Đắng chát
← Ch.01 | Ch.03 → |
Tần Tử Tấn vừa đi vào đạo sảnh nhà mình, Tần phu nhân liền chạy ra đón.
Vốn sống trong cuộc sống an nhàn, khiến cho Tần phu nhân trẻ hơn nhiều so với cái tuổi năm mươi của mình, chỉ là khóe mắt bà có chút nếp nhăn, để lộ ra một chút tang thương.
Tần phu nhân tiến lại gần, sửa sang lại cà vạt cho con, trong miệng không ngừng nhắc: "Lại chạy tới quán bar, cả người toàn mùi rượu, bảo con bình thường uống ít thôi, mà cứ không nghe, uống quá sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ. Đúng rồi, vừa rồi Quan Dĩnh đến tìm con, thoạt nhìn có vẽ không tốt, lại làm cho con bé không vui rồi. Mẹ thấy người ta đối với con không tệ, mọi chuyện đều xem trọng con, con sao lại không để tâm đến ..."
"Mẹ để ý tới là được rồi, mẹ thay con tốt với cô ta đi." Tần Tử Tấn kéo tay mẹ xuống, nghiêm túc nhìn mẹ mình: "Đáp ứng đính hôn cùng cô ta là đã tới cực hạn của con rồi. Dù sau này có kết hôn, cũng vẫn vậy thôi. Mẹ, mẹ hiểu con trai mẹ mà, đã nhiều năm như vậy, trước kia không thích, về sau này lại càng không có khả năng."
"Con không thể thử tốt hơn với con bé một chút sao, coi như em gái cũng được, hai nhà kết giao, cũng không thể để cho Quan gia khó chịu, chính là sống phải biết hỗ trợ nhau lúc hoạn nạn, nhường nhịn nhau một bước. Những người trẻ tuổi như các con, tình yêu a, không đáng tin, phải tìm hiểu qua thời gian mới được."
"Tốt thôi, con sẽ cố gắng, công ty còn chút chuyện, con thay quần áo liền đi, không ăn cơm ở nhà."
Tần Tử Tấn không muốn tiếp tục, dừng chủ đề lại, ôm Tần phu nhân một cái rồi lên lầu trở về phòng.
...
Gian phòng khách hơn mười mét vuông được chủ nhà trang trí tỉ mỉ tạo cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu, rất có không khí gia đình, trên bệ cửa sổ còn bày vài chậu hoa nhỏ ... khiến cả căn phòng nhỏ khoác lên một không khí vui vẻ bình yên.
Lúc này, hai nữ chủ nhân đang ở bên bàn trà không phòng khách dùng cơm, không thích như ăn ở ngoài nhà hàng, hai chị em dùng luôn bàn trà làm bàn ăn, cho tiện.
"Chị, em đã thôi việc, công việc hiện tại không tốt cho thai nhi."
Diệp Vân nhàn nhạt nói, gắp lấy một miếng cá, bên cạnh là một chén canh bổ, ăn uống vừa phải để cân đối dinh dưỡng.
"Ừ, vậy cũng tốt, tiền của ba mẹ để lại còn một chút, hiện tại chị công tác cũng thuận lợi, tạm thời không lo về tiền. Em nha, chuyên tâm ở nhà tịnh dưỡng."
Diệp Tuệ làm tại một tiệm cắt tóc, bởi vì làm việc rất chuyên chú, kỹ thuật lại tốt nên rất được khách hàng ưa thích. Mặc dù không được đãi ngộ tốt, nhưng nhìn chung thì cô vẫn dư dả để lo cho em mình.
"Em mới tìm việc mới, là nhân viên quản lý của một tiệm sách mới mở. Cũng gần đây thôi, đi bộ chừng 20 phút, tiền lương tuy có ít nhưng công việc không có gì, chỉ là bổ sung sách vở cùng đồ dùng để bán."
Diệp Vân cảm thấy mình 23 rồi, không thể cái gì cũng dựa vào chị, chị cô cũng chỉ lớn hơn cô có 2 tuổi, cô dù sao cũng nên chia sẽ cùng chị chút ít. Nói vậy, nhưng trong lòng cô không khỏi tự cười mình.
"Công việc có vất vả không, nếu quá nặng nhọc thì đừng đi, cũng không phải là thiếu thốn tiền bạc gì." Vẻ mặt Diệp Tuệ lo lắng.
Diệp Vân cười cười: "Sẽ không, chỉ là phân loại sách báo, giới thiệu đôi chút cho khách hàng, mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, nếu không sao lương lại không cao. Hơn nữa, bác sĩ đều nói phụ nữ có thai cũng nên hoạt động một chút, chị đừng lo lắng."
"Ừ, có chuyện gì em phải nói ngay nhé, từ nhỏ đã cứng đầu thế này rồi." Dừng một chút, Diệp Tuệ không khỏi cảm thán mà nói: "Thật không dám tin tưởng, con gái vốn ngoan ngoãn quy củ nhất trong nhà vậy mà lặng lẽ không nói tiếng nào đã làm ra chuyện đại sự nha, một đứa nhỏ, nghĩ đến cũng chưa từng tưởng tượng ra. Em nha, thực nhìn không ra, không thương thì thôi, một khi yêu rồi, là không quản để ý tới chuyện gì."
Diệp Tuệ không ngừng mâu thuẫn trong lòng, tính cách cô không tin vào nhiệt tình trong tình yêu, nhưng em gái xinh đẹp của cô lại luôn tin vào đó, cô thật không biết nói thế nào cho em mình tỉnh ra.
Diệp Vân lười cùng chị mình tranh cãi, nhẫn nhịn nghe chị làu bàu, chuyên tâm vào đồ ăn trong miệng.
Cho dù chị không nói, bản thân cô cũng không tin vào chuyện đã xảy ra.
Cô nhớ rõ lúc gặp gỡ trong quán bar, anh ta cùng với bạn bè say sưa nói cười, thanh âm trong trèo dễ nghe, thân hình thoạt nhìn qua rất gợi cảm, khi cô lướt mắt nhìn qua, dù chỉ trong nháy mắt cũng khó chối bỏ nụ cười kia thuần túy không có tà niệm, như tuyết ban sơ, tinh khiết lưu lại trong tâm của cô.
Cô hơi run tay, ngăn mình không hồi tưởng tiếp.
Cô tự nhủ chính mình, nhiệm vụ thiết yếu hiện tại là phải dưỡng thân thể tốt, để cho đứa nhỏ trong bụng được khỏe mạnh mà lớn lên.
Những thứ khác không cần nhớ đến, dù sao cũng đã qua rồi.
Cha mẹ mất sớm nên Diệp Vân trưởng thành sớm, cô không phải là người hay mẫn cảm, cho dù là gặp phải chuyện gì cô chỉ cần chăm chú làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
...
Trong văn phòng rộng lớn, Tần Tử Tấn tiện tay lật xem qua vài bản thiết kế, tư thái có chút lười biếng, dáng dấp như một vị công tử ưa nhàn, chỉ có trong đáy mắt anh lộ ra sự tinh tường, anh chính là đang chăm chú suy nghĩ.
Nói về kinh doanh, Tần Tử Tấn chính là một kỳ tài, anh khi chưa đến 30 tuổi đã đem sản nghiệp của Tần thị phát triển mạnh gấp đôi so với khi cha mình còn tiền nhiệm, không khỏi được mọi người khen ngợi.
Tuy nhiên, thiên tài cũng có những lúc phải đau đầu, mà Tần Tử Tấn dường như cũng không may mắn thoát khỏi điều này, nữ nhân chạy theo anh như vịt không khỏi làm anh thấy phiền não. Ngẫm lại cũng có thể hiểu, thanh niên anh tuấn lại có tài, danh tiếng không tầm thường, ngoại hình tao nhã lịch sự, không có chỗ nào mà không hấp dẫn phụ nữ cả. (Kat: Tấn ca, ca tự sướng quá đi, cơ mà ta hám zai nên hem cóa ý kiến *cười híp mắt*)
"Quan tiểu thư, Tần tổng nói là không cho bất luận ai vào ..." Nam nhân còn chưa có nói hết lời, một thân ảnh diện váy dài sáng màu thướt tha cùng chiếc áo khoác nhỏ màu đen lách cửa đi vào, chính là Quan Dĩnh, khuôn mặt cô lúc nào cũng mỹ lệ, dáng người thon thả có chút kiêu ngạo.
Sự tình này vốn đã quen thuộc tới hiển nhiên, Tần Tử Tấn không đã động gì tới người vừa xuất hiện, nhíu mày với nam nhân ngoài cửa nói: "Dương thư ký, cậu ra ngoài trước, không cần chuẩn bị trà bánh, cô ấy sẽ rời đi ngay thôi."
Dương thư ký gật đầu hiểu chuyện, rút lui ra ngoài kéo cửa lại.
Xem xét thư ký rời đi, Quan Dĩnh liền bước đến bên cạnh Tần Tử Tấn, đem hộp đồ bên người ra, lấy hộp cơm đặt trên bàn làm việc, mở ra, lấy từng món ra bên ngoài, cười cười với Tần Tử Tấn: "Tử Tấn, nếu anh nói công việc bề bộn, em đã vì anh mà chọn vài món ăn ngon mang đến đây, đều là món anh thích đấy, anh nếm thử xem."
Nói xong, cô liền múc một muỗng canh gà hướng về phía miệng Tần Tử Tấn, anh không nếm, lạnh lùng đẩy ra, tiếp tục xem bản thiết kế, lạnh nhạt nói: "Gần đây có chút cảm mạo, ăn không được đồ nhiều dầu mỡ, cô ăn đi."
Sắc mặt Quan Dĩnh có chút biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền khôi phục bình thường trở lại, tiếp tục cười: "Còn có cá hấp, không có dầu mỡ, hay anh muốn ăn cái gì, em sẽ đi đi mua."
"Không cần, tôi không muốn ăn gì, tôi có chút việc phải đi, những thức ăn này cô cứ từ từ mà thưởng thức." Tần Tử Tấn buông bản thiết kế, quơ lấy áo vest, khoác vào người, động tác nhanh chóng, tiêu sái rời đi.
Đi mới được vài bước, liền dừng chân, Tần Tử Tấn bỗng quay người nhìn Quan Dĩnh cười cười, phảng phất như gió nhẹ thấm vào ruột gan. (Kat: tác giả cứ toàn làm Tấn ca tự sướng; Tấn ca: cô có ý kiến zề à?; Kat: a, không, không có ý kiến j hít soái ca àh)
Không để cho Quan Dĩnh có thời gian thụ sủng nhược kinh, anh liền nói tiếp: "Không có việc gì đừng tới công ty tìm tôi, còn chưa phải là người một nhà, ảnh hưởng tới công tác."
(Thụ sủng nhược kinh: được ưu ái đến kinh ngạc)
Nói xong liền không chút lưu luyến đẩy cửa mà đi. Để lại Quan Dĩnh một mình với dư vị kinh hỉ chưa đến một giây đã bị đã kích nặng nề.
Tần Tử Tấn chính là người như vậy, ưa thích một người sẽ toàn tâm toàn ý, không thích ai thì hoàn toàn không để ý đến.
Ra khỏi công ty, lấy xe, nhất thời cũng không biết đi đâu, anh lấy điện thoại đi động ra: "Dương thư ký, hội nghị buổi chiều giao cho Quý phó tổng, tôi không có mặt tại công ty, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Tần Tử Tấn là người hay đoán trước được một số việc, nên sau khi về nước liền lập hai số điện thoại, một số dùng trong gia đình, một số chuyên dùng với công ty.
Quan Dĩnh biết số anh dùng ở nhà, chắc là mẹ anh cho cô ta.
Số ở công ty, anh chỉ cho những nhân viên tin tưởng biết.
Lúc này, anh tắt số dùng ở nhà, tránh bị Quan Dĩnh làm phiền, khởi động xe hướng ra ngoài mà không có mục đích là đi nơi nào.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |