← Ch.11 | Ch.13 → |
Lương Vận cong chân, cát lọt vào trong giày khá nhiều, đi được vài bước lại dừng lại, cô thậm chí còn có ý định từ bỏ ý định đi lên đỉnh.
La Thành đứng nguyên tại chỗ chờ cô, một lúc đã uống hết mấy chai nước. Khi vặn nắp chai ra lần nữa, bỗng dưng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Người phụ nữ này đi hai bước phải nghỉ năm phút, cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lư cẳng chân.
La Thành sải bước lớn đi về phía cô, hỏi: "Đi không nổi nữa rồi hả?"
Bỗng chốc, một bóng đen dựng đứng trước mặt Lương Vận, che khuất ánh nắng mặt trời.
Lương Vận có vẻ ủ rũ, không trả lời anh, vẫn nhìn về phía mũi giày.
La Thành nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi giày của cô.
"Lương Vận?" Anh đoán ra được: "Giày bị dính cát rồi à?"
Lương Vận có vẻ không tự nhiên, "Ừm."
La Thành cười, suýt nữa tưởng cô bị chuột rút mới đi không nhanh được, đi đôi giày sandal cao gót đế bằng, không biết nghĩ gì vậy.
Lương Vận cảm thấy má bắt đầu nóng lên, quay đầu, khẽ rụt chân về sau.
Cô khom người xuống nhẹ, muốn đổ cát trong giày ra ngoài, nhưng người đàn ông trước mặt không hề né tránh, nhìn chằm chằm khiến cô càng thêm không tự nhiên.
Cát rất mềm, Lương Vận đứng một chân không vững, cô cố gắng giữ thăng bằng, ngay lúc tưởng chừng như sắp ngã, La Thành đã túm lấy cánh tay cô.
"... Cô." Anh cười, lắc đầu thở dài, "Cô thực sự đến đây du lịch à?"
Lương Vận đứng vững, chỉ thấy mái tóc đen ngắn ngủi của người đàn ông, "Làm gì vậy?"
Cô chợt nhận ra, La Thành cúi người xuống nửa người, bàn tay to lớn bóp lấy bắp chân của cô, nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc giày rơi khỏi chân.
Lương Vận khẽ lùi lại một chút.
"Bám chắc." La Thành hạ giọng: "Không muốn đám người dưới kia nhìn thấy mình ngã thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Lương Vận mang một đôi giày bệt màu nâu, rất dễ tháo.
La Thành lật ngược chiếc giày, lắc lắc một hơi đổ hết cát ra, nhìn rất buồn cười.
" Đến sa mạc mà cô đi giày đế thấp?" La Thành cười nói.
Lương Vận lẩm bẩm: "Quên mất."
"Cái này cũng có thể quên được à?"
Cô nói: "Tôi thích đôi này, đi êm."
La Thành bảo cô bám vào vai anh, đổi sang chiếc còn lại, "Còn mang theo đôi nào khác không?"
Lương Vận nhìn về phía cồn cát hùng vĩ, nói: "Giày cao gót."
La Thành suýt nói không ra lời, "Tôi nói giày thể thao."
Lương Vận cúi đầu nhìn anh, "Tôi không có giày thể thao."
"Cái gì?" Lông mày anh nhíu lại.
"Tôi không thích vận động nên không đi giày thể thao." Lương Vận nói một cách nghiêm túc.
La Thành thấy lý do cô đưa ra, anh không thể phản bác.
Anh đứng dậy, hai lòng bàn tay vỗ sạch cát bụi, "Vậy tạm thời chịu đựng một chút vậy."
Lương Vận thử bước hai bước, không còn cảm giác cấn chân như trước nhưng cô biết đây chỉ là tạm thời, miễn là chưa ra khỏi sa mạc. Cô xuống đất đi lại, những điều này đều là điều khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, tâm trạng lúc này đây dường như không tệ lắm.
Cô cụp mắt xuống, lờ mờ cảm thấy bắp chân dưới chiếc quần jean dường như nóng hơn một chút so với những bộ phận khác trên cơ thể.
Cô nghiêng đầu, "Có lẽ tôi không lên được đỉnh đâu."
Lần này La Thành không đi nhanh, anh đi chậm lại, cùng cô đi lên với tốc độ như nhau.
"Chẳng phải đã đi được hơn một nửa rồi sao?"
Lương Vận lắc đầu, nói: "Nếu thực sự không được, anh cứ lên đi."
Cô biết La Thành đang đợi mình.
"Người đi du lịch là cô hay là tôi?" La Thành nhìn cô.
Lương Vận càng lúc càng không còn sức lực, không muốn mở lời, chỉ vẫy tay.
La Thành mỉm cười, gật đầu về phía trước: "Thằng nhóc kia không phải đã nói rồi sao, đã đến rồi, không lên sẽ uổng phí."
Cô ậm ờ đáp lại: "Ừm."
"Nghỉ một lát, uống nước đi."
La Thành thấy hai cánh mũi của cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, lông mi rung rung, anh lấy từ trong ba lô ra một chai nước mới đưa cho cô.
Đi lâu quá, chiếc khăn quàng cổ trên mũi và miệng đã buông thõng xuống, cô không còn sức để quàng lại, cứ để mặc kệ.
Uống một hơi gần hết chai nước.
La Thành nhìn cô đánh giá, "Còn đi được nữa không?"
Cô nhét chai nước vào ba lô, giọng điệu mạnh mẽ hơn: "Đi thôi."
Bỏ qua thể lực, Lương Vận thực sự rất muốn lên cái gọi là đỉnh núi cao nhất sa mạc kia.
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp phía sau những cồn cát, ngắm nhìn những dấu ấn tự nhiên.
La Thành cười, anh lùi lại một bước đứng sau Lương Vận, chỉ cần liếc mắt thấy cô có ý định dừng lại, anh sẽ chìa tay đỡ cô.
Lương Vận may mắn có anh, nếu không có lẽ sẽ không có cơ hội được đứng đây, cô đã sớm từ bỏ rồi.
Trên đỉnh cồn cát không có nhiều người, nhìn xuống xung quanh, dưới ánh nắng mặt trời lặn, ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau, sự hùng vĩ của sa mạc khiến Lương Vận không khỏi choáng ngợp.
"Anh La, chị Lương!" Thượng Dực Thần đi về phía hai người, gọi to: "Em ở đây!"
Lương Vận cong môi, "Chụp ảnh đẹp không?"
"Tạm ổn, em sắp xong rồi." Đôi mắt Thượng Dực Thần lấp lánh như sao, máy ảnh hướng về phía hai người chớp nhoáng: "Hai người muốn chụp không?"
La Thành đứng sang một bên, bình thản nói: "Không cần chụp cho tôi."
Lương Vận liếc nhìn anh rồi thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Thượng Dực Thần: "Chị chỉ xem thôi, không làm phiền em đâu."
"Ồ..." Chàng trai ủ rũ vài giây, sau đó lại trở lại vẻ mặt bình thường, giọng điệu vui vẻ: "Vậy em đi chụp thêm vài tấm ở bên kia, hai người xuống thì gọi em nhé."
Lương Vận gật đầu.
Bầu trời xanh thẳm dần thay đổi màu sắc, một vệt đỏ ửng từ xa nhuộm lên rìa sa mạc.
Mặt trời gần với đường chân trời, sa mạc nhuộm một màu hồng cam.
Chú chim ưng đen lại tiếp tục lên đường, lắc lư, gập ghềnh ở trung tâm sa mạc.
Lão Bố liên hệ với một nhà dân du mục để nghỉ ngơi, khi đến nơi, trời đã tối sầm.
Có lẽ vì điều kiện, chỗ dừng chân không lớn, chỉ có vài nhà lều Mông Cổ và một dãy nhà gạch.
Lão Bố vội vàng đi ra khỏi lều, chạy đến bên xe, cười ngượng ngùng với ba người.
Thượng Dực Thần không suy nghĩ nhiều, hỏi thẳng: "Chú Bố, vẻ mặt của chú như vậy không phải là không còn chỗ ngủ rồi chứ?"
"Không không không." Lão Bố liên tục xua tay: "Có chỗ, nhưng có thể các cháu phải sắp xếp chỗ ở."
