Vay nóng Tinvay

Truyện:Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 073

Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Trọn bộ 445 chương
Chương 073
Kích tình trong xe
0.00
(0 votes)


Chương (1-445)

Siêu sale Shopee


Đại Lận nhìn thấy anh thật sự không thể không kinh ngạc, theo bản năng dùng bàn tay nhỏ bé chắn trước khuôn mặt, hơi cúi đầu.

Chỉ là gọi nhầm số, vậy mà anh thật sự đến đây? Người cô muốn tìm là bác sĩ thú y, chứ không phải anh!

"Em nói Tiểu Tuyết Cầu bị bệnh?" Anh đi về phía bên này dùng bàn tay to phủ lên cái đầu nhỏ của con chó, sờ sờ cái mõm, như tìm cho mình một cái cớ chính đáng nhất để đến đây, trầm giọng hỏi:"Bệnh gì?"

Tuy là hỏi như vậy, nhưng ánh mắt thâm thúy lại dán chặt trên khuôn mặt của Đại Lận.

"Nó bị sốt. Vừa nãy đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, giờ chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh lại cho ăn chút gì đó sẽ ổn cả thôi." Nữ bác sĩ đứng bên cạnh nhanh miệng nói giúp, đôi mắt nhỏ dán chặt lên gương mặt tuấn mỹ của Duệ Triết, chỉ cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt thực là quyến rũ, "Bây giờ người bị thương là vị tiểu thư đây. Mắt cá chân của cô ấy bị thương, khóe miệng bị chảy máu."

Đằng Duệ Triết nghe vậy, ánh mắt cả kinh, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, lạnh lẽo nhìn vị bác sĩ: "Ý cô nói, là có người ở đây đánh cô ấy?!"

"Tiên sinh, cái này thì tôi không nhìn thấy, nhưng vết thương trên người Tô tiểu thư chắc chắn là bị đánh, tuyệt đối không phải bị ngã!" Nữ bác sĩ vội vàng giải thích, ánh mắt vẫn luyến tiếc dõi theo khuôn mặt tuấn mỹ kia, "Ngài đến bệnh viện xem thử trước."

Trên đời này sao có người đàn ông quyến rũ như thế này chứ! Cho dù chỉ là một cái nhíu mày cũng làm người ta chết mê chết mệt! Nhất là đôi mắt sâu hun hút, sóng mũi cao thẳng tắp đó...

Đối với những cái nhìn loại này, Đằng Duệ Triết anh đã quen thuộc lắm rồi, lạnh lùng lướt qua, quay đầu im lặng nhìn Đại Lận.

Bị đánh? Sao không nói tiếng nào? Đôi mắt sưng to thế kia, rõ ràng là đã khóc!

Đại Lận không để cô và anh chạm mắt nhau, cúi đầu đi ra ngoài.

Vậy nên Duệ Triết dời tầm mắt sắc bén của mình xuống dười mắt cá chân của Đại Lận, thấy cô khập khiễng đi ra, chậm rãi từng bước.

Anh không cản cô lại, chỉ đứng phía sau, nhìn cô bước đi.

Đi đến cửa, cô không biết làm thế nào để xuống cầu thang, định ngồi xổm, chống tay để chân bước xuống.

"Lại đây!" Anh nhíu mày, tiến lên vài bước đã bắt được cô, trực tiếp ôm trọn vào trong ngực.

Cô lắp bắp kinh hãi, phản xạ có điều kiện bắt đầu phản kháng.

Cánh tay anh mạnh mẽ, ôm chặt lấy cô, cúi xuống nhìn cô một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, mở cửa lên xe.

Sao mới chỉ có một ngày không gặp anh, cô đã bị thương thành ra vậy? Sao mỗi lần gặp lại, cô đều ở trong tình trạng đáng thương như vậy?

Tóc của cô đã rối thành cái dạng gì rồi?! khuôn mặt tái nhợt, mắt cá chân bị sưng quần áo xộc xệch, cổ áo bị rơi ra hai nút! Điệu bộ này, trông không phải là đánh nhau với người khác, mà là bị bắt nạt!

Cô không hề giả vờ chút nào, chân bị thương, khóe miệng chảy máu, mắt sưng lên vì khóc, trên quần áo còn dính đất bùn. Dù cho anh có gặng hỏi đến đâu, cũng không chịu hé miệng nửa lời.

Anh hổn hển ngồi vào trong xe, khóa cửa, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào cô:"Em trực tiếp đi từ Tiêu trạch đến đây sao? Từ chỗ Tiêu trạch đến đây có rất nhiều camera giám sát, thật sự có thể dễ dàng gặp sự cố sao. Đối phương biết em là ai phải không?"

Anh duỗi bàn tay to, chạm nhẹ vào gương mặt sưng đỏ của Đại Lận, xem xét vết thương. Nhưng cô rất nhanh co rụt lại, không muốn cho anh chạm vào người, tránh anh như tránh rết.

Mắt anh chợt âm u, giữ chặt cằm của Đại Lận, mạnh mẽ cố định, không cho cô trốn tránh! Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào mắt Đại Lận, ngọn lửa trong mắt nhanh chóng bùng lên, chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị sưng của cô, rồi đến làn môi kiều diễm gợi cảm, ánh mắt anh tối sầm lại, chứa đầy dục vọng của một người đàn ông.

Đại Lận hơi ngưỡng cằm lên, cắn chặt môi, dời đi ánh mắt.

Không gian bên trong xe tĩnh lặng mà hạn hẹp, đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở và mùi đàn ông nam tính mạnh mẽ nồng nặc lan tỏa. Trước kia cô say mê hương vị này biết bao, bây giờ nó đang ngập tràn ngay chóp mũi, cô lại thấy sợ hãi.

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm thúy vẫn cố định trên môi cô, nhẹ nhàng áp người lại gần, giữ chặt cô hơn.

Cô dời đi ánh mắt của mình, mày nhíu lại, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt ghế ngồi.

Anh mạnh mẽ vòng tay ra sau thắt lưng, giữ chặt eo cô, rồi đột nhiên ôm cô vào ngực, bàn tay lớn đỡ lấy phía sau đầu, bờ môi gợi cảm nóng bỏng nhanh chóng che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Anh tiến đến vô cùng mãnh liệt, bá đạo bắt cô phải mở miệng, nhanh chóng kéo cái eo nhỏ, làm cho cô phải nghênh tiếp sự tấn công của anh!

Mặt cô biến sắc, muốn thoát khỏi anh.

Một tay anh giữ chặt tay cô, tay kia đỡ phía sau ót Đại Lận, càng tiến vào sâu hơn, mút lấy chiếc lưỡi của cô, triền miên, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Sự nhiệt tình của anh mạnh mẽ như một cỗ lửa mạnh hừng hực cháy quét về phía cô, cơ bắp rắn chắc trên người chợt căng lên, nóng lên từng đơt.

Cánh tay nhỏ bé của cô chạm phải da thịt nóng như lửa đôt dưới lớp quần áo của anh, vội vàng rụt tay lai. Đây là hôn sao? Không, đây là nụ hôn để nhục nhã thì đúng hơn!

Mắt anh thâm trầm như tên thợ săn, trừ ghê tởm ra, cô không thể tìm thấy một tia cảm xúc nào đến từ anh.

Anh nói sẽ giới thiệu chị dâu tương lai cho cô, vừa kết thúc ân ái vui vẻ với Tiểu Hàm, chỉ mới nghe một cuộc gọi nhầm số từ cô, anh lại cấp tốc bay về Cẩm thành với tốc độ ánh sáng!

Trong không gian nhỏ hẹp, nổi lên hơi thở nam tính của đàn ông, dồn dập mà gợi cảm, lọt vào đôi tai mẫn cảm của cô; Anh để cô ngồi ở trên đùi, mặc cô đang nức nở, nảy sinh ý định cắn vào đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn của cô; Càng không thể chờ đợi, bá đạo tách đôi chân của Đại Lận ra, để cô dạng chân ngồi ngay trên cơ bụng cường tráng của anh, hôn lên cổ cô, bàn tay lớn gắt gao đè chặt eo nhỏ của cô, áp thân mình mảnh mai của cô lên trên tay lái...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-445)