Vay nóng Tima

Truyện:Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 38

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Trọn bộ 83 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Lazada


Đào Hiệp mới tiến vào chợt nghe chủ tử nhà mình phân phó mang cho Tần Thúc mỳ trường thọ, không khỏi cười nói.

" Chủ tử ngươi ở đây nghĩ sai người mang đồ cho Tần Thúc, mới vừa rồi Tần Thúc ở bên ngoài cũng nhờ ta đưa hộ hắn món quà cho người đâu, thật là trùng hợp a ~"

" Ân, Tần Thúc ở bên ngoài?"

Liễu Thanh Đường hỏi liền chuẩn bị cất bước đi ra ngoài.

Đạo Hiệp vội vàng kéo tay nàng.

" Ai chủ tử ngươi hiện tại đi ra ngoài có thể không thấy Tần Thúc, hắn đem đồ giao cho ta liền bước đi. Bất quá hình như là ở bên ngoài bồi hồi thật lâu, ta nhìn thời điểm hắn bước đi còn nhìn cửa chằm chằm đâu."

Đạo Hiệp nói xong mama lại nói.

" Kỳ thật.... . Nếu chủ tử muốn gặp Tần Thúc, trực tiếp sai người đi gọi là được. Nội thất không cho các tiểu cung nữ hầu hạ, chỉ có hai người ta cùng Đào Hiệp, bất luận chủ tử muốn làm cái gì đều có thể."

Mama so với Đào Hiệp luôn luôn ổn trọng, cẩn thận nhưng đối với sự tình này thật sự là thập phần.... Liễu Thanh Đường nhất thời không thể hình dung được nên nói thế nào. Chỉ có thể buồn cười nhìn nàng một cái.

" Cũng không biết nên nói ngươi tuân thủ bổn phận hay là to gan lớn mật, loại sự tình này cũng có thể thuận miệng nói."

" Nhóm nô tỳ luôn tuân thủ bổn phận, bất quá chủ tử có thể tùy ý một chút."

Các nàng ở bên người nàng nhiều năm như vậy, khó thấy được nàng động tâm với người nào, tự nhiên sẽ nghĩ cách tác hợp. Lời nói đại bất kính như vậy đối với các nàng cơ hồ như nói với muội muội, nếu so sánh nàng cùng với cung quy thì cơ hồ là không đáng giá nhắc tới, bên nặng bên nhẹ không cần phải so sánh.

" Đúng vậy tỷ tỷ nói không sai, người sống trên đời này nên biết thỏa mãn. Có một số thời điểm a, chính là không thể suy nghĩ nhiều lắm, bản thân mình hài lòng là tốt nhất."

Đạo Hiệp nói xong lấy trong tay áo một cái hộp nhỏ.

" Nha, đây là Tần Thúc nhờ ta đưa cho chủ tử."

Liễu Thanh Đường đi lên phía trước cầm lấy hộp quà lật trái phải nhìn nhìn, lúc này mới nói.

" Các ngươi luôn miệng nói một đống đạo lý lớn, nghe các ngươi ba hoa thật là mệt chết đi được."

nói xong nàng cầm hộp quà liền hướng nội thất đi.

" Chủ tử, bữa tối thì sao?"

" Từ từ nói sau."

Mắt thấy chủ tử mang lễ vật trốn vào thư phòng, Đào Hiệp mama hai người quay mặt nhìn nhau trong chốc lát đều không tiếng động nở nụ cười. Từ nhỏ chủ tử chính là như vậy, được tặng lễ vật liền thích vào thư phòng mở quà, sau đó thực vui vẻ xuất hiện để người khác nhìn, miệng còn nói không thích. Nàng thường nói phụ thân mình khẩu thị tâm phi, nàng có khác tí nào đâu.

Hai người đợi trong chốc lát quả nhiên chỉ thấy Liễu Thanh Đường trên mặt mang theo tươi cười đi ra. Đào Hiệp tinh tý nhìn thấy trên đầu nàng có cái ngân trâm chưa từng nhìn thấy, lập tức hiếu kỳ nói.

" Tần Thúc tặng chủ tử một cây trâm sao?"

Liễu Thanh Đường ừ một tiếng, sờ sờ bông hoa trên cây trâm, giống như ghét bỏ oán giận nói.

" Ánh mắt Tần Thúc thực kém, tặng một cây trâm thật khó coi." Hơn nữa hôm nay rõ ràng là sinh nhất, vì cái gì tặng lễ vật ngược lại cho nàng.

" Khó coi chủ tử còn đeo luôn làm gì ~"

Đạo Hiệp lanh mồm lanh miệng nói xong đã bị tỷ tỷ bênh cạnh kéo kéo tay áo một chút. trên mặt Liễu Thanh Đường chợt xuất hiện vệt hồng, ảo não trừng mắt nhìn Đào Hiệp đang trêu nghẹo nói

" Đào Hiệp nửa tháng sau ta muốn khai một hồi yến tiệc mùa xuân, mời các phu nhân của các phủ cùng với mười hai vị tiểu thư quan lại, việc này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách."

Đào Hiệp nghe vậy khuôn mặt đau khổ nói.

" Chủ tử nô tỳ vừa mới rảnh rỗi, đang nói hiện tại cuối cùng cũng có thời gian hầu hạ bên cạnh chủ tử, nay người lại phái ta đi làm chuyện khó khăn này."

Liễu Thanh Đường làm bộ không nghe thấy chuyển hướng đi ra ngoài. Đào Hiệp lại tội nghiệp chuyển hướng tỷ tỷ nhà mình, mama đuổi kịp bước chân Liễu Thanh Đường, thấy muội muội kia đang nhăn nhó mặt mày liền cười cười nói.

" Đáng đời, ai bảo ngươi không quản được miệng của mình."

" Tật xấu này của ta không phải vẫn không đổi được sao, tỷ tỷ ngươi đừng mắng ta."

Lỗ tai Liễu Thanh Đường nghe động tĩnh phía sau, tâm tư lại không đã tới nơi nào. Nhìn thấy định viện có khóm hoa mai mới nở, theo bản năng tay nâng lên định sờ cây trâm lại ý thức được xung quanh có không ít cung nữ thái giám đang nhìn tay giật giật lại buông xuống. Chính là bỗng nhiên nghĩ đến Tần Thúc, đột nhiên muốn biết hiện tại hắn đang làm những gì trong lòng có chút ngứa.

Tần Thúc giờ phút này là đang luyện chữ, từng bút từng bút một còn thực sự miêu tả theo bảng chữ mẫu Liễu Thanh Đường từng cho hắn. Bản kí tự kia được hắn mở ra thật cẩn thận, bìa quyển sách một nếp gấp cùng không có nhìn qua chính là được người dùng tâm bảo quản. hắn nhìn những dòng chữ lưu loát như mây bay nước chảy, lại phát hiện chính mình dù có cố gắng như thế nào cũng không thể viết được như thế.

Thái Hậu nương nương từng nói qua, viết chữ có thể tĩnh tâm thảnh thơi. Thời điểm hắn ở bên cạnh liền phát hiện, lúc nương nương viết chữ cả người đều hòa nhập vào cây bút, không vì ngoại cảnh tác động, đạm bạc tiêu sái phi thường hấp dẫn ánh mắt người khác. Mà hắn làm không được, bởi vì thời khắc hắn viết chữ trong đầu căn bản không thể trống không được, bởi vì nơi đó đâu đâu cũng đều là bóng dáng Thái Hậu nương nương.

Thời điểm nàng viết chữ trong lòng suy nghĩ cái gì? Thời điểm nàng vui vẻ nàng thích viết cái gì, thời điểm không vui nàng muốn viết gì? Mỗi một nét ngang, mỗi một nét thẳng, mỗi một nét gãy, mỗi một lần đặt bút viết Tần Thúc đều cẩn thận hồi tưởng lại động tác Thái Hậu nương nương, không tự giác bắt chước nàng.

Mà mỗi khi viết xong một chữ sẽ quay sang nhìn bảng chữ mẫu Tần Thúc sẽ nghĩ, hắn cùng Thái Hậu nương nương còn kém bao nhiêu, sau đó trầm mặc viết tiếp. Thái Hậu nương nương thích vẽ cùng luyện chữ, bởi vì thích cho nên nàng có thể làm đến tốt nhất, nhưng hắn từ trước đến giờ không có thích qua chuyện gì, mặc kệ là luyện chữ hay là bất kể cái gì khác, hắn cố gắng đều chỉ vì muốn lấy lòng Thái Hậu nương nương thôi.

hắn muốn làm những chuyện Thái Hậu nương nương thích, muốn nhìn những cảnh sắc nàng từng nhìn hoặc thích những gì nàng thích. Nếu như vậy một ngày nào đó, hắn có thể cùng nàng tâm sự những chuyện giống nhau đó và cảm khái, có thể hiểu được tâm tình của nàng qua mỗi cái mỉm cười, mỗi cái nhíu mày.

Viết xong nét cuối cùng, Tần Thúc dừng lại bút, trước đem bảng chữ mẫu vuốt lại cẩn thận đặt sang một bên, lúc này mới thu thập giấy tờ trên bàn, sau đó hắn đứng dậy đem bảng chữ mẫu để vào một hộp gỗ. Bên trong hộp gỗ còn hé ra một tờ giấy bị gấp lại cẩn thận. Hẳn là từng bị vò nhàu, sau đó lại được người ta tinh tế vuốt thẳng, đem những nếp uốt vuốt cho thật phẳng. Giấy có một chút ố vàng, bên cạnh còn có một chút vết mực bị lưu lại, mặt trên chỉ viết một chữ " Tĩnh ", nét cuối cùng có một chút rung, khả năng bởi vậy chủ nhân mới có thể không hài lòng, đem nó vò thành một nắm rồi vứt bỏ.

Đây là thời điểm Tần Thúc vừa mới đến Từ An Cung hầu hạ kiếm được, khi đó hắn mới mười năm tuổi là một thái giám hỗ trợ đưa cơm. Có một ngày cùng nhóm cung nhân đưa cơm, thấy một thái giám cầm một đống giấy chuẩn bị tiêu hủy. hắn biết đó là chữ viết của chủ tử, bởi vì chữ của chủ tử không thể tùy tiện cầm lấy, tất cả đều sai người đem đi tiêu hủy, miễn cho người có tâm bất chính cầm chữ kia bắt chước, hoặc là đem chữ nào viết xấu lưu truyền ra bên ngoài. Mà toàn bộ Từ An Cung chủ tử chỉ có một người, người kia là người hắn giấu kín trong lòng.

Vừa vặn thái giám kia có việc rời đi trong chốc lát, Tim Tần Thúc đập thình thịch, thừa lúc không có ai nhìn thấy cầm một tờ giấy bị vo tròn giấu trong lòng. hắn không dám lấy ra nhìn, sợ có người nhìn thấy, tờ giấy trong lòng rất nhẹ nhưng hắn cảm thấy so với một khối kim cương còn nặng hơn, tâm tình kích động lại bất an. Đưa cơm xong hắn liền vội vàng rời đi, chịu đựng tâm tình lo lắng làm xong công việc ở trù phòng, lúc này mới trốn đi, bỏ tờ giấy bị vo tròn kia mở ra.

thật cẩn thận chỉ sợ làm rách chờ đến lúc đem tờ giấy mở được ra Tần Thúc nhịn không được lau một chút mồ hôi trên trán. Khi đó hắn còn không nhận thức được mặt chữ, nâng tờ giấy kia xoay khắp nơi để xem.

Tuy rằng không biết trên mặt giấy là chữ gì nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là người kia viết liền cảm thấy so với đó hoa còn muốn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần. Cõi lòng đầy kích động nhìn một lần lại một lần, liền dùng bàn tay vì gió lạnh mà phiếm hồng đem tờ giấy vuốt thật phẳng, cảm thấy chỉ có đem tờ giấy kia đặt ở trên người mới cảm thấy an tâm, nhưng để trên người lại sợ chính mình làm động tác mạnh sẽ phá hư tờ giấy, liền thỉnh thoảng lấy ra vuốt phẳng một lần.

Tần Thúc nhớ lại tâm tình khi đó vẫn cảm thấy một cỗ thỏa mãn lan tràn trong tim. hắn vẫn nghĩ đối với Thái Hậu nương nương hắn không có đòi hỏi gì, nhưng là hiện tại mới phát hiện kỳ thật chính mình muốn rất nhiều. Đại khái vì nàng dung túng làm cho đáy lòng hắn càng ngày càng trở lên tham lam rốt cuộc không thể thu lại, chỉ có thể càng ngày càng muốn nhiều hơn.

Tráp bên cạnh còn chứa hộp gỗ đêm nguyên tiêu, Tần Thúc sờ sờ nắp hộp cũng không có mở ra, trên thực tế nhìn hộp gỗ này bức vẽ trong đó liền hiện lên trước mắt hắn, căn bản không cần mở ra xem. Này đèn lồng sặc sỡ, này ca múa cùng với thân ảnh một người đều khắc sâu trong đầu hắn.

Tần Thúc đem những món đồ thu thập thật tốt, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, là một tiểu thái giám bưng một chén bát cùng đôi đũa đứng ở cửa.

" Tần công công, đây là Thái Hậu nương nương phân phó đưa tới."

Tiểu thái giám nói xong trên mặt có chút hâm mộ, bọn họ đều nói vị Tần công công này thật có phúc khí, không biết sao lại lọt vào mắt Thái Hậu nương nương làm tâm phúc được bồi dưỡng đâu, chỉ tiếc bọn họ không có phúc khí đó lại không có thủ đoạn chỉ có thể thanh thản ổn định làm thái giám nho nhỏ.

Tần Thúc nhận lấy thái độ không kiêu ngạo nói cảm tạ. Trong bát chính là do đại trù trong cung ra tay, so với bát mỳ hôm qua hắn ăn hương vị tốt hơn nhiều lắm, nhưng Tần Thúc lại hoài niệm bát mỳ không có tư vị gì của tối hôm qua.

Bưng bát lên Tần Thúc mới phát hiện phía dưới còn hé ra một tờ giấy. Cầm tờ giấy kia mở ra hắn thấy trên giấy là bút tích quen thuộc trên đó viết hai chữ.

" không Thích."

" Cây trâm, Thái Hậu nương nương không vui sao?"

Tần Thúc lập tức hiểu được Thái Hậu nương nương nói về cây trâm hắn đưa, nhất thời cảm thấy tờ giấy kia có chút nặng trịch tâm tình không khỏi uể oải buồn phiền.

Bởi vì tối hôm qua ở hồi đèn lồng chọc nương nương tức giận, hơn nữa còn thu được một phần lễ vật trân quý, cho nên hắn nghĩ ngời vẫn là sáng sớm xin nghỉ ra khỏi Liễu phủ đi chọn một cây trâm, muốn đưa cho nương nương.

Đợi một ngày cũng không nhìn thấy thân ảnh nương nương, cuối cùng đành nhờ Đào Hiệp đưa đi, kết quả Thái Hậu nương nương quả nhiên không vui sao? Cũng đúng.... . Quả thật không đủ trân trọng, chính hắn cùng rõ ràng. Chỉ là trừ bỏ món quà nhỏ bé đó, hắn có thể đưa cho nàng cái gì đây, hắn cũng không nghĩ ra được mình có thể đưa món đồ gì làm cho nương nương cảm thấy thích đây.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-83)