← Ch.51 | Ch.53 → |
Tần Thúc vốn đang căng thẳng trong lòng, đến lúc này Thái Hậu nương nương nhẹ nhàng tựa vào vai hắn mới chợt buông lỏng.
" Hoa này, nếu chủ tử không thích ta liền bỏ xuống?"
Kỳ thật chính hắn cũng biết được, trước ngực mang đóa hoa lớn như vậy thật sự là khó coi, nhưng hai người kia nói nhất định phải mang, nếu không sẽ không giống hôn sự, vốn đã không có người chứng hôn, không có tiệc cưới, không có tân khách đã không giống một cái hôn lễ rồi. Tần Thúc liền cảm thấy ủy khuất nương nương, lại lo lắng nương nương trách hắn tự chủ trương, cố gắng muốn làm những chuyện tốt nhất liền đeo.
hắn một tay nâng một bộ quần áo đỏ của tân nương, một tay định đỡ nàng thẳng dậy, nhưng không nghe thấy nàng lên tiếng, không khỏi hơi cúi xuống nhìn biểu tình của nàng.
" không được nhìn!" Giọng nói Liễu Thanh Đường có chút khàn khàn, liền xoay mặt hắn sang bên kia.
Tần Thúc chợt nhìn thấy một chút nước mắt lấp lánh rồi biến mất, lại nghe được giọng nói của nàng sao không hiểu được, lập tức thuận theo quay sang bên kia, bất quá bàn tay đang nắm tay nàng tăng thêm chút lực. một lát sau hắn mới thấp giọng nói.
" Thực xin lỗi, ta chỉ có thể cho nàng một hôn lễ không ra gì, thực xin lỗi."
" không, như vậy là tốt rồi."
Giọng nói của Liễu Thanh Đường ôn nhu, trong bóng đêm vang lên tiến thẳng vào trong lòng Tần Thúc, làm cho hắn khôn nén được suy nghĩ muốn đem người này ôm chặt trong lòng. Kỳ thật đối với Tần Thúc mà nói có thể ôm nàng như này trong vòng tay cũng đã cảm thấy thập phần hạnh phúc, quả thực kiếp trước tu luyện có phúc.
Liễu Thanh Đường ổn định tốt tâm tinh, bước lùi từng bước ấn Tần Thúc xuống, tinh tế đánh giá hắn một phen liền cười thầm, ngay cả rượu giao bôi cũng có ở trên khay nhất thời ánh mắt liền cong cong hình lưỡi liềm.
" Tần Thúc, Đào Hiệp cùng mama hai người kia không có nói cho ngươi biết, ngươi mặc quần áo đỏ nhìn qua tuổi càng nhỏ?"
Dạo này Tần Thúc có cao thêm một chút so với nàng nửa già cái đầu, hơn nữa ngày thường hắn không nói không cười nhìn qua thấy già dặn, nhưng một khi thay bộ quần áo tối màu kia đi, mặc màu sắc tươi sáng lại đem hắn về với bộ dáng chân chính mà độ tuổi hắn nên có.
Đẹp thì đẹp, nhưng là nhìn qua liền càng nhỏ tuổi, sẽ làm cho nàng có cảm giác chính mình đang dụ dỗ tiểu thiếu niên.
Tần Thúc còn nhớ rõ ngày đó ở hội đèn lồng nương nương mất hứng khi biết chuyện hắn nhỏ tuổi hơn, nhất thời cả kinh, không được tự nhiên kéo kéo bộ quần áo trên người.
Liễu Thanh Đường sao có thể không đoán được tâm tư hắn, lúc này vừa thấy động tác hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, nàng nhìn trời không biết nên làm thế nào, lại nhìn đến bộ dáng Tần Thúc nhịn không được muốn khi dễ hắn, vì thế nàng dựa sát vào Tần Thúc, ngữ khí pha chút buồn rầu nói.
" Nhìn như vậy, ta thật muốn đem ngươi làm đệ đệ, ân chờ ta nghĩ lại coi, không thì không gọi ngươi Tần Thúc nữa sửa thành tiểu tử kia, ngươi thấy thế nào?"
Lần đầu tiên gặp mặt, nương nương chính là gọi hắn tiểu tử kia. Phàm là nam nhân luôn hy vọng trong mắt người yêu mình có vẻ cao lớn tin cậy được, hắn cũng không phải ngoại lệ. Vì thế Tần Thúc nghe Liễu Thanh Đường nói lời này, trong lòng nhất thời nghẹn lại tư vị thật là buồn bực khó chịu, ước gì lập tức lớn hơn năm, sáu tuổi để nương nương cảm thấy chính mình thành thục đáng tin cậy.
" Muốn lập tức lớn lên làm cái gì, quả nhiên chỉ có tiểu hài tử mới có loại ý tưởng này nha ~"
Liễu Thanh Đường vẫn để ý sắc mặt Tần Thúc, lúc này thấy thế lại chầm chậm bỏ thêm một câu.
Tần Thúc bị đoán trúng tâm tư liền sợ hãi kinh ngạc nhìn Thái Hậu nương nương có vẻ mặt thản nhiên đắc y, sau đó liền nghĩ đến ý tứ trong lời nói của nàng lại càng thấy nghẹn khuất càng thêm khó chịu. Nhưng hắn cũng không biết hiện tại nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể vô thố thử thăm dò ý tứ của Liễu Thanh Đường, có chút cầu khẩn nhìn nàng.
Tần Thúc đã mất đi dáng vẻ âm u bình thường, hiện tại bị bức làm ra biểu tình giống chú cún nhỏ, sợ nàng không thích hắn. Liễu Thanh Đường bị hắn nhìn đến mềm lòng, nhịn không được do dự đứng lên nghĩ lại vẫn không cần cố ý trêu hắn nữa.
" Chủ tử.... . Thanh Đường." Tần Thúc dùng sức trên tay một chút, gắt gao nắm chặt nàng.
Liễu Thanh Đường tước vũ khí đầu hàng, ở trên bàn tay hắn nhéo nhéo một chút trấn an.
" Được rồi, chỉ cần ngươi im lặng nở nụ cười, Tần Thúc ngươi như vậy ta thấy tốt lắm."
Biểu tình Tần Thúc buông lỏng, Liễu Thanh Đường liền bỏ thêm một câu.
" Đúng là rất giống một tiểu thiếu niên nha ~."
Đại khái Tần Thúc biết Thái Hậu nương nương nói những lời này không phải là thực lòng, mà chỉ là thuận miệng muốn trêu đùa hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy đến cuối cùng hắn chỉ có thể á khẩu không trả lời được, vì thế hắn nâng bộ quần áo màu đỏ tiến đến trước mặt Liễu Thanh Đường.
" Nàng nguyện ý mặc vào sao?"
" Đương nhiên, hôn lễ tân nương tử sao có thể không mặc giá y đâu ~"
Liễu Thanh Đường nháy mắt mấy cái cười nói, bất quá vừa dứt lời nàng giống nghe được âm thanh gì đó, đó là âm thanh thời điểm đói bụng sẽ cô lỗ lỗ. Đương nhiên không có khả năng là nàng, như vậy cũng chỉ có.... .
Liễu Thanh Đường ngồi xổm xuống, tai ghé sát thắt lưng Tần Thúc nghe xong chốc lát ngẩng đầu tủm tỉm cười.
" Tần Thúc ngươi đói bụng? chưa dùng bữa tối sao?"
Khuôn mặt Tần Thúc tràn đầy xấu hổ, cố gắng khắc chế chính mình không lui về phía sau, nghe vậy không thể không nhận gật gật đầu. Kỳ thật ngọ thiện hắn cũng không dùng, khi đó trong lòng hắn khẩn trương, căn bản không nghĩ tới ăn cái gì, kết quả hiện tại đói bụng còn bị nương nương nghe được âm thanh, thật sự là.... . hắn như thế nào lại thất thố như vây, vì cái gì trước mặt nàng luôn làm những chuyện không còn mặt mũi như vậy.
Chờ Liễu Thanh Đường từ từ đứng thẳng dậy, Tần Thúc lập tức có chút không được tự nhiên ôm bụng, ánh mắt cụp xuống nhẹ giọng nói.
" Kỳ thật cũng không sao...... đói một chút cũng được.... ."
Trước đây hắn luôn chịu đói, so với bây giờ khó chịu hơn rất nhiều lần hắn đều có thể nhịn. Thực ra cũng không dễ dang đói như vậy, nhưng thời gian này bị nương nương nhìn chằm chằm đúng giờ dùng bữa, mỗi bữa đều phải ăn rất nhiều, liền hình thành thói quen như vậy, đến thời gian dùng bữa sẽ không nhịn được.
Thấy Tần Thúc bày ra bộ dáng đã làm sai chuyện không tự giác cúi đầu, Liễu Thanh Đường bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang khi dễ người ta. Nàng sờ sờ cái mũi, tiến đến trước mặt Tần Thúc nâng đôi môi đỏ mọng hôn một cái an ủi nói.
" Đói bụng thì đói bụng, cũng không phải chuyện gì quá đáng lắm, ngươi ngượng ngùng như vậy làm cái gì. không bằng như vậy đi, ta đi xuống dưới bếp nấu đồ ăn cho ngươi?"
Mỳ? Tần Thúc nghĩ tới đêm nguyên tiêu lần đó Thái Hậu nương nương làm mỳ. Hương vị thật sự không ngon lắm, nhưng bởi vì là tự tay nàng làm, liền so với sơn hào hải vị trân quý càng thêm trân quý hơn. Chỉ là hắn rõ ràng muốn làm cho nương nương một cái hôn lễ, lúc này nàng lại đi xuống phòng bếp làm đồ ăn cho hắn, nghĩ như thế nào cũng không thỏa đáng.
" không bằng ta đi ăn chút điểm tâm?" Tần Thúc đề nghị
" Tuy rằng những món cầu kỳ ta không làm, nhưng mỳ ta vẫn làm được, đi thôi."
Liễu Thanh Đường căn bản không nghe hắn nói, tự mình đi hướng phòng bếp, xem ra còn cảm thấy hứng trí bừng bừng.
Tần Thúc bước nhanh đuổi theo nàng
" Vậy giá y...."
" Chờ ngươi ăn no chúng ta lại tính đến việc này."
Liễu Thanh Đường quay đầu lại cho hắn một nụ cười liền lôi kéo hắn đi qua hành lang gấp khúc. Vì thế vốn nên là hai người mặc một thân quần áo rực rỡ, tình chàng ý thiếp thưởng hoa ngắm trăng lại biến thành Thái hậu nương nương cùng Tần đại tổng quản đi qua đi lại trong phòng bếp bận rộn.
Liễu Thanh Đường ở trong phòng bếp đi chỗ này một chút chỗ kia một chút, nhóm nô tài đều bị Đào Hiệp cùng mama đuổi hết đi, trong bếp ánh sáng không tốt cũng không biết nàng đụng phải cái gì liền phát ra tiếng vang lớn. Tần Thúc bị tiếng vang này dọa sợ, vội vàng buông quần áo trong tay cùng đèn lồng, vô cùng lo lắng hỏi có phải nàng đụng phải cái gì.
" không có việc gì, không có việc gì."
Liễu Thanh Đường không thèm để ý phất phất tay, thuận tay nâng cái ghế dựa bị nàng đụng đổ nhìn nàng lục lọi ở trong ngăn tủ, cuối cùng cũng thấy nàng tìm được mấy quả trứng.
" Ta nói này Tần Thúc ngươi đi nhóm lửa đi."
Trước đây ở nhà cậu Tần Thúc phải làm rất nhiều việc, sau lại ở phòng bếp làm chân sai vặt, tất nhiên là biết nhóm lửa, rất nhanh lửa liền bùng lên, hắn nhìn lướt qua Thái Hậu nương nương, lại nhịn không được lo lắng mở miệng.
" không bằng, để ta tới nấu đi?"
Vạn nhất nương nương bị thương thì làm sao bây giờ, tuy rằng hắn thật cao hứng nương nương nguyện ý vì hắn làm này nọ, nhưng hắn thấy nương nương làm loại sự tình này thật sự là ủy khuất nàng, nàng vốn nên là người mười ngón tay không dính nước.
Liễu Thanh Đường nghe vậy, không khỏi quay sang xem xét Tần Thúc một chút. hắn vì không muốn bộ quần áo kia bẩn, chân tay co quắp ngồi ở trên ghế, ánh lửa chiếu vào một thân xiêm y sáng quắc, trên mặt có chút hồng hào, cứ như vậy chăm chú lo lắng nhìn nàng, thật đúng là thập phần đáng yêu làm cho người ta thấy yêu thích. Liễu Thanh Đường liền dùng ngữ khí giống đứa nhỏ nói.
" Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đó nhìn lửa, sau đó chờ mỳ đến là được."
Thấy Thái Hậu nương nương không thay đổi chủ ý, Tần Thúc cũng chỉ có thể nghe lời ngồi ở đó nhìn lửa, chỉ là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào nàng.
Nước vừa mới đổ vào trong nồi, còn chưa kịp lăn tăn, Liễu Thanh Đường đã cho mỳ vào, sau đó nghĩ nghĩ đem trứng đanh tiếp, lại dùng muôi ra sức ngoáy ở trong nồi một lát, cảm giác không sai biệt lắm, nàng lại chạy đến bên chai chai lọ lọ nghiên cứu gia vị, mở ra ngửi ngửi đều thấy có mùi thơm, nàng liền cho tất cả vào trong nồi.
Từ lần sinh nhật trước của Tần Thúc, nàng xuống bếp làm mỳ trường thọ, kết quả phát hiện hương vị thực không ổn, nàng liền đặc biệt đi dạo qua phòng bếp, thấy được đầu bếp làm mỳ như nào, còn đem tất cả nhớ kỹ phòng ngừa vạn nhất. Cho nên lần này, Liễu Thanh Đường đối với chính mình thập phần tự tin. Nàng từ nhỏ liền thông minh, học cái gì cũng đều rất nhanh, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, thậm chí cả phương diện nhạc cụ, nàng đều lướt qua liền thông thạo, bản lĩnh trời cho.
Bất quá trù nghệ cùng nữ hồng, đại khái là Liễu Thanh Đường có cố gắng như nào cũng đều làm không tốt, đáng tiếc chính nàng còn không ý thức được điểm này.
Tần Thúc nhìn những động tác liên tiếp của Liễu Thanh Đường không lên tiếng, chỉ là ánh mắt cực ôn nhu quyến luyến nhìn nàng bận rộn liên tục, giống như món ăn hương vị khủng bố kia không phải cho hắn ăn.
Thực ra giờ phút này trong mắt Tần Thúc không nhìn thấy Liễu Thanh Đường nấu như nào, cũng không muốn nhắc nhở nàng làm đúng hay không. hắn si mê nhìn chằm chằm Liễu Thanh Đường một muỗng lại một muỗng cho vào trong nồi. ngực có chút bồng bềnh lặng lẽ ấn ngực lại nghĩ, nguyên lai cảm giác người yêu nguyện ý vì mình thêu thùa nấu nương là cảm giác ấm áp thỏa mãn như này.
" Ân? Sao lại biến thành đặc quánh như này?"
Liễu Thanh Đường trăm mối nghi hoặc không thể giải thích được, cuối cùng vỗ vỗ tay an ủi chính mình.
" Tốt xấu gì lần này cũng làm cháy khét tất cả, thả nhiều gia vị như vậy, chắc hương vị không sai."
Thầm chấp nhận liền gật gù đầu, Liễu Thanh Đường hướng về phía Tần Thúc vẫn đang nhìn mình chằm chằm đến phát ngốc vẫy vẫy tay.
" Tần Thúc, mau tới ăn mỳ."
Thời điểm Tần Thúc ăn mỳ, trên mặt không có một tia khác thường. Liễu Thanh Đường hỏi hắn ăn được không, hắn cũng chỉ gật đầu rồi cắm cúi ăn. Hành động của hắn làm Liễu Thanh Đường không ra được hắn nói thật hay giả, vì thế nàng chớp mắt hướng hắn nói.
" Vậy cho ta ăn một miếng đi."
Động tác trong tay dừng một chút, Tần Thúc lắc đầu nói.
" Ta đói bụng, chỗ này chỉ đủ một mình ta ăn." Sau đó hắn cúi đầu ăn mỳ.... . sau đó động tác ăn mỳ đặc quánh có chút nhanh.
Nếu hương vị ăn được, Tần Thúc sẽ không cự tuyệt nàng ăn một miếng, cái này không cần suy nghĩ cũng biết, Liễu Thanh Đường có chút nản lòng ghé vào bàn nghiêng đầu nhìn Tần Thúc.
" Rất khó ăn? Ta rõ ràng đã làm theo trình tự rồi mà, trước cho nước, sau đó cho mỳ, tiếp theo mới cho trứng, chỉ là ta không cho thịt heo? Bất quá gia vị ta cũng cho nhiều như vậy, vì cái gì vẫn không thể ăn được."
" không phải, thật sự ăn ngon lắm!"
Tần Thúc nói xong lời này, lại ăn tiếp hai miếng cho thấy lời mình nói không phải giả, sau đó hắn liền ăn mấy miếng trứng trưc tiếp nuốt luôn, nửa điểm Tần Thúc cũng không biểu lộ, ăn xong còn nói một câu.
" Thực sự không khó ăn."
Cho dù hương vị trong mồm quả thực chua cay mặn ngọt lẫn lộn, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.
Liễu Thanh Đường hoài nghi nhìn hắn
" thật sự?"
không đợi Tần Thúc gật đầu, Liễu Thanh Đường vúi người nhoài qua, hôn lên môi hắn, đem đầu lưỡi với ào trong miệng hắn mút.
" Ngô, phốc, hương vị đặc biệt khó ăn!"
Liễu Thanh Đương nhăn mặt nghiêm túc lôi kéo Tần Thúc sang một bên, sau đó đem bát mỳ kia đổ đi.
" Như này mà ngươi cũng ăn xuống được à."
nói xong nhìn thất vẻ mặt Tần Thúc thiết tha nhìn bát mỳ bị đổ kia, Liễu Thanh Đường thật sự không biết nên nói cái gì.
Bất quá nàng muốn nấu mỳ cho hắn, kết quả bận nửa ngày Tần Thúc còn không được ăn, trên mặt Liễu Thanh Đường có chút ngượng ngùng, cuối cùng ôm lấy Tần Thúc uể oải nói.
" Mỳ không ăn được, chúng ta vẫn là ăn tạm chút điểm tâm đi."
Tần Thúc vừa thấy Thái Hậu nương nương bộ dáng mệt mỏi liền đau lòng, lập tức nói.
" Ta cũng sẽ nấu mỳ, ta lập tức liền nấu được không?"
Nếu nương nương muốn cho hắn ăn mỳ, bất luận như thế nào mỳ đều phải ăn.
" Ân? Ngươi biết nấu sao? "
Liễu Thanh Đường kinh ngạc nhìn Tần Thúc, sau nàng mới phát hiện Tần Thúc không chỉ biết mà là thực am hiểu. Chỉ chốc lát sau, hai bát mỳ hương vị câu toàn đã được hắn bưng lên bàn.
" đã lâu không làm qua, có lẽ hương vị không được tốt lắm, người ăn tạm một chút đi."
Liễu Thanh Đường đã dùng qua bữa tối cũng không thấy đói bụng, nhưng tò mò đến tột cùng Tần Thúc có thể làm ra dạng mỳ gì, cũng nhấc đũa ăn một miếng. Kết quả nhìn món mỳ vô cùng đơn giản mà ăn thật ngon, sau đó nàng bất tri bất giác ăn hết một bát rồi. Liễu Thanh Đường ôm bát không, bụng có chút căng căng vì ăn no, có chút không cam lòng, rõ ràng bọn họ đều có quá trình giống nhau, vì cái gì kém nhiều vậy?
" Còn muốn ăn sao? Ta lại đi nấu một chút?"
Tần Thúc nhìn bát trống không trước mặt Thái Hậu nương nương, cao hứng giống như kiếm được rất nhiều rương bạc.
" Chính người sờ sờ, ngươi muốn ta ăn no để chết sao?"
Liễu Thanh Đường nói, rồi kéo tay Tần Thúc đặt ở trên bụng chính mình.
" Ăn nhiều bụng hơi khó chịu, Tần Thúc ngươi cõng ta ra bên ngoài đi một vòng cho tiêu thức ăn đi."
Liễu Thanh Đường nói như đương nhiên, Tần Thúc cũng không cảm thấy có gì không đúng, không nói hai lời ngồi xổm đưa lưng trước mặt nàng.
Kỳ thật Liễu Thanh Đường nói thế chỉ là muốn trêu chọc, nào có người nào muốn đi dạo để tiêu thức ăn lại được cõng đi, bất quá nàng đã quên tính tình Tần Thúc bất kể lời nào nàng nói đều là thật sự, đành chậm rì rì nằm úp sấp trên lưng hắn để hắn cõng mình.
Tần Thúc còn thật sự cứ như vậy đi trong đêm tối, trên lưng cõng Liễu Thanh Đường đi qua mấy hành lang.
Tần Thúc có chút gầy nhưng không yếu, cảm giác có chút trơ xương, dựa vào đều bị xương bả vai của hắn đâm có chút đau. Nhưng hắn đi thực an ổn, làm cho người ta cảm thấy thực an tâm. Liễu Thanh Đường híp mắt ghé vào trên lưng hắn, ở trong quy luật xóc này thoải mái chút nữa liền ngủ thiếp đi. Gió từ trên núi thổi qua hồ đập vào mặt, mang theo một cỗ hương bạc hà, đầu óc Liễu Thanh Đường mơ mơ màng màng lập tức thanh tỉnh một ít. Nàng dụi mắt ách xì một cái, thân thủ chọc chọc hai má Tần Thúc.
" Được rồi, thả ta xuống dưới, không phải muốn ta thay giá y cử hành hôn lễ sao, chúng ta đi thôi."
Tần Thúc cẩn thận buông nàng, nhìn nhìn bụng nàng.
" Có cảm thấy đỡ chút nào không, có thấy khó chịu không?"
" Ta không sao, nhưng thật ra người mồ hôi đầy trán, có mệt hay không?"
Liễu Thanh Đường nâng tay áo lau qua cho hắn, có chút hối hận chính mình vì cái gì lại muốn hắn cõng.
" không phiền lụy." Tần Thúc lắc đấu
" Nếu không phiền lụy, Tần Thúc ngươi tới thay giúp ta một thân giá y thế nào ~"
← Ch. 51 | Ch. 53 → |