Không cần anh quản! (1)
← Ch.061 | Ch.063 → |
Edit: June_duahau
Cô quá mức im lặng, giống như người không có linh hồn! Anh không thích nhìn thấy cô như vậy!
Khuôn mặt tuấn mĩ âm trầm, thấp giọng lạnh nhạt nói: "Chỉ cần cô tự chăm sóc tốt cơ thể, cô muốn đi đâu làm gì, tôi tuyệt đối không ngăn cản cô! Nhưng hiện tại, dù cô có kháng nghị cũng không có hiệu quả, bệnh đau dạ dày phải trị tận gốc!"
Đại Lận nâng mắt nhìn anh, nhíu mi cười nói: "Đằng tổng, cơ thể này là do chính tôi làm hại, không hề liên quan đến anh, anh không cần chữa bệnh cho tôi!"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng ôn nhu, đôi mắt trong suốt nhẹ nhàng yên tĩnh, lộ ra một chút kiên nghị; Khuôn mặt non nớt của cô gái trẻ tái nhợt như tờ giấy, dáng vẻ mảnh mai mang theo vài phần chua sót, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt:"Ba năm chịu tội trong ngục tù, là do một tay Tô Đại Lận tôi tạo ra. Cô ấy không hề trách cứ bất kỳ ai, cũng chẳng hề hận anh Duệ Triết, chỉ hận chính mình! Bởi vậy xin Đằng tổng đừng xen vào chuyện của cô ấy nữa, bắt đầu từ ba năm trước, Duệ Triết và Đại Lận đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa rồi."
Ánh mắt Đằng Duệ Triết cả kinh, buông eo nhỏ của cô ra, thân hình cao lớn bỗng nhiên căng cứng, cắn răng lớn tiếng lạnh lùng nói: "Không ai nguyện ý quản chuyện của cô, là chính cô muốn chà đạp bản thân mình! Tô Đại Lận, cô con mẹ nó tự nhìn lại mình một chút cho tôi?! Cho dù là ba năm trước hay ba năm sau, cô vĩnh viễn vẫn làm cho người ta chán ghét đến cực điểm, muốn tránh xa cũng không tránh được!"
Trong lòng Đại Lận nhất thời chua chát, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng đi, đứng dậy cười nói: "Cám ơn Đằng tổng đã quan tâm, tôi đi trước." Sau đó cười cười với bác sĩ một lần nữa, rồi vội vàng bước ra cửa, nhanh chóng rời khỏi đây.
Đằng Duệ Triết cũng không đuổi theo, bỏ tấm phim chụp X-quang xuống, quay đầu bình tĩnh nhìn bác sĩ hỏi: "Nếu cô ta tiếp tục kéo dài, tỷ lệ di căn thành ung thư là bao nhiêu? Cô ta bây giờ hoàn toàn không thể ăn uống đồ nguội, chỉ cần ăn vào sẽ nôn ra hết!"
"Nếu dạ dày xuất hiện khối u, thì chính là ung thư."
----
Đại Lận vội vàng rời khỏi bệnh viện, ngày hè nắng chói chang, mặt đường phả lên hơi nóng hừng hực như muốn thiêu đốt, cô nhìn từng gương mặt xa lạ, lạnh lùng lướt qua trước mắt cô.
Kỳ thực cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, đến Bắc Kinh mấy ngày liền, nhưng ngay cả phòng trọ cũng không thuê nổi.
Lúc cô mới ra tù, trên người chỉ có 300 đồng là tiền lương cô làm việc ở trong đó, trừ tiền ở nhà trọ, mua đồ vệ sinh, mua khăn mặt, tiền cơm, chỉ còn lại khoảng 100 đồng, bác Trâu có cho cô 400 đồng tiền sinh hoạt, sau đó bà nội Viên cho cô thêm 300 nữa, nhưng phu nhân bí thư lại có ý kiến, nên cô đem trả lại hết.
Trong tay cô bây giờ chỉ còn mấy trăm đồng tiền hoa hồng làm được ở Lan Sở, vốn định thuê nhà ở Cẩm Thành, sau lại mua vé xe lửa đến Bắc Kinh, đi chợ đêm mua một bộ quần Jeans, áo T-shirt và giày thể thao, tiền cơm cho mấy ngày đó, giờ cũng chỉ còn hơn 200 đồng.
Cô hơi híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn thấy một chiếc máy bay giương cánh xuyên qua những đám mây mà nhẹ nhàng cười. Trời đất lớn như thế, chẳng lẽ thật sự không có chỗ nào dành cho cô sao, chẳng lẽ cô sẽ bị chết đói thật sao? Cô thấy mình rất thấp hèn, rất tự ti, bị Đằng Duệ Triết cự tuyệt, bị người thân kỳ thị, cô chẳng khác gì chuột chạy qua đường.
Chẳng lẽ cô không thể chịu đựng được những chuyện này sao?
Cô nhìn người đến người đi bên đường, lẳng lặng đánh giá bọn họ. Có người quần áo ngăn nắp, mang theo túi lớn túi nhỏ, nghe điện thoại, mở cửa xe; lại có người cầm túi nhựa đi lục tìm chai nhựa trong thùng rác, lúc nhặt được mấy cái chai thì vui mừng cười toét miệng.
Cái loại tương phản mãnh liệt này, tựa như cái gương phản chiếu trước mắt cô, để cô thấy được bản thân mình ba năm trước chạy xe thể thao và ba năm sau thì nghèo rớt mông tơi. Nhưng cô không biết rằng sau khi trở nên thấp hèn, cô lại cảm thấy đó mới là cuộc sống thật sự, tựa như xã hội này cần được vệ sinh, phế phẩm cần được thu hồi.
Mỗi người đều vi sinh tồn.
Đúng vậy, vì để sinh tồn, vì để có cơm ăn, để có việc làm.
Cô đứng trên đường lớn chậm rãi đi tới, lại gần phía trước đọc mấy tấm dán quảng cáo, nhìn xem ở đó có thông báo tuyển dụng hay không, cô đi đến từng cửa tiệm lớn nhỏ, hỏi xem người ta có cần người làm không, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Đằng Duệ Triết.
Mà Đằng Duệ Triết vẫn luôn theo sau cô, nhìn thấy cô đầu tiên là ngẩn ngơ suy nghĩ, tinh thần sa sút, mắt cứ nhìn chằm chằm những chiếc xe thể thao, hàng hiệu rồi đến bà lão nhặt phế phẩm, sau đó lại thất thần, mà hồn nhiên không phát hiện ra ánh mặt trời gay gắt đang phơi trên người mình, sau đó đột nhiên thấy cô mỉm cười, phần chấn tinh thần tìm kiếm thông báo tuyển dụng, giống như một gốc cây phiêu bạt trong mưa gió, nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng.
Anh ngồi ở trong xe, một đường đi theo cô. Không ngờ tới cô vừa ra khỏi bệnh viện liền lập tức chạy đi tìm việc làm!
Anh cấm không cho cô làm việc ở công trường, cô lại tiếp tục tìm, anh tìm người chữa bệnh cho cô, cô liền từ chối. Thà rằng để bệnh ngày càng nặng cũng không muốn có liên quan gì đến anh nữa, cô cứ thế mà từng bước đẩy anh ra xa mình, tránh xa anh, bề ngoài có vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng lại có một trái tim mạnh mẽ quật cường!
Cô nói cô không hề hận anh Duệ Triết, lúc nói ra câu này, rõ ràng là cô hận. Cô hận anh Duệ Triết, hận anh đã bắt cô vào tù khi còn nhỏ tuổi, hận anh đã hủy hoại Tô gia.... Mà ba năm này, quả thực anh chưa từng đến thăm cô một lần nào, một lần cũng không, bởi vì trong mắt anh, Thiên kim đại tiểu thư này vừa điêu ngoa vừa ương ngạnh nên cần phải dạy cho một bài học, không thể lại bao che dung túng mãi như thế được!
Bằng không khi cô lớn lên, sẽ không chuyện xấu nào không làm, vừa hại người hại mình!
← Ch. 061 | Ch. 063 → |