← Ch.02 | Ch.04 → |
"Du Tích, đứng lên đọc bài."
Thiếu nữ đang xoay bút đột nhiên bị gọi tên, Trần Chi Tâm, bạn cùng bàn kiêm bạn tốt kéo cổ tay áo của cô, bất động thanh sắc [1] nhắc nhở: "Đây là đoạn ba, cậu đang học đại học, không cần đứng lên trả lời câu hỏi."
[1] bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, không chút biến sắc
Du Tích xấu hổ gãi đầu, chọn cách đứng lên đọc văn bản sau đó ngồi xuống. Giáo sư thở dài, tiếp tục dạy học.
Quả thật, Du Tích rất ít khi trong giờ học phát ngốc, cô luôn nghiêm túc nghe giảng bài nên rất được giáo sư quý trọng và quan tâm. Du Tích hơi xấu hổ, cô đem những rắc rối phức tạp vứt ra sau đầu, lần nữa chăm chú nghe giảng.
Nghĩ trưa cô đi đến thư viện, vì buổi chiều không có lớp học, Du Tích muốn thu thập tín chỉ từ các lớp học trực tuyến. Nhưng cầm lòng không đậu lại suy nghĩ về chuyện kia.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi hôm sau tỉnh dậy trong căn phòng lạ, giây tiếp theo thấy người bên cạnh cô sợ đến mức suýt chút nữa lăn xuống giường, lý trí mách bảo cô nên kiểm tra bản thân xem còn nguyên vẹn không. Quần áo biến mất, nhưng áo lót và quần lót vẫn còn đó, trên người cũng không có cảm giác đau đớn.
Du Tích bối rối nhìn chằm chằm vào sườn mặt người bên cạnh, hắn ta vẫn chưa tỉnh dậy, trong đầu cô xuất hiện nhiều câu hỏi.
"Mình đang ở đâu?"
"Anh ta là ai?"
"Đây là tình huống gì, 419 sao?"
"Tại sao cô không xảy ra chuyện gì?"
"Lưu Kiệt Bành.... anh ấy đang ở đâu?"
Suy nghĩ cuối cùng khiến Du Tích trở nên khổ sở, cô lén lút xuống giường, nhìn thấy chiếc túi trên ghế có điện thoại di động bên trong, cô mở ra kiểm tra thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, cách nhau năm phút, là Lưu Kiệt Bành, tin nhắn thứ nhất là "Sao em đi vệ sinh lâu như vậy?", tin nhắn thứ hai "Về ký túc xá rồi sao?"
Không còn nữa.
Không có sau đó.
Cô mở vòng bạn bè, lúc hai giờ sáng Lưu Kiệt Bành đăng trạng thái "Tối nay đủ rồi", ảnh chụp không rõ lắm, hình ảnh là một nhóm người đang giơ cao chén rượu.
Du Tích tắt màn hình, nhắm mắt làm ngơ. Cô xoay người tìm quần áo.
Xoay người lại, nhìn thấy người trên giường đã tỉnh dậy, cô cứng đờ, ngồi xổm xuống cúi đầu.
"Đừng trốn, tôi đã nhìn thấy hết rồi."
Thanh âm Du Tích rầu rĩ, không biết mình nên biểu lộ cảm xúc gì: "Cảm ơn anh đã không làm gì tôi."
"Tôi chỉ không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà thôi." Hắn vén chăn ngồi dậy, "Nếu có thể, bây giờ tôi muốn làm em."
Du Tích nghiêm túc cùng hắn đối diện, cô cẩn thận phân biệt cảm xúc trong lời nói của hắn: "Tôi không muốn..."
Hắn vỗ vỗ lên giường, như đang gọi thú cưng nhà mình: "Lại đây ngồi."
Du Tích nghĩ lại tình cảnh hiện tại của mình, cẩn thận đi qua ngồi xuống, giữ khoảng cách an toàn.
Người đàn ông không tốn chút sức lực nào đem cô kéo qua, đè cô xuống dưới thân mình, môi hắn kề sát xương quai xanh của Du Tích, xương quai xanh ấy cực kỳ tinh xảo, khiến người ta muốn dùng sức mút vào, hắn cảm nhận được thiếu nữ dưới thân đang run rẩy, giống như đang sợ hãi, hắn ngẩng đầu lên nhéo cằm cô, cưỡng ép tầm mắt hai người giao nhau: "Em có vẻ như đặc biệt sợ hãi."
Du Tích nỗ lực áp xuống hô hấp: "Không cần như vậy...cầu anh."
Rõ ràng là lúc cô tỉnh dậy không có hiện ra biểu tình hoảng sợ nào, lúc này hẳn là nên không sợ hắn mới đúng, hắn nhanh chóng suy đoán, rời khỏi cơ thể của thiếu nữ, "Em biết không, tình dục là một thứ rất tốt đẹp, nó không phải là nguồn gốc của sự sợ hãi."
Nhìn thấy con ngươi của đối phương co rút lại, có chút trống rỗng như đang nhớ lại điều gì đó, hắn đột nhiên có ý muốn thở dài: "Tôi tên là Lục Dư Thành, thành trong thành trì." Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Là học trưởng của em."
"Hả? Học trưởng?" Du Tích ngạc nhiên nghiêng đầu.
"Được vậy. Lần sau đừng nên xuất hiện một mình ở nơi này, cho dù là vũ trường bình thường, cũng sẽ có người có ý đồ xấu." Sau khi Lục Dư Thành nói những lời này, liền cảm thấy đau đầu, tại sao đột nhiên lại nói đến hình thức giáo dục, đặc biệt là tình cảnh này không thích hợp để thuyết giáo...
"Tôi có bạn trai." Thiếu nữ đột nhiên mở miệng, Lục Dư Thành hơi sửng sốt: "Hả? Cái gì?" Ánh mắt Du Tích rất cố chấp, chậm rãi nhìn chằm chằm người trước mặt lặp lại lời nói: "Tôi có bạn trai, anh ấy đưa tôi đến đây."
"Vậy thì đổi bạn trai đi." Lục Dư Thành cứng họng một lúc, cất giọng khinh thường, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với món tráng miệng nhỏ ngon ngọt không ăn được này.
Lục Dư Thành đứng dậy định xuống giường mặc quần áo, đột nhiên cổ tay bị bàn tay mềm mại giữ lại, người kia khóc nức nở, thanh âm có chút không tự chủ vang lên sau lưng: "Anh đừng đi."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |