← Ch.32 | Ch.34 → |
" Nương nương, đêm nay không hồi cung?"
" đã nói muốn dẫn ngươi đi xem hoa đăng, hồi cung làm chi."
" Nhưng đêm nay là nguyên tiêu, nếu Thái Hậu nương nương không ở trong cung, có lẽ sẽ rước lấy đàm tiếu."
" Chẳng lẽ chuyện ta bị đàm tiếu còn ít sao?"
Hơn nữa Thái Hậu nương nương nàng không ra cung làm sao bọn họ có thể có lý do xuất thủ? Bọn họ không ra tay, nàng làm sao có thể bắt được nhược điểm, nàng không có kiên nhẫn chờ bọn họ. Liễu Thanh Đường nhàn nhã trả lời Tần Thúc, trong tay cầm vài món nam trang nghĩ Tần Thúc mặc bộ nào thì đẹp.
" Kia.... Hôm nay là tết nguyên tiêu, vốn là ngày toàn gia đoàn viên, không bằng nương nương ở lại Liễu gia cùng quốc công quốc cữu xum họp?"
Tần Thúc nhìn ra được Thái Hậu nương nương đối với người nhà rất để ý, nhưng lại không rõ vì sao khó có khi nàng được về Liễu gia một chuyến lại không nguyện ý ở nhà đón tết nguyên tiêu, chỉ có thể thử hỏi qua.
Động tác trên tay Liễu Thanh Đường dừng lại một chút, lập tức lại không có việc gì bình thường nói.
" Hôm nay phỏng chừng phụ thân cùng ca ca ở trong thư phòng nói chuyện khá lâu, bất quá đã cùng ăn bữa cơm, chúng ta đi ra ngoài xem đăng cũng không sao."
Từ khi nàng sinh ra đến nay, vốn không cùng phụ thân trải qua nguyên tiêu, bởi vì mẫu thân của nàng qua đời vào đúng ngày tết nguyên tiêu, ngày này cũng là ngày giỗ của mẫu thân. Cho nên đến ngày này phụ thân sẽ nhốt mình vào trong thư phòng. Mỗi lần đều là nàng ca ca cùng Tố Thư đi ra ngoài rước đèn, cùng với đi cầu phúc cho mẫu thân chưa bao giờ gặp mặt.
Thấy Thái Hậu nương nương không vừa lòng buông quần áo trên tay, chuẩn bị kéo hòm xiểng lấy mấy bộ ra, Tần Thúc nhịn không được mở miệng nói.
" Nô tài tùy tiện mặc xiêm y gì đều được, vẫn là đừng nên lấy quần áo quốc cữu đi."
Đúng vậy nương nương nói muốn dẫn hắn đi xem hoa đăng, sau đó liền nghênh ngang lôi kéo hắn đến phòng quốc cữu gia lục lọi.
" Ca ca sẽ không để ý loại việc nhỏ này, không cần lo lắng."
Liễu Thanh Đường biết Tần Thúc lo lắng ca ca nàng tức giận, nhưng chẳng lẽ hắn không nhìn thấy nhóm tỳ nữ canh cửa là bộ dáng tập mãi thành quen sao, nàng chính là thường xuyên lấy đồ của ca ca khi dễ hắn.
Khi dễ thì khi dễ đi, càng thế càng dễ dàng thân cận. Liễu Thanh Đường trước giờ vẫn ức hiếp ca ca nhà mình đúng lý hợp tình nghĩ, Tần Thúc nói nhiều lần không được cúi đầu có chút buồn rầu, cầm quần áo trên tay.
Ngắn ngủi một buổi sáng, Tần Thúc đại khái có thể lý giải được câu nói buổi sáng quốc cữu tố khổ với hắn " Nam nhi Liễu gia không đáng tiền bị ức hiếp, trên có phụ thân mặt lạnh dưới có muội muội phiền toái " Là có ý tứ gì.
Nhưng ở trong lòng hắn mặc kệ Thái Hậu nương nương làm gì cũng không thấy phiền toái. Bởi vì cho dù Thái Hậu nương nương làm cho hắn cảm thấy xấu hổ tâm tình buồn rầu vô thố, hắn cũng đều cảm thấy thích thú, hắn thậm chí hâm mộ quốc cữu có thể bị Thái Hậu nương nương gây phiền toái. Càng hiểu biết về Thái Hậu nương nương, hắn liền cảm thấy tâm càng lún sâu.
hắn không phải thích nàng không cần vì lý do hay bộ dáng gì, mà bởi vì đó là nàng cho nên tất cả hắn đều thích, hơn nữa thích đến nỗi càng ngày càng không che dấu được. Mặc kệ lúc trước nàng vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc hay như hiện tại sinh động vui cười, hắn đều mê muội không thôi.
Có đôi khi Tần Thúc sẽ cảm thấy chính mình kỳ quái, lúc trước hắn chỉ là cảm kích thôi, cảm kích nàng ở thời điểm chính mình bất lực tuyệt vọng nhất lơ đãng giơ tay cứu giúp mình. Nhưng là sau đó ở vô số lần dõi theo cuộc sống nàng, tâm tình của hắn không biết khi nào lặng lẽ thay đổi, đã không thể dồn ép cảm xúc lớn mật vọng tưởng.
Cảm tình nhiệt liệt như vậy không nên xuất hiện, vì thế hắn chỉ có thể thật cẩn thận cất giấu loại tâm tình chua sót ngọt ngào này lại. Vì mỗi lần có thể tới gần Thái Hậu nương nương cảm thấy trong lòng hân hoan nhảy nhót. Vì mỗi lần ánh mắt nàng đạm mạc lướt qua mình cảm thấy mất mát, sau đó lại tận chức tận trách ở bên người nàng làm một nô tài.
sự tình đến tột cùng như thế nào phát triển thành bộ dạng này? Quả thực cứ như đang nằm mơ, Thái Hậu nương nương cũng thích hắn, còn nghĩ giới thiệu hắn cho phụ thân cùng huynh trưởng.... .
" Đứng thẳng lên chút, đem thắt lưng đứng lên."
Tần Thúc đang đứng ngây ngốc, bỗng nhiên bị Liễu Thanh Đường dùng sức vỗ một chút, cả người nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa ngã về phía trước. hắn vừa đứng ngay ngắn lại nhớ tới lời nói Thái Hậu nương nương vội vàng đứng thẳng thắt lưng không dám cúi xuống.
Trong cung thái giám không được cho phép là không dám tự tiện ngẩng đầu nhìn chủ tử, cho nên cũng thành thói quen hơi hơi cúi người, về sau lại cứ theo bản năng như vậy làm. Rất nhiều lão thái giám già rốt cuộc không thể đứng thẳng dậy, còn có cảm thấy đau nhức, chính bởi vì thời điểm tuổi trẻ luôn khom thắt lưng xuống.
Mạnh mẽ đứng thẳng dậy, thắt lưng có chút đau đớn, Tần Thúc không để ý nhưng Liễu Thanh Đường vỗ hắn một chút sau đó lại nhẹ nhàng xoa vai hắn vài cái.
"Suốt ngày cúi lưng cũng không khó chịu sao, như bây giờ có phải tốt không, ta đặc biệt cho phép ngươi không cần cúi lưng như vậy."
" Nô tài tạ ơn ân điển của nương nương."
" Cho ngươi gọi Thanh Đường ngươi không chịu, ít nhất đem chữ nô tài này thay đổi, không sau này ở bên ta ngươi xưng hô sao?"
Liễu Thanh Đường có khi thật sự muốn cầm búa gõ xem rốt cuộc trong đầu Tần Thúc có gì.
" Ta.... đã biết."
Tần Thúc nuốt xuống câu cơ hồ định thốt ra " Nô tài không dám" Đổi thành câu trả lời này, nhìn thấy trên mặt Thái Hậu nương nương tươi cười cao hứng đứng lên.
" Ân. Lần này ngươi sửa miệng thật mau."
Liễu Thanh Đường cong cong khóe môi, cầm lấy tay áo trên xiêm y, kéo Tần Thúc đến trước mặt chỉnh quần áo trên người hắn. Nhìn thấy vạt áo kéo dài liền than thở nói.
" Vẫn là dài quá, Tần Thúc ngươi nên ăn nhiều chút, ngươi chỉ cao hơn ta có nửa cái đầu, quần áo ca ca ta ngươi mặc đều không vừa."
Nàng cũng chỉ thuận miệng nói, cho dù không cần suy nghĩ cũng biết kiếp trước Tần Thúc vài năm sau so với nàng cao hơn mấy cái đầu. Chính bản thân nàng là nữ tử cũng thuộc dạng cao vậy mà vẫn thấp hơn so với Tần Thúc. Chẳng qua khi đó Tần Thúc nhìn so với bây giờ còn gầy hơn, cao cao gầy gầy hơn nữa ánh mắt lúc nào cũng hơi nheo nheo, làm cho người khác cảm thấy hắn thập phần âm trầm.
Có lẽ tâm tình cải biến, hiện tại nhớ tới Tần Thúc khi đó, Liễu Thanh Đường chỉ cảm thấy đau lòng vì hắn gầy, nửa điểm cũng không nhớ lúc trước mình nhìn hắn khó chịu như nào. Ân, hắn trước kia bộ dáng làm cho người khác không vui đến hiện tại ngoài ý muốn lại thú vị thuận mắt.
Tần Thúc cũng không biết Thái Hậu nương nương suy nghĩ cái gì, hắn chỉ nghe đế Thái Hậu nương nương cảm thấy hắn thấp, nhất thời khẩn trương đứng lên. hắn trước kia không quá để ý đến hình thức bên ngoài, nhưng hiện tại bất đồng, làm cho Thái Hậu nương nương cảm thấy hắn thấp là không được. Tần Thúc bên ngoài biểu tình không có gì biến hóa, ở trong lòng lại bắt đầu vì chính mình lo lắng, hắn đến tột cùng nên làm như nào mới có thể cao lên được?.
Liễu Thanh Đường không chú ý tới câu nói mình thuận miệng nói lại làm cho Tần Thúc để ý đến mức nào. Nàng cầm vài món quần áo ướm thử trên người Tần Thúc, phát hiện Tần Thúc đều không mặc vừa, quyết đoán cầm bộ quần áo sắc tím sau đó mang Tần Thúc trở về Hải Đường Các, đưa cho mama Đào Hiệp sửa lại.
Hạ nhân Liễu phủ không nhiều lắm, lại bởi vì Liễu Thanh Đường về thăm nhà mà tạm thời đem một số hạ nhân không thích hợp đi chỗ khác, cho nên nội viện khá là thanh tĩnh. Liễu Thanh Đường đi ở trên đường, còn có thể thỉnh thoảng chỉ cho Tần Thúc, nào là chỗ trước đâu nàng thường chơi đùa, nào là địa phương trước đây nàng thích trốn tránh.
đi ngang qua một núi giả Liễu Thanh Đường hứng trí bừng bừng lôi kéo Tần Thúc bước vào tòa núi giả thật lớn, bên trong có một động nhỏ, càng nhìn càng hẹp đi qua phía sau lại rộng mở sáng chói, bên trong núi giả hình thành cái động có thể chứa hai người. Trong động không tối, có lỗ nhỏ ánh sáng theo đó chiếu xuống có thể nhìn thấy trong những cột sáng đó có chút bụi bay lên.
" Tần Thúc, mau đến xem."
Liễu Thanh Dường không chút nào bận tâm hình tượng Thái Hậu đoan trang, nhanh nhẹn vén quần áo đi vào trong động, ở bên trong hướng Tần Thúc ngoắc. Tần Thúc liền cũng đi theo qua, phát hiện bên trong thế nhưng còn có một huyệt động nữa, chẳng qua động này so với bên ngoài nhỏ hơn, hai người bọn họ không thể đứng thẳng dậy. Tần Thúc dán sát vào động giả để tránh chính mình chạm vào Thái Hậu nương nương.
Liễu Thanh Đường chính mình ngồi xổm xuống, tựa lưng vào vách đá Tần Thúc cũng ngồi xuống, sau đó chỉ vào phía trước nói.
" Ngươi xem, nơi này chính là địa phương trước đây ta thích nhất."
Lỗ nhỏ càng trông giống tổ chim, ba mặt đều là vách đá, duy một mặt phía trước là không, tựa như mở một phiến cửa sổ. Các nàng ngồi xổm nơi này đối diện với mặt hồ lấp lánh, còn có thể nhìn thấy bờ bên kia hàng liễu theo gió phiêu phiêu, gió xuyên qua nơi này đã bị đại bộ phận bên ngoài ngăn cản, cho dù có lọt vào cũng chỉ nhẹ nhẹ, cũng không thấy lạnh. Hơn nữa nếu có người cũng không nhìn được bên trong, quả là nơi ẩn nấp tuyệt vời.
Liễu Thanh Đường hoài niệm nhìn mặt hồ liễu rũ, trên mặt mang theo chút đắc ý làm người ta cảm thấy đáng yêu nói.
" Nơi này là ta phát hiện, là địa phương của một mình ta. Ngươi xem hồ ngay tại dưới chân chúng ta giống như hình ảnh ngược của đám mây có phải rất tuyệt không? Thời điểm trời mưa mới nhiều hấp dẫn, giọt mưa làm mặt hồ một mảnh hơi nước trắng xóa bọt nước bắn tung tóe. Trời mưa lớn trước mặt liền biến thành một bức rèm che bằng nước."
Thần thái nàng sáng láng trong mắt lấp lánh làm cho Tần Thúc cảm thấy trong lòng như say, nàng cùng hắn chia xẻ những chuyện vui vẻ trong trí nhớ.
Tại nơi đây trong một cái thạch động nhỏ Tần Thúc lần lượt nghe Thái Hậu nương nương kể từng chuyện, bị nàng lôi kéo cánh tay. Cùng nàng nhìn ngắm cảnh sắc, bên tai vang lên thanh âm mềm mại của nàng, trong lòng mềm mại hóa thành vũng nước xuân.
" Tiếp qua mấy ngày nữa một mảnh liễu nảy mầm, bị gió thổi đến thổi đi nhìn hay lắm. Còn có tơ liễu bị gió thổi dừng ở khe nước, sẽ theo dòng nước chảy tới nơi này, ghé tay vào khoắng một hồi có thể giơ lên một bó to. trên mặt có một ít hoa cũng sẽ theo dòng nước đến nơi này, ở trong hồ nuôi một ít cá chúng nó sẽ đuổi theo tơ liễu cùng đóa hoa tụ lại một chỗ. Có đôi khi sẽ đến gần đây, ngươi có thể chạm vào chúng nó chẳng qua chúng nó rất sợ người, thấy động liền sẽ tản ra."
" Bên ngoài vách núi đá bị nước mưa ngấm nhiều sẽ có một ít ốc sên, vươn tay một chút là bắt được. Ta thu xuống dưới mấy con ốc sen, vụng trộm mang về đặt trong chén trà nuôi, liền giấu ở phía dưới chăn. Kết quả một buổi tối ngủ không cẩn thận đánh đổ, ngày hôm sau bị một trận chê cười, khụ khụ, sau đó ta liền đem ốc sên trả lại chỗ cũ."
Về chuyện này, buổi sáng Tần Thúc có nghe quốc cữu nói qua. Nương nương đem chén trà nuôi ốc sen giấu ở trên giường, buổi tối không cẩn thận đánh nghiêng. Ngày hôm sau buối sáng dậy nha hoàn hầu hạ nương nương đều nghĩ Thái Hậu nương nương đái dầm, làm nương nương xấu hổ mặt đỏ bừng, cũng không dám giấu đồ này nọ ở trong chăn nữa. Tần Thúc nhớ tới liền cảm thấy thú vị. Thái Hậu nương nương trước đây tựa hồ có rất nhiều rất nhiều chuyện cao hứng.
" Tần Thúc ta tò mò a ~."
Trong mắt Liễu Thanh Đường nhìn trên mặt hồ từ từ qua mây trắng, thần sắc có chút khó hiểu nói.
" rõ ràng đây là nơi ta chưa bao giờ muốn nói cho người khác, vì cái gì lại nói cho ngươi? Ta cũng không có thói quen cùng người khác kể chuyện trước đây, nhưng là vì sao lại muốn kể ngươi nghe, thậm chí còn chủ động kể cho ngươi nghe những chuyện này."
Nàng quang đầu nhìn Tần Thúc, ánh mắt sáng ngời mang theo chút nghi hoặc.
" Tần Thúc, ngươi nói đây là vì cái gì?"
Tần Thúc nhìn cặp mắt kia gần trong gang tấc mơ hồ cảm thấy không thể hô hấp, hồi lâu mới tìm thấy thanh âm chính mình.
" Nô.... Ta không biết."
Kỳ thật hắn cũng hiểu được loại tâm tình này. Nếu như hồi nhỏ hắn có chuyện khoái hoạt, hắn cũng rất muốn cùng Thái Hậu nương nương chia sẻ, nghĩ nói cho nàng những chuyện hắn đã trải qua, muốn Thái Hậu nương nương cũng bởi vì sự kiện của hắn mà thích thú cười.
Nhưng là hắn trừ bỏ trí nhớ về Thái Hậu nương nương, không có một chuyện khoái hoạt nào. Mà bởi vì nhìn thấy Thái Hậu nương nương liền cảm thấy vui sướng, loại sự tình này hắn làm sao có thể mở miệng cùng Thái Hậu nương nương nói.
" Vậy Tần Thúc, ngươi thích nghe ta kể chuyện này nọ đó sao?"
Nếu không thích nàng liền khống chế một chút, không cần đối với hắn nói này nọ. Tần Thúc nghe vậy trong mắt nhất thời sáng ngời, không chút do dự đáp.
" Thích."
Liễu Thanh Đường không nhịn được nở nụ cười kéo cổ hắn hôn một chút ở trên mỗi. Tim Tần Thúc bang bang kịch liệt nhảy lên, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười âu yếm trước mặt, nhịn không được ngừng thở sau đó cũng khom người về phía trước, động tác cực nhẹ hôn lên khóe môi nàng.
Lần đầu tiên thấy Tần Thúc chủ động, Liễu Thanh Đường còn chưa phản ứng được chỉ cảm thấy khóe môi mình bị đôi môi ấm áp dán lên một chút, không khỏi mở to hai mắt. Tần Thúc nhìn nàng, cũng không giống dĩ vãng lập tức cúi đầu, bởi vậy tình cảm trong mắt liền làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng. Bị nhìn như vậy cho dù là Liễu Thanh Đường cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, theo bản năng dời ánh mắt đi không nhìn hắn, trên mặt có chút hồng nhuận.
Hai người tựa vào nhau không nói, bàn tay cũng không biết là ai nắm trước nắm thật chặt một bàn tay khác liền cũng đồng dạng nắm lấy. Mùa đông năm nay chợt ấm áp sớm, chim én sớm trở về xuyên qua nhánh cây liễu lại xoẹt qua mặt hồ yên tĩnh thanh âm uyển chuyển mang theo mùa xuân vui sướng.
Yên lặng trong chốc lát, Liễu Thanh Đường đảo mắt ngô một tiếng, ở trong khe đá sờ soạng chốc lát túm ra một cái gối ôm.
" Đây là gối ôm trước kia ta để ở chỗ này mùa hè sau giờ ngọ còn có thể ngủ ở nơi này."
" Ngô, khụ khụ, thiệt nhiều bụi!"
Đột ngột bị kéo ra gối ôm đầy bụi lại còn lay lay, bụi liền bay lên ở trong động nhỏ nhất thời ngập tràn. Gối ôm dễ dàng tích bụi, nàng lại đã vài năm không tới, có nhiều bụi như vậy là đương nhiên, nàng vừa rồi tinh thần phấn chấn nhất thời không chú ý.
Liễu Thanh Đường nheo mắt lui từng bước ra, Tần Thúc nhanh chóng che chở cho đầu nàng miễn bị đụng vào vách đá, một tay xua xua bụi trước mặt nàng. Chờ hai người đi ra khỏi huyệt động kia Liễu Thanh Đường nhìn thấy Tần Thúc đầu tóc đều bị bẩn, chẳng những không giúp hắn phủi đi, ngược lại ha ha cười khi thấy dấu vết như chòm râu mèo.
Kỳ tật Tần Thúc nhìn trên mặt Thái Hậu nương nương có bụi cũng suýt cười, chẳng qua hắn vạn lần sẽ không cười nhạo Thái Hậu nương nương, chỉ dùng khăn mặt tinh tế lau vết bẩn trên mặt nàng, lại phủi bụi bẩn ở quần áo, một chút cũng không để ý bản thân mình đang chật vật.
thật ra Liễu Thanh Đường cảm thấy ngượng ngùng, không tiếp tục cười nhạo hắn trực tiếp trở về Hải Đường Các. Mama Đào Hiệp đã sớm chờ ở Hải Đường Các nhìn đến bộ dạng Tần Thúc đều che miệng cười trộm.
" Tốt lắm hai người các ngươi đừng cười, đem quần áo này sửa lại cho Tần Thúc, buổi tối chúng ta đi tham gia lễ hội rước đèn."
Liễu Thanh Đường gõ nhẹ sau gáy mama Đào Hiệp một chút cười nói.
" Hội đèn lồng? Chúng ta đã nhiều năm không đi! Tiểu thư vẫn là giống như trước đây sao?"
Trở lại Liễu gia, Đào Hiệp cùng mama thả lỏng không ít, tùy tiện Đào Hiệp còn gọi Liễu Thanh Đường như khi còn ở nhà. Liễu Thanh Đường khó thấy được hai tâm phúc của mình hưng phấn như vậy cũng không ngăn lại giơ tay cười.
" Giống như trước đây, các ngươi an bài hộ vệ đi."
Xem các nàng như vậy Tần Thúc làm sao không biết trước khi vào cung Thái Hậu nương nương thường xuyên làm sự tình này, cũng thả lỏng trong lòng. Dù sao tham gia hội đèn lông loại người nào cũng có, vạn nhất gặp điều ngoài ý muốn có gọi người cũng không kịp.
Cũng may nương nương tuy rằng thích xem tiểu thuyết nhưng cũng không học theo trong đó. Tần Thúc nhớ tới có một lần Thái Hậu nương nương bảo hắn đọc một đoạn, một vị tiểu thư vụng trộm ra ngoài phủ du ngoạn không mang theo hộ vệ lọt vào vòng nguy hiểm sau đó gặp vị đại hiệp giang hồ cứu mạng liền nhất kiến chung tình, thập phần lo lắng Thái Hậu nương nương sẽ bị dạy hư
← Ch. 32 | Ch. 34 → |