← Ch.56 | Ch.58 → |
Ngày thứ hai Thái Hậu cùng đoàn người Hoàng Đế về tới kinh thành, cùng ngày truyền ra tin tức Thái Hậu tứ hôn Thuần Vương Tiêu Hoài Cùng với tiểu thư Dương gia.
Rất nhiều rất nhiều vật phẩm ban tặng nối đuôi nhau vào Dương phủ, mọi người càng thêm khẳng định Thái Hậu muốn lợi dụng hôn sự này khống chế Thuần Vương.
Những người đó nghĩ như thế nào, Liễu Thanh Đường một mực không để ý, chính là tìm cơ hội mang theo Tần Thúc ra cung gặp Dương Tố Thư một lần. Có người nói nữ nhi của một gia đình thái y có thể gả cho Vương gia là trèo cao, cũng có người nảy sinh thương tiếc nói một cô nương gả cho một ngốc tử thật đáng tiếc, mặc kệ người khác nói như thế nào, loại sự tình này ấm lạnh chỉ người trong cuộc mới biết. Dương Tố Thư cùng Tiêu Hoài Cùng tựa như Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc, trong mắt người đời không xứng thì sao, cuộc sống chung quy vẫn là chính mình cảm thấy tốt mới là tốt.
một ngày kia Liễu Thanh Đường cùng Dương Tố Thư ở dưới tàng cây đương quy trong viện lão hòe sảng khoái đào ra mấy bình nữ nhi hồng chôn xuống lúc Dương Tố Thư mười năm tuổi. Dương gia nguyên quán ở Lư Dương ở đó có tập tục nữ nhi mười năm tuổi sẽ chôn rượu dưới gốc cây. Rượu này chính là dùng để đãi khách lại bị các nàng đào ra uống không say không về.
Từ sau khi Liễu Thanh Đường trở thành Thái Hậu nương nương lần đầu tiên tùy ý như vậy, Dương Tố Thư cũng là người từ sau khi một mình chống đỡ Dương gia lần đầu tiên tùy tâm sở dục.
Hai nữ nhân ở ý nghĩa nào đó đều là người thập phần khắc chế bản thân, tại một ngày này uống rượu say khướt thành hai cái đồ ngốc. Ghé vào nơi đó thì thầm mọi chuyện trước đây, trong chốc lát lại tán gẫu những chuyện phiền lòng hiện tại, chốc lát lại trêu nghẹo nhau, chủ đề đông tây nam bắc đều lôi ra nói hết, có khi lại kéo bả vai nhau cười ha ha ha.
Nhân sinh khó có được người bạn tri kỷ, chuyện vui của bằng hữu cũng chính là chuyện vui của mình, bằng hữu khó xử chính mình cũng khó xử, cho dù ngoài miệng không nói nhưng trong long vẫn sẽ ghi nhớ. Nay hai người cơ hồ đã nhận định cả đời một mình gánh vác, nay liền có một người khác cùng đối phương cả đời, bất luận vui buồn cái người đầu tiên nghĩ đến chia sẻ không còn là bạn tốt mà là người bên gối. Cảm giác vui mừng này bên trong lại có vài phần phiền muộn, quả nhiên một lời khó nói hết chỉ có thể nhìn nhau cười nâng chén cộng ẩm.
Hôm nay uống rượu, ngày mai buông tha.
Hai con ma men một ly lại một ly rượu, thời điểm các hàng kề vai sát cánh vui vẻ làm loạn nam nhân các nàng -----Tần Thúc cùng Tiêu Hoài Cùng an vị một bên nhìn, Tần Thúc nhìn Liễu Thanh Đường, Tiêu Hoài Cùng nhìn Dương Tố Thư.
Tiêu Hoài Cùng vẫn thực bình tĩnh, ánh mắt biểu tình đều không có thay đổi qua thẳng tắp nhìn Dương Tố Thư bây giờ cùng lúc trước không giống nhau đang cười haha, giống như sắp biến thành một bức tượng, về phần Tần Thúc lúc Thái Hậu nương nương bắt đầu có chút men say chống gốc cây cười to còn kinh ngạc một chút, lập tức liền bình tĩnh trở lại, tiếp tục ngồi tại chỗ rất có cảm giác biến thành một Tiêu Hoài Cùng nữa.
Hai nam nhân thực im lặng, hai nữ nhân thực điên cuồng, liếc mắt một cái nhìn qua liền phân biệt rõ ràng thật thú vị. Cảnh tượng như vậy đại khái giống như là hai chú chó trung thành im lặng ngồi ở một bên, ánh mắt còn thật sự nhìn chằm chằm vào chủ nhân, an phận chờ nàng đến đưa chính mình về nhà.
Mãi cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, hai nữ nhân lúc này mới uống không sai biệt lắm, một người đá lăn vò rượu chống tay vào gốc cây một bên nôn một bên la hét muốn uống tiếp, một người khác ngồi dưới đất ông vò rượu cười to.
Liễu Thanh Đường là người ngồi dưới đất kia, có vô số lần Tần Thúc muốn tiên lên nâng nàng đứng dậy, nhưng nhớ tới lời nàng nói lúc trước khi uống rượu, nàng dùng biểu tình nghiêm túc nói với hắn, hôm nay nàng muốn uống một bữa thật tốt bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được cản nàng, Tần Thúc lại đành phải ngồi yên lặng trở lại.
Tiêu Hoài Cùng không hề động đậy qua, nhưng là có chút chần chờ. hắn chậm chạp suy nghĩ, Dương Tố Thư đã một ngày lâu như vậy không có gọi tên hắn, tuy rằng lúc trước nàng đều nắm tay hắn đi dùng cơm, nhưng hôm nay nàng lại không gọi hắn, Tiêu Hoài Cùng không biết nên làm cái gì bây giờ đành ngồi ở đó nhìn chằm chằm Dương Tố Thư.
Chờ quản gia Dương phủ Liêu bá đưa canh tỉnh rượu tới, Tần Thúc đứng dậy trước tiên bưng một chén đi về phía Liễu Thanh Đường.
" Thanh Đường? Tỉnh, uống canh tỉnh rượu."
Liễu Thanh Đường nhìn hắn hồi lâu mới cười nói.
" Tần Thúc?"
" Phải là ta Tần Thúc, uống chút canh tỉnh rượu được không? Uống xong chúng ta nên trở về cùng."
Tần Thúc cầm chén đưa lên miệng Liễu Thanh Đường nhẹ giọng dỗ.
" không cần! Ai muốn hồi cung, ta là họ Liễu.... . Đúng, về Liễu gia, chúng ta về Liễu gia!"
" Được, chúng ta không về cung, đi Liễu gia."
" không nên không nên, ai nha! Ta đã quên ta là Thái Hậu nha, Thái Hậu phải về cung! Chúng ta hồi cung."
" Được, chúng ta hồi cung."
" Tần Thúc, ta muốn ăn mứt quả, chỉ ăn lớp đường bên ngoài, bên trong không cần."
" Được, lập tức liền mua cho ngươi."
Liễu Thanh Đường bên này ngồi dưới đất không thuận theo đòi đông đòi tây, Tần Thúc đều kiên nhẫn đáp lời. Dương Tố Thư bên kia, Liêu bá đem một chén canh tỉnh rượu đặ vào trong tay Tiêu Hoài Cùng, bảo hắn đưa cho Dương Tố Thư, sau đó đứng một bên nhìn.
Dương Tố Thư đã sớm nói qua, Tiêu Hoài Cùng không phải không nghe hiểu người khác nói, cũng không phải hắn không biết làm chuyện này nọ, chỉ là có nhiều lí lẽ hắn không hiểu rõ lắm cần nói vài lần, mặc kệ làm mội chuyện đều rất chậm, nhưng chuyện gì nàng cũng để cho chính hắn tự mình làm Liêu bá tự nhiên cái gì cũng đều nghe Dương Tố Thư.
Tiêu Hoài Cùng nghe một lúc rốt cục cũng hiểu, bưng bát chầm chậm đi đến cọ cọ bên người Dương Tố Thư. Dương Tố Thư so với bạn tốt lúc uống rượu khá là khó chơi thì quả nhiên là nhu thuận hơn hiều, lúc này nhìn thấy Tiêu Hoài Cùng bưng bát canh tỉnh rượu lại đây, không nói hai lời liền nhận lấy uống. Nàng cũng đã say rượu đến thần trí có chút không rõ, nhưng đại khái làm đại phu đã lâu, ngửi vị thuốc liền cảm thấy thân thiết, lúc bát canh đưa tới trước mặt theo bản năng sẽ uống.
Dương Tố Thư nghe lời uống canh tỉnh rượu xong liền lôi kéo Tiêu Hoài Cùng đang ngẩn ngơ người
" Hoài Cùng?"
Cuối cùng cũng được gọi tên Tiêu Hoài Cùng cao hứng một chút, lôi kéo tay Dương Tố Thư ngồi cùng một chỗ. Dương Tố Thư mờ mịt trừng mắt nhìn, đầu nhất thời dựa vào trên vai Tiêu Hoài Cùng ngủ.
Đối với Tiêu Hoài Cùng mà nói mỗi ngày cơ hồ đều rất quy củ, khi nào thì nên làm gì, bằng không hắn không nhớ được, tuy rằng hắn cảm thấy còn chưa tới thời điểm Dương Tố Thư nên ngủ, có chút nghĩ hoặc nhưng vẫn theo thói quen ngồi im không nhúc nhích, an vị ở đó để nàng dựa vào ngủ.
Dương Tố Thư ngủ một hồi lâu, Tần Thúc mới không dễ dàng gì dỗ được Liễu Thanh ĐƯờng, đáp ứng vô số yêu cầu của nàng, lát mua cái này chốc mua cái kia, cuối cùng cũng làm cho nàng uống xong bát canh tỉnh rượu, sau đó cáo từ quản gia Liêu bá mang theo nàng trở về cung.
Buổi sáng ngày hôm sau Liễu Thanh Đường tỉnh lại nhìn đến chân giường diều, rối gỗ cùng với một đống đồ chơi của tiểu hài tử, quay đầu nhìn đến cạnh giường một đống mứt quả điểm tâm những món ăn vặt hồi nhỏ thích ăn, cả người liền mờ mịt.
" Này đó.... . là cái gì?"
" Tần tổng quản mua cho chủ tử, nói là hôm qua đã nhận lời mua cho chủ tử."
" Đào Hiệp, chủ tử ngươi thời điểm uống rượu thực cố tình gây sự sao?"
"............ sẽ không." Đào Hiệp nhẫn cười
".......... Nga."
Thuần Vương cùng Dương Tố Cẩm thành hôn vào ngày mùng mười. Liễu Thanh Đường cấp cho Thuần Vương phủ một đám người để sai khiến. Nhóm nô tài này đã được dạy dỗ tốt miễn cho thân phận Dương Tố Thư giấu diếm bị phơi bày. Tuy nói sau khi thành hôn hai người sẽ ở tại Dương phủ nhưng ngày thành hôn vẫn phải ở Thuần Vương phủ, cũng mau hai phủ cách nhau không xa, lui tới cũng tiện.
Nghe nói tân nương tử thân thể không tốt đã đưa đến tân phòng trước, chỉ có Dương Tố Thư trên thực tế là tân nương tử, trên danh nghĩa là anh vợ mang theo Tiêu Hoài Cùng một bàn lại một bàn kính rượu. Liễu Thanh Dong cùng Ngụy Chính cũng hỗ trợ chăn rượu, còn giúp tiễn bước một đám người muốn hỏi thăm tin tức, còn Dương Tố Thư vốn là người im lặng.
Hôm sau Dương Tố Thư cũng quá bình tĩnh, trừ bỏ thời điểm đi thái y viện trực còn lại đều ở viện đương quy sửa sang lại dược liệu, cùng Tiêu Hoài Cùng trò chuyện, còn dạy hắn nhận thức các loại dược liệu. Tiêu Hoài Cùng vẫn như trước đây, cũng không biết có hiểu hay không mình đã cưới người trước mặt này làm thê tử, chỉ là càng ngày càng thích bám lấy Dương Tố Thư, về sai Dương Tố Thư đi thái y viện trực cũng phải mang hắn theo, bằng không hắn có thể tức giận một ngày liền không hé răng không không nhìn nàng. Dương Tố Thư cũng không có biện pháp chỉ có thể mang theo hắn, để cho hắn ngồi bên cạnh giã dược.
Liễu Thanh Đường nghe Dương Tố Thư than thở một phen liền đặc biệt phân phó xuống dưới, cho phép Thuần Vương gia một chức quan không danh hiệu ở thái y viện, có thể đường đường chính chính cùng Dương Tố Thư đi thái ý viện, Đại khái Thuần Vương Tiêu Hoài Cùng là Vương gia đầu tiên ở Nam Triệu đảm nhiệm chức vụ ở thái y viện.
Ngày lại một ngày trôi qua, kinh thành hoàn toàn bình thường, Thái Hậu cùng hoàng đế tưởng là tranh đấu trong lúc này cũng không phát sinh, nguyên lai Thái Hậu vốn bộ dáng cường thế không có ý lùi bước càng lúc càng yên lặng, ít khi phát biểu ý kiến gì ở trên triều. Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi lại càng không đoán được suy nghĩ của người, chắc chỉ có cha con Liễu gia biết được, nàng đang chuẩn bị cho trận chiến năm sau.
Theo lời nàng nói rất nhanh trận chiến sẽ thắng lợi, đã tính toán xong xuôi hết, vài quốc gia xung quanh cũng có phần trong vòng mấy tháng Vương triều sẽ không bị sao hết.
Tuy rằng Liễu Thanh Đường sớm biết được kết cục, cũng biết phụ thân không có việc gì, vẫn không kìm được lo lắng. Mười năm trước phụ thân được xưng là chiến thần Nam Triều, sau đó cũng chưa thấy hắn trên chiến trường, Liễu Thanh Đường cảm thấy bảo đao phụ thân chưa cùn sẽ không thua tướng quân bên kia, nhưng vẫn là câu nói kia, phận làm con thấy phụ thân xông vào chốn nguy hiểm làm sao không lo lắng. Liễu Thanh Đường sợ nhất đó là bởi vì nàng sống lại sẽ nảy sinh chuyện xấu làm cho phụ thân gặp nguy hiểm.
Mùa đông rất nhanh lại tới, thời điểm trận tuyết đầu tiên rơi xuống người trong cung lại vì yến tiệc đầu năm mới mà công việc lu bù, trong cung nơi nơi có thể thấy nhóm nô tài bắc cây thang dùng tháo đèn lồng cũ thay đèn lồng mới.
Liễu Thanh Đường vừa hạ triều, cách tấm rèm đã thấy Tần Thúc đứng cạnh xa giá, cứ khi nào xong việc hắn liền chạy tới đón nàng về Từ An Cung. Hai người nhìn tuyết rơi cùng lúc nhớ tới thời khắc này năm trước.
Tần Thúc khi đó ngay cả tới gần nàng một chút cả người cũng đều cứng ngắc, khi đó Liễu Thanh ĐƯờng chỉ cảm thấy hắn khơi dậy hứng thú, muốn bồi thường hắn kiếp trước mà thôi, bất tri bất giác liền biến thành tình huống đầu kề má ấp. Tinh tế nghĩ chẳng qua mới chỉ một năm thôi lại giống như đã qua thật lâu, đã trải qua rất nhiều sự việc.
Liễu Thanh Đường ngồi ở trong kiệu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Tần Thúc cảm xúc nơi đó làm nàng không khỏi mỉm cười. hắn suy nghĩ cái gì nàng đoán được, ngược lại nàng cảm thán cái gì hắn nhất định cũng có thể phát hiện. Đời này có một người như vậy bên cạnh nàng có gì phải sợ đâu.
Qua tháng giêng như Liễu Thanh Đường dự đoán Nam triều nhận được tin tức Chu quốc cùng các quốc gia xung quang chiến sự lan tràn.
trên triều như trước tranh cãi ầm ĩ không ngớt, có người nói biên cảnh đã được ngăn chặn, chỉ cần đợi chiến sự Chu quốc chấm dứt liền chấm dứt, không cần cố ý phát binh, những người nói như vậy đều là quan văn, mà quan võ lại phản đối kiên trì yêu cầu phát binh, quan võ phần lớn là nam nhi anh hùng, một phần là mười năm đã không đi ra chiến trường.
Võ quan đại đa số đều là đại biểu cho Liễu gia, có người thông minh nhìn đến võ quan cơ hồ người người đều nói đánh, mà Liễu quốc công đã lâu chưa vào triều hôm nay cũng xuất hiện ở trong số quan viên, nhất thời hiểu được ý tứ ngậm miệng không nói.
Chờ tất cả an tĩnh lại, Liễu Thanh Đường mới mở miệng.
" Biên giới Nam Triều bị quấy nhiễu, con dân Nam Triều bị chiến sự lan đến, nếu lúc này không xuất binh vậy nuôi dưỡng trăm ngàn binh mã để làm gì?"
Mấy tháng qua đây là lần đầu tiên ở trên triều nàng nói chuyện sức ảnh hưởng vẫn còn, mà ý tứ trong lời nói như vậy chính là quyết định, những quan văn mấy tháng gần đây có chút quá phận không một ai dám lên tiếng.
" Binh sĩ Nam Triều có thể e ngại chiến sao?" Liễu Thanh Đường lại hỏi
" không sợ." Ngụy Chính là người đầu tiên đứng ra hô, tiếp theo một mảnh quan võ phía sau hô " không sợ " âm vang cả kim điện.
Liễu Thanh Đường đi xuống dưới nhìn lướt qua tất cả lời nói khí phách.
" Vậy liền chiến."
Quyết định dứt khoát, không một người dám phản bác.
Ngày đó lương thảo đi trước, ba ngày sau đại quân rầm rộ đi đến nơi tập kết Liễu quốc công dẫn binh lính hướng biên cảnh thẳng tiến.
Đứng ở trên tường thành nhìn vó ngựa cuốn theo lớp bụi đất, Liễu Thanh Đường nhắm mắt lại cầm tay Tần Thúc bên cạnh thật chặt
← Ch. 56 | Ch. 58 → |