Hôn cô
← Ch.033 | Ch.035 → |
Edit: Shyn
Anh ép tới chỗ cô, dùng ánh mắt xem cô như con mồi, nguy hiểm áp bách.
Cô sợ hãi co người lại, túi hành lí trong tay rớt xuống thật mạnh.
Ngay sau đó, thân hình cường tráng thoắt cái xuất hiện trước mắt, nâng cánh tay lên, ép chặt bàn tay đang mở khóa cửa của Đại Lận xuống.
Đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo như đ_â_〽️ xuống, hơi thở mát lạnh phun lên chóp mũi, áp trụ cô dưới cằm, môi 𝖌ợ·i 𝖈·ả·Ⓜ️ vẽ lên một đườռ-🌀 ⓒ-𝐨-ⓝ-🌀, "Đã trễ thế này, muốn đi đâu?" Tiếng nói trầm thấp, ẩn chứa bão tố bên trong, cúi đầu xiết chặt bả vai Đại Lận.
Hai vai của cô mạnh mẽ run lên, "a" một tiếng, sợ hãi rụt người lại.
Nhưng người đàn ông này đè nặng phía sau gáy cô, cánh tay tráng kiện nhanh nhẹn, thoáng cái đã vòng quanh thắt lưng thon thả của cô, lực bàn tay càng mạnh sau ót, lưỡi bá đạo cạy hàm răng đang cắn chặt của Đại Lận, ở trong miệng của cô công thành chiếm đất, hút trọn ngọt ngào.
Cô bị h·ô·𝐧 đau, tay nhỏ bé nắm lấy anh, muốn kéo tóc anh xuống. Anh chẳng hề muốn buông tha, lưu luyến sự non nớt 𝐦ề·Ⓜ️ Ⓜ️·ạ·❗, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, muốn cô đáp lại, cô càng giãy giụa hơi thở anh càng gấp gáp, cuối cùng than nhẹ một tiếng, để cho cơ thể cô tựa lên người mình, hai chân dán lên hông anh, phía sau lưng dán lên cánh cửa thủy tinh lạnh băng.
Cô ra sức chống cự, hoảng sợ hình lửa dục của anh đang cháy lên trong ánh mắt.
Ba năm trước đây cô làm Diệp tố Tố bị thương, anh tức giận phát tiết trên người cô, làm cô nhục nhã, trừng phạt cô, biến cô trở nên hạ lưu; Nhưng còn bây giờ thì sao, cô không hề làm phiền anh, cũng không hại người phụ nữ nào của anh, vì sao lại còn đối xử với cô như vậy?
Nước mắt ủy khuất đã đảo quanh hốc mắt, tay của anh đã sớm bao phủ trên bộ 𝐧🌀.ự.c đầy đặn.
Tròng mắt âm lãnh của anh tỉ mỉ đánh giá cô, dùng vật nam tính to lớn ngăn chặn cử động, bên môi lộ ra vẻ lo lắng nhưng vẫn không từ thủ đoạn, ánh mắt lộ ra vẻ muốn chinh phục con mồi; Ở phía trên giữ khoáng cách nhất định với cô, bàn tay to lớn cầm cả vai cô, ép cô dán lên tấm cửa thủy tinh, xoa nắn 𝐧🌀ự·↪️ tròn trịa; Nửa dưới thân lại t*𝐡â*n 𝖒*ậ*т ⓖi●a●ⓞ 𝖍ợ●ⓟ, dùng đùi cường tráng của mình để đỡ lấy т𝒽_â_𝖓 𝐭_♓_ể mỏng manh, nhấn mạnh cho cô biết đây chính là 🅓·ụ·𝒸 ѵ·ọ𝓃·g của nam đối với nữ.
Cô bị làm cho đau đớn, quơ tay đánh anh, nhưng người này chẳng mảy may tí nào, tròng mắt lạnh buốt dừng trên xương quai xanh và n𝖌ự.↪️ ⓠ·𝖚·𝖞ế·ռ 𝐫·ũ, bàn tay to xoa nắn đ●ư●ờⓝ●ℊ ↪️ⓞ𝐧●𝐠, phát họa vẻ đẹp tuyệt mĩ, ánh mắt ngày càng trầm xuống, sau đó đem 𝖒·ô·п·🌀 của cô đẩy lên thật mạnh, vòng ra phía sau vót ve tấm lưng cô, xoa dịu cơ thể đang ⓡ-u-𝓃 г-ẩ-𝖞.
Lúc này anh không hề có ý định dừng lại, chủ động đem đùi của cô quấn lên lưng anh, п●ɢ●ự●🌜 cường tráng đè ép ռ🌀ự.𝐜 non mềm, môi ♓ô·𝓃 lên môi cô rồi từ từ trượt xuống cổ trắng noãn, nam tính nóng rực đánh tới cô, làm cho toàn thân cô phát run, cô khóc lên, tay nhỏ bé nắm lấy quần áo anh không ngừng ⓒ_ấ_u ❌_é, không cho anh h●ô●ռ 🌜●ổ cô, không cho anh ↪️ở·ı á·𝖔 cô. (Cái bà này sao ngây thơ thế kia, làm thế chi bằng đứng im còn hơn:v *mất ⓜá.υ* không edit nổi luôn, cứu ta T, , T)
Lửa nóng lưu luyến trên cổ của cô, nhất quyết ghì chặt tay nhỏ bé, tham lam đoạt lấy sự non nớt của cô. Điên cuồng như dã thú chuyến xuống xương quai xanh, ôm chặt cơ thể cô, bàn tay to lớn nhanh chóng lột bỏ trang phục phía dưới của cô, lỗ ra cảnh xuân kiều diễm... Anh không 𝐡_ô_ռ nữa, mà là dừng lại đánh giá bộ dạng 𝐫*ⓤ*𝓃 𝓇*ẩ*ÿ của cô... Sau đó bàn tay to bỗng nhiên buông ra, cảnh xuân cũng theo đó mà ngã "phịch" xuống, cái rét lạnh lại truyền tới, bóng dáng đồ sộ chăm chú nhìn cô, d.ụ.c ⓥọ.ռ.g trong mắt cũng nhanh chóng tản đi mất, thay vào đó là một chút chán ghét.
Anh lấy lại sự bình tĩnh, đôi mắt lóe lên tia hàn quang, hơi thở trầm ổn như chưa từng rối loạn. Sau đó không nói một lời, khuôn mặt trầm xuống, xoay người rời đi.
Đại lận ngồi dưới đất cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra
← Ch. 033 | Ch. 035 → |