← Ch.18 | Ch.20 → |
Giờ phút này đây, khả năng ngôn ngữ của Trần Phóng hoàn toàn biến mất, thậm chí đầu óc cũng thoáng đơ ra.
"Không phải cậu đã nói rồi sao?" Từ Ngộ ôm eo anh."Thích cậu thì phải lên giường với cậu."
"Mình thích cậu, Trần Phóng."
"Cậu không thích mình cũng không sao, mình có thể chờ."
....
Giọng điệu nhẹ nhàng, một tiếng rồi lại một tiếng gãi vào trái tim anh.
Cánh bướm trên lưng hãy còn đang bay lượn, cuối cùng đậu trên chiếc bụng rắn chắc của anh, thậm chí còn có xu hướng thăm dò xuống dưới.
Da thịt chạm nhau, tóe lên tia lửa.
Dường như không hài lòng với phản ứng chậm chạp của anh, Từ Ngộ nhổm người dậy, đè Trần Phóng đang đờ ra xuống dưới thân mình. Cô cúi đầu hôn lên hầu kết, rồi xương quai xanh của anh, luồn tay vào quần áo xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực, thân dưới dán chặt vào anh, cảm nhận được bộ phận nào đó của thiếu niên đang dần phồng lên.
Cô của ngày hôm nay hoàn toàn khác so với đêm hôm đó, giống như thể biến thành một người khác vậy - bạo dạn, chủ động, không hề có bất kỳ ngại ngùng xấu hổ nào.
Nhưng Trần Phóng lại chìm đắm vào trong sự thay đổi đó của Từ Ngộ.
Mắt anh nóng lên, cả người cũng như vậy. Hạ thân hai người nhẹ nhàng ma sát, cuối cùng Trần Phóng cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy eo cô, đẩy cô lên cao một chút.
"Ưm..."
Từ Ngộ bị anh ôm lấy đầu mà hôn, hai tay chủ động kéo quần áo của anh lên cao.
"Trần Phóng..." Cô khẽ nỉ non, nhưng những gì Trần Phóng nghe được là tiếng hoa mùa xuân đang nở.
Nụ hôn của hai người càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng kéo dài. Áo Từ Ngộ dần trượt lên trên bụng khi cơ thể hai người cọ xát vào nhau, để lộ ra phần bụng trắng nõn, âm thầm dụ hoặc anh dùng tay chạm vào và vuốt ve.
Lòng bàn tay cô lặng lẽ dán lên mu bàn tay anh, dẫn dắt anh đi sâu đến ngọn núi trước ngực.
Xúc cảm mềm mại khiến ngọn lửa trong cơ thể Trần Phóng càng bùng cháy mạnh mẽ. Từ Ngộ gọi tên anh, từng tiếng từng tiếng một, cuối cùng nói với anh: "Cởi quần áo...."
Trần Phóng đặt lên hàm cô một nụ hôn, lật người nửa ngồi trên người Từ Ngộ, hai tay vòng xuống cởi chiếc áo ngắn tay của mình ra.
Từ Ngộ nhìn anh, ý cười tràn ngập trong mắt. Cô nói: "Mình nữa."
Từ Ngộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lúc Trần Phóng cởi nút áo, tay anh hơi run run.
Quả đào chín mọng cuối cùng bị bóc lớp vỏ ngoài, để lộ phần thịt quả màu hồng phấn bên trong. Từ Ngộ nhẹ nhàng ưỡn ngực để thuận tiện cho anh cởi chiếc áo ngực màu trắng.
Cả hai đều là những thiếu niên lần đầu tiên nếm trải và làm những việc này, họ nghiêm túc và cẩn thận như thể đang hoàn thành một nghi thức bị cấm nào đó.
Trần Phóng vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của cô, khi không tìm thấy sự sợ hãi và bài xích trong đôi mắt hồ ly ấy, anh mới dám cúi người xuống một lần nữa, cẩn thận hôn lên phần thịt mềm trước ngực cô, cuối cùng đáp xuống đỉnh núi.
