Cô bé lọ lem bị đánh về nguyên hình?
← Ch.035 | Ch.037 → |
Lời nói của anh còn chưa dứt, đột nhiên Cố Tử Mạt lại giật nảy lên, cô hoảng hốt cầm cánh tay của anh, rất mãnh liệt, nói rõ ràng từng chữ, Không được! Tôi phải về! Áo cưới, áo cưới, đúng! Áo cưới của tôi!
Cô dùng sức nói ra như vậy, giống như là không nói ra, sẽ quên chuyện này vậy.
Vẻ mặt người đàn ông lại âm u không rõ nhìn cô, đôi conngươi đen nhánh trong mắt cũng lóe sáng không rõ, còn có khí tức đè nén.
Cô cho là mình dọa anh, vội vàng buông ra cánh tay của anh đang nắm chặt, nói, Có phải dọa đến anh hay không, chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến, quá đột nhiên, ai nha, anh cũng không đến mức đó chứ, tôi như vậy lại sẽ hù dọa được anh?
Người đàn ông lại nhìn chằm chằm cô, trong mắt lóe lên một tia sáng, anh thong thả nói: Có phải em đang trốn tránh cái gì hay không? Anh không hề chớp mắtnhìn chằm chằm mắt cô, muốn nhìn ra được thứ mình cần từ trong đó.
Nhưng Cố Tử Mạt lại vội vàng cúi thấp đầu, buông tay đang cầm tay anh ra, vội vàng muốn đi ra ngoài, Đây chính là cáo cưới do Cherry thiết kế, tôi nhất định phải lấy lại nó.
Quan trọng nhất là, cô không có quên, chiếc áo cưới đó là người đàn ông này mạo hiểm trộm cho cô!
Người đàn ông lại cầm tay của cô, Nếu quan trọng như vậy, anh đi cùng em.
Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, vẫn đẩy tay anh ra, khom lưng thận trọng lấy ra thẻ nhớ từ sâu bên trong ngăn tủ, Tôi có cái này, tôi tuyệt đối có thể giải quyết được, anh hãy yên tâm đi.
Đã làm phiền anh nhiều như vậy, lại tiếp tục làm phiền anh nữa, cô không tìm được lý do nào.
Người đàn ông bị cự tuyệt, anh nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cố Tử Mạt vội vàng chạy vội ra cửa, vừa muốn mở cửa, lại bị người đàn ông phía sau gọi lại, Chờ một chút.
Cô vội vàng dừng bước, ngoái đầu lại nhìn anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần dài màu đen hơi lộ vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ mà xõa tung, phóng khoáng mà đẹp trai, chỉ một cái liếc mắt, cũng làm người khác cảm thấy yên lòng ngay lập tức.
Anh vẫn có sức quyến rũ như vậy, không phải sao?
Vâng? Cô cũng không xoay người lại, chỉ nghiêng đầu hỏi anh.
Đã nghe một câu nói chưa? Em đi, anh không tiễn em, em về, bất kể bao nhiêu mưa gió, anh đều sẽ đi đón em, đây cũng là lời anh muốn nói với em. Anh nói.
Ánh mắt của anh rất đen rất sáng, giống như là một ngôi sao sáng chói trên bầu trời sao, vào giờ phút này, trong mắt của anh không có bất kỳ tạp chất nào, một màu đen thuần túy, sạch sẽ, cô nghe được, lúc anh nói những lời này thực sự nghiêm túc.
Những lời này, vốn là để diễn tả những người có tình.
Mà bây giờ, anh lại dùng nó ở chỗ này? Anh đây là......
Lòng của cô thoáng cái trùng xuống, cô xoay người lại, từng bước từng bước đi tới bên cạnh anh, tâm tình cũng gần như chìm xuống đáy, lấy thẻ nhớ cô cầm trong lòng bàn tay nhét vào trong tay của anh, nhếch môi với anh, cười hì hì nói, Anh cũng quá ra vẻ nho nhã rồi, tôi là người thô lỗ, nghe không hiểu đâu, anh có muốn lại mất công phiền hà giải thích cho tôi hay không đây.
Nói xong, cô cố ý quan sát tay của người đàn ông một chút, thon dài, trắng noãn, cốt cách lịch sự tao nhã, một đôi taycực kỳ xinh đẹp, cô nhịn không được nhướn mày, nói nhăng nói cuội: thôi, theo tôi thấy, anh không cần phải giải thích cho tôi, vẫn là để hôm nào đó tôi dạy anh cách làm việc đi, anh xem cái đôi tay này của anh, vừa nhìn thì biết không phải tay của người thô kệch, thật muốn lôi anh đi làm công việc nặng nhọc một lần, đến lúc đó xem anh có còn ra vẻ nho nhã nữa không!
Người đàn ông vô tội giựt giựt khóe miệng, nhìn chằm chằm tay của cô một lúc lâu, mới nói, Tại sao đưa cái này trả lại cho anh.
Cô cười cười, Ở chỗ của anh an toàn hơn.
Em đúng là tin tưởng anh, anh thấy rất vinh hạnh. Người đàn ông thay đổi thái độ, giống như nghiêm túc lại giống như đùa giỡn nói một câu.
Cố Tử Mạt cảm thấy lời này của anh còn bao hàm ý khác đâu, người đàn ông này, còn rất không biết điều đấy.
Cô suy nghĩ một chút, ý bảo anh khom lưng xuống, sau đó kiễng chân, dùng ngón tay nâng cằm của anh lên, Muốn duy trì sựsủng ái của tôi cũng không dễ dàng đâu, đã nghe qua một câu nói chưa?
Cái gì.
Đáy mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, ghé vào lỗ tai anh thổi một làn hơi ẩm, Lấy sắc giữ người, sắc không còn thì tình cũng chạy đi. Ánh mắt rất khiêu khích hướng về phía anh.
Người đàn ông cười to, Căn cứ theo chu kỳ sinh lý mà tính toán, dung mạo của đàn ông so duy trì lâu hơn so với dung mạo của phụ nữ, em cũng phải cẩn thận một chút.
Anh —— đáng ghét! Cô vừa mới làm 'nữ vương' được một lát, vào lúc này lại bị một câu nói của anh đánh về nguyên hình, làm sao cô có thể không bực được?!
Cô tức giận vung tay, đạp cửa bỏ chạy.
Cố Tử Mạt ra khỏi cửa, chạy thẳng tới nhà họ Cố, mới vừa bước vào đại sảnh của nhà họ Cố, đã thấy Cố Trinh Trinh đang bước từ trên lầu xuống, cô cũng không vội đi lên, lẳng lặng chờ Cố Trinh Trinh xuống.
Cố Trinh Trinh không chút hoang mang đi xuống lầu, một vẻ người hèn hạ, cô ta đi tới trước mặt Cố Tử Mạt, quét mắt qua quần áo trên người cô, rất khinh thường cười cười, Cô bé lọ lem sau một đêm lại bị đánh về nguyên hình? Làm sao mà đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy xe hơi BMW của chị đây? Chị à, nhìn cái bộ dạng này của chị, muốn đi vào trong phòng bếp bôi vài vết tro lên mặt hay không, như vậy sẽ dễ dàng khiến cho người khác đồng tình hơn chút đấy.
Tối hôm qua cô nhìn thấy Cố Tử Mạt mặc rất đặc biệt, đã sớm ghen tỵ rồi, hôm nay vừa thấy, Cố Tử Mạt mặc đồ không thể bình thường hơn, chiếc áo sơ mi màu sáng đơn giản cùng chân váy bút chì, trừ chiếc vòng bằng ngà voi trên cổ tay, khắp người không còn điểm sáng nào nữa. Bắt được cơ hội, Cố Trinh Trinh không nhịn được mà lạnh giọng châm chọc mấy câu.
Cố Tử Mạt hừ lạnh trong lòng, căn bản không quan tâm cơn vui vẻ miệng lưỡi, cơ thể của cô nghiêng nghiêng về phái trước, kê vào lỗ tai nói: Chị vĩnh viễn so ra kém em gái, Trinh Trinh, cuộc sống của em trong trại tạm giam thật đúng là đày màu sắc đấy, sau khi chị xem xong đoạn video kia, đều cảm thấy bức ảnh sáng nay thật ảm đạm không có màu sắc.
Cố Tử Mạt! Tốt nhất chị nên quản tốt miệng của chính mình! Cố Trinh Trinh vừa cảnh cáo cô, vừa cẩn thận nhìn ngừơi giúp việc xung quanh một chút, thấy có người giúp việc đi vào quét dọn, cô vội vàng sai người giúp việc ra ngoài vườn hoa.
Miệng của tôi thì không quan trọng, quan trọng là người khác đó, Trinh Trinh, một vừa hai phải thôi. Cô không muốn dây dưa thêm nữa, đẩy Cố Trinh Trinh ra, muốn đi lên lầu.
Vừa mới nhấc chân, thì nghe được một giọng nói chanh chua vang lên từ phía sau tai, Chà, cánh cứng cáp rồi, thật sự coi mình là một nhân vật rồi hả? Một con cờ bị mua bán đi mua bán lại cũng dám lớn tiếng kêu la trước mặt tôi rồi hả?
Nghe vậy, Cố Tử Mạt không quay đầu lại, chỉ sững sờ nhìn về phía căn phòng của mình, từng chữ từng chữ nói, Con cờ cũng có quyền phát biểu! Những lời này, cô đã muốn nói từ lâu rồi, chẳng qua hôm nay những người nhà họ Cố đã lộ rõ bộ mặt, cô mới nói ra.
Cố phu nhân vừa nghe, liền nổi giận, Con nhóc chết tiệt kia, nhà họ Cố nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại hồi báo nhà họ Cố như vậy sao?!
Cố Tử Mạt cười lạnh trong lòng, nghẹn ngào xuống, nhỏ giọng phản bác, Các người mua được một con cờ, ở nhà họ Cố ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không được hưởng thụ, tại sao bà lại còn yêu cầu nó hồi báo!
Đồ đê tiện! Cố phu nhân độc ác nói xong, liền muốn tiến lên lôi kéo cô, lại bị Cố Trinh Trinh ngăn lại, Mẹ, người đừng bực nữa, con có mấy câu muốn nói với chị ấy một chút.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |