Duệ Triết bị giáng chức, điều chuyển
← Ch.225 | Ch.227 → |
<images>
Mưa to tầm tả rơi xuống cùng tiếng sấm ầm vang cả một vùng trời, giữa trời sấm vang chớp giật, có thể mơ hồ nhìn thấy một hàng bạch dương đang phấp phới một bên kia đường, núi sâu cằn cỗi, nhà ngói cũ nát, mấy người nông dân mặc áo tơi, chống mưa bằng một cây dù đen cũ nát, vội vã chạy ra khỏi nhà, trên lưng của những ông già, đèo thêm đứa nhỏ, đang chạy trốn đất đá lở trôi từ trên núi xuống.
Một trận sấm chớp qua đi, đất trời lại chìm vào trong bóng tối, cái gì cũng đều không thấy rõ, chỉ nghe tiếng kêu cứu liên tục từ bên kia, tiếng trẻ con khóc gọi mẹ.
Giờ phút này, sau khi nhận được tin tức từ văn phòng thị ủy, một chiếc xe công của Chính phủ không ngừng chạy về bên này. Xe chạy dưới hàng bạch dương thẳng tắp đang phấp phới trong mưa gió, nhưng mà khi tài xế chuyển vô lăng, chuẩn bị lái xe vào thôn, lại phát hiện lối vào thôn là một con đường nhỏ lầy lội, đi qua một chiếc cầu cũ kỹ đầy nguy hiểm, bánh xe liền ngập vào trong vũng bùn, điều khiển thế nào cũng không chạy được, lại càng không thể lái xe vào trong thôn.
Tài xế bên người thư ký Vương nhìn sang cây bắp ở bên ngoài cửa xe, cùng dòng nước chảy xiết phía sau cây cầu nhỏ loang lổ, cười nói bất đắc dĩ với người đàn ông ngồi ở ghế sau: "Tỉnh đã cấp tiền cho thôn này sửa đường sửa cầu, chuẩn bị bầu thôn này thành một cái "Vạn nguyên thôn" đầu tiên, không thể tưởng tượng được vẫn có dáng vẻ cũ kỷ nghèo nàn thế này, cầu vào thôn đều muốn đổ sập! Thôn này nằm ở tuyến cuối của đường cao tốc, tuy rằng cằn cỗi, nhưng chỉ cần đồng tâm hiệp lực, hoàn thành chuyện tu sửa đường sắt, là có thể giúp mọi người kéo kinh tế đi lên! Khó trách tỉnh lại đem nhiệm vụ này giao cho ngài, để ngài vừa mới điều chuyển đến đây kéo mảnh đất cằn cỗi nơi này phát triển đi lên, xem ra nơi này thật sự có khó khăn không nhỏ, không phải là một miếng thịt béo đến miệng, mà là một củ khoai lang nóng bỏng tay a, ha ha."
Người đàn ông ở ghế sau nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mấy ngày nay trời luôn luôn mưa, đất trời một mảnh mờ mịt, mưa lớn làm cây bắp ngả nghiêng, gió thật sự mạnh, có thể đánh bay những cây cối hoa màu nơi đây nằm rải rác chỗ này chỗ kia, giống như biểu hiện một tương lai không mấy tốt đẹp.
Hắn quay đầu lại nhìn cây cầu không thể thông xe ở phía sau, chậm rãi buông điện thoại đang dán bên tai xuống, chấm dứt cuộc trò chuyện với Cẩm thành bên kia, mày kiếm nhíu lại, mở miệng nói: "Nếu Chính phủ có thể kỳ vọng cao với thôn này, vậy nhất định nó có truyền kì lịch sử. Tôi nghe nói, trong thôn có vài vị cán bộ từng tham gia cách mạng, vài lần vào sinh ra tử, có công với đất nước, là anh hùng dân tộc."
"Đúng là có một chuyện như vậy." Thư ký Vương gật gật đầu, giải thích cho vị lãnh đạo mới tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, "Đúng là có mấy vị lão thành cách mạng này, hằng năm Chính phủ mới làm nhiều dự toán, chi tiền cho thôn này, hi vọng bọn họ có thể thoát khỏi đói nghèo mà làm giàu, có ngày được giàu sang, nhưng hiện tại ngài cũng thấy rồi đó, cầu chưa sửa, đường chưa xây, gặp mưa to gió lớn liền cuốn trôi cả đất đá, chắc là cây cối trên núi bị chặt hết rồi, nên mới tạo thành thiên tai."
"Xem ra là chỉ được mấy người giàu có, còn lại là mấy ngàn mấy vạn người dân nghèo." Hắn nhíu mày, trong lòng biết rõ ràng, không hề nói chuyện cùng nhau nữa, vươn tay mở cửa xe ra, "Hiện tại nên đẩy xe ra khỏi vũng bùn trước, không thể để bánh xe bị sụp như vậy được." Nói xong, chính mình tự đẩy xe trong mưa gió, không có bung dù, dùng cánh tay tráng kiện cùng đôi chân đầy sức lực mà đẩy ở thân xe, giày da giẫm lên bùn đất lầy lội, chân dài phát lực, bộ đồ tây trang sang quý, ống quần âu tinh xảo liền bị văng đầy bùn đất.
Thư ký Vương thấy lãnh đạo xuống dưới đẩy xe, chính mình cũng không thể không biết xấu hổ mà ngồi, vội vàng bung dù đến đây hỗ trợ, vì thế đẩy đẩy xe một chút, ba người dùng hơn nữa giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng đi qua được con đường nhỏ lầy lội.
Sau đó, đi qua một loạt những nhà ngói cũ nát sắp xếp một hàng dài, rất nhiều, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, đủ thấy cái thôn này thật to lớn. Người dân đang trốn thiên tai ở trong thôn thấy có một chiếc xe ô tô đang đến đây, còn có một người trẻ tuổi anh tuấn đến mức họ không thể dùng từ nào để biểu đạt hình dung, họ liền dừng lại bước chân, tò mò mà vây quanh lại đây.
Nhưng bọn họ không có đến gần, mà là dùng một đôi mắt chất phác đầy tò mò mà đánh giá hắn, trên khuôn mặt hơi hơi ngăm đen mang theo một tia kinh ngạc. Bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua một người đàn ông nào lại có ngoại hình đẹp như vậy, không biết người đàn ông tuấn tú này đến nơi đây làm cái gì. Nhìn khí chất của hắn, rõ ràng là một thiếu gia nhà người ta có tiền có của, đến thăm thôn của bọn họ sao? Hay là đi nhầm đường?
"Gọi trưởng thôn đến đây đi, đây là Đằng phó thị trưởng của chúng ta." Thư ký Vương miễn cưỡng khen ngợi, vì mọi người mà làm giới thiệu, nhưng khi anh vừa nói những lời này xong, đột nhiên có người ném cái rổ lại đây, phách một tiếng văng đến giày da của Đằng Duệ Triết.
Liên tiếp lại là vài cái nữa, ném đến trên người Đằng phó thị trưởng, rõ ràng là có người cố ý. Nhưng chính là vài người này không lộ mặt, trốn trong đám người mà cười, để người dân trong thôn mặc áo tơi chạy nhanh đi, trốn đến nơi an toàn, cũng nói kỳ quái: "Đất đá trôi, trưởng thôn cùng vài vị cán bộ đi cứu viện rồi, đúng là mấy người làm chức quan to nhàn hạ thật, chọn đúng thời điểm này mà đến đây, không có thời gian nấu cơm đâu!"
Bởi vì trời mưa kéo mây đen, người dân trong thôn đều mặc áo tơi rách nát tung tóe ở trên người, bởi vậy thư ký Vương không thấy rõ mặt của bọn họ lắm, chỉ biết có vài người có địch ý với Đằng phó thị trưởng, không cho phép cán bộ cấp trên quản chuyện của bọn họ.
Đằng Duệ Triết cũng không giận, nhìn nhìn bốn phía, phát hiện nơi này có rất nhiều nhà bị thủng mái, trẻ con thì bước chân trần đi trong gió mưa cuối mùa thu, bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ bé đen sì, đi theo chạy nạn cùng ba mẹ.
Mà cách đó không xa, trụ sở làm việc của thôn lại được thiết kế xây dựng hoành tráng, gạch men màu trắng dưới tia chớp phản xạ càng có ánh hào quang cao quý, quả thực là một toà cung điện giữa nơi cằn cỗi này.
Đương nhiên, có khi trụ sở làm việc được cách điệu như vậy là nói lên thể diện, cần phải có hùng vĩ khí phái, phải có mặt mũi, nhưng nhìn mấy căn phòng dành cho cán bộ ở bên cạnh được xây dựng khang trang, còn có vườn hoa ở bên ngoài, có phải có chút không hợp nhau hay không?
Đằng Duệ Triết chỉ đạo thư ký Vương cùng tài xế hiện tại quay lại trong xe, lập tức đi đến nơi xảy ra sự cố đất trôi đá lở.
Nhưng mà khi bọn họ xuyên qua một loạt những nhà dân có mái ngói cũ nát xếp thành một hàng dài, tới địa điểm xảy ra sự cố lở đất, lại phát hiện vài người già trẻ đang đứng hút thuốc ở nơi đó, tránh mưa dưới túp lều tranh mà cười đùa nói giỡn.
Mà cái gọi là đất đá trôi, chính là hai căn nhà dưới chân núi bị đá lở đổ sập, không có người nào thương vong, căn bản không cần đăng báo. Như vậy ai là người báo cáo tình hình nguy hiểm với thị ủy Chính phủ?
Hắn nghi ngờ thật mạnh, mang một thân áo quần ướt, chuẩn bị xuống xe đến đây.
Vài người già trẻ trong túp lều tranh liền dập tắt khói thuốc, nhìn thoáng qua bên này, bước nhanh ngồi lên máy ủi đất của bọn họ, lớn tiếng cười nói câu gì đó, cố ý khởi động xẻng xúc của máy ủi, giống một cái xe tăng đang diễu võ dương oai, hướng về chiếc xe ô tô của hắn mà nghiền nát.
"Ai vậy? Ai cản đường vậy? Tránh ra, chúng tôi còn phải đi cứu người!" Nghe giọng nói là của vài người trẻ tuổi, thế mà thật sự điều khiển cái xẻng xúc đụng vào xe ô tô, làm cho thân xe chấn động thật mạnh!
Thư ký Vương thẹn quá hóa giận, vừa giận lại vừa sợ: "Thật kỳ cục! Bọn họ cố ý gây chuyện với chúng ta, làm cho chúng ta biết khó mà lui! Đằng thị trưởng, hay là hôm nay chúng ta trở về, lần sau túm cổ mấy thằng nhóc mất dạy gây chuyện này đưa vào cục cảnh sát cho đi giáo dục lao động."
Đằng Duệ Triết cũng không nghĩ rằng vài người này lại có gan lớn như vậy, để tài xế lái xe qua một bên, để bọn họ trước mắt lái xe rời khỏi nơi này, nói lạnh nhạt: "Hiện tại quay về thôn làm việc trực tiếp với trưởng thôn!"
"Nhưng đêm nay chúng ta ở lại đâu đây? Với tình hình này, mấy tên lưu manh này có khả năng chôn sống chúng ta ở đây mất!"
"Tiếng oán than của dân chúng ở nơi này muốn rung chuyển cả đất trời, không có khả năng làm cho bọn họ kiêu ngạo như thế!"
Sau khi trở lại trụ sở làm việc được xây bằng gạch men trắng của thôn, từng vị đại biểu của thôn tiến đến họp, chỉ có bí thư chi bộ thôn và trưởng thôn là chưa có tới, phái con của bọn họ đến đây, cũng chính là hai tên thanh niên trẻ tuổi lái máy ủi lúc nãy, vênh váo tự đắc, còn mang theo hai cô vợ mỏ nhọn của mình.
Hai cô vợ đang hùng hùng hổ hổ tiến vào cửa, lập tức biến thành câm điếc trước mặt Đằng phó thị trưởng, xấu hổ cùng khiếp sợ liếc mắt một cái nhìn người đàn ông tuấn mỹ đến mức kinh thiên động địa này, không phụ giúp mắng chửi với chồng nữa, mà sửa lại chạy về nhà nấu cơm, vui vẻ mà chạy, mở tiệc mừng cán bộ lãnh đạo mới.
"Chúng tôi đến đây rồi, chắc là phó thị trưởng đến đây không phải vì muốn ăn cơm." Hai tên thanh niên càng thêm giận dữ, nói trước mặt các chú các bác: "Ba tôi không có ở nhà, bởi vậy chúng tôi không làm chủ được, không thể tiếp ngài phó thị trưởng về nhà ăn cơm nghỉ ngơi. Hay là như vậy, bây giờ chúng ta nói sự việc cho rõ ràng, ngài phó thị trưởng nhân dịp thời gian còn sớm mà lái xe về, chúng tôi cũng không tiễn."
"Lần này tôi đến đây, là xuống nông thôn làm khảo sát, cần ở lại một khoảng thời gian." Đằng Duệ Triết cong môi cười, đôi mắt nhọn đảo mắt liếc nhìn mấy vị đại biểu thôn đang muốn nói mà lại thôi, lại đảo mắt liếc nhìn sảnh làm việc trống rỗng này, thân hình cao to đứng lên, "Bí thư, trưởng thôn không có ở đây cũng không sao, tôi có thể ở lại nơi này, trải cái chiếu là được."
"Vậy càng không được!" Hai tên thanh niên thấp hơn hắn một cái đầu bắt đầu tức giận, kiên trì đuổi hắn ra ngoài, một trái một phải chặn lại trước mặt hắn, nói từng chữ một cảnh cáo, "Nơi này là nơi làm công, chúng tôi cũng không có quy định cho, người, khác, ngủ, tại, đây! Nếu anh cố ý muốn ở lại, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh một nơi khác!"
"Đằng thị trưởng, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đừng ở đây so đo với hai tên lưu manh này, hôm nay chúng ta đi về thôi." Thư ký Vương thấy hai tên này đang từng bước ép sát, đi đến diễu võ giương oai với phó thị trưởng, vài ông già đại biểu thôn cũng không dám lên tiếng, ánh mắt né tránh, trong lòng biết tình huống này là không đúng, vài người muốn tìm Đằng thị trưởng gấy rối, anh liền đi đến đây ghé lỗ tai nói nhỏ giọng khuyên giải an ủi: "Nếu ngài còn giằng co với bọn họ, có khả năng bọn họ thật sự không cho chúng ta còn sống mà đi ra ngoài đâu, sẽ gϊếŧ người diệt khẩu mất. Mà trong nhà ngài còn có vợ con, nhà tôi cũng có cô con gái mới mười tuổi, đều có vướng bận, không đáng đi dây dưa với mấy tên lưu manh này."
"Hay là như vậy, để phó thị trưởng đến ở nhà của tôi đi." Trong thời khắc mọi người đang giằng co, cuối cùng có một người đi đến từ bên ngoài, dũ dũ cái áo tơi cũ nát dính đầy nước mưa, đưa cho Đằng Duệ Triết một cái dù, đôi mắt già lóe ra ánh sáng, "Nhà của tôi còn một căn phòng, tuy rằng hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể cho người ta ở lại được, hi vọng phó thị trưởng không ghét bỏ."
Bờ môi khô héo, rõ ràng xem phó thị trưởng mới tới trở thành chủ nhân cứu thế, khát vọng cứu bọn họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng bên trong.
"Tô lão Tam!" Hai tên thanh niên khinh người tức giận kéo ông lão qua một bên, động tác thô bạo mà đẩy ông đi, rất là vô lý, túm tới cửa, hung tợn chửi nhỏ: "Ba tôi là anh hùng cách mạng, có cái công xã* này là chuyện đương nhiên, cho dù có đem toàn bộ tất cả những gì mà cái thôn này có cho ba tôi và các chú bác của tôi, cũng đền không được những giọt máu mà bọn họ đã đổ xuống trên chiến trường! Mà ông thì tính là cái gì? Ông đã không có cống hiến gì, còn muốn này nọ, trên đời có những chuyện dễ dàng như vậy sao! Cút!"
[* Công xã: Nơi làm việc chung, do một cơ quan đoàn thể tự trị, hoặc do Chính phủ lập ra. ]
Ông lão hất tay bọn họ ra, để lộ nét mặt già nua ngăm đen, lớn tiếng lên án mạnh mẽ: "Nguyên nhân vì bọn họ là anh hùng cách mạng, nên toàn thôn chúng tôi mới kính trọng bọn họ, tiền Nhà nước cấp xuống dưới này chúng tôi không cần phần nào cả, nhưng hiện tại, các người chiếm toàn bộ công xã thành của riêng mình, cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu đều không thể dùng máy móc, các người cũng không mở kho lương thực cứu tế, sửa cầu sửa đường lại là chuyện của mấy trăm năm sau, chẳng lẽ phải đợi người dân toàn thôn chết đói hết mới làm sao?"
"Vậy ông chết đói à?" Hai tên thanh niên buông ông già ra, cũng trả thù tính đẩy ông ra phía sau thật mạnh, khiến cho ông ngã ngược vào trong phòng, thiếu chút gãy cả xương cốt, "Các chú các bác, những gì Tô lão Tam nói thì các người cũng đều biết, chắc chắn muốn nói hươu nói vượn trước mặt phó thị trưởng, châm ngòi thị phi, bởi vậy chúng tôi không đồng ý để ông ta đưa phó thị trưởng về nhà mình ở! Các người còn có đề nghị nào tốt hơn không? Nếu không, tự hai anh em tôi đưa phó thị trưởng về lại thành phố. Nơi này của chúng ta, phó thị trưởng ở không có quen."
Đá cái chân của Tô lão Tam qua một bên, đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết và thư ký của hắn, kiêu ngạo tới cực điểm, "Mời đi, phó thị trưởng, tôi dùng máy ủi đất đưa ngài ra thôn. Ngồi trước cái xẻng xúc cũng rất thoải mái đó."
Đằng Duệ Triệt bẻ quặt cái tay vô lý của tên này đang vươn tới ra phía sau, không có dùng nhiều sức, chỉ để làm tên này chịu đau một chút, nheo mắt cười khẽ: "Không cần, bản thị trưởng quyết định ở lại nhà của Tô lão Tam!"
Hơi hơi khóa tay một cái, con trai yêu của bí thư chi bộ thôn liền nằm ngã ra đất, cổ tay đau nhức, không dám lại làm loạn. Một đứa con khác của trưởng thôn thì biến sắc, trừng mắt hung tợn liếc hắn một cái, bỏ lại một câu "Chờ đó", đỡ tên đồng bọn của mình đi ra khỏi cửa.
Phút chốc, trong ánh mắt của mấy ông già đang ngồi lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng thở ra được một ngụm ác khí, tâm tình rất tốt.
Thư kí Vương nâng đỡ Tô lão Tam dậy, không nói gì chỉ nhìn sang bốn phía, quyết định đêm nay ở lại nhà của Tô lão Tam một đêm, ngày hôm sau nhất định anh phải về thành phố, tuyệt đối không lần nào xuống huyện nữa, không muốn bỏ mạng ở đây.
--- Tô Tiểu Nhạn
Nhà của Tô lão Tam chỉ có bốn bức tường, nơi nơi đều đặt đầy chậu hứng nước mưa, quả thật không có chỗ nào để đặt chân.
Nhưng ông lại dọn phòng của con gái, để Đằng thị trưởng ngủ lại, cũng cẩn thận chuẩn bị cho hắn một cái bàn học.
Đằng Duệ Triết nhìn cái màn màu xám trên giường, cùng với cái gối được thêu hình uyên ương, không có đi lại đây, chỉ đi đi một chút trong gian phòng đơn giản của con gái Tô lão Tam. Nơi này là căn phòng duy nhất trong căn nhà không bị dột nước mưa, cũng là nơi sạch sẽ nhất, khắp nơi trong căn phòng đều tràn ngập mùi thơm ngát của một cô gái.
Hơn nữa cô gái này cũng thật khéo tay, chỉ cần màn cùng vải trải giường bị rách chỗ nào, cô đều dùng chỉ thêu thành những bông hoa, che lại những chỗ rách đó, giặt rửa sạch sẽ chăn đệm, mùi thơm ngát chui vào mũi. Bên cạnh là một cái ngăn tủ kiểu dáng xưa cũ, phía trên cắm đầy hoa cúc dại màu vàng của vùng rừng núi, giống một đóa hoa hướng dương thu nhỏ, ấm áp hương thơm.
Hắn thoáng nhìn qua, bỗng nhiên nhớ tới biển hoa hướng dương ở Cẩm thành. Tô Đại Lận thích nhất là hoa hướng dương, thích loại hoa tươi mát này, thường nói đây là ánh mặt trời, làm cho cô được nhìn thấy hi vọng. Nếu có khả năng, hắn cũng muốn trồng một khu vườn hoa hướng dương ở trong này, để cho ánh mặt trời mỗi ngày được chiếu khắp nơi, đóa hoa nở rộ như một khuôn mặt tươi cười.
"Đằng thị trưởng, đây là mì vừa nấu, ngài chịu khó ăn hai ba miếng, sáng mai tôi và Nhạn Tử làm đồ ăn khác ngon hơn cho ngài." Tô lão Tam bưng một chén mì nóng hầm hập gõ cửa đi vào, phía trên còn bỏ thêm hai cái trứng chần nước sôi, cười ha ha để hắn ăn đi cho nóng, ăn xong lấy nước nóng tắm rửa, ngủ một giấc cho ngon. Nói nước ấm đang ở trong nồi, được một bát lớn.
Mà thư ký Vương của bọn họ, đã ngồi ở bàn ăn từ sớm, liền trộn mì thêm củ cải muối, ăn ngon miệng, cũng bất chấp nước mưa còn dột ở bên cạnh.
"Mỗi ngày Nhạn Tử đều giạy học cho mấy đứa trẻ ở trong thôn, cùng chơi với tụi nó, hôm nay xảy ra chuyện lở núi, có khả năng ở lại nhà nào đó giúp đỡ chăm sóc mấy đứa nhỏ, chút nữa sẽ trở về."
Tô lão Tam đang nói, trong trời mưa to mờ mịt liền truyền đến một tiếng "Ba", dáng vẻ thật lo lắng, hai chân đứng trước cửa dậm dậm giọt đầy nước mưa, bọt nước văng khắp nơi, "Ba, mau ra đây giúp con, có người ngất xỉu."
Chỉ thấy trong trời mưa trắng xóa, có một cô gái cao gầy mặc áo mưa, đang kéo một người mềm nhũn nằm úp sấp vào trong phòng, không ngừng lấy tay chùi nước mưa đang đập vào trên mặt, gấp đến mức kêu to, "Có khả năng người này dầm mưa lâu lắm, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải con đi ngang qua rồi phát hiện, có khả năng cứ như vậy mà nằm một đêm, chết chìm trong vũng nước. Ba, mau nấu nước sôi, cứu người quan trọng hơn!"
"Tiểu Nhạn!" Tô lão Tam vội vã lao ra từ trong phòng, giúp đỡ kéo người ngất xỉu vào trong phòng, gấp đến độ chà chà chân, "Con cái nhà ai vậy, nhìn không ra, lại muốn nằm tự sát trước cửa nhà mình! Nhạn, con mau triệu tập người dân ở trong thôn, để họ đón người nhà mình đi về!"
--- Thời tiết ở Cẩm thành thật tốt, trời không có mưa. Một ngày sau khi Đại Lận và Mộ Dạ Triệt nhận giấy chứng nhận kết hôn, trời vẫn nắng như trước.
Hai người đang chạy bộ, khi chạy qua cổng lớn của Đằng trạch, phát hiện cánh cổng của Đằng gia đã bị khóa lại, chứng tỏ trong nhà không có ai ở. Mộ Dạ Triệt lui về phía sau hai bước, nghiêng người nhìn căn biệt thự trống rỗng này, dùng khăn mặt trên cổ lau lau mồ hôi, không hiểu rõ lắm Đằng gia làm như vậy là vì cái gì.
Buổi tối hôm qua, điện thoại bàn Tô gia đổ chuông mấy lần, lầu trên lầu dưới đều kêu vang, gấp vô cùng, nhưng bọn họ đều không nhận nghe, bởi vì bọn họ biết là ai gọi tới, nhiều lời cũng vô ích. Chính là hắn không rõ, vì sao Đằng mẫu lại khóa Đằng trạch lại? Điều này có phải đang tỏ vẻ, Đằng Duệ Triết không có khả năng quay về rồi, xem như Đằng gia hoàn toàn giải thể?
Đại Lận chạy ở phía trước, hoàn toàn không biết hắn dừng lại, một thân đổ đầy mồ hôi, chạy về phía nhà mình, chuẩn bị tắm rửa ăn bữa sáng. Sau đó chờ đến khi chạy tới cửa nhà, mới phát hiện Mộ Dạ Triệt tụt lại phía sau cô rất xa, đang chậm rì rì đi tới ở phía sau.
Vì thế cô cũng không quản hắn, chạy vào nhà tắm thay quần áo, ngồi vào thư phòng đọc sách, vẽ autocad trên máy tính.
Buổi chiều, cô ôm hai con đến nhà trẻ làm thêm cuối tuần, để hai con nhìn các anh các chị bò qua bò lại, đi qua đi lại trên nền nệm, chơi trò chơi như thế nào, nghe cô giáo kể chuyện ra sao.
Bởi vì hai bé cưng còn nhỏ tuổi, chỉ biết nhìn, sẽ không có phản ứng cảm xúc gì, nhưng hai đứa đều biết nơi này thật náo nhiệt, là nhà trẻ, có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, hiểu được việc chớp chớp ánh mắt to, tay nhỏ bé cũng vung vung, làm ra vui vẻ mà đáp lại.
Đại Lận cầm lấy nắm tay của hai bé, dán lên môi mà hôn hôn, trên môi tràn ngập nụ cười mỉm ngọt ngào, "Bây giờ mẹ đi đến võ quán bên cạnh vận động một chút, tạm thời giao hai con cho chú Long Lệ bảo vệ nhé?"
Hai đứa nhỏ nhìn cô, tất nhiên là không nói gì. Sau khi ông cậu của bọn họ tan làm sẽ đến đây, hai người sẽ quay cuồng cùng nhau trong cái võ quán mà cô nói, anh đè tôi ngã, tôi đè ngã anh, sỗ sàng cùng nhau, làm sao quan tâm đến hai đứa được? Hai đứa không muốn nhìn thấy mẹ và ông chú kéo áo nhau, nam nữ cùng nhau "Song tu" trên mặt nệm, như vậy sẽ làm bọn họ còn nhỏ mà đã hư mắt.
"Thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta qua đó, một giờ sau sẽ ăn tối." Đại Lận nhìn đồng hồ, quyết định ôm hai đứa nhỏ ở trước ngực, khóa kéo ba lô đựng đồ dùng trẻ em lại rồi đi đến võ quán bên cạnh. Sau đó thay đổi trang phục nhu đạo, luyện tập một mình ở kia.
--- Vài phút sau, Mộ Dạ Triệt tan làm đã qua đây, thay đổi trang phục nhu đạo màu trắng, khóe môi còn ôm lấy một chút cười tà mị, chân dài bước đi, muốn đánh lén cô. Kết quả bị cô xoay người bất ngờ, chụp được cánh tay thon dài của hắn, tìm đúng điểm tựa để quật ngã!
"Thế nào, có tiến bộ hay không?" Mặt mày cô hớn hở, ngang tàng đặt thân hình cao hơn mét tám của hắn ở dưới thân, môi đỏ mọng mềm mại nói, có chút kiêu ngạo, "Thầy giáo nói, chỉ cần tôi có thể quật ngã đối thủ, tôi không thua kém gì mấy người nhập môn."
"No no, em phải dựa vào vận khí của mình." Mộ Dạ Triệt vươn ngón trỏ ở tay phải, lúc lắc ngón tay xinh đẹp của mình, tỏ vẻ không đồng ý, đột nhiên thấp giọng cười, đã là xoay người ngồi dựng lên, ép Đại Lận đang đắc ý vênh váo xuống mặt nệm, hơn nữa đến đây còn khóa tay lại.
Đại Lận cảm thấy đất trời rung chuyển một trận, chỉ cảm thấy thân mình bị khóa lại, tay trái lập tức bị bắt chéo ở sau lưng, cũng không biết chính mình bị phản đòn như thế nào. Lúc này đây, hắn đang đè nặng cô, dùng tay mà quệt quệt lên cái mũi thấm đầy mồ hôi của cô, cười giống hồ ly, "Thua thì buổi tối phải làm cơm, cơm tàu, cá Lư hấp + nùng canh khi khuẩn + sao thức thịt nướng + Tây hồ sao chân giò hun khói + lam môi tiểu tử khoai + bà ngoại túy ngư + đức thanh nguyên thổ canh gà*...... Đương nhiên, chúng ta có thể làm cùng nhau, đồ ăn có chút nhiều."
[* Tên mấy món ăn của tàu, mị giữ nguyên. ]
Đại Lận đang muốn từ chối, nghĩ sẽ phản đòn hắn, kết quả phát hiện không thể thực hiện được, toàn thân cao thấp đều bị hắn dễ dàng khống chế, không thể động đậy, không giống Đằng Duệ Triết lần trước nhẹ nhàng với cô, cho cô cơ hội giẫm lên bàn chân và đá ống xương của hắn.
Xem ra, cô có thể phòng bị được với nữ giới, nhưng đối phó với nam giới cao lớn, cô không có đủ sức, mà phải dùng trí.
--- Mưa to suốt một đêm, rốt cuộc trời cũng trong. Sau khi Đằng Duệ Triết tiễn thư ký Vương đi, quay lại trong sân xem Tô Tiểu Nhạn múc nước ở cửa.
Tô Tiểu Nhạn đang múc nước, giặt một bộ váy màu đen, là giặt giúp người khác, chà xát nhẹ nhàng, sợ hỏng mất váy, vừa nói giỡn với người dân ở bên cạnh, nói không phải Đằng thị trưởng đến đây một mình, mà còn dẫn theo vợ, đang nằm ở trong phòng tôi, tối hôm qua dầm mưa nên sinh bệnh, đi theo Đằng thị trưởng tìm được tới đây, trên váy đều là bùn đất, tôi giặt dùm.
Mà trong sân nhà, từ sớm đã chật ních người dân trong thôn đưa trứng đưa mì đến, bọn họ đến đây là nhìn phó thị trưởng, nhân tiện mở cuộc họp, cầu mong cán bộ lãnh đạo chủ trì công đạo cho bọn họ, giải quyết vấn đề. Hiện tại nghe nói vợ của thị trưởng tối hôm qua tìm đường đến đây, ngã bệnh, không thể không rời đi, một đồn mười mười đồn trăm, khen ngợi vợ chồng phó thị trưởng thật yêu thương ân ái nhau.
"Đằng thị trưởng, thời điểm tối hôm qua tôi dìu cô ấy vào đây, còn không biết cô ấy quen biết với ngài, sau đó cô ấy kêu tên của ngài, vẫn muốn gặp ngài, tôi mới biết được cô ấy cũng từ thành phố tới đây, luyến tiếc ngài." Tô Tiểu Nhạn giũ giũ bộ váy đã được giặt sạch, vắt lên trên cây sào trúc, khuôn mặt ngọt ngào để lộ hai lúm đồng tiền, dùng tạp dề chùi chùi tay, "Ngài bị điều chuyển xuống đây, một mình bà chị ở nhà chắc là lo lắng cho cuộc sống của ngài, cho nên mới dứt khoát quyết tâm cùng lại đây chăm sóc ngài......"
Đằng Duệ Triết đứng dưới trời nắng nhìn quanh thôn này, phát hiện thật ra nơi này thật đẹp, nơi nơi đều là cây cối xanh um và sông suối nhỏ trong suốt, không khí tươi mát, người dân chất phác. Chính là không biết, một mình hắn đến đây, có thể kéo kinh tế nơi này phát triển được không?
"Tô tiểu thư, sau này đừng nói chúng tôi là vợ chồng." Thật lâu sau, hắn mới nặng nề lên tiếng, đôi mắt nhọn nhìn cô gái ở trước mặt này, "Cô ấy không nhất định phải gả cho tôi, điều này sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy. Tối qua cô phát hiện ra cô ấy như thế nào?"
"Ở trước cổng nhà, chắc là cô ấy đi theo ngài tới đây." Em gái nông thôn chỉ chỉ ngoài cổng, ánh mắt trong suốt, nằm dưới hàng mi cong, thêm khuôn mặt đen đen, càng có vẻ trong suốt hơn, cười tủm tỉm: "Cô ấy đã đi theo ngài như vậy, làm sao lại không chịu gả cho ngài được, ngài đúng là đầu gỗ."
Em gái nông thôn đẩy hắn vào trong phòng, cùng hắn đi vào nhìn cô gái nằm trên giường, "Hình như cô ấy tỉnh rồi, ngài đi nhìn cô ấy đi, nói không chừng liền gật đầu đồng ý gả cho ngài đó. Sau đó ngài đưa cô ấy đi dạo ở vườn hoa cúc của chúng tôi, chắc chắn lập tức sẽ thành bà chị của chúng tôi."
Chỉ thấy trên giường của Tô tiểu Nhạn, cô gái đã dần dần tỉnh, đang chậm rãi cử động thân mình, nước mắt trong suốt nhìn người đàn ông đứng ở cửa, môi run run, "Duệ Triết."
--- Tô Tiểu Nhạn
Tin tức Phó thị trưởng và phu nhân cùng nhau xuống nông thôn được truyền bá một cách nhanh chóng, mọi người trong thôn đều đến đây giúp vui, ngày ngày ghé vào cửa sổ nhà Tô lão Tam để nhìn, muốn nhìn xem vợ của thị trưởng xinh đẹp quốc sắc thiên hương thế nào, đã vậy còn có phúc khí được gả cho Đằng thị trưởng có năng lực có ngoại hình như vậy, bị cha con họ Tô đuổi ra sân, để bọn họ đừng quấy rầy thị trưởng làm việc.
Thì ra mỗi ngày Đằng thị trưởng đều làm việc đến tận đêm khuya, buổi sáng lại dậy rất sớm, đi dạo trên bờ ruộng, hít thở không khí trong lành sớm mai. Thời điểm Tô Tiểu Nhạn dọn dẹp bàn làm việc cho hắn, phát hiện một xấp lại một xấp văn kiện, đã xếp thành một cái núi nhỏ, trong thời gian vài ngày đã đặt đầy trên bàn.
Tô Tiểu Nhạn biết chữ, bởi vậy đều biết đây là văn kiện khiếu nại kêu oan của dân chúng trong thôn, rồi những văn kiện nói đến rất nhiều vấn đề phát triển kinh tế cho phó thị trưởng, cùng với những công văn cần Đằng thị trưởng ký tên phê duyệt. Tự nhiên cô không dám lật xem, đều xếp xếp lại ngay ngắn, thu dọn phòng ốc sạch sẽ cho Đằng thị trưởng.
Mà Đằng thị trưởng cùng bạn gái cũng không có ở chung phòng, cô gái đó ở cùng phòng với cô, Đằng thị trưởng ở phòng của ba cô, còn ba cô thì đi ngủ ở nhà kho.
Mỗi ngày cô chuẩn bị điểm tâm ăn sáng, cô gái đó cũng không đi ra ăn, cả ngày nhốt mình trong phòng, không một tiếng động. Vì thế cô không thể không đem đồ ăn đưa vào trong phòng, tự quyết định đi theo cô gái đó giải sầu, cười ha ha khuấy động không khí, kể chuyện xưa ở thôn này cho cô gái đó nghe.
Nhưng mà cô gái đó chính là trầm mặc, tự ti đưa lưng về phía mình, mỗi ngày đều nhìn cô đi hái hoa cúc ở sau núi, ưu thương nhíu mày, trong lòng có tâm tình riêng.
Sáng sớm hôm nay, Đằng thị trưởng làm việc suốt một đêm, lại ra ngoài đi tản bộ, Tô Tiểu Nhạn thu dọn bàn làm việc cho hắn, phát hiện di động của hắn ở trên bàn, vì thế tò mò mở ra, phát hiện công cụ thông tin này quả thật là thuận tiện, chỉ cần thảo luận qua điện thoại một câu, là có thể nói rõ ràng mọi chuyện, không cần chạy vài dặm đường đến nhà người khác gọi nhờ điện thoại, sau đó lại vội vàng trở về khi trời đã tối đen, vừa tốn thời gian lại phí sức.
Vì thế cô lướt lướt màn hình điện thoại, phát hiện điện thoại di động có ảnh chụp, là một cô gái tuổi còn trẻ ôm hai đứa bé, vô cùng xinh đẹp, nhưng cô gái này không phải là cô gái đang ở trong nhà, mà là một cô gái xa lạ, không biết có mối quan hệ gì với Đằng thị trưởng.
Cô thầm khen ngợi những cô gái ở thành phố thật sự xinh đẹp, không cần lên núi, không cần phơi nắng, làn da mịn màng, sau đó cất điện thoại di động đi, ra cửa tìm Đằng thị trưởng, lo lắng hắn thức đêm đến hỏng cả cơ thể rồi.
Nhưng giữa bờ ruộng không có thân ảnh cao lớn của Đằng thị trưởng, một mảnh sương mù mênh mông, người dân trong thôn đang cầm cuốc xẻng chạy tới địa điểm bị lở núi trôi đất đá, chuẩn bị đồng tâm hiệp lực san bằng đống đất đá trôi.
"Chú Công Mậu, có thấy phó thị trưởng đâu không?" Tô Tiểu Nhạn chạy nhanh trên bờ ruộng, tóc và lông mi lông mày ngưng kết đầy giọt sương, nhìn xung quanh, biết hôm nay con của bí thư chi bộ thôn đang triệu tập mọi người đi họp, đi san bằng đất đá trôi!
Vẻ mặt của chú Công Mậu đầy nếp nhăn, khuôn mặt tối đen buông cái cuốc xuống, kéo Tiểu Nhạn qua một bên, nhìn sang bốn phía mà nhỏ giọng nói: "Sáng sớm nay, chú nhìn thấy Đằng thị trưởng đi tản bộ ở trong này, vẫn di chuyển quanh chúng ta, sau đó anh ta đến thăm nhà Dài Quý, nhìn xem tình hình thế nào, kết quả bị một tốp người cầm bao tải cùng cuốc xẻng đi theo ở phía sau, có khả năng gặp chuyện bất trắc rồi."
"Sao chú không ngăn bọn họ lại?" Tiểu Nhạn vừa nghe xong liền nóng nảy, hổn hển bỏ cánh tay của chú Công Mậu ra, thiếu chút nữa giơ chân, "Đằng thị trưởng đến đây để giúp chúng ta, chỉ cần có anh ấy, bí thư chi bộ thôn cũng không dám làm xằng làm bậy nữa, chúng ta có thể xây cầu xây đường, có cơm no đầy bụng! Thế mà chú không đưa đoàn người thôn mình ra cản, đối phó với đám lưu manh kia, cứ như vậy mà nhìn Đằng thị trưởng bị gϊếŧ chết! Bọn họ kiêu ngạo như vậy là do chúng ta quá nhu nhược mà thành!"
"Tiểu Nhạn, cháu đừng đi." Chú Công Mậu ngược lại giữ chặt cô một phen, bờ môi khô héo run run, thấp thỏm lo âu, "Phó thị trưởng đối đầu với bọn họ, chắc chắn không có kết cục tốt, chúng ta đi theo sẽ không làm được gì. Tiểu Nhạn, cháu là con gái một trong nhà, đừng có đâm đầu vào chỗ chết, lão Tam chỉ có một đứa con gái là cháu, nếu mà có mệnh hệ gì, để lại lão Tam già yếu một mình như vậy, thật quá đáng thương. Nghe lời chú Mậu nói, chúng ta ngó lơ đi còn hơn bị đánh chết."
"Cháu đi cứu Đằng thị trưởng, cháu cũng không tin những tên lưu manh đó thật sự dám gϊếŧ người!" Tiểu Nhạn hất tay ông ra, cởi giày vải liền nhanh chóng chạy trở về, vừa chạy, vừa lớn tiếng kêu Đằng thị trưởng, đi từng nhà triệu tập mọi người cùng nhau đi tìm, báo cho mọi người biết, nếu gặp đám lưu manh làm khó Đằng thị trưởng, không cần phân trần liền đánh, đánh chết đám lưu manh này.
Vốn dĩ Đằng Duệ Triết ở lại nơi đây nhiều ngày là đang xem xét đánh giá nơi này, hay đi lại xung quanh bờ ruộng, nhìn xem khoảng cách từ nơi này đến đường cao tốc đang mở, nhưng hôm nay trong thôn lại có sương mù, sương mù mênh mông không thấy rõ, hắn liền quyết định đến thăm những hộ dân bần cùng ở trong thôn, kết quả mới đi vài bước, đã bị người ta theo dõi.
Vài người không nói gì, túm bao tải đã muốn chụp lên đầu hắn, cầm xẻng mà đánh, càng làm chuyện khiến người ta khinh thường là, thế mà vài người này còn dùng máy ủi đất, dùng máy cày ruộng kiểu mới mà đối phó với một người sống, một trước một sau tấn công, tận dụng thời cơ trả thù phó thị trưởng là hắn, hành vi hung ác kịch liệt.
Hắn thấy đối phương người đông thế mạnh, ý thức pháp luật kém, không nên giao chiến, liền dùng tay không hất ra những cái xẻng trong tay bọn họ, gạt chân khiến bọn họ ngã nhào, làm cho bọn họ như ong vỡ tổ mà nhảy lui phía sau, trước khi hai cái máy va chạm tông vào nhau, nhanh nhẹn nhảy qua một bên.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất như rung chuyển, hai cái máy móc nhà nông cứ như vậy va chạm tông vào một chỗ, máy ủi đất hung hăng văng lên lưỡi cắt máy cày ruộng, cứ vậy mà bị hủy hoại tan tành trong tay đám lưu manh này.
Vài tên lưu manh nhanh chóng nhảy xuống xe, còn không chịu bỏ cuộc, cầm đất đá dưới đất mà ném qua bên này, muốn phó thị trưởng bị ném đá toác đầu, nổi lên ác ý muốn gϊếŧ người, đôi mắt nhọn của Đằng Duệ Triết lạnh lùng, dùng mũi chân hất lên một cái xẻng nằm dưới đất, thoải mái bắt đầu tránh trả lại một phen.
Xem ra vài người này không phải có ý thức kém về Pháp luật, mà là du côn vô lại nơi thôn dã, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Mọi người ơi, mấy tên lưu manh ở trong này, mau đánh chết bọn chúng!" Tô Tiểu Nhạn hô to một tiếng, dẫn dắt người dân trong thôn chen chúc lại đây, thẳng đường đến bên này giúp Đằng thị trưởng, "Dám đánh thị trưởng, còn không mau dừng tay!" Cô nhìn hai cái máy bị hư nát liền hận nghiến răng, giơ cái cuốc đánh về phía con trai của nhà bí thư chi bộ thôn, dùng hết sức mà đánh tên vô lại này, "Chúng tôi góp tiền mấy vạn tệ mua được cái máy cày ruộng, đang chờ canh tác thu hoạch vài mẫu bắp, cùng rau cải trắng, kết quả bị mấy tên súc sinh chúng mày làm hỏng rồi! Không phải chúng mày triệu tập mọi người đi san ủi đất đá bị lở sao, giờ đang làm cái gì đây? Dùng máy móc để gϊếŧ người sao? Vô liêm sỉ!"
Cô hung hăng gõ xuống, bị con trai của bí thư chi bộ thôn giữ lấy hất cái cuốc ra ném xuống mặt đất, mặt mũi bầm dập mà xoay người lại, hung tợn ném hòn đá trong tay xuống, "Tô Tiểu Nhạn, tao cảnh cáo mày, Tô gia mày làm chuyện nháo nhào này không phải ngày một ngày hai, xem ba tao đi về xử lý mày như thế nào!"
"Không cần chờ bí thư chi bộ thôn trở về, giờ chúng ta liền nói chuyện máy móc cho rõ ràng!" Tô Tiểu Nhạn chắn lại trước mặt tên này, hai tay chống nạnh, hô hào người dân trong thôn vây quanh tên này lại, "Máy ủi đất và máy cày vẫn luôn bị nhà bọn họ chiếm làm của riêng, đường thì không thể sửa, không thể thu hoạch mùa màng, để cho bọn họ ngày ngày lái đi dùng để làm đồ chơi sao! Giờ bị hư cả rồi, ai chịu trách nhiệm chuyện này?! Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn đánh Đằng thị trưởng, dân trong thôn mình cũng thấy được, chúng ta có thể báo cáo lên thị ủy Chính phủ, tôi sẽ viết mẫu đơn kiện, mọi người chỉ cần ấn dấu vân tay, chúng ta để thị ủy Chính phủ đến bắt mấy tên lưu manh này đi!"
"Mày dám!"
"Tôi dám đó!" Tô Tiểu Nhạn hoàn toàn tức giận, có thể nói là cô tuổi trẻ nóng giận, cũng có thể nói là cô bị bức ép đến nóng nảy, liền dằn mặt cùng những người này, "Mấy năm trước dân trong thôn chúng ta cũng đã viết đơn như vậy rồi, nói là bí thư chi bộ thôn có thể dẫn dắt thôn dân thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu, đem toàn bộ tiền mà Nhà nước cấp xuống giao hết cho ông ta, kết quả, chúng ta năm này càng không bằng năm trước, mỗi lần cán bộ lãnh đạo ở trên xuống đây thị sát, các người liền mời lên thị trấn, không cần đi vào thôn, bày hai ba bàn tiệc mấy vạn tệ, đưa mấy phong bì tiền lì xì, liền đuổi người ta đi. Hiện tại Đằng thị trưởng thật vất vả mới đến được đây, nguyện ý cùng ăn cùng ở trong nhà chúng ta, mọi người trong chúng ta có phải nên đồng tâm hiệp lực với Đằng thị trưởng, đem thôn chúng ta ngày một phát triển đi lên hay không? Nếu không nhà của chúng ta cả đời đều bị mưa dột, tụi nhỏ vĩnh viễn không được đi học!"
Đằng Duệ Triệt ở bên cạnh kinh ngạc nhìn về cô gái này, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của cô có một chút giống với Đại Lận, cũng là có sức sống như vậy, thanh xuân tuổi trẻ phấp phới, hồn nhiên bằng phẳng, có cái gì đó gọi là thời con gái.
Nhưng mà đúng là bởi vì trẻ tuổi, mới không biết hậu quả khi tuổi trẻ hết sức lông bông, không kiêng kị những lời nói này có thể mang đến tai ương ngập đầu, cùng kết thù kết oán với người khác, hại người cùng nhà. Nhưng mà không thể phủ nhận, Tô Tiểu Nhạn thật sự có năng lực kêu gọi, là một cô gái có chí tiến thủ trong khó khăn.
Hắn im lặng liếc mắt đánh giá cô một cái, phát hiện cô gái này nhét điện thoại di động của mình trong túi vuông của áo khoác, để lộ ra một góc của di động, thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Hắn chậm rãi đi về bên này, nghe con trai của bí thư chi bộ thôn đang còn khua môi múa mép, hai tên hoành hành ngang ngược này thì cầm xẻng lên, làm như không có chuyện gì mà bắt người dân trong thôn nhường đường, tản ra, dẫn theo mấy người nghênh ngang đi về chỗ lở núi!
"Tô Tiểu Nhạn, đừng có lên thành phố mà tố cáo, hôm nay tao sẽ lên thị trấn phái người xuống đây!" Hai tên này ác ý còn hung hăng đẩy vai Tiểu Nhạn, nhỏ giọng cảnh cáo, còn vũ nhục mà nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Tụi tao điều tra qua rồi, tên phó thị trưởng này phạm tội ở thành phố của anh ta nên mới bị điều về đây, chính là một tên tham quan gϊếŧ người phóng hỏa, có ô dù phía sau mới để cho anh ta về đây làm phó thị trưởng. Anh ta ở trên tỉnh, hoàn toàn không có quyền thế gì, mới bị điều xuống đây, bởi vậy mới xem xét ở cùng chúng ta, nghĩ rằng sẽ tạo chiến tích ở nơi này, lợi dụng chúng ta. Cha con cô còn đi giúp người ngoài......"
"Ở đây, mày mới là người ngoài!" Tô Tiểu Nhạn hung hăng đẩy tên này một chưởng, để hắn ta cút xa một chút, "Lần này bí thư chi bộ thôn đi họp ở tỉnh, chính là đã vơ vét đủ tiền, chuẩn bị thăng chức lên làm ở thị trấn, bỏ lại một cục diện rối rắm. Mà dân chúng trong thôn này, lại chờ một bí thư chi bộ thôn kế tiếp xuống đây mà nuốt tiền của chúng tôi, cùng nhau chết đói."
"Tô Nhạn Tử, không được đụng vào chồng tao!" Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, con dâu của bí thư chi bộ thôn liền hùng hùng hổ hổ đẩy đám người ra mà chui vào trong vòng vây, túm lấy tóc của Tiểu Nhạn mà bắt đầu khóc lóc om sòm, hai người quay qua đánh nhau lăn đến dưới đất, lại là mắng chửi lại là cấu xé, "Nhà tao là cán bộ, chạy máy ủi đất thì có làm sao? Mày không phục thì lên thị trấn mà tố cáo đi! Tao nói cho mày biết, nhà tao có tiền là do đàn ông nhà tao có bản lĩnh, nhà mày chết đói là do Tô lão Tam là một kẻ bất lực, ba mày là đồ vô dụng!"
"Không được chửi ba tao!" Tô Tiểu Nhạn lăn một vòng trên mặt đất dính đầy bùn, ngồi lên người con dâu bí thư chi bộ thôn mà làm nhiều việc cùng một lúc, nào tát nào đấm nào cào, khiến con dâu của bí thư chi bộ thôn trở tay không kịp.
Người dân trong thôn ở bên cạnh thì chạy đến khuyên can, nhao nhao ồn ào cả một khu vực, một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Giữa trưa, tất cả mọi người đều đến trụ sở huyện mà họp, bí thư chi bộ thôn đi họp từ tỉnh về liền báo cáo chuyện máy ủi máy cày bị hỏng, tỏ vẻ hai cái máy này bị hỏng trong quá trình sử dụng do người trong thôn làm hư, không liên quan gì đến con trai của ông ta, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi không chịu nhận. Hơn nữa trên tỉnh lại đưa đến một tin tức, giải thích quả thật Đằng phó thị trưởng được cấp trên phái xuống đây để dẫn dắt người trong thôn phát triển mưu sinh, là giúp thôn một tay, hi vọng mọi người thay nhau quan tâm đến chỗ ở của Đằng thị trưởng, đưa Đằng thị trưởng vào ở trong nhà mình.
Đằng Duệ Triết nhìn bộ dạng của Tô Tiểu Nhạn vừa đánh nhau xong, lại nhìn nhìn dân chúng đang vây xung quanh, cười cười: "Sau này tôi sẽ dừng chân tại Tô gia, không dám làm phiền mọi người. Nhưng mà bí thư chi bộ thôn, ông phải mua máy ủi đất và máy cày mới, cùng với máy làm màn trúc, thân là bí thư chi bộ thôn, ông phải bồi thường cho mọi người. Tất cả mọi người đều biết, hai cái máy này đều vì con trai nhà ông mới va chạm tông vào nhau, ông không thể giữa ban ngày ban mặt mà từ chối trách nhiệm được, a!"
"Ở đây, không ai nhìn thấy Nhị Cường nhà tôi đánh người cả!" Bí thư chi bộ thôn đứng lên, vỗ bàn một cái, phất tay áo rời đi.
--- Buổi chiều, ánh mặt trời thật ấm áp, Đằng Duệ Triết cùng Tô Tiểu Nhạn đi trên bờ ruộng, quay về Tô gia.
Tô Tiểu Nhạn khoác trên người áo khoác của Đằng Duệ Triết, chủ động trả lại điện thoại di động cho hắn, cười nói xinh đẹp: "Thì ra Đằng thị trưởng là từ ngoài tỉnh điều xuống đây, tới chưa được vài ngày, cũng không quen thuộc nơi này, sau này cứ để tôi dẫn đường. Nhưng mà Đằng thị trưởng, ảnh chụp cô gái xinh đẹp kia có phải em gái của anh không, cảm giác tuổi còn rất nhỏ."
Cô sôi nổi đi ở phía trước, hái được một bó hoa cúc dại nắm trong tay, chuẩn bị cắm vào bình hoa trong phòng mình.
Đằng Duệ Triết nhìn điện thoại di động, phát hiện vẫn không có tín hiệu, không thể liên lạc với người bên ngoài, nâng mắt nhìn về ngọn núi ở phía xa, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi cho mọi người một nhiệm vụ, đưa tất cả những người trẻ tuổi lên núi trúc, sau đó chặt bỏ những cây trúc già."
"Cái này để làm gì vậy? Làm củi lửa sao? Bình thường chúng tôi đều kéo mấy cây già xuống núi, bổ ra nấu cơm."
"Không, dùng để làm màn trúc, giường trúc." Đằng Duệ Triết trầm ổn đi ở phía sau, nhìn nước sông trong suốt cùng hoa dại nơi rừng núi xinh đẹp này, đôi mắt trầm tĩnh, "Trước mắt cần lợi dụng tài nguyên có sẵn ở nơi này để tránh việc đụng vào khoản tiền tài chính, sau đó từng bước xây dựng thêm, mở rộng sản xuất. Nhưng mà mặt khác, hiện tại các lao động trung niên trong thôn, phải đồng lòng hợp lực đi sửa đường, lấp đi những ổ voi ổ gà cùng san bằng mặt đường gồ ghề, như vậy mới có thể cho xe tải chạy vào. Chờ sửa đường xong, tôi sẽ lên tỉnh xin tài chính cứu đói giảm nghèo, hi vọng có thể có một cái bắt đầu thuận lợi."
"Đằng thị trưởng, trợ cấp hằng năm của Nhà nước, cùng phí sửa đường đều nằm trong tay bí thư chi bộ thôn, Nhà nước sẽ không chi thêm tiền cứu đói giảm nghèo đâu." Tô Tiểu Nhạn lo lắng nhắc nhở hắn, ngẩng gương mặt hồng hồng đang phơi nắng, vô cùng nghiêm túc, "Hơn nữa, chỉ cần bí thư chi bộ thôn nói "Không", không ai ở nơi này dám buông thả việc nhà nông mà đi sửa đường."
Đằng Duệ Triết nghĩ nghĩ, đôi mắt nhọn sâu thẳm, nhẹ nhàng cười, "Nếu không sửa đường, bọn họ sẽ chờ thêm ba năm nữa. Hiện tại đường cao tốc sắp khởi công, một năm sau thông xe, hàng hóa của các người có thể sản xuất tiêu dùng cho cả nước và xuất khẩu ra nước ngoài. Bởi vậy đừng bỏ qua cơ hội này, quốc gia lựa chọn các người là "Vạn nguyên thôn" đầu tiên, đúng là vì nhìn trúng nơi này có nhiều anh hùng cách mạng, tin tưởng bọn họ có thể xuất ra sự dũng khí và đoàn kết năm xưa, dẫn dắt mọi người cùng làm giàu."
"Đằng thị trưởng, tôi tin tưởng anh." Tô Tiểu Nhạn nhìn lên hắn, trong đôi mắt trong trẻo chứa đầy sự sùng bái, mím môi nói: "Thời điểm lần đầu tiên Tiểu Nhạn nhìn thấy anh, chỉ biết anh sẽ dẫn dắt chúng tôi có đủ cơm no áo mặc. Anh không phải một người lãnh đạo vì phạm tội tham ô mà bị điều đến chỗ này của chúng tôi, ánh mắt của anh nói cho tôi biết, anh là một người đàn ông trầm ổn cẩn trọng, trong lòng có tâm sự, có vết thương, bất đắc dĩ mới đến nơi này. Nhưng anh lại nhiệt tình muốn giúp chúng tôi, thời điểm anh nhìn thấy chúng tôi trong đêm mưa đầu tiên, không nghĩ rằng nơi này còn có khu vực bần cùng đến như vậy, nhà cửa đều dột nát, mấy đứa trẻ mới bốn năm tuổi phải xắn ống quần, đi chân trần chạy nạn theo ba mẹ. Vài cái áo tơi cũ nát thì để cho người già, người nghèo còn lại thì dầm mình trong mưa. Lúc ấy anh đứng dưới tia chớp, tôi nhìn thấy không phải là vẻ bề ngoài xuất sắc của anh, mà là ánh mắt của anh, cho tôi một cảm giác anh đang nhớ tới con và người nhà của mình."
---
Tô lão Tam nghe nói con gái mình đánh nhau, ném xuống cái cuốc liền chạy trở về nhà, kết quả nhìn thấy mọi người kết quân kết đội bị triệu tập đến trụ sở làm việc của xã, cùng họp với bí thư chi bộ thôn, ông liền đứng ở cửa nhìn, về nhà nấu cơm.
Nếu đã đánh nhau rồi, vậy còn gì để nói đâu, hôm nay ông hái được mấy lá rau làm đồ ăn, gϊếŧ một con gà, chuẩn bị làm đồ ăn bổ dưỡng cho vợ chồng thị trưởng, không thể để Đằng thị trưởng ngày ngày thức đêm phá hư cả thân thể.
Làm xong cơm ông đi gõ cửa phòng, lại phát hiện cửa phòng của con gái bị mở ra, vợ của thị trưởng không ở trong phòng, trên giường để lại một tờ giấy, gấp đến mức ông cầm tờ giấy lên liền bỏ chạy ra ngoài tìm Đằng thị trưởng.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang đi vào trong sân, thấy Tô lão Tam cắm đầu chạy về phía này, giơ giơ lên tờ giấy trong tay, hít mấy hơi rồi nói, "Có khả năng bà chị đi rồi, mau đuổi theo......"
Đằng Duệ Triết chụp lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, quai hàm kiên nghị gắt gao cắn một cái, xoay người sải bước rời đi, đuổi theo hướng mặt trời lặn phía Tây. Tô Tiểu Nhạn thì đi theo phía sau hắn, lòng nóng như lửa đốt, trong lòng khẳng định chắc chắn cô gái này muốn im lặng rời đi, nhưng không quen thuộc nơi này, chắc chắn không ra khỏi được thôn, còn vô cùng có khả năng bị mấy tên lưu manh trả thù, bắt cóc để uy hiếp Đằng thị trưởng.
--- Tô Đại Lận
Tô trạch đắm chìm trong ánh chiều hoàng hôn, một người đàn ông cao gầy đứng bên cửa sổ phòng bếp, đang dùng sạn gỗ xào rau, xào xong đổ ra dĩa, đặt lên bàn, có màu sắc lẫn hương vị, "Đại Đại, ăn cơm."
Trên lầu, Đại Lận vận động ở võ quán ra rất nhiều mồ hôi, trở về liền vọt đi tắm rửa, thuận tiện tắm luôn cho hai con, mặc cho chúng bộ áo quần trẻ em mới mua. Hai đứa con của cô dài người, trắng nõn mập mạp, cơ thể đang phát triển, cứ cách một khoảng thời gian phải thay quần áo mới, thay giày mới.
Hiện tại tắm rửa xong, ba mẹ con bọn họ chuẩn bị xuống lầu hưởng thụ bữa tối mà Mộ tiên sinh làm, ngửi mùi đồ ăn thơm thơm, kết quả điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên, làm cho cô chần chừ hai giây, tiện tay nhấc máy, "Ai vậy?"
Nhìn màn hình hiển thị, là một dãy số xa lạ ngoài tỉnh, hình như là từ một nơi xa xôi gọi tới.
"Các người thật sự cứ như vậy mà xong sao? Vì sao không đến nhìn anh ấy?" Microphone truyền đến một giọng nói khàn khàn của một cô gái, có một chút quen tai, nhưng âm thanh nói ra không được trọn vẹn, nghe không ra đối phương là ai, "Bây giờ tôi đang ở thôn này gọi điện thoại cho cô, hi vọng cô có thể đến đây một chuyến, đối mặt với anh ấy nói chuyện một lần. Có lẽ sau khi nói xong, các người sẽ không cần thiết phải giằng co như vậy, hiểu được giữa các người rốt cuộc còn có khả năng hay không. Nếu có khả năng, sẽ không để khoảng cách và thời gian này xóa nhòa tình cảm như vậy."
Đại Lận nghe giọng nói không được bình thường này, nghĩ nghĩ, cười nói: "Nếu không có khả năng thì sao? Tôi nghe ý tứ trong lời nói của cô, chắc là cô đang ở bên cạnh anh ấy, muốn dùng dao sắc chặt đứt dây đay, để ý xem mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, sau đó quyết định ở cùng anh ấy tiếp tục cuộc sống sau này ở bên kia. Nhưng mà đối với điều này tôi cũng không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết, lúc trước cô có phải là cô gái mặc đồ đen gởi những bức hình ở QQ cho tôi hay không?"
"Nếu giữa hai người còn có khả năng, tôi tuyệt đối không quấy rầy hai người nữa." Đối phương nhanh chóng đáp lời, hầu âm khàn khàn, cảm giác như có một thanh đao đang cứa lên khúc gỗ, "Giữa hai người còn có lời hẹn ước, là sẽ gặp lại nhau. Nhưng trong khoảng thời gian chờ anh ấy được triệu hồi về lại, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, ai có thể cam đoan thời gian lâu như vậy, sau này sẽ thành cái dạng gì? Có lẽ sau này cô sẽ là một kiến trúc sư xuất sắc, còn anh ấy chỉ là một quan viên không mấy tiếng tăm gì, người trời nam kẻ đất bắc, cô cao anh ấy thấp, nhưng đến thời điểm đó, các người sẽ không có khả năng đoàn tụ, bởi vì chuyện xấu trong cuộc đời này thật sự quá nhiều, sẽ không giống ước nguyện của con người, chỉ có lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, cho nhau sự bao dung, cảm tình mới có khả năng lâu dài được."
"Tôi không hiểu lời này của cô là có ý gì." Đại Lận cầm điện thoại không dây đi đến trên hành lang, nhìn Mộ tiểu cữu đang bưng thức ăn ở phía dưới, "Như vậy tôi cũng nói với cô, hơn một năm sau tôi sẽ tốt nghiệp, có khả năng tôi sẽ không ở lại Cẩm thành, mà lựa chọn du học nước ngoài, cũng không có cái gì gọi là hẹn ước với anh ấy. Bởi vậy có phải cô đang lo lắng cuộc sống nơi cảnh đẹp chốn tiên cảnh của hai người sẽ bị người khác quấy rầy?"
"Ý của cô chính là buông tay anh ấy, tôi hiểu rồi." Đối phương chuẩn bị cúp máy.
"Không phải tôi buông tay anh ấy." Đại Lận nhíu mày, cuối cùng nhẹ nhàng cười, "Là anh ấy vì cô, mới từ chối đẩy tôi ra ngoài cửa, như vậy một người đàn ông có người khác ở trong lòng, chỉ có thể thưởng thức, không thể bắt đầu lại. Sau khi hai bàn tay trắng, tôi mới hiểu được đạo lý này." Nói xong chính mình cúp máy trước, quả quyết để lại một âm thanh tút tút kéo dài.
---
Chủ Nhật - Ngày 12/4/2020
[Editor: Mình vừa ghép lại mấy chương trước để đăng Phần I được 200 chương truyện. Mất 1 đống view và voted, nhưng k sao cả, mình edit vì muốn mọi người được biết đến Lỗ Ái chứ k phải mấy thứ phù phiếm đó. ]
← Ch. 225 | Ch. 227 → |