"Ý chú là sao?" Thượng Dực Thần hỏi.
"Chuyện là thế này..." Lão Bố gãi đầu, nói: "Lều Mông Cổ hết chỗ rồi, đều đã đầy, chỉ còn lại hai loại phòng tiêu chuẩn và homestay."
"À?" Chàng trai nhỏ giọng nói: "Có gì khác nhau à?"
Lão Bố tiếp tục nói: "Phòng tiêu chuẩn và homestay(*) đều chỉ còn lại một phòng, homestay có bốn giường trong một phòng, phòng tiêu chuẩn môi trường tốt hơn, có máy lạnh và có thể tắm rửa."
(*) Từ gốc là 铺位房, minh có tra mà không hiểu lắm nên đặt tạm là homestay, ai biết thì cmt bên dưới cho mình với nhé để mình sửa lại ạ.
Lương Vận hiểu ra, homestay là kiểu ở ghép, một phòng có nhiều người ở, hơi giống như giường tầng trên tàu hỏa.
Thượng Dực Thần nháy mắt, nhìn Lương Vận, "Chị Lương, chị chọn trước đi, chị là con gái."
Lương Vận không quan tâm, trong điều kiện này, cô chỉ muốn tìm một nơi ấm áp để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, cô không thể lờ đi ánh mắt khao khát của chàng trai đối diện, mỉm cười nhạt nhẽo: "Chị ở homestay nhé."
Chàng trai hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười ngại ngùng.
Lão Bố cười ha hả: "Hành lý đều ở trong cốp xe, tôi đưa các cháu qua lấy, lấy xong chúng ta đi ăn tối ở phía sau, tôi đã dặn trước rồi."
La Thành dựa vào cửa xe hút thuốc, từ đầu đến cuối không nói gì, anh không kén chọn, môi trường nào đối với anh cũng không quan trọng.
Nhưng có một điều anh quan tâm, anh gọi Lão Bố lại, hỏi: "Ở đây có mạng không?"
Lão Bố khựng lại, lắc đầu giải thích với anh: "Không có, không có tín hiệu."
Có vẻ như nằm trong dự đoán của La Thành, anh bỏ điện thoại vào túi trở lại.
Nhà ăn có rất nhiều người, tất cả đều đi cả ngày, chỉ chờ bữa tối này cũng được coi là thịnh soạn, như thể lại thấy cảnh trước khi vào sa mạc, người đàn ông đó dẫn cô ăn thịt nướng.
Lão Bố uống một ngụm rượu, cười sảng khoái: "Đợi một lát nữa sẽ có lửa trại, lát nữa các cháu ra xem cùng nhé."
Thượng Dực Thần lên tiếng: "Nhiều người không ạ?"
"Tất nhiên rồi!" Lão Bố cười: "Thực ra mùa này khách du lịch không nhiều, thường là từ tháng Sáu đến tháng Mười, nhưng dạo này du khách đi bộ đường dài, chụp ảnh, khách du lịch đều tình cờ gặp nhau."
Thượng Dực Thần cắn một miếng thịt nướng, nói: "Nhiều người vui nhộn quá!"
Lão Bố lại nói: "Đúng vậy, còn có một số người địa phương, biểu diễn ca múa, các bạn trẻ chắc sẽ thích."
La Thành thỉnh thoảng xen vào nói vài câu.
Lương Vận chỉ lo cúi đầu ăn, ăn no rồi, hàn huyên vài câu đơn giản rồi vội vàng trở về phòng.
Lương Vận nhìn quanh phòng một vòng, hiện tại chỉ có một mình cô, tuy trang trí nội thất khá đơn giản nhưng lại sạch sẽ.
Cô tiện tay đặt balo lên giường, cởi giày nhìn những hạt cát dính vào lòng bàn chân, đôi tất trắng cũng trở nên tối màu, có chút hối hận vì đã không chuẩn bị kỹ càng.
Vừa cởi giày xong, tiếng gõ cửa vang lên từ cánh cửa gỗ.
Lương Vận không nhúc nhích, "Ai đấy?"
Bên kia im lặng vài giây, rồi lại lên tiếng.
"Là tôi."
Chỉ một chữ đơn giản, Lương Vận bật cười, "Không sao, anh vào đi."
Khi La Thành bước vào, anh thấy người phụ nữ đang khoanh tròn hai chân ngồi trên giường, trên nền xi măng còn có vài hạt cát.
Lương Vận nhướng mày, ánh mắt nhìn xuống chiếc ba lô của anh, sau đó nhìn vào mắt anh.
La Thành đi vài bước, ném hành lý sang giường bên kia, giọng điệu bình thản: "Hai người một phòng, tôi ngủ ở đâu?"
Lương Vận cau mày nhẹ: "Cậu ấy không cho anh ở cùng?"
La Thành biết cô đang ám chỉ ai.
Anh khẽ khàng sờ mũi, nói: "Không, tôi không quen."
La Thành biết thằng nhóc kia ở phòng tiêu chuẩn sau, anh không muốn chen ngang, không quen thật cũng không muốn ngủ chung phòng với một người đàn ông lạ mặt.
Ngoài ra, anh không yên tâm khi Lương Vận ở một mình trong homestay, dù sao cũng coi như là khách hàng của anh, vấn đề an toàn vẫn phải được đảm bảo.
Khoé miệng Lương Vận cong lên, thấy anh ngồi đối diện vắt chéo chân, không nói gì.
La Thành: "Ở đây không tắm được."
Lương Vận gật đầu, "Tôi biết nên tối qua đã tắm sơ qua rồi."
Anh nhìn xuống chân cô, nhướng cao cằm, "Mang theo tất chưa?"
Lương Vận hơi ngớ ngẩn: "... Chưa."
La Thành thái dương giật giật, nói: "Tất cũng không mang theo?"
"Có." Lương Vận thấy anh nhíu mày: "Vali có, ba lô không có."
La Thành cười khẩy một tiếng, "Ba lô của cô đựng gì vậy?"
Lương Vận nhẹ nhàng đáp: "Chẳng phải anh bảo tôi không mang theo vali sao, có vài thứ tôi nghĩ không ra."
"Chậc." La Thành thở dài, "Cô thấy tình hình hôm nay rồi chứ? Xe vào sa mạc không có đường, đi đường gập ghềnh, lỡ va đập hỏng sao không xót?"
Lương Vận tự biết mình sai, cô không phải là người không biết lý lẽ, nên nhận sai nghe lời anh.
La Thành giơ tay lên, nhấc chiếc ba lô lên.
Lương Vận không đoán được anh đang tìm gì, đợi đến khi nhận ra, La Thành đã đứng trước mặt cô.
"Đeo đôi này đi."
Lương Vận ngẩng đầu nhìn La Thành, ánh mắt chuyển sang tay anh, "Cho tôi à?"
"Ừ, mới." Anh bổ sung một câu, "Hơi rộng một chút, tạm thời đi vậy."
Sợi bông cố định ở giữa vẫn chưa tháo, Lương Vận không quan tâm, có đôi mới để thay là tốt rồi.
"Ba lô của anh đựng gì vậy?"
Nói xong rồi mới thấy quen tai.
La Thành nhếch mép, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô: "Có gì cần thiết đều có, tóm lại là đầy đủ hơn những thứ của cô."
Lương Vận không tháo được sợi dây ở giữa, thử vài lần vẫn không có dấu hiệu tháo được.
La Thành nhìn không nổi, vơ lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, sợi dây đứt.
Tất nam thường rộng hơn nhiều so với tất nữ, khóe môi Lương Vận cong lên, đơn giản so sánh một chút.
"Tạm ổn." La Thành nói.
Lương Vận nhận ra anh rất thích nói câu này, người bình thường không có nhiều kỳ vọng vào cuộc sống, mới thường xuyên nói hai chữ này.
Nhưng cô không biết La Thành có phải người như vậy hay không.
"Anh La, chị Lương, lửa trại bắt đầu rồi, hai người ra ngoài nhanh đi!"
Giọng nói của Thượng Dực Thần phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
La Thành khụ một tiếng, lau cổ, "Đeo trước đi."
Nói xong, bóng người đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |