← Ch.08 | Ch.10 → |
Giang Đình Thâm đưa tôi đến khách sạn lấy lại hành lý.
Chiếc váy trắng trên người tôi sau khi dựa vào thân cây bị dính vài vết bẩn, nên tôi thay sang một chiếc áo hoodie đơn giản ngay trong khách sạn.
Giang Đình Thâm không đưa tôi về nhà, mà đưa tôi đến tòa cao ốc Giang thị.
Trời tối đen như mực, trong tòa cao ốc đèn đuốc vẫn sáng trưng.
"Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" Tôi nhìn tòa cao ốc, cảm thán nói: "Nhà họ Giang mấy người đúng là tư bản mà, giờ này rồi còn chưa cho nhân viên tan làm nữa."
"Đừng có nói nhà họ Giang mấy người." Giang Đình Thâm mỉm cười: "Họ đã phải tăng ca liên tục nửa tháng nay để giành được dự án ở khu khai phá rồi."
Tôi không hiểu nên nhìn hắn: "Họ?"
"Không phải muốn giải mã tôi sao?" Giang Đình Thâm nhướng mày nhìn tôi: "Đi thôi."
Hóa ra anh thật sự đưa tôi đến đây để giải mã anh à.
Trước đó tôi còn nghĩ câu 'đêm nay tìm hiểu sâu hơn' của anh mang nghĩa khác...
Tai tôi lập tức nóng bừng, cúi đầu đi theo sau anh vào tòa cao ốc.
Mới đi vào thang máy, tôi thấy Giang Dã từ ghế sau của chiếc Rolls-Royce bước xuống, đôi mắt mơ màng vì say rượu loạng choạng đi về phía thang máy.
Tôi đứng im tại chỗ, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
Đột nhiên, mũ áo hoodie trùm lên đầu tôi.
Trước khi Giang Dã kịp đi vào thang máy, Giang Đình Thâm đã giữ gáy tôi, kéo tôi kề sát vào lòng anh.
Mùi hương thuộc về anh từng chút một len lỏi vào mũi tôi.
Giang Dã cười nhạo, giọng điệu nhiễm men say.
"Chú út, đây là ai thế? Sao đột nhiên chú lại có hứng thú với phụ nữ vậy?"
Tông giọng Giang Đình Thâm vẫn ôn hòa như cũ, nhưng giọng điệu lại không mang theo chút độ ấm nào: "Không tiện nói cho cậu biết."
Giang Dã tự nói tự trả lời: "Phụ nữ thật phiền phức, hôm nay cháu uống đến mức này mà vẫn phải đi dỗ người ta, Hứa Mộc Tô và Lâm An Nghiên cháu thực sự không biết phải chọn ai, chú út, chú nói xem cháu có phải là thằng đểu không?"
Giang Đình Thâm cười ẩn ý, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Thật ra tôi cảm thấy, cậu thế này rất tốt."
Sau một thoáng yên lặng, Giang Dã bỗng hỏi: "Chú út, lúc chú ở Mỹ, chú có thấy Mộc Tô qua lại với người đàn ông nào khác không?"
Giang Đình Thâm ôm lấy cái eo cứng ngắc của tôi, cười khẽ: "Trừ tôi ra, chưa từng thấy qua ai khác."
'Đinh', cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra.
Tôi có thể nhận thấy Giang Dã đang cố nhìn rõ mặt tôi.
Tôi căng thẳng đến mức đi đứng loạng choang xém ngã.
Giang Đình Thâm thở dài, thì thầm bên tai tôi: "Che cho kỹ vào."
Sau đó anh khom người xuống bế tôi lên, đi ra khỏi thang máy.
Tôi vùi đầu vào lòng ngực Giang Đình Thâm, nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của nhân viên vang vọng trên hành lang.
Anh vững vàng ôm tôi đi, nhịp tim đã đập có hơi nhanh.
Giang Đình Thâm ôm tôi đến văn phòng anh, đóng cửa lại, chậm rãi thả tôi xuống, thuận tay kéo mũ hoodie xuống khỏi đầu tôi.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai của tôi, trêu ghẹo nói.
"Đại tiểu thư, dịch vụ phục vụ giữ bí mật của tôi em có hài lòng không?"
Ánh đèn trước mắt chợt sáng lên, tôi vô thức che mắt, nhíu mày nhìn anh.
"Anh đưa tôi đến đây cuối cùng là muốn làm cái gì?"
Giang Đình Thâm tắt bớt hai bóng đèn, đi đến bàn làm việc, mở máy tính ra.
"Đợi tôi họp xong rồi nói."
Trong máy tính vang lên tiếng nhân viên báo cáo số liệu, tôi ngồi yên trên ghế sofa ở góc phòng, lặng lẽ lấy điện thoại ra để giết thời gian, cố không làm phiền anh.
Giọng Giang Đình Thâm thỉnh thoảng lại lọt vào tai tôi.
Nghe một lúc, tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Anh ngồi trước cửa sổ sát đất, sườn mặt chìm trong bóng đêm, cười nhạt.
"Tôi không hứng thú giành được Giang thị, tôi chỉ muốn cướp hết khách hàng của họ, đáng tiếc là đến giờ họ vẫn không biết Cẩm Thành là công ty của tôi..."
Tôi ngước mắt nhìn anh, tay không nhịn được run lẩy bẩy.
Hiện tại công ty Cẩm Thành phát triển nhanh như gió bão, hóa ra lại là công ty của Giang Đình Thâm?
Hai năm trở lại đây, phòng làm việc của tôi tiếp nhận không ít dự án thiết kế của Cẩm Thành, Cẩm Thành được cho là khách hàng lớn nhất của chúng tôi.
Giang Đình Thâm tắt máy tính, vẻ mặt lạnh lùng khi nãy lập tức thay bằng nụ cười trêu ghẹo.
"Tô Tô, hiện tại em đã hiểu tôi chưa?"
"Cho nên... dự án đấu thầu lần này của Cẩm Thành anh cố ý để cho tôi làm à? Anh muốn cho tôi sau khi biết hết mấy chuyện này sẽ cảm ơn anh sao?"
Giang Đình Thâm đi đến trước mặt tôi, hơi cúi đầu nhìn tôi.
"Tôi thừa nhận những việc em làm tôi sẽ để ý kĩ hơn một chút, nhưng các em có thể trúng thầu, thật ra là vì các em làm rất tốt."
Tôi nhíu mày: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy là lạ, như kiểu được bao nuôi ấy."
"Ba năm nay, mỗi lần thuê phòng em đều là người trả tiền..." Anh cởi đồng hồ trên cổ tay xuống, đặt ở trên bàn trà: "Trước khi về nước còn tặng tôi chiếc đồng hồ đắt tiền thế này, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng giống em bao nuôi tôi đó chứ."
Tôi bị anh nói đến lơ tơ mơ, thậm chí còn cảm thấy anh nói cũng có chút đạo lý.
Tôi hơi ngửa đầu, hỏi anh: "Đùa à, ngay cả người nhà họ Giang cũng không biết Cẩm Thành là công ty của anh, thế mà anh lại nói cho tôi biết?"
Giang Đình Thâm nhìn khuôn mặt mờ mịt của tôi, cười cười: "Không phải em muốn giải mã tôi sao?"
"Anh... anh không sợ... tôi bán đứng anh à?"
Anh hai tay chống xuống cạnh hai bên người tôi, hai bên sofa lún xuống, nhốt tôi trong một khoảng không chật hẹp, hơi thở nóng rực.
Khoảng cách của tôi và anh chợt thu hẹp, đôi mắt thâm thúy như đêm tối kia nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.
"Vậy nên anh đang đánh cược, cược rằng em sẽ đứng về phía anh."
Tôi bỗng dưng căng thẳng, nói năng lắp bắp: "Tôi... sao tôi phải đứng về phía anh chứ..."
Giang Đình Thâm cởi cà vạt, thì thầm bên tai tôi: "Bởi vì tôi cũng nổi loạn như em, nên về mặt tình cảm, em nên đứng về phía tôi."
Tim tôi đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Chúng ta từ khi nào... thì có tình cảm chứ?"
Anh bắt đầu chậm rãi cởi từng cúc áo.
"Không có tình cảm? Vậy anh chỉ đành thể hiện ở phương diện khác thôi."
Áo sơ mi mở ra để lộ đường cong cơ thể săn chắc.
"Chỉ một câu thích của em, làm tôi lúc nghỉ phép cũng phải tập thể hình." Anh kéo tay tôi sang, đặt lên cơ bụng anh: "Sao? Giờ không thích nữa à?"
Giọng nói trầm thấp của anh quấn lấy không gian yên tĩnh trong đêm, mang theo chút mê hoặc.
Đầu óc tôi trống rỗng, khi tôi lấy lại tinh thần, tôi mới nhận ra hình như mình đã nói thích.
Giang Đình Thâm quả là nam yêu tinh chuyển thế mà.
Anh chỉ cần dùng chút thủ đoạn là tôi đã phải đầu hàng.
Giang Đình Thâm nhìn vào mắt tôi, cười mỉm, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Đây là một nụ hôn cực kỳ có tính xâm lược.
Tôi cảm giác như không khí trong mũi bị anh cướp sạch, nhiệt độ xung quanh trở nên nóng bỏng.
Tôi bị anh đè xuống sofa, tôi bị anh hôn đến mức vô lực.
Đôi tay mềm nhũn của tôi bám lấy vạt áo anh, vô tình chạm vào màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo, giọng Giang Dã vang lên từ trong điện thoại.
[Em ngủ chưa? Sao mãi mới nghe máy thế?]
Nghe thấy giọng hắn, tôi giật mình tỉnh táo, lập tức dừng lại.
Giang Đình Thâm khẽ hừ một tiếng, đôi môi nhạt màu nhuốm sắc đỏ quyến rũ.
"Cắn anh à?"
Giọng anh rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng.
Bên kia điện thoại, giọng Giang Dã đột nhiên trở nên sắc bén: [Hứa Mộc Tô, em đang ở cạnh ai đó?]
Giang Đình Thâm trực tiếp cúp máy, ném sang một bên, ôm tôi đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Anh nhẹ ngành thả tôi xuống, nâng mặt tôi lên, nụ hôn dịu dàng rơi xuống, dấu vết mờ ám lan dần xuống dưới.
Sau đó đột nhiên anh cắn tôi một cái, ngước mắt nhìn tôi, đáy mắt tối đen tựa như ẩn chứa sự điên cuồng.
"Không được nghĩ đến người đàn ông khác, nếu không tôi thật sự sẽ điên lên đấy."
Chỗ giữa hai chân bị anh cắn có chút đau nhói, tôi giận dữ đạp anh một phát.
""Tôi không bao giờ chơi trò thế thân đâu."
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống gương mặt anh, sự lạnh lẽo trong mắt anh lập tức tan biến.
"Giận rồi à? Hay là đá thưởng tôi thêm cái nữa cho bớt giận nhé."
Tôi nhìn khóe môi đang cong lên của anh, hỏi lại: "Sao tôi phải thưởng cho anh chứ?"
Nụ cười anh càng rạng ngời: "Vậy thưởng cái khác nhé..."
Giang Đình Thâm nắm lấy cổ chân tôi, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve làn da tôi.
Anh nhẹ nhàng dùng sức, đè tôi xuống dưới thân.
Ánh đèn trước mặt bị thân hình cao lớn của anh che khuất, tôi bị anh dẫn dắt, cuốn vào một cuộc dậy sóng trập trùng...
← Ch. 08 | Ch. 10 → |