Giam cầm cô, dịu dàng quan tâm (1)
← Ch.083 | Ch.085 → |
Mẹ Tiêu nặng nề thở dài một tiếng, trên mặt vẫn còn có chút buồn khổ, nói với cha Đằng: "Mặc dù tối hôm qua có ầm ĩ với Tiêu Tử, nhưng suy nghĩ lại một chút, mất đi đứa con này đau khổ biết chừng nào. Tiêu Tử chính là huyết mạch của Tiêu gia, nó nói muốn kết hôn thì cứ để nó cưới, chỉ cần nó không bỏ mặc cha mẹ bỏ công sinh dưỡng, ở bên ngoài chịu khổ là được. Lúc này đây, xin thứ lỗi cho tôi nói một câu thất lễ, đứa nhỏ Duệ Triết này, quả thật không nể mặt mũi Tiêu gia, khiến cho tôi cảm thấy thật thất vọng. Đằng lão, cho dù Tiêu gia có phản đối hôn sự, không muốn rước Đại Lận vào cửa, nhưng Tiêu Tử đã công khai thân phận của Đại Lận ra ngoài, xác định rõ quan hệ của hai đứa, nó đúng là không nên cướp người! Mặt mũi của Tiêu Tử đặt ở đâu, vị trí của Tiêu gia chúng tôi đặt ở đâu?!"
Mày rậm của ba Đằng nhíu lại, chậm rãi an ủi:"Em dâu hãy bớt giận, hôm nay là ngày Tiêu Tử đính hôn, nhất định sẽ mang người trở về. Nếu như nó không về, Đằng gia tôi nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó, không nhận thằng con này, Trâu gia cũng sẽ chẳng buông tha nó! Sức khỏe em dâu không tốt, trước hãy về nghỉ ngơi đã."
"Không đợi được cháu trai mang người trở về, trong lòng tôi cũng chẳng dám buông lỏng." Mẹ Tiêu ôm ngực, tiếp tục lo lắng.
Lúc này, người nhà họ Trâu đến, quyền cao chức trọng, bí thư Trâu uy phong lẫm liệt cùng con gái, tây trang, giày da, nét mặt toả sáng, mục đích đến là hỏi Đằng Duệ Triết đã đi đâu. Gặp mẹ Tiêu ở đó cũng có phần kinh ngạc.
Nữ chủ nhân của Tiêu gia này cũng vừa làm xong giải phẫu, cơ thể suy nhược, tại sao lại tự mình đến Đằng gia thăm hỏi thế này?
Mẹ Tiêu cười khách khí, hơi máy móc mở lời chào với Trâu bí thư, nói rằng tìm lão Đằng có chút việc, chờ uống rượu mừng hai nhà Đằng - Trâu.
"Tối hôm qua đến giờ vẫn chưa liên lạc được với anh ấy! Nên cháu và ba rất lo lắng, liền đến hỏi thăm." Trâu Tiểu Hàm ở một bên cất giọng thanh thúy, hé ra khuôn mặt mỉm cười trắng nõn, giọng nói khéo léo đưa đẩy, giống một đứa bé: "Bác trai, anh Duệ Triết làm sao vậy? Hôm qua anh ấy còn tăng ca ở công ty mà, thư kí nói anh ấy đi ra ngoài bàn chuyện công việc, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa liên hệ được. Thấy lễ đính hôn sắp diễn ra, nên mới lo lắng đến xem."
Sắc mặt của ba Đằng và mẹ Tiêu thoáng buồn bã, không đem chuyện kia nói ra.
Bí thư Trâu liền cười nói với mẹ Tiêu: "Hôm qua là ngày đính hôn của cháu Tiêu, lúc Trâu mỗ tôi biết được tin tức còn chưa kịp đến thì buổi lễ đã tổ chức kết thúc rồi. Xin thủ trưởng Tiêu* và phu nhân thứ lỗi cho sự chậm chễ của Trâu mỗ tôi, chờ lễ kết hôn lần sau của cháu nó, tôi nhất định sẽ bù đủ."
(ed: *chẳng biết ba Tiêu làm gì, theo QT thì là vậy, sai sót gì sẽ sửa lại sau nhé)
Mẹ Tiêu nghe vậy sắc mặt càng thêm ảm đạm, không biết phải nói làm sao, nhưng cũng không thể không mở miệng cười giữ chút thể diện.
Lông mày phu nhân bí thư Lam thị hơi nhướng lên, cười cười, chúc mừng nói: "Tiêu Tử vừa khôi ngô lịch sự lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng, so với Tiêu thủ trưởng chỉ có hơn chứ không kém. Tiêu phu nhân xin bớt ưu buồn, giải quyết xong chuyện đại sự của con cái, về sau sẽ chỉ chờ hưởng phúc của con cháu thôi."
Bà ta khách sáo cười cười, môi mỏng khẽ động, trong mắt rõ ràng mang theo tia châm chọc cùng kiêu ngạo, còn quay đầu làm như khách khí nói với con gái: "Tiểu Hàm kìa, xem con và anh Duệ Triết của mình đính hôn cũng chỉ sau nhà bác Tiêu có một ngày, về sau bốn người các con liền cưới cùng ngày đi, cùng ngày xuất giá với Đại Lận, để Trâu gia chúng ta được hưởng chút hào quang của bác Tiêu con."
"Dạ, vậy cũng được ạ!" Tiểu Hàm đơn thuần hai mắt trong suốt, gật gật đầu hé miệng cười, nhìn mẹ Tiêu nói: "Anh Tiêu Tử là một người anh trai tốt, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho Tiểu Hàm, nhiều năm qua tiểu Hàm vẫn luôn không biết nên báo đáp thế nào, bác gái xin người hãy bớt đau buồn, sau khi kết hôn, Tiểu Hàm sẽ lặng lẽ nói cho anh Tiêu biết một ít bí mật của Đại Lận, nhất định không để anh Tiêu tử bị khi dễ."
"Mọi người quá khách khí rồi, là Tiêu gia chúng tôi hưởng phúc nhờ nhà Trâu bí thư mới đúng." Mẹ Tiêu cười gượng ép, ánh mắt khẽ chuyển, mặt mày lo lắng không thôi.
Phu nhân bí thư nhìn thấy vậy, trong lòng đã sớm rõ ràng mọi chuyện, không tiếng động khẽ hừ mũi khinh thường một cái, nhưng mặt mày lại ung dung, tươi cười dịu dàng, hếch cằm kiêu ngạo.
Tiêu gia ở Cẩm thành cũng được coi là một gia tộc lớn có danh tiếng, đời đời làm quan, chẳng mấy chốc mà cường thịnh, cho nên lời nói ít nhiều cũng có chút sức nặng. Nhưng hôm nay, con trai nhà bọn họ lại lấy đứa con gái phóng hỏa nhà Tô gia, quả thực là hủy hoại thanh danh gia tộc, làm trò cười cho mọi người.
Con gái Tô gia thuộc loại tầng lớp nào, trong lòng mọi người đều đã rõ, dung mạo, phẩm hạnh so ra vẫn còn kém Tiểu Hàm một phần. Hơn nữa thị trưởng Tô đã qua đời, Tô gia bị diệt vong, cho dù là ai lấy ai cũng đều gặp xui xẻo.
Năm đó thanh danh của Tô Cẩm Phong cũng không được tốt cho lắm, nghe nói cũng là một cô nhi, không nơi nương tựa, dựa vào năng lực của bản thân từng bước một leo lên vị trí thị trưởng thành phố, ở tòa nhà thị chính luôn luôn lấy bộ mặt quan thanh liêm để giao huấn kẻ dưới. Vậy mà sau khi bị bắt, bao nhiêu tội lỗi bắt đầu được khơi ra, nào là tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, còn liên quan đến một số dự án công trình, mỗi lần bị ban kỷ luật kiểm tra, đều lôi ra được cả đống tội danh!
Cũng may lão Trâu nhà bà không có tham dự vào, bằng không sẽ bị khai trừ tận gốc, hủy hoại Trâu gia nhà bà ta! Khiến cho Tiểu Hàm của bà ta không thể gả vào nhà họ Đằng!
Bây giờ, con trai nhà họ Tiêu lại hạ mình chiếu cố chấp nhận Tô Đại Lận, kẻ không biết xấu hổ như vậy mà đứa con trai này cũng muốn! Chỉ là như vậy cũng tốt, cưới Tô Đại Lận này đi, sẽ không còn kẻ nào, mặt dày mày dạn suốt ngày quấn quít lấy Duệ Triết nữa, Tiêu thủ trưởng cũng không tiếng động mà ép Tiêu tử cưới Tiểu Hàm nữa, không còn suy nghĩ đến liên hôn chính trị giữa hai nhà Trâu - Tiêu nữa.
Trước chưa nói đến chuyện bà ta không thích Tiêu Tử làm chồng của Tiểu Hàm, Đằng gia và Tiêu gia so ra bên nào có tiếng tăm hơn? Đương nhiên là Đằng gia rồi. Chỉ có Đằng gia tiếng tăm lừng lẫy mới xứng đôi với Trâu gia nhà bà, mới có thể làm cho Trâu gia nhà bà ta có được danh tiếng hiển hách! So với Tiêu gia kia, thanh danh cùng địa vị vẫn còn xếp sau Trâu gia nhà bà, bà ta còn chưa để vào mắt đâu, hôn lễ về sau chỉ có Tiêu gia hưởng ké ánh hào quang của Trâu gia nhà bà ta thôi!
Vừa rồi bà ta nhìn thấy vẻ mặt Tiêu thị này có chút tự ti, bà ta thật muốn cười lớn một trận, cười Tiêu thị bà ta đáng đời, không nên thuận theo ý muốn của con trai, cưới một cái tai họa vào nhà! Đính hôn mới chỉ là mở màn thôi, nhiều chuyện hay ho vẫn còn ở phía sau! Xem hai người mẹ chồng con dâu các người sau khi tham dự yến tiệc có bị người ta cười chết không! Nhìn con dâu tốt nhà bà mỗi ngày bị người ta lôi lên bàn mổ xẻ từng vết nhơ trước đây, xem như trò cười mà bôi nhọ thể diện của Tiêu gia!
Nhưng châm chọc thì châm chọc, bà ta cũng mang thân phận phu nhân bí thư, lúc nào cũng cần đoan trang nhã nhặn, dù có nhiều chuyện hay* muốn nói nhưng cũng chỉ có thể nhịn ở trong lòng, cười một mình trong lòng. Haha, quan gia loại này bà ta đã nhìn thấy nhiều, không chỗ nào không kết thúc trong bi kịch, cuối cùng hao tổn tâm huyết, thanh danh bị hủy hoại, chỉ là không ngờ tới Tiêu gia cũng làm bậy như vậy, cưới một thiên kim tiểu thư không có giáo dục lại đã từng ngồi tù, để cho người ta chê cười.
Mẹ Tiêu đã sớm nhìn thấy ý tứ chế nhạo chợt lóe lên trong mắt Lam thị, chỉ mở to mắt nhìn xuống đất.
Bí thư thị ủy đối với ganh đua của đám phu nhân không có hừng thú, nhìn nhìn thời gian, hỏi ba Đằng: "Duệ Triết còn khoảng bao lâu nữa thì về? Nửa giờ nữa là bắt đầu cử hành lễ đính hôn rồi!"
Sắc mặt ba Đằng lạnh tanh, cũng không nói cười tùy tiện, đang chờ quản gia gọi điện thoại cho Đằng Duệ Triết.
Nhưng di động vẫn tắt máy.
Trâu Tiểu Hàm thấy vậy cũng lấy di động của mình ra gọi, thất vọng khẽ cắn môi hồng, quay đầu nhìn mẹ mình.
Phu nhân bí thư nhíu nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp rơi xuống, có chút bất an.
-----
Đại Lận ngủ mê man lấy tay che trán, từ từ tỉnh lại, nhìn phòng khách sạn sáng loáng.
Trừng phạt đã kết thúc sao? Gương đâu? Chỗ này trông có vẻ rộng rãi sáng sủa, hình như không phải biệt thự hoang vu trong núi kia....
Cô dừng lại một lúc, đột nhiên vội vàng từ trên giường bật dậy, lấy drap giường bao chặt chẽ lấy thân thể mình, cố gắng tỉnh táo lại!
Chỗ này không phải biệt thự trong núi sâu ba năm trước, mà là khách sạn! Cô bị bắt tới đây! Tiêu Tử vẫn còn đang tìm cô!
Vội vàng quấn lấy drap bò xuống giường, tìm kiếm quần áo của mình, cúi đầu, lại phát hiện ra bản thân đã mặc quần áo hoàn hảo, không hề hở lộ một chút da thịt nào. Nhưng nhẫn trên tay cô không thấy nữa, chỉ mình nhẫn đính hôn là không thấy.
"Nhẫn đâu?" Cô gấp đến phát khóc, ngồi trên mặt đất tìm khắp mọi nơi, sờ tới sờ lui.
Làm sao cô có thể đánh rơi nhẫn của Tiêu Tử tặng cho cô chứ, làm rơi ở chỗ nào rồi.
Cái nhẫn này mới vừa đeo trên tay cô, đại biểu hứa hẹn của Tiêu Tử đối với cô, trân quý mà duy nhất. Nếu như cô làm mất, lại còn bị hủy đi sự trong sạch, còn mặt mũi nào mà đi gặp Tiêu tử chứ?
Cô tìm từ phòng ngủ đến phòng vệ sinh, nằm sấp ở trên bồn rửa tay lần mò, tìm không thấy, ngẩng đầu, lại thấy bản thân mình trong gương với hai tròng mắt đỏ ửng cùng cần cổ xanh xanh tím tím.
Chính tại nơi này, thân thể của cô bị Đằng Duệ Triết nhìn thấy hết, anh ta hung hắng áp cô ở chỗ này, thô lỗ vén váy của cô lên....
"Không!" Cô đau lòng hét lên một tiếng, xoay người vội vàng chạy ra bên ngoài, trốn bên cạnh cửa phòng, vừa kéo mở cánh cửa, liền dễ dàng mở được, vọt chạy ra hành lang.
Ngoài cửa cũng không ai ngăn chặn cô, tĩnh lặng không một tiếng động, giống như trên đời này chỉ có một mình cô.
Cô vừa mừng vừa lo đến phát khóc, giống như đã trốn thoát khỏi nhà tù tăm tối, sốt ruột đi tìm Tiêu tử của cô, về nhà.... .
← Ch. 083 | Ch. 085 → |