Đừng Giận🍋
← Ch.16 | Ch.18 → |
Sắc trời chuyển đêm đen, hai người cũng chuẩn bị về khách sạn, tuy rằng trị an của Miami không tồi, nhưng họ không nghĩ mạo hiểm. Lúc đi ngang qua cậy cọ của khách sạn phía trước, Lục Bạch bị một âm thanh nhỏ vụn dọa, run rẩy hỏi: "Chú nhỏ chú có nghe được âm thanh gì kỳ quái hay không?"
Lục Đình Phong nghỉ chân ngừng trong chốc lát, khẳng định mà nói: "Không có, cháu đã nghe được cái gì?"
"À... Không có không có, chúng ta nhanh trở về...".
Lục Bạch e sợ sẽ thấy cái gì đó không sạch sẽ, ôm cánh tay Lục Đình Phong trở về. Lục Đình Phong chạm chạm cái mũi, buồn cười mà bị cô kéo đi.
Chờ tiến vào ngọn đèn dưới đại sảnh khách sạn, Lục Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhớ lại đoạn hồi ức mới thấy lúc nãy, nó có thể dọa chết người khác, không chừng còn có thể là quái thú thần bí nào đó. Cô càng muốn đi, càng cảm thấy...
"Vừa rồi cháu biết bọn họ đang làm gì đúng không?" Lục Bạch "Ừa" một tiếng, chỉ vào Lục Đình Phong hỏi.
Vừa rồi cô là thật sự dọa, hiện tại nghĩ lại, đó còn không phải chính là đánh dã chiến sao.
Vừa định lao ra xem, đã bị Lục Đình Phong chặn ngang ôm lấy, "Cháu có xấu hổ không? Mấy cô gái khác né còn không kịp, còn riêng cháu lại chạy đi xem." Hắn biết cô nàng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, vừa rồi cố ý dọa cô, đáng tiếc cô không sợ tới mức đó.
"Hiện trường vẫn còn kia!" Nha đầu này đôi mắt bắt đầu sáng lên.
"Không được!" Lục Đình Phong bỏ một câu, lại ôn nhu nói: "Người Âu Mỹ đều rất cởi mở, nếu như bị bọn họ phát hiện, một vừa hai phải bắt cháu gia nhập thì làm sao bây giờ..."
Hắn lừa cô xong, rốt cuộc cũng có thể đem người thành công mang về phòng.
Tuy hắn ngăn trở cô đi nhìn hiện trường, nhưng Lục Đình Phong biết Lục Bạch đêm nay khẳng định sẽ không thành thật. Quả nhiên, lúc Lục Đình Phong sấy tóc cho Lục Bạch không biết khi nào cô đã đem tay với vào áo tắm dài phía dưới. Lục Đình Phong không phòng bị bị cô vừa vặn túm được, huynh đệ cũng có xu thế to hơn, "Lục Bạch cháu không cần làm như vậy."
Cần ~ Lục Bạch quay đầu trừng hắn một cái, "Cháu sẽ phụ trách dập tắt lửa
~"
Hạ thân bị bàn tay non mềm nắm lấy, khi thì vuốt lên, khi thì xoa nắn, ngay cả trứng d*i phía dưới cũng được hưởng thụ âu yếm. Nhưng, lúc này Lục Đình Phong còn có thể tính là bình tĩnh, giúp cô sấy tóc, chờ đến khi dương v*t đột nhiên nằm trong một nơi ướt nóng, hắn cả kinh thiếu chút nữa ném máy sấy.
"Cháu đang làm cái gì?!"
Lục Bạch mới vừa ngậm vào một đầu, đã bị chú nhỏ nắm cằm sắp lui ra ngoài, cô dùng đôi tay bắt lấy phần cán dư lại "Ưm Ưm" lắc đầu. Lục Đình Phong sợ cô bị thương, càng sợ mình bị thương, đành phải buông tay ra, còn phải dạy tay mơ như cô, "Chậm một chút di chuyển chậm một chút... Không được cắn...".
Trên c. ôn th/ịt cũng không có vị gì khó ngửi, chỉ có mùi sữa tắm nhàn nhạt, Lục Bạch nhổ ra ra, "Miệng mỏi quá đi."
Tay Lục Đình Phong từ đỉnh đầu cô chậm rãi xoa đến đuôi tóc, nhìn động tác xoa hai má của cô, "Là cháu tự tìm đến có phải không?"
Hắn muốn nói, Lục Đình Phong hắn khẳng định rất luyến tiếc Lục Bạch làm như vậy, nhưng nếu cô đã khai hỏa, hắn đốc xúc cô tiếp tục.
Hắn dùng tay đè đầu cô xuống, ý bảo nên tiếp tục. Lục Bạch bĩu môi, đành phải tiếp tục vất vả mà ngậm tiếp.
Nhưng cây đồ vật kia hình như sắp lấp đầy toàn bộ khoang miệng cô rồi, cổ họng còn bị chọc vào vài cái. Cuối cùng, đáng thương vô cùng mà ghé vào trên đùi Lục Đình Phong tức giận dâng trào cùng đồ tồi kia mặt đối mặt.
Lục Đình Phong nắm dương v*t nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt cô, lưu lại vài vết nước, "Làm sao vậy?".
Lục Bạch không nói một lời bắt lấy tay hắn sờ sờ hạ thân của mình, ở nơi đó một mảnh dính nhớp ngập nước. Lục Đình Phong cười đánh vào mông cô, trên mông cũng để lại dấu vết ướt nhẹp, "Liếm c. ôn th/ịt cũng có thể ướt thành như vậy?"
"Ừm... ướt rồi..."
Lục Bạch lấy lòng mà hôn hôn dục căn của hắn, ngón tay thú vị mà nhẹ niết túi trứng. Mông nhỏ nhếch lên lay động, khuôn mặt mang theo mị sắc, giống như chắc chắn hắn nhất định sẽ đồng ý.
Đáng tiếc, Lục Đình Phong không có duỗi tay xuống phía dưới, ngược lại ngừng ở trên ngực cô. Lục Đình Phong sờ sờ yêu thích không buông tay, hắn bắt nhũ thịt xoa nhẹ, có ý xấu mà nắm một núm v/ú nhỏ, "Bảo bối nhỏ nếu cháu liếm chú bắn ra chú sẽ cho cháu."
Hiện giờ, Lục Đình Phong ở trên giường không có thỏa hiệp dễ dàng như vậy, đặc biệt là Lục Bạch mỗi lần mệt mỏi sẽ làm nũng, số lần ngày một nhiều, Lục Đình Phong cũng có chút miễn dịch."Vững tâm" mà kéo thêm chút thời gian.
"Chú nhỏ ~"
"Không được."
"Hừ!" Nhưng c. ôn th/ịt này một chút biểu hiện muốn bắn cũng không có, cô sắp mệt chết.
Hơn nữa ngực mình bị hắn xoa đến ngứa, bị đầu bàn tay to vuốt ve, làm cho cô giống con mèo nhỏ nhắm hai mắt —— lười biếng thoải mái. Hạ thân vô ý thức mà ở cọ trên đùi Lục Đình Phong, từng luồng nhiệt dịch tích ở trên đùi hắn. Lục Đình Phong không tự giác mà lấy mu bàn chân ma sát tiểu h/uyệt, chống lên âm đế không khách khí mà nghiền, quả nhiên, tiếng rên rỉ của cô còn lớn hơn nữa, hai chân kẹp chặt, đem mu bàn chân hắn tưới đầy nưới.
Thưởng thức đủ mị thái của cô, Lục Đình Phong đem cô nàng mềm mại vô lực bế lên, nhắm ngay h/uyệt khẩu, đột nhiên đi vào. Nơi đó cực kì rơn trượt, Lục Bạch bị đâm đến tê rần, mới từ trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô dán ở nên khóe miệng chú nhỏ, nhão nhão dính dính hừ, "Ưm... chú khi dễ cháu..."
"Tiểu tâm can vừa rồi khó chịu sao?" Lục Bạch ngây ngô, Lục Đình Phong cái tên này, trừ bỏ lúc này mới bắt đầu trong chốc lát, sau đó tất cả hắn đều dựa vào chơi nhũ cô mới không mềm xuống. Lúc này rốt cuộc hắn cũng đâm vào mật động, cô mới tính là được sống lại.
"Ừm.. V/ú cháu rất ngứa a... Chú mút một chút đi..." Cô câu lấy cổ hắn liền muốn áp xuống, Lục Đình Phong tự nhiên biết nghe lời. Đầu lưỡi vừa liếm vừa mút, lại phối hợp với nơi phía dưới đâm mạnh vào, một lần lại một lần dẫn cô tới cao trào.
Â. m đ. ạo kịch liệt co rút lại, Lục Đình Phong cũng chịu không nổi, rút ra vuốt vài cái, bắn ở trên đùi Lục Bạch. Lục Bạch lấy lại tinh thần, dùng ngón tay quệt một chút tinh d*ch lên đầu ngón tay, sau đó dùng đầu lưỡi liếm. Một đoạn đầu lưỡi phấn hồng đầu lưỡi co duỗi, làm hắn nhớ tới ban ngày cô cũng liếm kem như thế này. Đều là màu hồng phấn, màu trắng...
Lục Bạch không nghĩ tới cái động tác đơn giản này có thể đem chú nhỏ luôn luôn cẩn thận của mình kích thích đến nỗi hóa sói, đêm nay quả thật quá điên cuồng, làm đến giọng nói của cô cũng khàn...
← Ch. 16 | Ch. 18 → |