Muốn ả thân bại danh liệt
← Ch.201 |
"Xin lỗi, mong rằng có một ngày cháu có thể gặp được họ." Cho dù lòng Mộc Lạp Lạp rất chua xót, nhưng chỉ có thể nói với Đại Ngưu như vầy.
Hơn nữa, hiện giờ cô cũng không đành lòng nói cho Đại Ngưu biết sự thật, không nói nó là một đứa trẻ mới mấy tuổi có thể hiểu rõ hay không, nếu như bây giờ nó biết ba mẹ nó không có bất cứ chờ mong gì đối với sự hiện hữu của nó, thậm chí còn tránh không kịp, vậy đối với tuổi ấu thơ của đứa trẻ mà nói là một chuyện rất tàn khốc.
Còn không bằng như bây giờ, để cho nó vẫn mang kỳ vọng tốt đẹp đối với ba mẹ mình, đợi khi nó lớn hơn chút nữa may ra có thể hiểu.
Hơn nữa, ông bà cụ tuy rằng điều kiện nghèo khó, không thể cho Đại Ngưu cuộc sống rộng rãi, nhưng trên thực tế bọn họ có thể dành cho Đại Ngưu sự quan tâm chân chính của người nhà. Giả sử Đại Ngưu thật sự ở với Mộc Diệp, người phụ nữ kia sẽ không thể nào là một người mẹ tốt.
Đại Ngưu bởi vì giọng nói dịu dàng của Mộc Lạp Lạp mà mắt long lanh nước, nhưng thằng bé rất quật cường, từ đầu tới cuối không có khóc ra, cứ nín như thế.
Mộc Lạp Lạp chợt nghĩ, cái ả Mộc Diệp này ghê tởm, nhưng con trai của ả ngược lại là một đứa bé khiến người ta thương yêu, may mắn là không có lớn lên cạnh ả, bằng không bây giờ cũng sẽ không hiểu chuyện như vậy.
"Vậy sau này cô chú còn sẽ đến thăm con không?" Đại Ngưu nắm chặt vạt áo của Mộc Lạp Lạp, mắt liếc đến chỗ Phó Cảnh Phi, yếu ớt nói."Con sẽ rèn luyện thật tốt, sẽ không để cho người khác ăn hiếp con..."
Đối với đứa trẻ tuổi này, một khi có người đối tốt với mình thì rất dễ dàng nhớ kỹ phần ân tình ấy. Cho nên mặc dù Mộc Lạp Lạp đã xác minh với Đại Ngưu bọn họ không phải là ba mẹ của nó, nhưng trong tiềm thức của nó đã biến bọn họ thành người thân để đối đãi.
Mộc Lạp Lạp cũng nhìn sang, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh.
Vì vậy Phó Cảnh Phi mặt lạnh gật đầu: "Sẽ."
Đại Ngưu không hề biết có thể có được một hứa hẹn của Phó Cảnh Phi là chuyện quan trọng cỡ nào. Người đàn ông này cho tới bây giờ không hề dễ dàng hứa hẹn, nhưng tuyệt đối là lời hứa đáng giá ngàn vàng.
"Nghe thấy chưa, sau này cô chú sẽ còn đến thăm cháu, hoặc là cô chú sẽ mang cháu vào trong thành phố."
Đại Ngưu ngấn lệ buông tay ra: "Dạ, con tin cô chú."
Có lẽ vì những chuyện đứa bé này từng trải qua cho nên có sự điềm tĩnh cùng trấn định quá mức, nhưng cũng bởi như vậy mới càng khiến người ta đau lòng hơn.
Lúc Mộc Lạp Lạp đi còn suy nghĩ, nếu không phải quan hệ của mình và Mộc Diệp đã đến nông nỗi cá chết lưới rách, đời này cũng không có khả năng hoà giải thì cô thật sự muốn hàng ngày chăm sóc đứa bé này.
Tiếc là cô và Mộc Diệp quan hệ kẻ thù, quyết định cô không thể nào có quá nhiều thân cận đối với đứa bé này. Có lẽ quan hệ máu mủ đôi khi không thể dễ dàng lờ đi, nói không chừng những tình cảm cô dốc vào đứa bé sau này sẽ gặp phải phản bội.
Việc này cũng không phải Mộc Lạp Lạp quá đa nghi, mà là vì cô gặp phải quá nhiều phản bội, đã không dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa, cho dù đây vẫn chỉ là đứa bé.
Tình cảm thanh mai trúc mã giữa cô và Ngôn Viễn nhiều năm như vậy cũng có thể dễ dàng bị phản bội đấy, rất nhiều chuyện nói thế nào cho đúng?
Đứa bé đứng hồi lâu ở cửa thôn, mãi đến khi bóng dáng Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi hoàn toàn biến mất, nó mới chậm rãi đi về.
Đường trở về lại tốn bảy tám tiếng đồng hồ, lúc về tới biệt thự thì Mộc Lạp Lạp gần như ngay cả một bước cũng không muốn đi, cả người tê liệt trực tiếp ngã xuống trên ghế sa lon.
"Mệt chết đi được." Mộc Lạp Lạp nằm dài ra không chút hình tượng nào, còn không ngừng than thở.
"Rất mệt à?" Phó đại thiếu gia ngồi ở bên cạnh cô, phất tay để tất cả người làm đi xuống, săn sóc xoa bóp eo thon của cô.
Mộc Lạp Lạp hết sức tự nhiên hưởng thụ săn sóc của Phó Cảnh Phi. Trước kia anh từng theo ông thầy vật lý trị liệu của cụ Phó học mấy ngón nghề xoa bóp, bây giờ đúng lúc có thể phát huy công dụng, khiến Mộc Lạp Lạp lập tức cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Nhiệt độ lòng bàn tay cách lớp vải chạm vào trên da eo Mộc Lạp Lạp, động tác trên tay anh giải trừ mệt mỏi của Mộc Lạp Lạp rất tốt.
Cô chôn đầu trong gối ôm của sa lon, lẩm bẩm: "Sao anh không hề cảm thấy mệt vậy chứ."
Trên đường trở về, bọn họ đi hai tiếng đồng hồ đường núi, ngồi xe hơn bốn tiếng, rồi ngồi máy bay hơn một tiếng, tiếp tục từ sân bay ngồi xe về nhà. Đi từ sáng sớm, lúc này sắc trời cũng đã dần tối xuống.
Mộc Lạp Lạp lặn lội đường xa mệt mỏi, xe gần như liên tục xóc nảy trên đường núi, tiếng ồn máy bay cũng không nhỏ, cho nên cô muốn nghỉ ngơi nhưng hầu như không ngủ được, lúc này càng cảm thấy cả người đau nhức.
Cảm giác này... quả thật còn lợi hại hơn lúc Phó Cảnh Phi dày vò cô.
"Anh từ nhỏ đã tập võ." Phó Cảnh Phi đơn giản ngắn gọn giải thích nguyên nhân mình không có bất kỳ mệt mỏi nào.
Phó Cảnh Phi thật sự luôn như là cái đồng hồ lên dây cót, hiếm khi có lúc dừng lại, hoàn toàn không hề nghỉ ngơi đi về phía trước.
Anh không phải là người sẽ dễ dàng biểu lộ ra bất cứ vẻ mệt mỏi gì, vô luận xuất hiện cái gì, anh đều tuyệt đối là hình tượng mạnh mẽ, chỉ với khí thế toàn thân cũng đủ để ngăn chặn tất cả.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, khi anh đối diện với vấn đề của Mộc Lạp Lạp liền lộ ra cảm xúc khác thường, mới càng khiến Mộc Lạp Lạp động lòng hơn.
Bởi vì cô biết, tất cả người đàn ông này đều liên quan đến vui buồn của cô.
Đầu chân mày của cô đi liền với trái tim của Phó Cảnh Phi.
"Cho nên anh mới càng là cái người nên nghỉ ngơi." Mộc Lạp Lạp quay đầu qua, Phó Cảnh Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm eo cô, chuyên chú xoa bóp cho cô, cố gắng giúp cô giảm bớt nhức mỏi
Nghe thấy lời của Mộc Lạp Lạp, anh nâng mắt nhìn cô, khoé miệng hơi giương lên: "Có em ở đây là được rồi."
Mộc Lạp Lạp nhịn không được đỏ mặt.
Những lời này của Phó Cảnh Phi tức khắc khiến cô cảm nhận được cảm giác được coi trọng, thật ấm áp biết bao.
Bất kể cô gặp phải cái gì, Phó Cảnh Phi đều ra sức yêu cô như thế, chưa từng buông ra.
"Nhưng em lại không thể tiêu trừ mệt mỏi của anh, quên đi, đừng xoa bóp cho em nữa, lên lầu ngủ đi." Mộc Lạp Lạp xoay người ngồi dậy.
Biên độ động tác của cô quá lớn, áo trên hông trực tiếp bị xốc lên, lộ ra làn da trắng nõn nhẵn nhụi. Cái eo nhỏ nhắn cứ như thế lộ ra trong mắt Phó Cảnh Phi.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi chợt động, dứt khoát bế ngang Mộc Lạp Lạp không thành thật lên, vừa đi vừa nói: "Vậy thì ngủ."
Mộc Lạp Lạp: "... Thật ra em nói ngủ không phải là như anh nghĩ."
Phó Cảnh Phi khẽ nhướn mày một cái: "Vậy ý em nói là gì?"
"Đó là..." Mộc Lạp Lạp kịp thời ngừng lại, cô rốt cuộc cảm thấy mình nói thêm gì nữa thì sẽ trúng bẫy của Phó Cảnh Phi.
Lúc này rồi mà người đàn ông này còn muốn đùa giỡn cô, như vậy thật sự khoẻ đó!
"Hửm?" Phó Cảnh Phi kéo dài giọng, cố ý hỏi.
Mộc Lạp Lạp ngậm chặt môi, không định đáp lại Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi bật cười: "Khẩn trương như thế làm cái gì."
"Em nào có..." Thật ra cô chỉ là xấu hổ mà thôi, nhưng cũng không muốn bị Phó Cảnh Phi nhìn ra.
Phó Cảnh Phi lắc đầu. Trên thực tế hai gò má ửng đỏ của Mộc Lạp Lạp đã lập tức để lộ suy nghĩ của cô giây phút này, tuy nhiên anh không có vạch trần mà thôi.
Động tác dịu dàng đặt Mộc Lạp Lạp lên giường, Phó Cảnh Phi vuốt đầu cô, nói: "Em ngủ một giấc trước đi, đợi lát nữa nếu đói bụng thì dậy dùng cơm."
Với tình trạng ngáp liên tục của Mộc Lạp Lạp, lúc này chuyện muốn làm nhất là ngủ, đối với ăn nhất định là tạm thời không có hứng thú.
"Ừm." Mộc Lạp Lạp gật đầu, nhìn Phó Cảnh Phi tắt đèn, sau đó đắp chăn lên cho cô, cô hỏi: "Anh không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Anh không cần, ngủ trước đi, ngoan." Phó Cảnh Phi cúi người xuống, in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi ra khỏi phòng.
Mộc Lạp Lạp quả thật rất mệt mỏi, không rãnh đi suy nghĩ những thứ khác, nhắm mắt lại liền ngủ một giấc ngon lành, ngay cả mộng mị cũng không có.
Một giấc này thật ra không tính là dài, lúc hơn chín giờ Mộc Lạp Lạp đã thức, nhưng tinh thần cô khôi phục rất tốt. Hôm sau là ngày đi làm, cô càng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Dụi mắt, uể oải xuống lầu, Mộc Lạp Lạp lập tức nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sa lon.
"Hứa An Chi?"
Trong tay Hứa An Chi bưng tách trà đang chậm rãi bốc hơi nóng, anh ta nghe thấy tiếng thì quay đầu, nhướn nhướn mày đối diện với Mộc Lạp Lạp: "Thức rồi?"
Mộc Lạp Lạp "Ừm" một tiếng, không ngạc nhiên chút nào đối với sự có mặt của Hứa An Chi.
Hứa An Chi có lượng lớn hợp tác trên công việc với Phó Cảnh Phi, chuyện bọn họ cần bàn bạc trước giờ rất nhiều. Cuối tuần này Phó Cảnh Phi hầu như dứt bỏ toàn bộ công việc, trở lại một cái, dĩ nhiên sẽ có chuyện mới cần xử lý, lúc này Hứa An Chi tới đây cũng là dễ hiểu.
"Anh tới khi nào vậy?"
"Mười phút trước." Hứa An Chi thoải mái uống trà."Cô thật đúng lúc."
"Có ý gì?" Mộc Lạp Lạp vén tóc lên, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Phó Cảnh Phi, cô hỏi."Phó Cảnh Phi đâu?"
"Cho nên tôi nói cô thức đúng lúc, cậu ta vừa khéo ở... trong đó." Lúc lời này nói ra, ngón tay thon dài của Hứa An Chi chỉ về một hướng.
Phòng bếp?
Phó Cảnh Phi ở trong phòng bếp làm cái gì?
Mộc Lạp Lạp buồn bực liếc nhìn Hứa An Chi một cái, biểu cảm trên mặt anh ta rất quái gở, tựa như đặc biệt hưng phấn, anh ta đang hưng phấn cái gì?
Bước chân không tự chủ được bước về phía phòng bếp, trong lòng Mộc Lạp Lạp không hiểu sao dâng lên cảm giác mong đợi.
Tuy rằng cô không thể đoán được Phó Cảnh Phi đang ở trong bếp làm cái gì, nhưng dường như có chút dấu hiệu...
Đèn trong phòng bếp thiên về sắc ấm, bởi vậy toàn bộ không gian đều bao phủ một mảnh vàng ấm, vô thức mang đến cảm giác ấm áp.
Phó Cảnh Phi linh hoạt đứng trước bếp, trong nồi nhỏ đang nấu gì đó, không ngừng tản ra hơi nóng cùng với mùi thơm ngào ngạt. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trắng, bao lấy cái hông gầy, từ vai rộng đến hai chân thon dài thẳng tắp, toàn thân còn bắt mắt hơn cả người mẫu bên trong cửa kính của cửa hàng.
Mộc Lạp Lạp không khỏi nhìn ngây người.
Phó Cảnh Phi cầm cái muôi, múc một chút nếm thử, vẻ chuyên chú vào giây phút này không hiểu sao hút đi hồn phách Mộc Lạp Lạp.
Cho đến khi anh đậy nắp lại lần nữa, thấp giọng nói: "Dì Xảo, tiếp theo phải làm gì?"
Mộc Lạp Lạp mới như tỉnh lại từ trong mộng, thấy được dì Xảo ở bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Khí thế của người đàn ông này quá mức khổng lồ, khiến Mộc Lạp Lạp trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của dì Xảo.
Dì Xảo cười nói: "Tiếp theo thì nhỏ lửa nấu mười phút, thiếu gia lần đầu tiên làm mà có thể luyện quen như vậy, thật có thiên phú."
Phó Cảnh Phi khẽ nhếch khoé miệng.
"Chuyện kế tiếp thì giao cho tôi đi, đợi lát nữa tiểu thư thức dậy là có thể ăn canh."
Phó Cảnh Phi gật đầu, chậm rãi xoay người lại.
Anh làm rất chuyên tâm, cho nên không có nhận ra Mộc Lạp Lạp đang ở chỗ này nhìn anh, khoảnh khắc quay lại thì hơi sửng sốt.
"Sao thức rồi?" Phó Cảnh Phi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, vài bước đi tới trước mặt Mộc Lạp Lạp.
"Đói bụng nên thức..." Mộc Lạp Lạp thu hồi mắt từ nồi canh, giọng khó hiểu hỏi: "Anh nấu canh?"
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi trong nháy mắt mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng biến mất không còn tăm tích, anh bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
Mộc Lạp Lạp cắn môi, trong mắt hiện ra vẻ cảm động: "Phó Cảnh Phi anh..."
"Làm sao vậy?" Phó Cảnh Phi cúi đầu nhìn Mộc Lạp Lạp, ánh mắt thâm tình trước sau như một.
Mộc Lạp Lạp bĩu môi, nhào cả người vào trong lòng Phó Cảnh Phi, hai tay ôm hông anh, đầu tựa ở trên ngực anh: "Anh không thể như vậy, khiến em không biết nói cái gì cho phải."
Anh đối với cô càng tốt, cô càng sa vào thật sâu, càng thích anh hơn.
Thứ tình cảm này dần dần lắng đọng từ tất cả những gì Phó Cảnh Phi làm, tình cảm của Mộc Lạp Lạp cũng từ cảm kích ban đầu cho tới bây giờ hoàn toàn thích người trước mặt này.
Phó Cảnh Phi đối với cô thật sự quá tốt, moi không ra bất cứ khuyết điểm gì, khiến cô thậm chí có chút hoảng hốt.
Phó Cảnh Phi ôm lấy Mộc Lạp Lạp, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô: "Em không cần nghĩ nhiều."
"Phó Cảnh Phi, anh sẽ luôn thích em chứ?" Cô lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ vững vàng của Phó Cảnh Phi, nhịn không được hỏi một câu.
Tuy rằng trước khi cô hỏi ra miệng cũng đã có thể xác định được trả lời của Phó Cảnh Phi.
Đã từng vào lúc cô sắp chết, Phó Cảnh Phi cũng không hề buông cô ra, chớ đừng nói chi là bây giờ.
Phó Cảnh Phi cười khẽ, yêu thương hôn lên tóc Mộc Lạp Lạp, trả lời như chém đinh chặt sắt: "Sẽ."
Cả người Mộc Lạp Lạp cảm động không kềm chế được, bởi vì tất cả nỗ lực của Phó Cảnh Phi đã khiến cô cảm nhận được tình yêu chân chính là như thế nào.
Cái tên Phó Cảnh Phi này, ngay cả bản thân ăn cái gì cũng chưa bao giờ để bụng, càng không thể nào là người vào bếp nấu cơm.
Quân tử xa nhà bếp, trước kia Phó Cảnh Phi chưa từng lãng phí thời gian trên phương diện nấu cơm.
Suy cho cùng quá trình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đợi đồ ăn thành hình, anh đã có thể bàn xong một mối làm ăn.
Thế nhưng ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, tất cả công việc đều bị vứt ra sau, quan trọng nhất vĩnh viễn chỉ có những gì liên quan đến Mộc Lạp Lạp.
Mà sự biến hoá trong quan hệ của Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi bắt đầu có lẽ là lúc Mộc Lạp Lạp nấu chén cháo kia. Từ sau khi tuyệt thực tỉnh lại, cô liền hoàn toàn như biến thành người khác, đồng thời càng ngày càng gần gũi Phó Cảnh Phi.
Cho nên hôm nay Phó Cảnh Phi nấu canh, coi như là hồi tưởng lại những gì trải qua khi ấy.
"Hai người cô cậu ôm đủ rồi thì đi ra đi." Hứa An Chi rất thẳng thừng cắt ngang bầu không khí ngọt ngào.
Phó Cảnh Phi lạnh lùng nhìn Hứa An Chi một cái, Hứa An Chi xoè hai tay, tỏ ý anh không phải cố ý.
Mộc Lạp Lạp vội vàng ra khỏi lòng Phó Cảnh Phi, vờ trấn định đi tới phòng khách, nhưng ửng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất.
"Tôi thề tôi nhất định phải giảm bớt số lần tới chỗ này của hai người." Hứa An Chi thong thả nói."Quá ngược tâm."
Mộc Lạp Lạp vờ như không nghe thấy, tự mình rót ly nước uống.
"Có điều là cuối tuần này hai người đi đâu vậy?" Hứa An Chi tò mò hỏi một câu."Lúc tôi muốn liên lạc, hai người đều đã lên máy bay, khiến tôi kéo đến bây giờ."
"Tụi tôi đi xuống quê." Mộc Lạp Lạp nói cho anh ta biết.
"Xuống quê?" Hứa An Chi rõ ràng không tin."Ai xuống quê hẹn hò chứ?"
Mộc Lạp Lạp trợn to cặp mắt: "Ai nói với anh tụi tôi đi hẹn hò?"
"Tôi đoán." Hứa An Chi vẻ đương nhiên."Không thì hai người đi đâu vậy?"
Phó Cảnh Phi gác tréo chân, khoé miệng nhàn nhạt vểnh lên, nhìn ra được tâm trạng bây giờ không tệ: "Cậu đoán sai rồi."
"Hai người thật sự không phải hẹn hò? Vậy đi làm cái gì?"
"Chẳng phải đại luật sư Hứa rất giỏi đoán sao, anh đoán thử xem?" Mộc Lạp Lạp cố ý khiêu khích.
Hứa An Chi: "... Cô cũng thật nhỏ mọn." Không phải là quấy rầy cô nàng và Phó Cảnh Phi âu yếm thôi sao... Một tên độc thân như anh, bị hình ảnh như thế kích thích, đương nhiên là không vui rồi!
Mộc Lạp Lạp cười đắc ý: "Không đoán ra hả, tôi còn tưởng luật sư Hứa anh đặc biệt lợi hại cơ chứ!"
Phó Cảnh Phi cũng không tiếp lời, cứ thế mà nhìn Mộc Lạp Lạp cố ý kích thích Hứa An Chi.
Cuối cùng vẫn là Mộc Lạp Lạp đùa đủ rồi, mới nói: "Tụi tôi đi tìm người."
"Tìm ai?"
"Một người đối với tôi mà nói rất quan trọng." Sau đó Mộc Lạp Lạp kể lại ngọn nguồn chuyện của Đại Ngưu cho Hứa An Chi biết. Vẻ mặt anh ta từ ban đầu đầy hiếu kỳ đến cuối cùng trở nên trang nghiêm.
"Người phụ nữ đó thật là độc ác..." Hứa An Chi cảm thán từ đáy lòng."Vậy tiếp theo cô định làm gì?"
Ánh mắt Mộc Lạp Lạp tối lại, vẻ mặt lãnh đạm: "Vạch trần tất cả giả tạo của Mộc Diệp, khiến ả hoàn toàn thân bại danh liệt."
← Ch. 201 |