Không thay đổi
← Ch.040 | Ch.042 → |
Xe đỗ ở ven đường, Mộc Lạp Lạp mở cửa xe tiến vào liền thấy Phó Cảnh Phi đang ngồi ngay ngắn ở bên trong.
Sắc trời dần tối xuống, ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm thành vầng trên khuôn mặt anh, mang theo vẻ quyến rũ.
Quanh người anh tràn ngập sương mù mờ nhạt, đường nét giống như tác phẩm điêu khắc tinh tế nhất.
Mộc Lạp Lạp đột nhiên hơi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không biết nên nói cái gì.
Trái lại, Phó Cảnh Phi quay mặt qua, trong mắt chứa đựng ý cười dịu dàng nhàn nhạt: "Chuyện đã nói xong rồi?"
Mộc Lạp Lạp bị nụ cười của anh lay động một chút, thậm chí cả người giật mình một cái.
Phó Cảnh Phi vốn khuôn mặt dễ nhìn, mặt không biểu cảm cũng đẹp như một bức hoạ, lúc cười lên cho dù chỉ là hơi cong môi cũng gợi cảm một cách yêu nghiệt.
"Cũng không có gì để nói." Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Giờ này nói muộn cũng không muộn, nhưng để cho Phó Cảnh Phi một người bận bịu chờ đợi cô lâu như vậy, Mộc Lạp Lạp hơi áy náy.
"Vậy về nhà thôi." Phó Cảnh Phi nói xong liền ra lệnh cho tài xế lái xe.
"Anh không hỏi xem em và Ngôn Viễn đã nói những gì à?" Mộc Lạp Lạp dựa vào lưng ghế phía trước, quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi liếc cô một cái, nói không rõ ràng: "Em dự định nói cho tôi biết một chút?"
"Có thể á." Mộc Lạp Lạp rất sảng khoái."Vốn cũng không có nói chuyện quan trọng gì."
Ý cười bên môi Phó Cảnh Phi sâu hơi vài phần, lại nói: "Quên đi, tôi không có hứng thú biết."
Mộc Lạp Lạp cảm thấy quan hệ của mình và Phó Cảnh Phi bây giờ vô cùng phức tạp. Cô ngụ ở chỗ của anh, người duy nhất có thể tin tưởng cũng là anh.
Mà Phó Cảnh Phi đối với cô... Anh không nói cái gì cả, nhưng chỉ từ hành động của anh là có thể nhìn ra, Phó Cảnh Phi khát vọng đối với cô.
Hay chỉ là dục vọng chiếm hữu ám ảnh? Nhưng kiếp trước tất cả mọi chuyện Phó Cảnh Phi làm cũng không chỉ là như vậy mà thôi.
Một khi Mộc Lạp Lạp đối mặt với vấn đề này thì cảm nhận sâu sắc chỉ số IQ của mình không đủ, cô thật sự không quá am hiểu đi ứng phó với quan hệ phức tạp như vậy.
Cô thật ra rất muốn hỏi Phó Cảnh Phi một câu, rốt cuộc tại sao muốn đối với cô tốt như vậy?
Nhưng câu hỏi vòng vo ở đầu lưỡi nửa ngày đến cuối cùng cũng không nói nên lời. Cô không chắc là mình sợ nghe được câu trả lời hay là không muốn nghe câu trả lời của Phó Cảnh Phi.
Nói chung sau khi cô sống lại, duy nhất không dám đối mặt chính là đi làm rõ quan hệ cùng Phó Cảnh Phi.
Tất cả những việc trải qua ở kiếp trước đều vẫn rõ ràng trước mắt, cô vĩnh viễn nhớ bàn tay thon dài sạch sẽ của Phó Cảnh Phi vươn ra lúc cô bị đuổi ra khỏi Mộc gia, lúc cô đến bước đường cùng.
Đó là cứu rỗi cuối dùng trong sinh mệnh của cô, cho dù đã từng bị cô coi nhẹ.
"Trước đây em không biết, cho rằng Ngôn Viễn chính là người em có thể tín nhiệm. Nhưng bây giờ gặp lại y, chỉ cảm thấy em trước đây đã quá ngây thơ, không biết rằng con người sẽ thay đổi." Mộc Lạp Lạp thở dài, ánh mắt xa xăm, không rõ muốn nói với Phó Cảnh Phi những gì.
Phó thiếu gia dĩ nhiên không phải là người thích hợp với an ủi, trên nét mặt như dao khắc xuất hiện chần chừ, mãi mới thốt ra một câu nói: "Tôi sẽ không."
Lời nói không đầu không đuôi lại khiến cho Mộc Lạp Lạp lập tức hiểu ý tứ của anh.
Anh sẽ không thay đổi sao? Hình như thật sự là vậy. Coi như kiếp trước dây dưa với Phó Cảnh Phi nhiều năm như thế, tuy rằng thái độ của anh đối với mình thỉnh thoảng mạnh mẽ một chút, nhưng anh chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương cô.
Hơn nữa nhiều năm như vậy, chỉ có Phó Cảnh Phi y hệt năm đó, cái người xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Mộc Lạp Lạp, kiêu ngạo tao nhã, vạn vật đều không lọt nổi mắt xanh của anh.
Mộc Lạp Lạp thấy qua rất nhiều dáng vẻ của anh, ngoại trừ ngày thường xa cách khó gần, lạnh lùng âm trầm, còn bao gồm dáng vẻ đầy giận dữ, đôi môi mím chặt khi bị cô chọc tức, còn có bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đe doạ bóp cổ cô, nhưng Mộc Lạp Lạp khó quên nhất vẫn là ngày đó ở bên ngoài biệt thự Mộc gia, ánh mắt tuyệt vọng của Phó Cảnh Phi trong ánh lửa ngập trời, tóc tai hỗn loạn, hoảng loạn trên mặt không giống như Phó Cảnh Phi kia.
Linh hồn của Mộc Lạp Lạp thấy anh liều mạng vọt vào, chỉ lưu lại bóng lưng dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cô trước đến giờ không biết Phó Cảnh Phi sẽ bởi vì cô chết mà có phản ứng lớn như vậy.
Khi chính cô đều đã chấp nhận kết quả bỏ mình, Phó Cảnh Phi vẫn còn vùng vẫy vô dụng, nhìn hoang vắng trong mắt của anh khiến Mộc Lạp Lạp khắc khoải không thôi.
Cũng may... bây giờ Phó Cảnh Phi vẫn là Phó Cảnh Phi kia.
"Ừm, em biết." Mộc Lạp Lạp cười với anh, đôi mắt hơi cong.
Cô hy vọng mặc dù bể dâu thay đổi thế nào, Phó Cảnh Phi cũng sẽ là anh của lúc ban đầu.
Phó Cảnh Phi ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ dời tầm mắt đi chỗ khác. Dưới cái nhìn soi mói của Mộc Lạp Lạp, sau tai ửng hồng không dễ phát hiện.
"Đói quá đi." Mộc Lạp Lạp cảm khái một câu."Thật muốn trở về nhà nhanh một chút, ăn cơm của dì Xảo làm."
Sắc mặt Phó Cảnh Phi khôi phục bình tĩnh, sau khi nghe Mộc Lạp Lạp than thở thì dùng ánh mắt ra hiệu cho tài xế. Ngay sau đó tài xế lập tức tăng nhanh tốc độ.
Đến khi về tới Phó gia sắc trời đã tối hẳn. Mộc Lạp Lạp gần giống như là chó Husky thoát cương mở cửa xe liền xông vào nhà, đến nỗi dẫn tới chú ý của con chó collie biên giới Đậu Đậu kia.
Phó Cảnh Phi cùng cô đi vào trong, nhìn bóng lưng vui sướng của cô, không nhịn được khoé môi cong cong.
Thế nhưng sau khi đi vào nhà thì nụ cười cực kỳ nhạt ở trên mặt Phó Cảnh Phi nhanh chóng biến mất.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |