Truyện:Lọ Kẹo - Chương 12

Lọ Kẹo
Trọn bộ 47 chương
Chương 12
Kẹo mừng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Sở Ninh căm giận mà rũ mắt, chịu đựng cảm giác ngượng ngùng cởi chiếc quần lót ren nhỏ ra, duỗi tay tách hai mép bướm ướt đẫm, đỏ mặt thở phì phò, tròng mắt ư*ớ*† á*† mang theo chút khiêu khích nhìn Kiều Tước: "... Chồng ơi... Bên trong thật kì lạ..."

Kiều Tước bị động tác không biết sống 𝖈.♓.ế.т của cậu làm cho ánh mắt trầm xuống, chỉ dùng quy đầu 🌜.ọ ×á.𝖙 hai mép bướm trơn trượt, làm cho nước 🅓â*𝐦 của hai người trộn lẫn, nhưng vẫn không thọc vào, môi mỏng cũng không rảnh rỗi, cách áo ⓝ●𝖌●ự●c l-❗ế-Ⓜ️ ♓ô_п núm vú cương cứng đứng thẳng, không chút để ý hỏi: "Sao lại kì lạ, hử?"

"... Ưm... Thật nóng... Cứng quá..." Sở Ninh bị động tác của hắn cướp đi chút lý trí còn sót lại, bướm 🅓-â-𝖒 theo bản năng khép mở muốn nuốt cái quy đầu to béo kia vào, đôi mắt trong suốt chứa đầy nước mắt nhìn Kiều Tước, †_♓_ở 𝖉ố_🌜 nói: "Chồng ơi... Đ.â.𝖒 ⓥ.à.🅾️ đi mà..."

"À, thì ra là bảo bối phát 𝖉â·ɱ." Dưới háng Kiều Tước vì bị Sở Ninh kẹp hút mà căng thẳng, lại lười nhác mà đẩy áo 𝓃_🌀_ự_𝐜 Sở Ninh lên, cứ để như vậy chứ không cởi ra, l-❗-ế-𝖒 láp núm vú đã không bị che lấp nữa kia, làm cặp vú đứng thẳng vừa hồng vừa sưng, đáng thương không chịu được.

"... A... Ô... Đừng ⅼ.ıế.〽️..." Vành mắt Sở Ninh bị lửa tình đốt người mà đỏ lên, đôi mắt ngập nước ủy khuất trừng hắn, răng nanh 𝖈ắ-ⓝ 𝖒ô-❗, quay đầu giãy giụa như là muốn thoát khỏi κ.ⓗ🅾️.á.ℹ️ ↪️.ả.ⓜ mà Kiều Tước mang đến cho cậu.

"Bảo bối, muốn chồng 🌜♓ị·↪️·♓ chỗ nào hả?" Kiều Tước rốt cuộc cũng buông tha cậu, 𝐥❗ế_Ⓜ️ lên đôi môi bị răng nanh cắn của cậu, buộc cậu nhả ra, lưỡi dài đú*ⓣ vào dây dưa với cậu, cho đến khi Sở Ninh ngốc ngốc không hô hấp được hắn mới buông ra.

Hơi thở Sở Ninh hỗn loạn, trong mắt toàn là dục cầu bất mãn, hơi nước lượn quanh, căm giận mà chịu đựng cơ thể đang nhũn ra, ngửa đầu tiến tới bên tai Kiều Tước, bàn tay lại duỗi xuống trêu chọc cán dương v*t còn đang nằm bên ngoài, hàng mi dài rũ xuống, môi đỏ khẽ mở mang theo men say câu dẫn hắn: "... Ưm... Muốn chồng 𝖈♓ị-c-𝒽 bướm 🅓*â*Ⓜ️ của em... 𝒞♓*ị*𝐜*𝒽 mở tử cung... Dùng 🌴𝒾𝐧-♓ 𝖉ị𝒸-h của anh làm dơ em... Làm bụng em to ra..."

Cậu không tin đã như vậy mà Kiều Tước còn có thể nhịn được.

"... Ưm... Bảo bối, đừng chơi với lửa..." Kiều Tước bị cậu sờ đến hít một hơi, mắt đen sâu thẳm nhìn Sở Ninh, ánh mắt tràn ngập sức mạnh cùng 𝐝ụ_c ✔️_ọ𝖓_🌀 chiếm hữu, thiếu niên mang theo men say lớn mật câu dẫn mang theo nhiều hơn mấy phần 𝐪⛎🍸ế●𝐧 𝖗●ũ so với ngày thường, làm người ta không thể dời mắt, chiếc mũi cao thẳng của Kiều Tước cọ lên sườn mặt Sở Ninh: "Đợi lát nữa cũng đừng có xin anh dừng lại đấy."

Sở Ninh đắc ý cười, má lúm đồng tiền thật sâu, nhưng mà chưa cười được bao lâu cậu liền bị Kiều Tước bỗng nhiên thẳng lưng đẩy hông tiến quân thần tốc thọc vào bên trong, đôi mắt trừng lớn, nước mắt đảo quanh, nhịn không được thỏa mãn nức nở: "... Ha... A... Bướm 𝐝â.m thật đầy...". Ngôn Tình Trọng Sinh

"... A... Anh chỉ mới c𝖍ị-ⓒ-ⓗ vào một nửa thôi... Đừng vội vàng k-ẹ-🅿️ ↪️hặ-𝖙 như vậy..." Hơi thở Kiều Tước gấp gáp thẳng lưng, bận tâm tới chuyện lát nữa phải làm, đưa nghiệt căn kia chậm rãi thọc vào lỗ d●â●〽️ cơ khát của Sở Ninh, không muốn quá thô bạo làm cậu bị thương.

"... Ô... Em không khống chế được..." Sở Ninh 💰ướ·п·g đến hốc mắt phiếm hồng, ngước mắt đón lấy ánh nhìn của Kiều Tước, tay nhỏ sờ vào chỗ 🌀_ℹ️_🔼_0 hợ_ρ của hai người, 𝖛*⛎*ố*𝐭 ✌️*𝑒 nửa cán dương v*t còn ở bên ngoài, không biết là bị Kiều Tước mê hoặc hay uống say lá gan to ra, không biết sống 𝐜𝖍ế-✞ mà nỉ non một câu: "... A... Anh cũng đâu có uống nhiều lắm đâu, sao lại không cứng nổi vậy chứ..."

"Bảo bối, là em tự tìm." Kiều Tước nguy hiểm mà 𝐥.❗.ế.〽️ láp má phải Sở Ninh, cánh tay gắt gao giam cầm vòng eo của thiếu niên, trong ánh mắt hơi nước m·ê m·𝐚·𝓃g của Sở Ninh, bắt đầu thế công mưa rền gió dữ.

Không biết qua bao lâu, tiếng 𝖗ê*ռ 𝓇*ỉ thấy thẹn trong nhà vẫn chưa ngừng lại.

Trên giường tân 𝖍ôռ●, cơ thể thiếu niên tràn đầy dấu vết loang lổ, áo ռ🌀_ự_𝒸 bị cởi ra một nửa treo trên người, lộ ra đầu v* bị chà đạp đến sưng đỏ, hạ thân bị tách ra, nam nhân cường tráng cao lớn phía trên cơ bắp căng chặt, 〽️.ôռ.ⓖ hẹp điên cuồng đẩy đưa, thiếu niên bị ⓒ-ⓗị𝐜-𝖍 đến mê loạn mà cào ra vết Ⓜ️á·𝐮 trên tấm lưng trắng nõn của nam nhân, giọng nói đã khàn khàn, khăn trải giường đỏ thẫm dưới thân đã bị nước 𝐝●â●m khi triều phun của cậu thấm ướt một mảng, cũng không biết đã phun bao nhiêu lần.

Sở Ninh cũng không đếm được mình cao trào mấy lần, chỉ biết Kiều Tước vẫn chưa bắn lần nào.

"... Chịu không nổi... A... Bắn nhanh lên... A..." Sở Ninh bị 𝖈_𝖍ị𝐜_♓ đến hai mắt đẫm lệ 𝐦ôռ.🌀 lung, mặt mày đỏ hồng quay đầu bắt lấy khăn trải giường cầu xin Kiều Tước, rốt cuộc mới hiểu rõ cảnh cáo vừa rồi của hắn.

"Không muốn anh 𝒸.𝖍ị.↪️.♓ mở tử cung của em sao?" Động tác dưới háng Kiều Tước vẫn không ngừng, ✝️ⓗ.ở 𝐠ấ.𝓅 ⓗ●ô●ռ cậu, sau khi buông ra mơi 𝖑❗ế_〽️ 𝒽.ô.n bên gáy cậu: "Không phải nói là muốn bị ⓒ♓ị-🌜-𝒽 lớn bụng sao, hả?"

"... A ưm... Muốn... Muốn chồng 𝖈𝖍_ị_🌜_𝒽 mở..." Sở Ninh bị Kiều Tước làm cho cơ thể mềm nhũn nhưng vẫn nỗ lực gập đùi 🎋_ẹ_🅿️ 𝖈♓ặ_𝖙 thắt lưng Kiều Tước, làm cho Kiều Tước không thể không hướng về phía trước mà cắm càng sâu vào 𝐭*𝖍*â*𝐧 ⓣ*h*ể cậu.

"Đau thì cắn anh." Kiều Tước triền miên mà ♓*ô*ռ ⓜ*ô*ï Sở Ninh, 𝒽*ô*n đến khi hai người cũng muốn chìm vào trong đó, mới tách hai chân Sở Ninh thật rộng, dựng thẳng dương v*t, đối với cửa tử cung vừa rồi bị đâ·〽️ thọc hồi lâu ngo ngoe rục rịch lại chưa bị cắm mở, Ⓜ️●ô𝓃●🌀 hẹp h⛎_n_🌀 ♓ă_п_g đâ_𝐦 một cái, đầu nấm cứng rắn 𝖓-ó-𝖓-🌀 ⓑỏ𝓃-🌀 thụt đi vào, cái miệng nhỏ kia gắt gao hút chặt làm cho xương cụt hắn cũng tê dại.

"... A... Ô..." Đôi mắt Sở Ninh bỗng nhiên trừng lớn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt như từng viên trân châu rơi xuống, cảm giác vừa đau vừa sư-ớ-ⓝ-🌀 làm cho môi đỏ cậu 𝐫·ц·ⓝ 𝐫ẩ·𝐲.

"... Rất đau?" ℳ.ú.✞ hút điên cuồng phía bên trong mang đến 🎋*♓*𝖔*á*ℹ️ 𝒸*ả*〽️ muốn lên trời, Kiều Tước lại không có động, ⓣ·ⓗ·ở ℊ·ấ·ⓟ hô·𝐧 lên nước mắt của bé cưng, thấy Sở Ninh bị đau tới như vậy, hắn muốn lùi về sau rút dương v*t ra.

"Không... Không cho..." Thanh âm Sở Ninh còn mang theo tia khóc nức nở, duỗi tay ôm Kiều Tước, mới sờ đến tấm lưng đầy mồ hôi của nam nhân, thân mình còn đang phát run, đôi mắt ướt dầm dề nhìn Kiều Tước: "𝒞𝐡ịⓒ●ⓗ vào, làm em mang thai..."

Đôi mắt chứa đầy nước mắt của Sở Ninh như đấm vào trong lòng Kiều Tước một cái, vừa đau lòng vừa thương, tiếc hận không thể khảm cậu vào trong lòng 𝖓🌀*ự*🌜, ♓●𝖚●ռ●g ⓗă●𝐧●g yêu thương cậu; lại càng thêm quý trọng, cẩn thận ôn nhu mà chăm sóc cậu.

"Bảo bối ngoan... Em muốn ăn nhiều hay ít chồng đều sẽ cho em..." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Kiều Tước vang lên bên tai Sở Ninh, hạ thân lại đáp ứng yêu cầu của Sở Ninh, chậm rãi 𝐜ắ●〽️ νà●⭕ cửa tử cung đã bị đâ●𝖒 mở.

"... A... Thật ş*ướ*𝓃*🌀... Lớn quá..." Sau khi đau đớn qua đi, Sở Ninh cảm giác được dương v*t của Kiều Tước đã hoàn toàn thọc vào, chiếm hữu bộ phận tư mật nhất của cậu, sướn●ⓖ đến không chịu nổi mà rơi lệ thanh âm khàn khàn ý loạn tình mê: "Chồng ơi... Ô... Chịu không nổi... A... Chậm... Chậm một chút..."

"A... Ưm... Cái miệng nhỏ bên trong của bảo bối cắn chồng thật ⓢ_ướⓝ_ɢ..." Kiều Tước ⓛ❗.ế.ɱ h●ô●𝖓 khóe mắt phiếm hồng mang theo nước mắt của cậu, dương v*t cứng ngắc to lớn vô tình mà tiếp tục cạy ra thọc vào, giọng nói khàn khàn từ tính mang theo tình dục: "... Thật ⓓ_â_𝖒... Không cho chồng гú-ⓣ ⓡ-𝐚..."

"... A a... Chồng nhanh lên... Bắn nhanh lên..." Cặp đùi Sở Ninh đã mềm thành một bãi, đôi mắt ướt đẫm mang theo hoảng sợ gần như hỏng mất cùng khao khát, như là không thể thừa nhận được nhiều 🎋ⓗ𝖔á-ⓘ 𝒸ả-〽️ như vậy, rốt cuộc không rảnh lo đến câu cầu xin vừa rồi với Kiều Tước, vô lực chống lên đôi tay đang gắt gao giam cầm cậu của Kiều Tước, 𝓇●ê●п 𝖗●ỉ mang theo tiếng khóc nức nở dày đặc: "... Chồng ơi... Xin anh... Ô... Phải bị anh 𝖈*♓ị*𝒸*♓ chế●t..."

Kiều Tước vốn là bị tử cung của cậu Ⓜ️_ú_✝️ chặt đến sắp bắn, lúc này theo cảm xúc của Sở Ninh, cái miệng nhỏ bên trong hút 👢·𝖎·ế·ɱ lôi kéo quy đầu của hắn, như là muốn ép ra 🌴ⓘ𝓃_ⓗ 𝖉ị_🌜_ⓗ mới bỏ qua. Kiều Tước không hề 𝖗-ú-✞ 𝐫-𝖆, theo tư thế cắm thật sâu vào tử cung bên trong cơ thể Sở Ninh, 𝒽●u●𝓃●g h●ăп●𝐠 đưa đẩy mấy chục cái, cuối cùng dùng sức thọc vào, lượng lớn т●❗●𝐧●𝖍 𝐝ị🌜●♓ dự trữ đã lâu bắn nhanh ra, phun tới vách tường tử cung yếu ớt đang không ngừng giãy giụa kia.

Sở Ninh bị hắn bắn vào, môi đỏ vô lực mở ra, căn bản là không thể kêu ra tiếng, mắt to không ngừng rơi lệ, lúc nhìn về phía Kiều Tước lại mang theo khát khao nồng đậm mà điên cuồng.

"Vợ yêu, tử cung của em bị anh làm dơ rồi." Kiều Tước 𝐭·𝒽·ở ℊ·ấ·p, giọng nói mất tiếng 🌀.ợ.ı c.ả.m, chóp mũi kiều diễm cọ cọ gương mặt mướt mồ hôi của Sở Ninh, dương v*t đã bắn qua nửa cứng, ở bên trong thọc vài cái mới chậm rãi 𝓇-ú-✞ ⓡ-@.

Sở Ninh mồ hôi đầm đìa, thở phì phò cúi đầu, nước mắt ướt đẫm, lông mi khẽ run nhìn Kiều Tước ⓡ.ú.𝖙 г.𝖆 dương v*t đã nửa mềm, theo động tác rời đi của quy đầu, bướm ◗â.m khép không được trào ra một lượng lớn nước ԁâ.𝖒 của hai người, chăn đỏ bị làm cho rối tinh rối mù, nhưng ✞𝖎n●ⓗ 𝐝ị𝒸●h bên trong lại không chảy ra.

Nhóc con nhịn không được mà duỗi tay sờ sờ bụng, thỏa mãn cười ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh, như là đứa nhỏ thèm khát 𝖍ô_𝐧 ⓜô_❗ 'chủ nhân', ngửa đầu 𝐡ô·ռ lên gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của Kiều Tước.

Chương (1-47)