Nỗi chua xót của cô
← Ch.058 | Ch.060 → |
"Tô tiểu thư, cô bây giờ không thể rời khỏi bệnh viện này được!" Torn nghiêm mặt lại, vừa không tham tiền, cũng không phải kẻ tính toán chi li, lạnh lùng gọi Đại Lận lại: "Nếu như cô xảy ra chuyện gì, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên người tôi! Tổng giám đốc Đằng đã giao phó rồi, trong thời gian Tô tiểu thư dưỡng bệnh, nhất định phải tĩnh dưỡng trong bệnh viện! Xin Tô tiểu thư đừng làm khó tôi, làm tôi khó ăn khó nói với ông chủ!"
Đại Lận ngừng chân, quay đầu lại nói: "Tôi đã muộn hai tiếng rồi, nếu bây giờ không đi, tháng này tôi sẽ không được trả tiền lương. Tôi cần tiền để ăn, còn tiền thuê nhà trọ nữa!"
"Cô làm việc gì? Bệnh thành như vậy còn không định ở lại chữa bệnh?!" Torn trừng đôi mắt đẹp, tức giận gào lên. Cô tình nhân nhỏ của Đằng tổng làm sao lại lưu lạc đến mức này?! Một thiếu nữ da mịn thịt mềm, ngượng ngùng e thẹn, sao có thể bị người ta khi dễ thành như vậy? Bọn người kia là cái gì so với ông chủ chứ, tính ra còn kém Đằng tổng một phần vạn, nhân lúc còn chưa muộn sớm mà biến đi thôi!"
"Tôi là thợ gạch ngói, làm việc trên công trường." Đại Lận cười khẽ, bình tĩnh nhìn Torn, cũng không vì công việc kia mà cảm thấy tự ti. Cô cảm thấy ở bên ngoài công việc gì cũng là hạng nhất, đều là ông trời ban ân cho cô. Không cần biết giá cả cao thấp thế nào, chỉ cần tốt hơn ở trong ngục, vậy là được rồi.
"Thợ gạch ngói? Chính là ở trên công trường kéo cát chở gạch đấy hả?" Torn hít một hơi khí lạnh, sắc mặt cứng lại, khó tin nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt này: "Lấy điều kiện tốt như cô, loại công việc gì mà không tìm được? Cô đây là đang tự trừng phạt mình sao?"
----
Torn trông coi ở bên cạnh cô cả một ngày, ăn cơm cùng cô, xem ti vi với cô, khi nhìn thấy thông báo tìm người của Tiêu Tử trên bản tin, Torn ngừng ăn cơm, quay đầu nhìn Đại Lận đang ngồi lặng im.
Lại dùng thìa chỉ chỉ về phía TV: "Tiêu đại thiếu gia tìm người, hình như là cô thì phải?"
Đại Lận vừa uống sữa tươi, vừa cầm lấy điều khiển nhấn nút tắt.
Torn tự cảm thấy vô vị, lại say sưa vùi đầu vào bữa ăn tối, đem thức ăn diệt gọn, xoay vặn cái thắt lưng mảnh khảnh thướt tha, ra khỏi cửa gọi điện thoại.
Ly sữa trong tay Đại Lận căn bản cũng chưa uống ngụm nào, cô chỉ ôm cái ly nhìn ngoài cửa sổ.
Qua một đêm, gương mặt nhỏ nhắn của cô lại gầy đi một vòng, nhất là đôi mắt bồ câu càng thêm ảm đạm vô hồn, đôi môi đỏ mọng mất đi lớp trang điểm càng thêm sáng bòng, da thịt non mềm không biến thành vàng mà là trắng bạch trong suốt, cả người thoạt nhìn rất mảnh dẻ hạt tiêu.
Cô nhìn phía chân trời đỏ rự, tầm mắt càng đi xa, cảm thấy Tiêu Tử không nên tìm cô, Đằng Duệ Triết cũng không nên xuất hiện trước mặt cô nữa.
Bởi vì trước mắt người cô không thể gặp nhất, không muốn gặp nhất, chính là bọn họ.
"Vì sao chỉ uống sữa tươi?" Ra ngoài cả một ngày, Đằng Duệ Triết trở lại dẫn theo thư ký Torn vào cửa, ánh mắt trực tiếp phóng đến bàn ăn nhìn thấy cháo loãng cùng ít rau vẫn còn nguyên, không hề động vào một chút nào.
Đôi mắt thâm sâu của anh thoáng qua một tia lo lắng, phân phó Torn đem đồ ăn đã nguội lạnh này xuống, đến cửa, yên lặng nhìn Đại Lận đứng bên cửa sổ.
Đại Lận xoay người trở về, nằm lên giường bệnh, nghiêng người ngủ.
Anh liền đi tới, xốc chăn lên, đem Đại Lận vừa mới chợp mắt từ trong chăn vớt lên, để cho cô dựa vào lòng mình, cánh tay tráng kiện không nặng không nhẹ siết lấy cô, không cho cô né tránh. Đại Lận kháng cự, không chịu ngồi trong lòng anh.
Anh bưng bát cháo thịt nạc mà mình mới mua lên, múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng cô: "Ăn!"
Đại Lận nghiêng đầu qua chỗ khác, không chịu ăn.
"Tôi không biết cô không thể ăn đồ cay dầu mỡ." Giọng nói ám ách của anh vang lên, mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận, đưa muỗng cháo lại gần sát bên miệng cô, kiên quyết bắt cô ăn: "Về sau nhất định sẽ không để cô ăn đồ ăn cay hay dầu mỡ gì đó nữa, giờ đã biết cô không thể ăn rồi. Bây giờ uống chút nào này đi đã, đừng để đói bụng!"
Đại Lận vẫn không chịu ăn, đầu lông mày khẽ chau lại, lẳng lặng nhìn anh.
Trên mặt anh thoáng hiện lên nét thất vọng, cánh tay ôm sát eo nhỏ của cô buộc chặt hơn, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô, đi đến bên cửa sổ, nói: "Trước kia cô thường xuyên bắt tôi ăn thịt bò steak và mỳ ý, mà không biết thứ tôi thích chính là gan ngỗng, cho nên tối hôm qua tôi chỉ muốn cho cô ăn một bữa thật ngon, không phải lo đói bụng, ăn những thứ mà cô thích!"
Anh càng thêm ôm sát cô, gương mặt tuấn mỹ che giấu vẻ đau lòng, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Tô Đại Lận, cơ hội bên ngoài còn rất nhiều, sẽ không để cô phải chịu đói! Chỉ cần cô đồng ý rời khỏi cái công trường kia, cơ hội tìm việc phía sau còn rất nhiều, cuộc sống sẽ tốt lên thôi!"
Đại Lận nhìn theo ngón tay anh chỉ, một vùng đất đai mênh mông, người xe như nước, khẽ nở nụ cười: "Nếu tôi rời khỏi công trường này, nếu tìm được một phần công việc nhẹ nhàng hơn, thì có thể đổi lại được một mạng của ba tôi sao? Lúc ở trong tù việcduy nhất tôi muốn làm đó chính là được ăn no, ở trên giường ngủ một giấc thật ngon, sau khi trở lại biệt thự nhà họ Tô, việc tôi muốn làm nhất, chính là muốn ba ba trở về. Tôi không thể chịu đựng được bữa no bữa đói, không cách nào giống như bạn học của mình trước đây, không có công việc tốt có thể từ từ tìm, đêm đến nằm trong gian phòng vắng vẻ lạnh lẽo, cả đêm nghĩ về ba, nghĩ đến người một nhà ngày xưa nói nói cười cười! Tôi đã từng ngồi tù, không có nhà, không có bạn bè, cũng không có tiền, tìm được công việc đối với tôi chẳng khác gì bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ cần đối phương chịu nhận tôi, tôi có thể lập tức làm việc ngay, bằng không thứ chờ tôi phía sau chính là đói khát! Là chính tôi hại chếtba mình, nếu năm đó tôi không tùy hứng, baba bây giờ vẫn còn ở đây......."
Cánh tay Đằng Duệ Triết ôm cô hơi buông lỏng, kinh ngạc nhìn cô cười mà rơi lệ, nhất thời đôi mắt thâm thúy mà đau xót. Cô đang nghĩ về nhà mình, cả người rất mẫn cảm, lúc nào cũng ở trong trạng thái hoảng sợ cực độ, không có cảm giác an toàn, lại càng muốn dùng phương thức làm việc cực khổ như vậy để trừng phạt bản thân, thấy hổ thẹn với cái chết của ba mình, mệt mỏi đến khiến cho bản thân chết lặng!
← Ch. 058 | Ch. 060 → |