Vị hôn phu
← Ch.107 | Ch.109 → |
Quả thật, gia đình ưu việt giàu có mang đến cho Mộc Lạp Lạp cuộc sống tốt hơn rất nhiều người thường, nhưng cho dù là phú nhị đại nhưng vẫn có rất nhiều "bùn loãng không trát được tường", cho nên nói rốt cuộc vẫn phải là dựa vào bản thân.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp không cách nào dựa vào Mộc gia nữa, nhưng đây cũng không có nghĩa là cuộc đời cô sẽ bị huỷ. Cho dù không có Phó Cảnh Phi, cô muốn cuộc sống tốt hơn cũng không phải là không có khả năng, tuy nhiên có lẽ mức sống sẽ chênh lệch vô cùng lớn.
Bởi vậy khiêu khích của Y San đối với cô mà nói rất buồn cười.
Y San bị Mộc Lạp Lạp phản kích, cười rất châm chọc: "Xì, xem ăn mặc bây giờ của cô, không phải là quần áo đắc tiền gì, giỏ xách cũng chỉ là đồ rẻ tiền, chắc chắn là cuộc sống không tốt."
Bởi vì không muốn quá nổi bật ở công ty nên lúc Mộc Lạp Lạp đi làm đều chọn quần áo nhìn không ra nhãn hiệu, tất cả thiết kế đều rất khiêm tốn, tuy nhiên đường may cùng vật liệu đều vô cùng tốt, nhưng người bình thường dĩ nhiên nhận không ra.
Về phần giỏ xách, Mộc Lạp Lạp lại không biết mình mang cái giỏ mười mấy vạn. Đồ cô mua lúc trước đều để ở Mộc gia không có mang đi, thế nhưng Phó Cảnh Phi vẫn phái người mua cho cô rất nhiều loại mới, chỉ là không phải cô chọn mà thôi.
Thấy Mộc Lạp Lạp không trả lời, Y San càng thêm xác định, liếc mắt vô cùng châm chọc: "Tôi nói mà, thật đáng thương cho Mộc Lạp Lạp, cuộc sống bây giờ chắc chắn trôi qua rất tệ phải không?"
Mộc Lạp Lạp hỏi ngược lại: "Cô không có tham dự vào cuộc sống của tôi, làm sao biết tôi sống có tốt hay không?"
"Con người ấy mà, có đôi khi không nên quá cậy mạnh, bằng không thì sống rất mệt mỏi á." Y San quay đầu hỏi bạn học xung quanh."Các bạn nói có phải không?"
Có mấy người từng có mâu thuẫn với Mộc Lạp Lạp trong quá khứ đương nhiên ước gì nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, đều giả bộ rất thông cảm nói lời an ủi Mộc Lạp Lạp, nhưng lại có vô cùng khinh miệt ở bên trong.
Có lẽ dưới cái nhìn của bọn họ, đã nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể kéo Mộc Lạp Lạp cao ngạo xuống khỏi đám mây, dẫm nát dưới chân là một chuyện hết sức thoải mái, cho nên đều muốn nhân cơ hội mỉa mai thật tốt chút.
Mộc Lạp Lạp nghe biểu cảm nhìn như hiền lành nhưng thực tế mang theo xỏ xiên của bọn họ, trong lòng đặc biệt bình tĩnh, không có một gợn sóng nào.
Mà người có quan hệ tương đối tốt với Mộc Lạp Lạp thì đều nhìn không được, cố gắng nói giúp cô: "Cuộc sống bây giờ của Lạp Lạp ra sao, các bạn cũng quản quá rộng đi, quản giống như là mình tốt lắm vậy."
"Đúng vậy, cuộc đời của ai mà không có lúc xuống thấp, mọi người đều là bạn học với nhau, bây giờ có cần phải như vậy không?"
Mộc Lạp Lạp im lặng một chút thì lãnh đạm mở miệng: "Không sao, các bạn muốn nói gì cứ nói đi, các bạn vui vẻ là được rồi."
Trên thực tế ý của cô là: liên quan gì tới tôi.
Đều là người đã trưởng thành còn ấu trĩ như thế, tưởng rằng nói mấy câu là có thể ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của cô sao?
Thấy Mộc Lạp Lạp không có phản ứng chút nào, mấy người kia đều mất đi lòng khiêu khích, suy cho cùng một bàn tay làm sao vỗ cũng không vang.
Bầu không khí cuối cùng cũng hoà hoãn xuống, tóm lại đại đa số đám bạn trung học vẫn là người hiền lành, không tiếp tục tuy vấn tình trạng hiện nay của Mộc Lạp Lạp nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện.
Chủ đề câu chuyện mà đàn ông và phụ nữ cảm thấy hứng thú đều luôn khác nhau, mà trong phạm vi bạn học nữ, Y San giống như trở thành "chúng tinh phủng nguyệt", cô ta khoe chiếc nhẫn trứng bồ câu trên tay mình, làm bộ thở dài: "Tôi nói với ông xã tôi bao nhiêu lần rồi, đám cưới không cần quá xa hoa, thế nhưng anh ấy lại cứ nói đám cưới là chuyện lớn cả đời của người con gái, không thể qua loa, thật sự mua cho một một cái mắc như vậy."
Có bạn học nữ hâm mộ nói: "Y San, bạn thật là hạnh phúc, ông xã dáng dấp vừa đẹp trai vừa có tiền, sau đám cưới cuộc sống bạn sẽ rất hạnh phúc."
Y San lộ ra ánh mắt đắc ý: "Đó là đương nhiên, cho nên sau này các bạn đều phải tìm chồng tốt biết không? Phụ nữ đó nha, không phải bộ dáng đẹp là cái gì cũng tốt, có đôi khi không có cái số kia, ngay cả một người theo đuổi cũng không có."
Những lời này của cô tay có ý riêng, người có lỗ tai đều biết cô ta nói là Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp lại giả bộ vẻ không nghe thấy gì.
Y San nói tiếp: "Vừa rồi ông xã tôi gởi tin nhắn nói lát nữa đến đón tôi, mỗi lần đều là thế này, tôi chỉ ở bên ngoài thì anh ấy liền lo lắng."
"Ai da Y San, số bạn thật là tốt, tìm được một ông xã tốt như vậy."
Đề tài của các cô gái hầu như đều triển khai quanh đàn ông và hưởng thụ, tâm sự về quần áo và mỹ phẩm, khiến Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh nghe đến buồn ngủ.
Quả nhiên trước đây cô không tham gia họp bạn là quyết định chính xác, thật sự quá nhàm chán.
Rãnh rỗi nhàm chán, Mộc Lạp Lạp lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ hồi lâu thì gởi một tin nhắn ngắn cho Phó Cảnh Phi.
"Họp bạn thật nhàm chán, sớm biết thế sẽ không tới tham gia." Lúc soạn tin nhắn Mộc Lạp Lạp còn bỏ thêm một biểu cảm:(
Phía bên kia, Phó Cảnh Phi đang tiến hành cuộc họp quốc tế, bởi vì đối phương thao thao bất tuyệt mà hơi không kiên nhẫn.
Sau khi anh thấy tin nhắn thì rốt cuộc thu lại vẻ mặt lười biếng, lơ đãng nhướn mày.
...."Khi nào về?"
Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không để ý đến người xung quanh nói chuyện phiếm, chuyên chú gởi tin nhắn với Phó Cảnh Phi: "Ăn cơm cũng sắp xong, đoán xem em về trước anh hay không?"
... "Bên chỗ tôi cũng sắp kết thúc."
"Lạp Lạp, bạn đang làm gì mà mãi vùi đầu nghịch điện thoại di động vậy?" Từ Lâm hỏi cô.
Lúc này Mộc Lạp Lạp mới ngẩng đầu lên, cong cong môi: "Gởi tin nhắn chứ gì."
"Cái vẻ này của Lạp Lạp, chẳng lẽ là đang gởi tin nhắn với bạn trai?"
Mộc Lạp Lạp không khỏi sửng sốt, bạn trai? Phó Cảnh Phi hẳn coi là vị hôn phu của cô đi, trực tiếp vượt qua cái giai đoạn bạn trai này.
"Lẽ nào tôi đã đoán đúng? Lạp Lạp đã yêu rồi sao?" Từ Lâm hưng phấn hỏi."Bạn trai của bạn là ai? Chúng tôi có quen không?"
Mộc Lạp Lạp đang do dự làm sao trả lời câu hỏi này.
Còn không chờ cô suy nghĩ trả lời thế nào, có một giọng nói chán ghét của kẻ khác lại vang lên: "Ôi dào, Mộc Lạp Lạp cũng có bạn trai? Không thể nào, ai không có ánh mắt như thế hả?"
Lại là Y San.
Mộc Lạp Lạp cười khẩy một tiếng: "Ngại quá, tôi nghĩ ánh mắt vị hôn phu của tôi vẫn tốt vô cùng."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |