Bên nhau trọn đời
← Ch.17 |
"Buổi tối lần đó lúc anh nhìn thấy em, lúc đó anh đã suy nghĩ gì?"
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nói như vậy em có tin không?"
"Hừ.... Nói dối!"
"Đấy, anh biết nói như vậy em sẽ không tin mà."
Du Tích đang cúi người nghiêng đầu bĩu môi đột nhiên nở nụ cười, cô thay đổi một tư thế thoải mái ngồi lại trên ghế, lay động chân, mở miệng nói: "Tin chứ, tin chứ, quỷ hẹp hòi."
Sau khi xe dừng lại, Lục Dư Thành cuối người lại gần hôn lên khóe miệng Du Tích một cái, giúp cô cởi dây an toàn: "Xuống xe đi công chúa, cho dù em có không tin thì cũng không thể đào hôn được!"
Áo cưới đã được đặt trước hơn nửa năm, đây là một chiếc váy được thiết kế riêng đính nơ và hoa lớn, Du Tích lo lắng mở rèm phòng thử đồ thò đầu ra, mở miệng u sầu: "Nhìn em như vậy không giống như đang chuẩn bị kết hôn gì cả, mà giống một cô gái ấu trĩ vậy!".
Lục Dư Thành từ phòng thử đồ đối diện đi ra, vừa chỉnh lại cà vạt vừa buồn cười nhìn cô: "Em chính là cô gái nhỏ của anh, nhìn em mặc nó cũng không có vấn đề gì hết. Còn nữa, nếu như em không đi ra thì anh cũng không ngại tự mình vào thay đồ cho em đâu."
Du Tích trừng mắt nhìn hắn một cái, rũ mắt cẩn thận thả làn váy xuống đi ra, có chút lo lắng mà đứng trước mặt người đàn ông.
Lục Dư Thành sững sờ, hắn đưa tay sờ sờ lông mi dài đang ngăn cản tầm nhìn của mình: "Em có biết hiện tại anh đang nghĩ gì không?"
"Anh đang nghĩ gì ạ?". Du Tích tò mò chớp mắt hỏi.
"Muốn ngay lập tức đem thiếu nữ mặc bộ váy vướng bận mà đẹp đến làm tim người khác ngừng đập là em ném lên trên giường..."
"Lục Dư Thành...." Du Tích nghiến răng nghiến lợi ngăn hắn đang muốn nói tiếp: "Anh có thể suy nghĩ đến những thứ khác ngoại trừ suy nghĩ không đứng đắn này không hả?"
"Nhưng làm sao bây giờ, đều tại em hết."
Lục Dư Thành nắm lấy tay cô, mang cô đến tấm gương lớn cuối hành lang. Du Tích nhìn theo ánh mắt hắn, trong gương, vẻ mặt cô có chút đỏ lên, trên người đang mặc một chiếc váy độc nhất vô nhị, đứng bên cạnh cô chính là chàng trai bạch nguyệt quang trong lòng bao thiếu nữ mơ ước, lúc này đang đứng đây với tư cách là vị hôn phu, dáng vẻ này dù thường ngày đã nhìn nhiều lần đi chăng nữa, nhưng lần nào cũng làm cho tim cô nghìn lần loạn nhịp.
"Lục Dư Thành, chúng ta thực sự sắp kết hôn sao?" Du Tích đang mang đôi giày co gót tám phân, nhưng cô vẫn phải ngẩng đầu lên nói chuyện với người đàn ông này.
"Nếu không thì sao? Hay là em muốn kết hôn với Trần Chi Tâm?"
"Nếu vậy khẳng định so với việc kết hôn với anh càng làm cho người khác cảm thấy mơ mộng hơn."
Vừa nói xong liền bị ăn một cái cốc đầu, Du Tích xoa xoa trán, giọng điệu ủy khuất: "Anh nhìn anh đi, bây giờ lại dám bạo lực gia đình với em."
"Ừ, không những thế anh còn muốn đem em trói vào giường mà bạo lực gia đình với em hơn nữa."
".... ."
Khi nhân viên cửa hàng đóng gói lại chiếc váy cưới hoa lệ kia, cô nàng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần cô gái nhỏ có ánh mắt trong trẻo như đứa trẻ, đang ra vẻ hung ác trừng mắt với người đàn ông bên cạnh, đáng yêu không thể tưởng tượng được.
"Tiểu thư, váy của cô." Nhân viên đưa một túi quà thật lớn màu hồng nhạt, thiếu nữ vừa vươn tay ra nhận thì bắt được một khoảng không trống rỗng, người đàn ông thoải mái cầm lấy hộp quà, cảm ơn nhân viên bán hàng sau cùng nhìn về phía Du Tích: "Để anh cầm, chúng ta đi thôi".
"Chi Tâm, lúc cậu kết hôn.... cậu có lo lắng không?'
"Này, này, đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại." Trần Chi Tâm chun mũi, cẩn thận thoa phấn mắt cho bạn mình: "Lo lắng chứ, tớ so với cậu còn lo lắng hơn nhiều, yến hội rất lớn, sợ đến mức dẫm lên làn váy của mình. Đừng lo lắng, nơi này ngoài trừ Lục Dư Thành cũng chỉ có tớ với linh mục mà thôi!."
Du Tích muốn nói nữa, liền bị cô nàng cưỡng chế phải ngậm miệng lại.
"Cậu nha, chỉ cần nói em nguyện ý và chuẩn bị xinh đẹp là được, những chuyện còn lại không cần cậu lo lắng." Trần Chi Tâm cố định lại khăn che mặt thật dài rồi cầm chiếc gương lên: "Nhìn đẹp không, milkshake bé nhỏ?"
Du Tích nghiêng đầu sát lại nhìn, cô bắt lấy tay Trầm Chi Tâm đang cười rạng rỡ: "Chi Tâm quả nhiên là người có đôi tay khéo léo nhất!"
Ngoài cửa chính là thánh đường yên tĩnh và trống trải, Du Tích kéo cửa ra một chút lại rụt trở về: "Hay là cậu đi ra trước đi..."
Trần Chi Tâm dở khóc dở cười thu dọn đồ trang điểm trên bàn, làm bộ ghét bỏ mà trừng mắt nhìn cô một cái: "Mau đi ra ngoài đi, chờ cậu lên trên bục với Lục Dư Thành, tớ chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó."
Cô nhìn Du Tích nhỏ giọng nó, nhấc lên làn váy, giống như động vậy nhỏ dịch ra bên ngoài một chút, như người mẹ già mà lộ ra tia cười vui mừng: "Ừ, tớ có loại cảm giác như đang gả con gái mình ra ngoài vậy, tớ sợ là tớ điên rồi". Trần Chi Tâm gõ gõ đầu chính mình, rồi bước ra ngoài cửa.
Lục Dư Thành đã đứng trên sân khấu, vị linh mục cầm cuốn sách đứng bên cạnh này là người quen của anh, khi thấy Du Tích vào, anh chàng ngẩng đầu cười nói: "Nhìn xem, cô vợ nhỏ của anh đến rồi kìa!"
Lục Dư Thành nhìn về phía cửa, cô gái nhỏ đi thật chậm rãi cẩn thận, ánh mắt hắn dịu dàng dõi theo cô cho đến khi cô đi đến trước mặt mình.
Nghi thức diễn ra ngắn gọn nhưng trang trọng.
Những thanh âm vang vọng trong thánh đường trống trải kia đều là lời tự thuật, trong mắt Lục Dư Thành hiện lên tia sáng yếu ớt, thu lại tất cả sự sắc bén đối với người ngoài, trong mắt chỉ còn lại tình yêu dành cho người trước mặt, Du Tích cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc tuyên thề, hắn nói: "Em từng hỏi anh, ngay lần đầu tiên gặp em, anh đã suy nghĩ gì..."
"Anh đã nghĩ rằng, tại sao trên đời này lại có một thiếu nữ không hề có tâm thái phòng bị như vậy chứ..."
"Một người không nhiễm hơi thở của thế tục nhân gian..."
"Anh muốn bảo vệ em..."
"Sau đó, khi em nằm bên cạnh anh, anh đã nghĩ, nếu như em có quá khứ không thể kể ra và cũng không thể yêu anh, vậy anh sẽ nguyện ý làm bạn bè suốt đời với em."
"Nhưng anh lại càng muốn đeo nhẫn cho em cùng em đi hết phần đời còn lại".
Hai người trao đổi nhẫn cho nhau.
"Giờ khắc này, anh thật sự đã mong đợi không biết bao nhiêu lần."
Chú rể hôn môi cô dâu.
Một nụ hôn sạch sẽ, không mang theo hơi thở tình dục, xúc cảm lạnh lẽo mà mền mại. Khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt lại, thời gian như dừng lại một giây, lưu lại thời khắc này thật lâu.
Ánh mắt Du Tích chứa đầy nước mắt, nhưng môi lại nở nụ cười vui vẻ.
Người trước mặt là anh, người trong lòng cũng là anh.
"Em yêu anh, Lục Dư Thành.... . Thật sự, thật sự rất yêu anh."
"Gặp được anh, đối với em mà nói, đây là một kỳ tích đẹp đẽ nhất."
Hoàn chính văn.
← Ch. 17 |