Vay nóng Tima

Truyện:Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 59

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Trọn bộ 83 chương
Chương 59
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Shopee


Năm Nguyên Ninh thứ bảy, mới đầu xuân, Liễu Thanh Đường chợt nghe được tin tức phu nhân Ngụy Chính có thai, thời điểm vào triều khó thấy được cha vợ Ngô Thượng thư cho Ngụy Chính cái sắc mặt hòa nhã, mà Ngụy Chính vốn vất vả mới khôi phục lại bộ dáng mặt đen nghiêm nghị, lại bắt đầu quay về thời điểm mới được tứ hôn, vẻ mặt ngây ngô cười thầm làm cho người ta nhìn thật muốn đánh đòn. Cũng may mọi người đều đã quen, thời điểm vào triều đều không thèm nhìn Ngụy Chính đứng đó đắc ý, miễn cho chính mình nhìn xem không thoải mái, ngay cả Liễu Thanh Đường cũng lười nhìn hắn.

Tin tức này còn không tính là gì, làm cho Liễu Thanh Đường khiếp sợ chính là lúc trở về Từ An Cung, Tần Thúc nói cho nàng tin Thuần Vương phi Dương Tố Cẩm cũng đã hoài thai.

nói cách khác hảo hữu nữ phẫn nam trang Dương Tố Thư mang thai. Vừa nghe tin tức đó, Liễu Thanh Đường còn không phản ứng kịp nhìn Tần Thúc hỏi ngược lại.

" Mang thai? Tố Thư?"

" Tin tức bên kia nói là như vậy."

Tần Thúc gật gật đầu rất trấn định một chút cũng không cảm thấy tin tức này ngoài ý muốn. Đó là chuyện đương nhiên hắn chỉ quan tâm đến chuyện trọng đại của Liễu Thanh Đường, những người khác có chuyện gì hắn đều không có hứng thú.

Hắn không hứng thú nhưng Liễu Thanh Đường lại rất hứng thú, đứng lên đi loanh quanh vài vong sau đó quyết định.

" Chúng ta đi thăm Tố Thư đi! Lại nói tiếp đã lâu chúng ta không đi ra khỏi cung lần trước ngươi mua mứt táo cho ra hương vị rất ngon, thăm Tố Thư xong chúng ta thuận tiện đi ăn được không?"

Cho tới bây giờ chưa bao giờ Tần Thúc từ chối yêu cầu của nàng, lúc này liền gật đầu ở Từ An Cung bố trí một lượt, sau kho phân phó xuống dưới liền yên lặng không một tiếng động mang theo Liễu Thanh Đường xuất cung.

Bọn họ lặng lẽ xuất cung cũng không phải lần đầu tiên, từ khi Tần Thúc lên làm đại tổng quản lại càng thuận tiện, có rất nhiều sự việc đều quản lý ổn thỏa, nguyên bản Từ An Cung vốn chỉ bình thường liền được hắn thiết kế kín kẽ. Nguyên bản năm trước bọn họ từ Ngự Thủy sơn trang trở về cũng chỉ có thể tách ra ngủ mà nay Tần Thúc cũng sẽ thỉnh thoảng nghỉ ở tẩm cung Liễu Thanh Đường. Trừ bỏ đôi khi có công việc cần xử lý sợ quấy rầy đến nàng đang nghỉ ngơi hắn mới có thể trở về phòng của mình ngủ.

Cơ hồi tất cả công việc của Liễu Thanh Đường Tần Thúc đều muốn chính mình động thủ, nếu không phải Liễu Thanh ĐƯờng cảm thấy hắn một mình mà làm nhiều việc như vậy sẽ mệt mỏi, cưỡng chế không cho hắn tự mình làm chỉ sợ công việc của mama Đào Hiệp đều được hắn tiếp nhận. Bất quá cho dù vậy Tần Thúc cũng thường xuyên tìm kiếm món ngon mang đến cho Liễu Thanh Đường, nếu nàng nhìn cái gì lâu một chút sẽ mang tới trước mặt nàng.

Mọi người đều nói vợ chồng mới cưới sẽ chỉ gắn bó keo sơn mấy tháng, dần dần về sau sẽ bình thường, Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc hai người này lại càng ngày càng tốt, lâu như vậy đều muốn cả ngày đều ở cùng nhau, giống như không có chuyện gì làm chỉ cần ngồi nói chuyện với nhau mà có thể nói cả ngày. Có đôi khi mama Đào Hiệp hai người ở bên cạnh nhìn thấy chủ đề nói chuyện của họ thật nhàm chán, cũng không biết làm sao có thể nói chuyện lâu như vậy.

Liễu Thanh Đường có Tần Thúc ở bên cạnh, cứ như vậy thời gian trống của mama, Đào Hiệp càng nhiều, trừ bỏ thời điểm Tần Thúc không ở bên cạnh Liễu Thanh Đường các nàng mới phải ở bên cạnh hầu hạ, còn lại đều mang theo một đám cung nữ sửa sang Từ An Cung, hôm nay trồng mai, ngày mai di chuyển gốc cây rất có hơi thở của gia đình nho giáo. Ngay cả mảnh vườn trồng các loại rau ăn hàng ngày cũng có. Tự nhiên các loại hoa cỏ sẽ không thiếu phần.

Có thể là do tâm tình thay đổi Liễu Thanh Đường không thích cây cối ở Từ An Cung đều một loại không khí nghiêm túc quy củ thẳng hàng thẳng lối, mà thích cây cối tự do sinh trưởng bừa bãi một chút mà lại kiều diễm đua nở. Tần Thúc liền vì nàng tìm vô số gốc hoa nhỏ, vừa vặn để cho mama, Đào Hiệp rảnh rỗi mang theo nhóm nô tỳ gieo trồng.

Mà thời gian này Từ An Cung liền biến ra rất nhiều loại hoa khác nhau giống như vườn hoa cẩm viên. Đào Hiệp còn từng cười cười nói, người xưa có kim ốc tàng kiểu, Tần tổng quản của bọn họ lại hoa ốc tàng kiều. Liễu Thanh Đường chỉ cười không nói, kéo tay Tần Thúc đi dạo một vòng hoa viên của Từ An Cung, đến một góc sạch sẽ cầm bình nước tưới vườn rau một chút.

Liễu Thanh Đường ngày ngày sống tiêu dao mỹ mãn, đương nhiên cũng hy vọng cuộc sống bạn tốt cũng vậy, chỉ là vô luận như thế nào cũng chưa từng nghĩ bạn mình sẽ mang thai. Người làm cho nàng mang thai là Thuần Vương.... . Hắn biết sao? Vẫn là bạn tốt chính mình chủ động đi? Trong đầu có ý nghĩ muốn xem náo nhiệt Liễu Thanh Đường cũng không quá lo lắng cho bạn tốt.

Bị kích động đi Dương phủ thời điểm Liêu bá nghênh đón bọn họ vẻ mặt tươi cười, nếp nhăn đều sáp lại cùng một chỗ. Ông đương nhiên sẽ không vì các nàng đến mà nét mặt lộ rõ vui mừng như vậy, chỉ có thể vì chuyện của Tố Thư.

Liễu Thanh Đường đã xác định rõ, quả thật rất khẩn cấp muốn gặp bạn tốt thỏa mãn một chút tò mò trong lòng.

" Tố Thư ~ ta nghe nói ngươi.... à ừm?"

Liễu Thanh Đường vừa nói vừa ý vị thâm trường nhìn nàng xem trong bụng nàng suy nghĩ gì. Dương Tố Thư vừa thấy nàng đến sẽ biết được trong lòng nàng nghĩ gì, bất đắc dĩ gật đầu.

" Là thật."

nói xong giống như muốn phát giận lên người Tiêu Hoài Cùng đang giã thuốc, nhẹ nhàng gõ một cái. Tiêu Hoài Cùng giã thuốc lại thật sự giã tỉ mỉ, nhìn kĩ cơ hồ là mỗi một mảnh thuốc đều bằng nhau. Lúc này hắn đột nhiên bị giận chó đánh mèo gõ một chút, chậm rãi mờ mịt ngẩng đầu nhìn Dương Tố Thư, Dương Tố Thư đành phải thở dài, lại xoa xoa đầu hắn để hắn tiếp tục giã thuốc.

" Ôi chao, ôi chao ~ Tố Thư ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải đem người ta.... bá vương thượng cung?"

Liễu Thanh Đường vốn định lắc lắc bạn tốt, nhưng nhớ tới nàng đang có thai không thể làm như vậy được, không dám đụng vào nàng liền tiến đến bên người nàng cách một khoảng cách nhỏ giọng hỏi.

" không phải, là.... ai."

Dương Tố Thư tức giận nói một câu, lại dừng lại sau đó đỏ mặt vùi đầu vào sách thuốc không để ý tới Liễu Thanh Đường. Liễu Thanh Đường vừa mới nghe thấy câu mở đầu lại không thấy nàng nói tiếp. Mặc kệ nàng có khua môi mua méo như nào Dương Tố Thư cũng không hé miệng. Liễu Thanh Đường đành mệt mỏi không nói đến việc này nữa, ngược lại nói.

" Đứa nhỏ kia mấy tháng rồi, có thể cho ta biết nhỉ?"

Lúc Liễu Thanh ĐƯờng hỏi như vậy trên mặt là nét cười tươi rói, trong lòng lại thở dài, bởi vì sau khi cao hứng xong nàng liền nhớ tới một sự kiện. Năm nay là Nguyên Ninh năm thứ bảy cũng chính là năm ôn dịch hoành hành ở kinh thành, bây giờ đang tháng ba mà ôn dịch bùng nổ ở tháng bảy, còn bốn tháng nữa là đến. Nàng đến nay cũng không biết tràng ôn dịch kia vì sao mà đến, cũng không biết nên làm thế nào dự phòng. Tức giận nhất là nàng lại không nhớ được tiệm thuốc kia, phương thuốc là Tố Thư nghiên cứ chế tạo ra được, lần này cũng cần nàng đến điều phối, nhưng bây giờ nàng lại có bầy, khi đó đúng thời điểm trọng đại, vạn nhất mệt nhọc có cái gì sơ xuất xảy ra thì biết làm thế nào.

Cho dù trọng sinh cùng không thể tính toán được mọi chuyện. Nàng chỉ hy vọng cái thai của Tố Thư nhỏ một chút, tục ngữ có câu nữ nhân sinh đứa nhỏ, bảy tháng sinh tám tháng tử, thời điểm sinh đứa nhỏ 7 tháng có thể an toàn, thời điểm tám tháng cũng không tốt. Liễu Thanh Đường không có kinh nghiệm nên không hiểu biết nhiều, nhưng nếu lưu truyền đến nay tất nhiên có đại lý, nàng cũng sẽ không thể không tin.

" Mới hơn một tháng, ta cảm giác chính mình không thoải mái từ bắt mạch mới biết."

Nghe Dương Tố Thư nói vậy, Liễu Thanh Đường nhầm nhẩm tính, đến tháng bảy mới được sáu tháng như vậy là hoàn hảo. Nội tâm nàng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc cầm lấy cổ tay Dương Tố Thư nói.

" Tố Thư mặc kệ thế nào, mấy tháng này ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, ngươi làm đại phu so với ta hiểu được phải làm như thế nào, tóm lại mặc kệ như thế nào, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Bên thái y viện ta sẽ phân phó xuống, nói người ở nhà chăm sóc muội muội là Thuần Vương Phi dưỡng thai, cũng sẽ không cho người không liên quan tiến đến quấy rầy."

" Ngươi so với Liêu bá càng khẩn trương hơn."

Dương Tố Thư buồn cười lắc đầu, cầm tay nàng nói.

" Ta biết rồi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt chờ đứa nhỏ được sinh ra liền cho nó nhận ngươi làm mẹ nuôi."