"Ưm..." Từ Ngộ không kiềm chế được mà bật thốt thành tiếng, sau lại bị phản ứng bất ngờ của mình làm cho giật mình.
Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với khi cô tự xoa lúc tắm, ngực của cô bị một người khác dè dặt ngậm vào miệng mình, bỗng chốc chỉ còn lại cảm giác ướt nóng trước ngực. Theo đầu lưỡi anh chạm vào, hơi thở trở nên đục ngầu và ướt át.
Đây chính là tình dục đó sao?
Cô không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến nữa. Rõ ràng chuyện là do cô khơi mào, nhưng lúc này lại mềm nhũn người để cho anh khống chế trong lòng bàn tay.
Sự mẫn cảm và tiếng rên rỉ của cô khiến đầu óc Trần Phóng mụ mị. Rõ ràng đây là lần đầu tiên làm chuyện thế này, nhưng tay trái anh lại di chuyển dọc theo cơ thể cô hệt như được thần linh chỉ dẫn, cuối cùng rơi xuống nút phía trước của chiếc quần jean.
"Từ Ngộ." Ánh mắt anh không ổn định, nhưng vẫn cố gắng dành ra chút lý trí cuối cùng hỏi cô: "Cậu có hối hận không?"
Nếu như cô nói mình hối hận, anh sẽ lập tức dừng lại.
Từ Ngộ nằm trên giường mình, nhìn trần nhà trắng xóa, từng câu chuyện dơ bẩn trong quá khứ được chiếu lên trên đó.
Cô nhớ đến đứa trẻ mà Tần Úc đã nói - Từ Thịnh Lâm và Tần Úc cũng là như thế này, mỗi người tự phản bội gia đình của mình sao?
Vẻ mặt cô đanh lại một chút, không còn quá vui thích như vậy nữa mà càng thêm kiên định.
"Trần Phóng, cậu không muốn à? Hay là nói cậu ghét mình nên mới không muốn làm với mình?"
Giọng điệu lạnh nhạt như thể đang ép Trần Phóng phải ra quyết định vậy, đồng thời tiềm ẩn một chút uy hiếp.
Không biết tại sao, Trần Phóng nhìn thấy trên mặt cô thoáng vẻ đau buồn.
Anh mím môi, yên lặng cởi cúc quần jean, cùng với chiếc quần lót màu trắng, Trần Phóng lột bỏ lớp che chắn cuối cùng trên người Từ Ngộ.
Đó là một khu rừng rậm rạp giống như của anh, nhưng nó sinh trưởng trên một thung lũng hoàn toàn khác với Trần Phóng.
Từ Ngộ cảm nhận được cảm giác lành lạnh trên người, cơ thể cô khẽ run lên.
Cô nói: "Lạnh."
Trần Phóng không kịp quan sát nơi xa lạ kia, động tác nhanh hơn lúc nãy cởi quần của mình. Anh túm lấy tấm chăn mỏng đắp lên phần dưới của hai người, sau đó phủ lên người cô một lần nữa, miêu tả đường nét khuôn mặt cô trong bóng đêm.
Bóng tối tiếp thêm dũng khí cho hai người trẻ.
Trần Phóng không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ biết hôn miệng và xoa nắn ngực Từ Ngộ. Sự tiếp xúc cơ thể gần gũi khiến anh cảm thấy thỏa mãn khi được dựa dẫm ỷ lại, cuộc sống trống rỗng nhiều năm qua cuối cùng cũng có thứ gì đó lấp đầy.
Chỉ cần thân thể dán vào nhau liền nảy sinh rất nhiều cảm xúc như vậy.
Trần Phóng không kìm được mà gọi tên cô, tuân theo bản năng của cơ thể, nắm lấy đồ của mình tìm kiếm lối vào phía dưới cô.
Lần đầu tiên thịt trai khép chặt bị người lạ xâm nhập, cảm giác dị vật dưới thân cũng càng lúc càng rõ ràng.
Từ Ngộ túm chặt ga trải giường phía dưới, đột nhiên gọi tên anh khi cảm giác đau đớn ập đến.
"Trần Phóng!"
Thiếu niên bị dọa đến cứng đờ người.
"Đồ." Cô nhắm mắt lại, nói."Ở trong túi mình, trên ghế sofa."
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Trần Phóng lại hiểu ý cô ngay lập tức. Anh mím môi, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, anh từ từ bứt ra giữa hai chân cô.
Ngay khi Trần Phóng bước xuống giường, Từ Ngộ lập tức quấn chặt cơ thể mình bằng chăn bông.
"Chăn này, hình như rèm cửa phòng khách chưa có kéo." Cô lộ ra cặp mắt nhìn anh, nhưng lại tránh đi thứ đang dựng thẳng phía dưới.
Trần Phóng nghe lời dùng chăn quấn quanh thân dưới, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Rời khỏi phòng có điều hòa, hơi nóng lập tức ùa về phía anh.
Trần Phóng nhanh chóng tìm được cái bọc nhỏ màu hồng nhạt kia, khi kéo khoá ra thì thấy mộp hộp vuông nhỏ nằm bên trong. Anh nhấc chân chuẩn bị quay trở về, nhưng rồi bỗng nhiên lại khựng lại một chút.
Đây là những gì cô đã chuẩn bị xong từ sớm rồi ư?
Từ Ngộ quấn trong chăn như một con ve sầu. Rõ ràng là phòng của mình, nhưng cô lại cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên thật xa lạ, xa lạ đến nỗi khiến cô khủng khoảng, phải thu mình lại để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cô nghe thấy tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng ngoài cửa, là Trần Phóng đã cầm theo đồ quay trở lại.
Trần Phóng đóng cửa phòng lại một lần nữa, xoay người nhìn cô gái chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên giường, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Từ Ngộ nhìn anh bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết dùng cái này không?"
Trần Phóng nhíu mày lại, nhìn lướt qua cái hộp nhỏ trong tay, nói với vẻ mặt phức tạp: "Không biết."
Từ Ngộ từ từ bò dậy khỏi giường, quấn chăn ngồi bên cạnh Trần Phóng. Tấm chăn* thật mỏng bị ngón tay cô ngoắc nhẹ một cái, ngay lập tức bung ra. Từ Ngộ lấy hết can đảm nhìn bụng dưới của anh nhưng lại bị anh che mắt.
*Đây là cái chăn dùng để quấn hông dưới của Trần Phóng.
"Đừng nhìn, xấu."
Từ Ngộ không giãy khỏi tay anh, chỉ hỏi một câu: "Mình giúp cậu nhé?"
"Không cần." Anh nói, giọng rầu rĩ.
Trần Phóng từ từ bỏ tay xuống sau khi Từ Ngộ nói xong những lời này - quả thật như những gì đã nói, cô không hề mở mắt ra. Anh đẩy nhanh tốc độ nơi tay, giấy gói rơi trên mặt đất. Trần Phóng vừa mở thứ đồ trong tay vừa quan sát khuôn mặt Từ Ngộ.
Từ Ngộ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên bên người, sau đó cô liền rơi vào một lồng ngực nóng hổi.
"Được rồi."
Cô từ từ mở mắt ra.
Trần Phóng và Từ Ngộ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt hai người đều ửng hồng, muốn làm gì đó để giảm bớt bầu không khí xấu hổ quẩn quanh trong phòng không thể xua đi lúc nãy. Trong lúc cúi đầu hôn Từ Ngộ, Trần Phóng đẩy tấm chăn trên người cô ra, ấn cô vào giữa đống chăn bông lộn xộn.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này anh nhanh chóng tìm được lối vào. Không hề có bất kỳ bước dạo đầu nào cả, cách một lớp màng mỏng, Trần Phóng cứ thế trực tiếp tiến vào cơ thể cô.
Giống như một tờ giấy trắng bị xé toạc, Từ Ngộ thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ở chỗ đó.
Nhưng cô thật sự quá đau, đau đến nỗi không thể không ôm chặt lấy cơ thể Trần Phóng, nước mắt rơi xuống bên gối theo mồ hôi.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |