tứ chi đều phát run, nghe thấy Cố Trinh Trinh muốn bà đi đổi nước chanh, giống như bắt được tấm bùa cứu mạng vậy, nhỏ giọng hèn mọn đồng ý, sau đó vội bước nhanh đến phòng bếp.
Hừ! Cố Trinh Trinh nhìn bóng lưng chạy trốn của người giúp việc, từ trong mũi bật ra một tiếng hừ lạnh. Trước cho kẻ địch một chút lợi nhỏ, sau sẽ đánh bọn họ vào địa ngục, như vậy chẳng phải là tốt hơn!
Cố Trinh Trinh tức giận với cách gọi kia, trên người cô chảy dòng máu của nhà họ Cố, nhưng lại chỉ có thể bị gọi là nhị tiểu thư, đứng dưới Cố Tử Mạt, đáng hận hơn chính là, sinh nhật của cô và Cố Tử Mạt, còn kém nhau một tháng, chỉ kém một chút như vậy, là cô có thể là đại tiểu thư rồi.
Tại sao cô muốn làm đại tiểu thư? Đó cũng không phải bởi vì cô muốn làm chị, mà bởi vì, cô muốn làm hạng nhất, mà không phải thứ hai nhị tiểu thư.
Từ nhỏ, thì cô đã không phục Cố Tử Mạt rồi, tại sao Cố Tử Mạt lại xinh đẹp hơn cô, lúc còn đi học, chắc chắn sẽ có nam sinh đi tới trước mặt cô, khen cô rất xinh đẹp, nhưng một khi bọn họ thấy Cố Tử Mạt, cũng đều sẽ cảm thán một câu, chị của bạn thật đẹp.
Không chỉ là như vậy, thành tích học tập, Cố Tử Mạt cũng đều hơn cô, thành tích hóa học của Cố Tử Mạt rất tốt, lại có thiên phú về điều hương, cũng bởi vì như vậy, từ lúc Cố Tử Mạt còn chưa tốt nghiệp đại học, đã bị Cố Trình Đông đưa ra nước ngoài học tập, mà cô khi đó, vẫn ở lại trong nước!
Cố Tử Mạt giống như là ánh trăng trên bầu trời, mà cô, chính là một ánh sao sáng, đứng trước một vầng trăng sáng, một đốm ánh sáng nhỏ, đã bị xem nhẹ, cho nên sau khi Cố Trinh Trinh hiểu biết những điều này, thì cô đã lập lời thề, nhất định phải đè ép ánh sáng của Cố Tử Mạt xuống!
Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể toàn tâm toàn ý thưởng thức ngôi sao sáng chói kia!
Nghĩ đến đây, tay Cố Trinh Trinh vịn trên khung cửa, cũng đã nắm thành một nắm đấm kiên định, người giúp việc đã lại bưng ly nước chanh đến, Cố Trinh Trinh đưa tay chạn lên thành ly, nhiệt độ nóng bỏng.
Người giúp việc rất nghe lời, thực sự dùng nước nóng.
Khóe miệng cô nâng lên, bưng lên ly nước chanh nóng bỏng kia, tức giận nói, Bà muốn chết hả, cho tôi ly nước nóng như vậy, bà muốn bỏng chết tôi ư! Không chờ người giúp việc giải thích, cô đã nhắm ngay nửa bên mặt trái của người giúp việc, hất thẳng ly nước chanh lên đó.
A —— đau —— người giúp việc đau kêu lên, che nửa gương mặt bị bỏng nổi lên bọng nước, sợ hãi nhìn Cố Trinh Trinh. Cho dù bị dội nước nóng, bà cũng không dám làm quá ầm ĩ, bà làm việc ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết tính khí của Cố phu nhân là thế nào.
Lại không nghĩ rằng, nhị tiểu thư luôn luôn ấm áp nhẹ nhàng, thế nhưng độc ác lên cũng không hề kém Cố phu nhân.
Nhìn dáng vẻ người giúp việc khiếp đảm lại không dám nói, ánh mắt chân mày Cố Trinh Trinh đều là ý cười, cô ngông cuồng nhìn nửa gương mặt đã bị hủy của người giúp việc, 'keng'một tiếng tay cầm ly thủy tinh buông lòng, ly thủy tinh lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh trên mặt đất, bắn tung ra giống như những bông hoa nhỏ.
