Alice
← Ch.14 | Ch.16 → |
Lục Dư Thành thuê xe ở Hàng Châu, Du Tích từ lúc ra khỏi khách sạn cho đến lúc lên xe vẫn luôn huyên thuyên hỏi hắn muốn đưa cô đi nơi nào.
Lục Dư Thành mặc cô lải nhải như thế nào cũng không chịu tiết lộ thông tin, chỉ nói: "Bạn nhỏ à, em có biết bất ngờ là gì không? Bất ngờ chính là đặt ở trước mặt em một chiếc hộp nhưng em lại không biết bên trong hộp có thứ gì."
Du Tích nhăn mũi: "Nhưng mà em thật sự rất tò mò..."
"Em tò mò thì sao, anh đây cũng sẽ không nói cho em biết, cho em tức chết."
"???"
Đang nói chuyện thì đột nhiên bị xen vào khiến Du Tích không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lục Dư Thành sáp lại gần cô, lông mi dài sắp chạm vào nhau, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, hắn thở dài một hơi thừa nhận thất bại.
Mùi hương bạch đào thật dễ chịu, Du Tích ngửi thấy hơi thở hắn mang theo vị ngọt ngào, đó là do cô đã ép Lục Dư Thành thay nước súc miệng vị bạc hà ban đầu của mình đổi thành dùng hương bạch đào của cô.
Du Tích sửng sốt, không nhận ra người nọ đã rời đi từ lúc nào, quay đầu nhìn lại, hắn đã ngồi vào trong khởi động xe.
Bắt đầu từ khi nào mà nếp sống của hai người từ một người bạn giường bình thường trở thành một đôi vợ chồng già rồi?
Du Tích nghĩ mãi không ra, nhưng cô dường như đang dần thừa nhận một điều, vào mỗi buổi tối, cô vậy mà có thể buông xuống ý thức phòng bị mà rơi vào cái ôm ấm áp ấy, đối với người mang theo tâm tư mẫn cảm tràn ngập đề phòng người khác thì đây là một chuyện không bình thường. Trước khi gặp Lục Dư Thành, Du Tích chưa từng phát hiện mình là một người con gái có thể tùy tiện ngủ với "người lạ". Mở ra một cánh cửa không có giới hạn, Lục Dư Thành chính là sự tồn tại đặc biệt sao? Du Tích chưa thể trả lời được câu hỏi này.
"Tới nơi rồi." Giọng nói của Lục Dư Thành kéo Du Tích đang suy nghĩ trở về hiện tại.
Trước mặt họ là một tòa nhà lớn có kiến trúc như một phòng triển lãm nghệ thuật. Du Tích có chút nghi ngờ nhưng thể xác lẫn tinh thần vẫn dựa vào người đàn ông đang nắm lấy tay mình, cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Lục Dư Thành, kéo tay hắn về phía mình: "Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?".
"Đem em đi bán." Lục Dư Thành lên tiếng trêu ghẹo cô, hắn quay đầu lại nhìn, thấy cô phồng má giơ tay, liền vội vàng ngăn lại Du Tích đang muốn nhảy dựng lên đánh mình.
Đi vào cửa lớn cách đó không xa có một máy bán vé, Du Tích lập tức đi đến đó. Theo ánh mắt của hắn, cô nhìn về phía tiêu đề trên cánh cổng soát vé khổng lồ màu hồng tím "Alice in Wonderland Global Fantasy Tour", Du Tích ngây ngẩn cả người.
*"Alice in Wonderland Global Fantasy Tour: tạm dịch " Alice lạc vào xứ sở thần tiên
Lục Dư Thành cầm lấy hai tấm vé, khoác tay lên vai cô: "Em thích không?"
Du Tích yên lặng cầm lấy tấm vé, giọng nói rất nhỏ mang theo nghẹn ngào: "Cảm ơn anh, Lục Dư Thành."
Cô chưa từng nói với hắn rằng mình rất yêu thích cuốn sách Alice in Wonderland, từ trước đến nay, Du Tích chưa từng chủ động tiết lộ mình thích cái gì, bởi vì cô biết rằng cho dù có nói cũng sẽ không có ai đến thực hiện ước mơ này của cô.
Có lẽ khi ở nhà, người khác sẽ cố ý nhắc đến đôi giày mình yêu thích ở trên bàn ăn để mong rằng ngày lễ nào đó nó sẽ xuất hiện trước mặt mình như một món quà. Cũng sẽ có người đăng lên trang cá nhân một cây son mình thích, sau đó sẽ được bạn trai chuyển phát nhanh đến và nói là rút thăm trúng thưởng nhận được quà nên đã tặng cho họ. Tất cả những thứ ấy, Du Tích chưa bao giờ có hy vọng rằng sẽ một ngày nào đó có một người làm như vậy với mình.
Cho dù đó là một gia đình không tồn tại hay một người bạn trai không hề có chút tình yêu nào Lưu Kiệt Bành, tất cả thậm chí còn không tốt bằng người bạn thân Trần Chi Tâm của cô. Thế giới này sẽ không đối xử tốt với một đứa trẻ không đòi hỏi gì, tất cả mọi người đều sẽ mặc kệ nó, nhưng họ không biết rằng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cũng cần được yêu thương.
Trần Chi Tâm hàng năm sẽ tặng một chiếc váy vào ngày sinh nhật của cô.
Việc cô thích Alice có rất ít người biết, vậy tại sao Lục Dư Thành lại biết được cô thích Alice, không chỉ vậy hắn còn hiện thực hóa giấc mơ của cô một cách chính xác như vậy.
Bàn tay lạnh lẽo của Du Tích được Lục Dư Thành nắm lấy, hơi ấm ở đầu ngón tay truyền đến an ủi trái tim cô.
Sau khi đi bộ qua phòng triển lãm, hai người có năm phút được phép ở trong phòng gương.
"Lục Dư Thành....". Du Tích dùng tay đụng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
"Em thật sự muốn trở thành Alice."
Lục Dư Thành ừ một tiếng.
"Chỉ cần tiến vào động của thỏ là có thể đến một thế giới mới, ở đó cô ấy có những người bạn rất tốt, mọi người đều là mỹ nhân trong truyện cổ tích, ngay cả Hoàng Hậu bản tính độc ác nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái đơn thuần bị tổn thương. Em cũng muốn tham gia bữa tiệc trà của Mad Hatter, một năm 365 ngày thì 364 ngày đều là tiệc sinh nhật. Bất kể muốn làm gì thì đều có thể tìm ra lý do chính đáng."
Lục Dư Thành nhẹ nhàng ôm lấy Du Tích đang ngắm bản thân trong gương: "Em có thể mà."
Giọng hắn dịu dạng đến mức khiến cho người khác vô cùng an tâm: "Anh sẽ đưa em đi thực hiện tất cả ước mơ của mình."
Lục Dư Thành đưa cô khỏi phòng gương, ở trước mặt hai người là cánh cửa bắt đầu cuộc hành trình kỳ diệu của Alice, một cái động thỏ ẩn mình trong những dây đằng màu xanh biếc dưới những tán hoa tường vi mỹ lệ.
Bên cạnh động là một con thỏ to lớn đội chiếc mũ lông tơ trong rất thú vị. Lục Dư Thành buông tay cô ra, nghiêm túc đứng đối diện Du Tích, thiếu nữ lo lắng nắm chặt váy, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp
Giọng nói Lục Dư Thành vang lên, đánh tan cảm xúc không ổn định của cô: "Du Tích, em nguyện ý cùng anh ở bên nhau không?".
← Ch. 14 | Ch. 16 → |