" Vậy Tần Thúc là cha nuôi!"

Liễu Thanh Đường lập tức cười bỏ thêm câu.

" Tất nhiên sẽ không quên hắn, về sau vừa vặn cho con nuôi hiếu kính cha mẹ nuôi."

Dương Tố Thư cúi đầu vuốt vuốt bụng, lại liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Cùng đang cẩn thận tỉ mỉ giã thuốc biểu tình nhu hòa.

Lúc chuẩn bị rời đi, Liễu Thanh Đường không nhịn được lại hỏi một câu.

" Tố Thư nếu như đứa nhỏ này cũng giống Tiêu Hoài Cùng không bình thường.... ."

" Đứa bé từ nhỏ như thế nào, cha mẹ không thay đổi được nhưng bất luận thế nào ra cũng sẽ không vì khả năng này mà cướp đoạt quyền được sinh ra của nó, huống hồ cho dù hắn như nào cũng đã có cha nuôi, mẹ nuôi ở đây làm sao có thể không làm cho hắn cả đời vô lo được."

Dương Tố Thư nói xong còn thuận miệng trêu đùa một chút.

" Được a! Nguyên lại ngươi lại có chủ ý này, bất quá vì tình bạn nhiều năm của chúng ta cùng nhau chia sẽ, ta sẽ không so đo với ngươi. Mau chút sinh cho ta một đứa nhỏ khỏe mạnh, về sau chúng ta che chở cho nó."

Rời khỏi Dương phủ, Liễu Thanh Đường ở trên xe ngựa lại mất hứng đứng lên.

" Vẫn là không biết tình huống của Tố Thư cùng Tiêu Hoài Cùng rốt cuộc là gì."

" Ta hỏi Liêu bá, là hắn hạ dược thúc đẩy việc này."

Tần Thúc nâng tay vén chút tóc cho nàng, miệng không nhanh không chậm nói. Liễu Thanh Đường lập tức ngồi xuống vẻ mặt ngạc nhiên.

" Ta nói ngươi vừa rồi không biết đi làm cái gì, nguyên lại là đi hỏi chuyện này, mau nói cho ta chi tiết đi!"

Tần Thúc quả nhiên càng ngày càng hiểu biết tâm tư trong lòng nàng, càng ngày càng tri kỷ.

Từ miệng Tần Thúc, Liễu Thanh Đường hiểu biết thêm một số chuyện, thật thỏa mãn lòng hiếu kỳ ở trong lòng, cuối cùng vuốt cằm chậc chậc thở dài quả nhiên vẫn là Liêu bá có cách, Liêu bá ở trong phủ muốn nhìn thấy tiểu chủ tử mũm mĩm mập mạp đã nhiều năm, làm như vậy cũng không kỳ quái, Tố Thư chỉ có thể chấp nhận không thể đối với Liêu bá chăm sóc mình như phụ thân phát giận, đối với Tiêu Hoài Cùng cũng không có biện phát nổi giận.

không biết là nên vui sướng khi người khác gặp họa hay là đồng tình cảm thán một phen, Liễu Thanh Đường vừa chuẩn bị cùng Tần Thúc vào một quán trà ăn điểm tâm thì bị ca ca Liễu Thanh Dong túm lấy lôi đi.

Liễu Thanh Đường biết không có chuyện trọng yếu hắn sẽ không tìm riêng nàng, nhất thời trong lòng suy đoán nhanh không biết là chuyện gì, thân thể phụ không có gì sai biệt, như vậy chẳng lẽ cung nữ bên thông trang kia xảy ra chuyện gì?

Liễu Thanh Đường đoán già đoán non chỉ là không đoán được, ca ca nàng chiếm dụng thời gian của nàng cùng Tần Thúc đem nàng lôi đến trong này cau mày sầu mi hồi lâu thế nhưng lại nói với nàng, hắn yêu một nam nhân?!

" Ngươi nói cái gi?! Có gan nói lại cho ta một lần nữa!"

Liễu Thanh Đường làm rơi cái chén, động tĩnh lớn kinh động đến Tần Thúc ở gian ngoài, hắn liền nhìn vào phía trong này một chút. Liễu Thanh Đường tận lực áp chế cơn tức, đối với ca ca đang có vẻ mặt ủy khuất nói

" Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra ngươi nói rõ ràng cho ta."

Sau đó Liễu Thanh Đường nghe ca ca dùng thanh âm lúc thì ngọt ngào lúc thì buồn rấu cùng nàng nói quá trình làm sao lại thích Tịch Lam.

Nếu không phải nhìn thấy hắn đã nhiều tuổi rồi lần đầu tiên mới biết động tình, Liễu Thanh Đường thật sự muốn đem ấm trà ném tới trên mặt hắn. Chính hắn cho dù hắn thích nam nhân thì cũng thôi đi lại cố tình muốn kéo Tịch Lam xuống, Tịch Lam từng cứu phụ thân nói như nào đều là ân nhân của Liễu gia, Liễu gia bọn họ không có khả năng làm truyện lấy oán báo ơn.

nói thật nếu ca ca nàng thật sự thích nam nhân, nàng cho dù có tức giận cũng chỉ một lúc thì cũng thôi, sẽ không phản đối, dù sao tư vị thích một người chính nàng cũng hiểu được, trên đời này chuyện không thể cưỡng cầu chính là tình cảm. Nhưng nếu hắn thích Tịch Lam nàng sẽ không đồng ý, huống hồ nhìn hắn như vậy chứng tỏ Tịch Lam hiển nhiên là không thích hắn, loại tình huống này nàng sẽ không để ca ca đi quấn quít người ta.

" Chúng ta ở cùng một chỗ luyện võ, luyện chữ, khi rảnh rỗi còn có thể phi ngựa đi ra ngoại ô xem cảnh, du ngoạn chợ đêm, xuân đi ngắm hoa, hạ đi du hồ, đông lên núi tìm mai, ta nghĩ hắn cũng thích ta, ba ngày trước rốt cuộc mới hạ quyết tâm cùng hắn nói rõ ràng, ta nói ta thích một nam nhân, kết quả hắn nghe xong ám chỉ của ta sắc mặt khó coi, phất tay áo đi ba ngày nay đều trốn tránh không muốn gặp ta, muội muội ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ."

Liễu Thanh Đường nhẫn nại nghe hắn cảm thán một đống chuyện vô dụng, lúc này cười lạnh một tiếng nói

" Tịch Lam hiểu ám chỉ của ngươi, có thể thấy được hắn cũng không thích ngươi. một khi đã như vậy cưỡng cầu chỉ vô dụng, ngươi vẫn nên hết hy vọng đi."

nói xong nàng có chút giãy dụa nói thêm một câu.

" Nếu ngươi thật sự thích nam nhân, tìm bất kỳ ai ta cũng đồng ý, chỉ là không được quấn quít lấy Tịch Lam, ngươi làm như vậy chỉ khiến chính mình càng thêm khổ sở khó chịu."

" Ta kỳ thật không biết chính mình có thích nam nhân hay không, đối với những nam nhân khác ta không có loại tâm tư này, ta chỉ thích Tịch Lam, thích một mình hắn. Nếu hắn không muốn cùng ta ở chung một chỗ, ta cũng không muốn những người khác."

Liễu Thanh Dong hạ mắt nói như vậy, vẻ mặt thất thần đáng thương, làm cho Liễu Thanh Đường nhìn thấy không biết tư vị gì, đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca nàng khổ sở khó chịu như vậy.

" Ngươi.... . bằng không ngươi cùng phụ thân nói chuyện một chút, để người đến hỏi một chút ý tưởng của Tịch Lam, có thể ngươi hiểu sai ý hắn, nếu không phải cũng có thể làm ngươi hết hu vọng. Ta sau này không bức ngươi cưới vợ nữa."

Liễu Thanh Đường thở dài, tiến lên phía trước giống như trước đây ôm hắn.

" Ngươi là quốc cữu Nam Triều ta, thân phận tôn quý, lại là văn trạng nguyên, văn thao võ lược, bộ dạng ngươi làm cho ai thấy cũng hâm mộ."

Liễu Thanh Dong ôm lại muội muội một chút, còn chưa nói cái gì chỉ thấy Tần Thúc ở cửa ném một cái nhìn sâu kín lại đây, nhất thời hắn liền sầm mặt. hắn khổ sợ khó chịu như vậy ôm muội muội nhà mình một chút thì sao, ánh mắt của Tần Thúc này sao lại âm u khó chịu thế là thế nào! Cảm giác lại bị kích thích quốc cữu gia càng thêm khó chịu cuối cùng mệt mỏi trở về Liễu phủ. hắn quyết định nghe muội muội, nói trước cùng phụ thân một câu, cho dù hắn đoán được phụ thân sẽ rút cây kiếm treo trong thư phòng dạy dỗ hắn một phen thật tốt.

Nhưng mà sự tình phát triển khác xa so với tưởng tượng của hắn

" Tịch Lam là nữ tử, nàng không nói cho ngươi biết sao?"

Liễu quốc công kiên nhẫn nghe con nói xong mới bình tĩnh nói.

Liễu Thanh Dong "...... Ôi trời?"

Thời điểm Liễu Thanh Đường biết việc này phản ứng đầu tiên chính là vì sao lại có thêm một nữ giả nam tử nữa rồi, vốn nàng cảm thấy Tố Thư đã là người duy nhất khác biệt, không nghĩ tới còn cò một người nữa. Phản ứng thứ hai chính là ngày đó cùng ca ca thương tâm, còn lo lắng cho hắn lâu như vậy thật là ngu xuẩn. Như vậy có thể thấy được, ca ca cùng Ngụy Chính kia bộ dạng cao hứng chói lọi, dù nhìn như nào cũng đều làm cho người ta khó chịu. Liễu Thanh Đường vung tay áo quyết định mặc kệ hắn, Tịch Lam nữ giả nam trang dù thế nào cũng thuận lợi cho việc của nàng.

Đến tháng sáu Liễu Thanh Đường bắt đầu lo lắng không che dấu được nữa, qua một tháng nữa là ôn dịch bùng nôt, đời trước bọn họ đều không có việc gì, nhưng kiếp này nàng sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Phụ thân, ca ca, Tần Thúc, Tố Thư, Ngụy Chính, mama, Đào Hiệp những người này nàng không muốn bất cứ ai gặp chuyện không may.

Nàng cũng từng nghĩ tạm thời rời khỏi kinh thành, tránh đi trận ôn dịch này nhưng chủ ý này chỉ xuất hiện chớp mắt liền bị nàng từ bỏ. Nàng là Thái Hậu, cầm quyền triều chính dân chúng thiên hạ đang nhìn, thời điểm này nàng càng phải trấn giữ kinh thành, không thể vì bản thân mà trốn tránh, có mất nước nàng cũng phải chết ở chỗ này. Huống hồ nàng còn đã sớm bố trí vài việc cần phải làm.

Nàng không thể đi, cũng không có biện pháp dùng một cái lập luận không có căn cứ, để trăm ngàn con dân ở kinh thành có lịch sử ngàn năm di dời đi. Còn nữa ở thời điểm không biết vì tình huống gì phát sinh ôn dịch, nếu để những người này ly khai vạn nhất có người mang mầm bệnh di chuyển đến các châu huyện, tình huống chẳng phải càng thêm khó khăn sao.

Ôn dịch là một từ vừa nghe liền khiến cho người người khiếp sợ, cho dù là Liễu Thanh Đường cũng không ngoại lệ. Nếu muốn hỏi nàng có sợ không, làm sao có khả năng không sợ, chỉ là phải giống như trước, có sợ cũng cắn răng kiên trì làm bộ dáng thong dong nhàn hạ.

Nàng đã sớm biết việc này lại không có biện pháp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát thật là thống khổ dữ dội.

Mà đến tháng sáu, đột nhiên Tần Thúc lại sinh bệnh


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-83)