Dùng tay dọn dẹp sạch sẽ cho tôi! Cố Trinh Trinh không thèm để ý loại người giúp viêc thấp kém này, xoay người, đi xuống dưới lầu.
Cố phu nhân thấy cô đi xuống, không nhịn được bước đến trước mặt Cố Trinh Trinh, đưa tay chạm lên gò má của Cố Trinh Trinh, Trinh Trinh, con có thể nghĩ thông suốt, thật sự quá tốt, haiz, phát sinh chuyện như vậy, mẹ cũng không biết nên khuyên con như thế nào nữa.
Cố Trinh Trinh chán ghét hất tay Cố phu nhân ra, tức giận nói, Cả ngày mẹ chỉ biết đánh bạc cùng với mấy vị phu nhân kia, làm sao biết khuyên con như thế nào chứ! Nếu mẹ có thời gian, vẫn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để thắng lại tiền đã thua đi, nếu như bị ba biết mẹ nợ mấy khoản nợ kia, thì hai chúng ta, từ nay sẽ không được sống dễ chịu nữa đâu!
Vừa nghĩ đến, cũng vì Cố phu nhân không giữ được trái tim của Cố Trình Đông, nên Cố Trình Đông mới không tín nhiệm mẹ con cô, cũng chưa bao giờ để cô nhúng tay vào chuyện của công ty, cô cũng không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của Hà Ân Chính, cảm giác oán giận của cô lại càng nhiều.
Mà tại sao Cố Tử Mạt lại vào nhà họ Cố? Còn không phải vì Cố phu nhân tự giày vò thân thể đến hỏng, dẫn đến không thể sinh con được nữa!
Nguyên do của tất cả những việc này, chính là Cố phu nhân.
Cố Trinh Trinh hiểu mẹ mình hơn so với bất kỳ ai, ham bài bạc, lại ham ăn lười làm, thích đẹp, nhưng khiếu thẩm mỹ luôn luôn khác biệt những quý phu nhân khác, quả thật là không có thuốc nào cứu được!
Cố phu nhân chưa từng bao giờ nghĩ đến, con gái của bà vậy mà lại nói bà như vậy, trong lúc nhất thời, bà cũng phải trợn tròn mắt, ánh mắt hóa trang quái dị dày cộm mở to, khó hiểu nhìncon gái của mình, Trinh Trinh...... Làm sao con có thể...... Tại sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ.
Nửa đời trước của Cố phu nhân, tính toán tỉ mỉ.
Trong giới thượng lưu, dù thế nào cũng được coi như một nhân vật truyền kỳ, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, bà hoàn toàn thua dưới tay của chồng mình, trận chiến đó, không chỉ làm cho bà mất đi một gia đình hoàn chỉnh, càng làm cho nhà mẹ đẻ của bà không gượng dậy nổi.
Cố phu nhân không chịu đựng được hai đòn đả kích nặng nề đến cùng lúc, trong khoảng thời gian đó, tinh thần cũng trở nên bất thường, còn bị Cố Trình Đông đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, sau đó Cố phu nhân chữa khỏi xuất viện, giống như đã biến thành một người khác vậy.
Bà cũng không có quyết tâm tranh đoạt gì nữa, cũng không tính toán khôn khéo nữa, bà không trở lại thương trường, mà lại đến sòng bạc.
Theo đó, có người đứng ra phân tích, nói Cố phu nhân sau khi bị đả kích, cảm thấy cuộc sống vô vọng, đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch cuộc sống, bắt đầu thể nghiệm niềm vui thú của người đánh bạc.
Còn có người nói, nhìn ngoài mặt là Cố phu nhân tự nguyện gửi thân ở sòng bạc, nhưng trên thực tế, đây đều là bị Cố Trình Đông ép, Cố Trình Đông kiêng kỵ vợ của mình, ông ta sợ Cố phu nhân cấu kết với đối thủ cạnh tranh của nhà họ Cố ngóc đầu trở lại, chuyển bại thành thắng, vì vậy, Cố Trình Đông llúc nào cũng giám thị vợ của mình, Cố phu nhân bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đánh bạc chơi tiền rồi. Bà thua càng thảm, thì Cố Trình Đông lại càng vui vẻ.
Nhưng cho dù là cách nói nào, đều không thể vạch ra chân tướng ban đầu, sự thật đó, chỉ có bản thân Cố phu nhân biết.
Cố Trinh Trinh chán ghét người mẹ này của mình, nhưng cô lại khổ sở vì không có cách nào thoát khỏi bà, hôm nay nhìn ánh mắt bi thương của Cố phu nhân, cô chẳng những không cảm thấy Cố phu nhân đáng thương, ngược lại càng cảm thấy, ánh mắt kia giống như keo dính nhựa cao su, dính vào trên người cô, ngăn chặn toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể cô, không thể thở được.
Bởi vì mẹ chỉ biết bài bạc, bởi vì mẹ liên lụy đến con, cho nên con có tư cách nói như vậy với mẹ! Lần đầu tiên, Cố Tinh Trinh không che giấu chút nào nói ra tiếng lòng của mình.
Diện mạo của Cố Trinh Trinh, ở trong hội, cũng coi như là thượng thừa, hơn nữa cô có thể làm ra vẻ sẽ chịu đựng, am hiểu diễn trò, vì vậy mà khiến không ít Quý công tử quỳ dưới chân cô, có những Quý công tử này giúp đỡ làm cầu nối, cô thuận lợi tiếp xúc đến vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu.
Nhưng sau khi cô bước vào, mới phát hiện, muốn được người trong xã hội thượng lưu chấp nhận, trở thành cửa ải khó khăn nhất, mà ở cửa ải này, cô đều bị thua do mẹ của mình.
Rất nhiều người sẽ tới hỏi thăm tên họ của cô, nghe được dòng họ của cô, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng không phải là danh hiệu của Cố Trình Đông, mà là Cố phu nhân. Bọn họ sẽ hỏi, cô có phải có một người mẹ là dân cờ bạc hay không?
Một câu nói này, giống như là một cơn ác mộng, lúc nào cũng quấn quanh người cô, làm cho cô không cách nào ngẩng đầu lên trước những người kia được, khiến cho tất cả cố gắng của cô đều trôi theo dòng nước.
Cô là cô gái từng tiếp thu giáo dục của trường đại học, thông qua sách vở, vẫn luôn cho cô biết rằng, cuộc sống là bình đẳng, là xã hội đối với người bất bình đẳng, cho nên, xuất hiện, những người ăn đói mặc rét, chúng ta phải đi sáng lập thế giới mới. Nhưng khi co lăn lộn trong xã hội thượng lưu lâu hơn, thì cô phát hiện một sự thật tàn khốc, thật ra thì vừa đúng ngược lại, cuộc sống là không công bằng, còn ngược lại xã hội lại rất công bằng.
Cũng vì, cô có một người mẹ là dân cờ bạc, chưa bao giờ sẽ quan tâm, cất nhắc, chỉ điểm ba cô, cho dù cô có cố gắng thế nào, vẫn không thể đặt được vị trí đứng đầu đó.
Trinh Trinh...... Tròng mắt Cố phu nhân bỗng chốc trợn tròn, nhìn chằm chằm cô, trên mặt đều là đau thương.
Cố Trinh Tinh thấy bi thương trong mắt Cố phu nhân, nhưng hoàn toàn xem thường, cô vẫn cảm thấy, Cố phu nhân thiếu nợ cô, bà ấy nên trả cho cô, Cố phu nhân đau lòng trong chốc lát, cũng không bù đắp được lỗi lầm trước kia của bà, huống chi, những năm gần đây, Cố phu nhân sống không tim không phổi, mỗi lần thua tiền, sau khi bị Cố Trinh Đông tức giận mắng mỏ một chút, lại rất nhanh đã quên nỗi đau của vết sẹo đã lành, lại tiếp tục vùi đầu trên chiếu bạc.
Hai mẹ con bình thường không hiểu nhau, giờ phút này hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu lẫn nhau.
Cố Trinh Trinh đang ở đáy cốc, lại đối mặt với một người mẹ như vậy, đương nhiên cực kỳ phiền muộn, cô không thể sửa đổi tất cả, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đẩy ra Cố phu nhân, chuẩn bị lên lầu thu thập bản thân một chút, sau đó đi tìm mình đám bạn xấu kia của mình.
Trong lúc đó xoa xoa bả vai, cánh tay lại bị Cố phu nhân tóm chặt, cô kinh ngạc liếc Cố phu nhân một cái, ngay sau đó trên mặt tràn đầy chán ghét nói: Bà buông tôi ra... tôi không muốn nán lại ở chỗ này một giây nào nữa! Cô lấy làm hổ thẹn vì bà ấy.
Nhưng Cố phu nhân không hề buông tay ra, cúi thấp đầu, thấp giọng nói: Trinh Trinh, mẹ vẫn cảm thấy, mình là một đưa con thất bại, cũng là người vợ thất bại, nhưng mẹ thật sự không ngờ, cuối cùng mẹ cũng đã trở thành một người mẹ thất bại, Trinh Trinh, mẹ thực xin lỗi con.
Giọng nói của bà nhỏ mà khàn khàn, từng chữ đều lộ ra réo rắt thảm thiết cùng cô đơn, cái giọng nói này khắc sâu vào tận trong sương, nhưng không cách nào nói rõưu thương.
Cố Trinh Trinh chưa từng thấy Cố phu nhân như vậy, dù Cố phu nhân thua bài một số tiền lớn, bà cũng chỉ biết la lối om sòm như điên, khi thì gào khóc, khi thì ném đồ đạc, mà Cố phu nhân lúc này, có một loại tịch mịch ưu thương.
Ánh mắt Cố Trinh Trinh hơi ngây dại, loại cảm giác bi thương này, làm sao lại xuất hiện trên người Cố phu nhân thoa son môi sắc sỡ tầm thường, vẻ bóng mắt khoa trương đây!
Có lẽ là do huyết mạch tương liên, lúc Cố phu nhân nói ra lời này, bước chân của Cố Trinh Trinh đã khó mà di chuyển, dù cho trong lòng cô đã gán cho Cố phu nhân rất nhiều tội, dù cô rất muốn liệt kê từng lỗi lầm mà Cố phu nhân mắc phải, nhưng trước mắt một Cố phu nhân đang bi thương, tất cả phẫn hận của cô cũng bị che đi.
Quả thật đúng như bản thân Cố phu nhân nói, bà thua mất sự nghiệp cha mẹ ttruyền cho, trở thành một đứa con thất bại, chồng bà đi ra khỏi cái nhà này, bà trở thành người vợ thất bại, nếu ngay cả đứa con gái là cô cũng rời đi, Cố phu nhân nhất định sẽ hỏng mất.
Cố Trinh Trinh không muốn lấy đi cọng rơm cuối cùng của Lạc Đà, cô không thể tha thứ bản thân trở thành Tội Nhân Thiên Cổ.
Cuối cùng, cô vẫn giống như trước đây, tiến tới thành khẩn khuyên bảo mẹ mình, Mẹ, mẹ có thể đừng đánh bac nữa hay không, mỗi lần mẹ thiếu tiền đánh bạc, đều do ba đến trả, cứ như vậy, ba sao có thể vui vẻ với chúng ta chứ? Mẹ, vì chút tôn nghiêm của hai mẹ con chúng ta, vềsau cmẹ có thể đừng đánh bài nữa hay không. Ở trong nhận thức của cô, nguồn gốc bi kịch của cô và Cố phu nhân, toàn bộ đều đến từ một chữ —— đánh bạc.
Nghe thấy Cố Trinh Trinh dùng lời khuyên bảo, ánh mắt Cố phu nhân lóe lên một cái, bà há miệng, muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, bà nắm cánh tay Cố Trinh Trinh, từ từ trượt xuống, cuối cùng trượt đến lòng bàn tay của Cố Trinh Trinh, muốn cầm tay của con gái mình.
Lòng bàn tay của Cố Trinh Trinh truyền đến một trận tê dại, cô phản ứng theo bản năng muốn rời đi, trước tiên đã rút tay mình ra rồi.
Tong tầm tay Cố phu nhân trống rỗng, bà mất mát nhìn bàn tay trống không của mình, ánh mắt trống rỗng không có gì, trên mặt tràn đầy bi ai.
Tay Cố Trinh Trinh nắm thật chặt, thở ra một hơi, dịch tay sang bên cạnh, lấy tay cọ xát lòng bàn tay của Cố phu nhân.
Một luồng hơi ấm kỳ lạ, thông qua đầu ngón tay, truyền vào tứ chi cùng thân thê Cố phu nhân, bà cẩn thận đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé của Cố Trinh Trinh, sau đó lôi kéo tay của Cố Trinh Trinh, đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Trinh Trinh, con có biết, vì sao mà mẹ vẫn lừa ba con chẳng hay biết gì không? Bà và Cố Trinh Trinh đều biết rất rõ ràng, người mà Cố Tử Mạt lấy là Lục Duật Kiêu thật, nhưng hai mẹ con bà, chẳng những không có nói cho Cố Trình Đông biết việc này, ngược lại còn sai khiến họ Kiều đóng giả Lục Duật Kiêu, liên tục đến khiêu khích dã tâm của Cố Trình Đông.
Cố Trinh Trinh nghĩ mãi vẫn không hiểu được điều này, cô lắc đầu, Tại sao? Con vẫn không thể hiểu được, sự thật rất nhanh sẽ bị phơi bày, nếu ba biết chúng ta cố ý lừa gạt ông ấy, nhất định ông ấy sẽ nổi trân lôi đình.
Cố phu nhân lại không nói gì, mà khom người một cái, từ tầng dưới cùng của bàn trà phía trước, rút ra một phong bì màu trắng, đặt vào tay Cố Trinh Trinh.
Cố Trinh Trinh nghi hoặc, muốn mở ra xem bên trong một chút, lại bị Cố phu nhân đè tay xuống, Đây là một kinh hỉ, đợi lát nữa rồi xem. Trinh Trinh, bây giờ mẹ hỏi con, nếu như ba con cố ý chia rẽ cuộc hôn nhân của Lục Duật Kiêu thật và Cố Tử Mạt, thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Trinh Trinh suy nghĩ một chút, Đơn giản sẽ có 2 cái kết quả, một là ba có thể thành công, hai là ba chưa thành công, còn nhận lấy sự trả thù của Lục Duật Kiêu.
Nói đến cuối, cả người cô như bừng tỉnh, cô không thể tưởng tượng nổi nắm chặt tay Cố phu nhân, vui mừng khác thường nói: mẹ, cho dù là kết quả nào, thì chúng ta cũng đều là ngư ông đắc lợi rồi!
Nếu như là kết quả trước, Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu chia tay, thì cô sẽ có cơ hội chen chân vào, chỉ cần chế tạo một thời cơ thích hợp, là cô có thể bò lên trên Lục Duật Kiêu rồi, mà nếu như là kết quả sau, nhất định Lục Duật Kiêu sẽ cực kỳ hận Cố Trình Đông, đến lúc đó, số mạng của Cố Trình Đông, chắc chắn là vô cùng thê thảm!
Cố Trinh Trinh làm sao cũng không có nghĩ đến, người mẹ cờ bạc của mình, lại có đầu óc như vậy, cho đến hôm nay, cô mới biết, mắt nhìn thấy được, không nhất định là thật, Cố phu nhân nhiều năm dưới sự áp bức của Cố Trình Đông, mặt ngoài là thuận theo, nhưng trên thực tế, sớm có ý phản lại rồi. Mục đích của Cố phu nhân, chính là lợi dụng Lục Duật Kiêu trừ bỏ Cố Trình Đông!
Cố phu nhân cũng không có phát biểu thái độ gì đối với điều này cả, mà đặt phong bì lớn màu trắng vào trong tay Cố Trinh Trinh, đứng lên, Đây là vật mà lúc mẹ đến khách sạn con làm việc, bất ngờ có được, Trinh Trinh, con rất thông minh, món đồ này, con phải dùng như thế nào, nhất định trong lòng con còn rõ ràng hơn mẹ.
Nhìn ánh mắt ký thác kỳ vọng của Cố phu nhân, Cố Trinh Trinh lời thề son sắt gật đầu, Vâng, trong lòng con có tính toán. Trong tiềm thức, cô đặc biệt tin tưởng, đồ vật trong này có phân lượng mười phần.
Vậy thì tốt.
Nhìn Cố phu nhân rời đi, Cố Trinh Trinh nhanh chóng mở phong bì lớn màu trắng ra, lôi hết đồ vật bên trong ra.
Trong mắt xẹt qua từng bức từng bức hình, giống như là một bức tranh liên hoàn, bị xâu chuỗi thành một câu chuyện ái muội đầy lãng mạn.
Cô xem đi xem lại những bức ảnh này 3 lần, chọn mấy tấm ra, cuối cùng quyết định chủ ý, gọi một cú điện thoại cho Cố Tử Mạt, thì chạy nhanh ra cửa.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |