Tình triều sóng động
← Ch.03 | Ch.05 → |
Lục Dư Thành buồn cười quay đầu nhìn cô: "Nhóc con, em nghĩ kỹ đi, tôi không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhất là đối với những thiếu nữ nhất thời xúc động mà đi chiếm tiện nghi cô ấy, như vậy sẽ rước lấy họa."
Du Tích quỳ gối trên giường, chậm rãi bò lại ôm lấy eo người đàn ông, áp mặt vào làn da mát lạnh của hắn.
Lục Dư Thành thuận thế bế cô lên, lấy tư thế nam trên nữ dưới đè cô xuống, cởi đồ lót màu hồng của cô ra, lần đầu tiên Lục Dư Thành có ảo giác mình đang xuống tay với một bé gái, nhưng thân thể hắn lại thành thật hưng phấn lên. Du Tích ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của hắn, ngực bị xoa có chút đau đớn, nhưng lại muốn nhiều hơn nữa.
Đôi môi của thiếu nữ rất ngọt, Lục Dư Thành lưu luyến hôn thêm một chút. Sau đó hôn lấy cổ cô, xuống xương quai xanh, ngực đến rốn nơi nào cũng không bỏ qua, cảm giác khó nhịn xưa nay chưa từng có, ẩn nhẫn thở dốc, ướt át nóng bỏng, Du Tích cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, sắp chết vì thiếu dưỡng khí.
Môi Lục Dư Thành lại lần nữa trở lên ngực thiếu nữ, một tay sờ soạng, Du Tích thở dồn dập ưm một tiếng kẹp hai chân lại, không ngờ động tác co chân lại tạo cơ hội cho đối phương chen vào, hắn sờ đến bàn tay ướt nhẹp, ngay sau đó ở bên tai Du Tích cười khẽ nói: "Bảo bối...... Em ướt quá." Du Tích đỏ mặt, nhắm mắt lại không biết nên trả lời như thế nào.
Ngón tay thâm nhập vào trong, dịu dàng lại cường thế, sóng tình tầng tầng lớp lớp ập đến, liên miên không dứt.
"Em thả lỏng một chút, thật chặt." Lục Dư Thành kiềm chế dục vọng đang không ngừng xuất hiện trong người, không thể ngay bây giờ cắm vào được, hắn muốn cho cô một đêm không thể quên, muốn cho cô dạo đầu tốt đẹp nhất.
Du Tích nắm lấy tay người đàn ông chạm vào gương mặt mình, làn da của cô rất nóng, nơi nào cũng nóng bỏng, cô mơ mơ màng màng cọ cọ, cố gắng lấy thân nhiệt của người kia để giảm bớt nhiệt độ cơ thể mình. Ngón tay Lục Dư Thành trong cơ thể Du Tích đột nhiên đâm mạnh về phía trước, hoa huyệt Du Tích co rút lại, cô hét lên một tiếng rồi dừng lại. Lục Dư Thành rất hài lòng với phản ứng này, tay đang thọc vào rút ra cũng dừng lại để cô ổn định hô hấp.
Du Tích mặc cho thân thể thành thật phản ứng, ánh sáng lóe lên trong đầu, hai tay không còn sức lực, một tay miễn cưỡng đặt lên cánh tay của người đàn ông.
Trong lúc cao trào bên trong Du Tích cắn chặt làm cho Lục Dư Thành không thể nhẫn nại được nữa, hắn rút ngón tay đổi thành côn th*t của chính mình, côn th*t nóng bỏng làm Du Tích run lên.
"Có thể chứ?" Du Tích chỉ kịp bày ra biểu tình ngây thơ, không kịp nói một lời, người đàn ông đã động thân tiến vào.
Đau quá, đau quá.
Du Tích cắn lấy cằm đối phương, nước mắt sinh lý trào ra. Lục Dư Thành tiếp tục đâm vào, hắn ôn nhu rút ra một chút: "Rất đau sao?" Sau khi nhận được cái gật đầu, hắn thở dài, "Vậy tôi sẽ đi ra?" Lại không nghĩ tới thiếu nữ lại do dự lắc đầu: " Anh nhẹ một chút là được."
Lục Dư Thành hơi kinh ngạc, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn chậm rãi tiến vào một chút, sau đó rút ra một chút, thong thả thọc vào rút ra, nghe thấy hơi thở của thiếu nữ bắt đầu trở nên dồn hập hỗn loạn, hắn cuối người cắn vào vành tai cô gái nhỏ, dò hỏi: "Tốt hơn không?" Du Tích nhỏ giọng nói tốt, lại thêm một câu châm lửa cho người đàn ông: "Anh vào hết đi...."
Lục Dư Thành làm càn mà đâm mạnh vào trong, đầu côn th*t bị mị thịt gắt gao mút lấy, hắn thoải mái thở dài một hơi, cúi người thổi khí: "Bé con, em thật nông. Em nhìn xem, tôi làm thế nào có thể vào hết?"
Du Tích tức giận trừng hắn, vặn vẹo thân thể, lại bị hắn dễ dàng khống chế, người đàn ông nắm lấy cằm thiếu nữ: " Em có biết em nông đến mức nào không?" Du Tích bị cưỡng bách nhìn về phía hạ thân giao hợp, cô xấu hổ giãy giụa, nhìn đi chỗ khác.
Lục Dư Thành ra vào đều đặn, dùng tư thế chín nông một sâu đâm vào điểm mẫn cảm của thiếu nữ, Du Tích càng mềm mại rên rỉ càng làm cho hắn muốn ức hiếp cô hơn.
Muốn nghe cô rên rỉ, muốn nghe cô cầu xin hắn, muốn nghe cô khóc dưới thân mình...
Rút lui không hề báo trước khiến Du Tích mờ mịt chớp mắt, giây tiếp theo cô bị hắn nhấc lên quỳ trên giường, Lục Dư Thành vỗ nhẹ vào mông cô, từ phía sau tiến sâu vào, bắt đầu một đợt tấn công mới.
"Tôi đã nói, tôi sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |