Vay nóng Tinvay

Truyện:Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Chương 076

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí
Trọn bộ 110 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Vào buổi trưa, trong lòng Liễu Y không yên vừa nhìn TV, vừa chú ý chặt chẽ động tĩnh nhà bên cạnh.

Vừa đến thời gian ăn cơm, mông Liễu Y không ngồi yên, ngửi được mùi thơm mê người, quả nhiên đầu bếp chuyên nghiệp không phải loại nghiệp dư như mình có thể sánh bằng, kì kèo một lúc sau, da mặt dày, hùng hồn từ ngoại viện leo tường vào, đỉnh đạc ngồi ở phòng khách, không nhìn Tuần Tu cười ôn hòa và Hải Phong mặt đen như mực.

"Không có quà tặng khác, cái này coi như quà tặng đi " Liễu Y không tới tay không, mà là từ sân sau nhà mình, thuận tay ôm một bồn hoa để xuống trong tay Tuần tu, từ nhỏ Liễu Y chưa từng chăm sóc qua hoa cỏ, hiện tại phát hiện ở sân sau, không cam lòng động thủ nhổ hết cây cối được Liễu Y chăm sóc đã sớm ngã trái ngã phải, vừa vặn hiện tại thuận tay làm quà tặng.

Sau khi nói dứt lời, ghé đầu liếc phòng bếp một cái " Lúc nào thì ăn cơm."

Mặt Hải Phong đen hơn, mà khóe mắt Tuần Tu nổi lên ý cười, nhìn bồn hoa héo trong tay, thấp giọng nói " Có lòng, lễ vật em đưa anh rất thích, lập tức ăn cơm, chuẩn bị cho Hải Phong đi gọi em, ngược lại em đã trực tiếp tới từ sân sau"

Liễu Y vừa nghe, xấu hổ sờ lỗ mũi, cũng không phải là không muốn đi cửa trước, chỉ là sân sau thuận tiện hơn, ra vẻ vô tội nói "Tôi thích đi đường tắt hơn, thuận tiện."

Tuần Tu không nói thêm nữa, gật đầu với Hải Phong, chuẩn bị ăn cơm.

Liễu Y đưa quà tặng, yên tâm thoải mái ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chờ chủ nhân phát lệnh, nhanh chóng xuống tay.

Bởi vì chuyển đến bên này, Tuần Tu chỉ dẫn theo Hải Phong tới đây, mà mỗi ngày ba bữa, là đầu bếp ở biệt thự tới nấu, nên Hải Phong cũng ngồi lên bàn ăn, tất cả ba người mỗi người chiếm một phương.

Liễu Y nhìn bàn ăn, vừa nhìn người ông mặt đen bên cạnh, nắm tay thật chặt, nghe được ăn cơm, lập tức hoạt động.

Tuần Tu vừa xem hiểu ngay, không nói gì, không để ý, tao nhã dùng cơm, ánh mắt thỉnh thoảng bay tới trên người Liễu Y và Hải Phong, cười có thâm ý.

Liễu Y và Hải Phong cũng không nhẹ nhàng như vậy, một người là bảo vệ đồ ăn, một người là bảo vệ chủ, hai người đao quang kiếm ảnh, anh tranh tôi đoạt, không ai nhường ai, một bữa cơm, tia lửa bắn ra bốn phía.

Miệng Liễu Y ăn không ngừng, ăn cơm mình làm không cảm thấy kém, nhưng vừa so sánh với đầu bếp chánh tông, cao thấp rõ ràng, lại nói còn Hải Phong bên cạnh nhìn chằm chằm, đã sớm đã quên đây không phải là nhà mình, lấy ra khí thế giành ăn với bọn người của tổ quay phim, giống như mãnh hổ xuống núi trở thành hư không, vẫn chưa thỏa mãn.

Ăn uống no đủ, Liễu Y bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn trên bàn trống trơn không có cơm canh thừa, khóe miệng giật giật, cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng quệt miệng " Cám ơn chiêu đãi, tôi còn có việc, đi trước đây."

Như một làn khói đi ra phòng ăn, trực tiếp chạy tới sân sau, leo tường về nhà, thật có thể nói đạt tới cảnh giới đến vô tung đi vô ảnh.

Hải Phong thả lỏng trừng mắt nhìn bóng người bỏ chạy, ngẩng đầu nhìn Tuần Tu, nói to " Tuần thiếu, cậu rất dung túng cô ta."

Ánh mắt Tuần Tu thản nhiên nhìn, khóe miệng cười " Cô ấy càng phóng khoáng, sau này càng không thể rời bỏ, tôi muốn dung túng cô ấy vô pháp vô thiên."

Nét mặt già nua của Hải Phong vặn vẹo, một người muốn đánh một người nguyện chịu đựng, Tuần thiếu rất coi trọng cô gái kia, hơn nữa còn chuyển từ biệt thự trên núi tới chỗ này, nội tâm Hải Phong quay cuồng, nhớ tới vừa rồi Liễu Y cùng mình tranh đoạt, ánh mắt mịt mờ nhìn Tuần Tu đang ngồi an ổn, nói thầm trong lòng, đừng dung túng ra vô pháp vô thiên, sau này càng không thể vãn hồi.

Liễu Y chép chép miệng, nằm trên sô pha ở nhà mình, vẻ mặt hiểu ra, với việc Tuần Tu ở bên cạnh nhà mình rất mâu thuẫn, hơi không thoải mái, nhưng một bữa cơm, ngược lại nghĩ người này chuyển đến cũng tốt, hàng xóm cái gì anh ta rất bình thường, chỉ cần người này đừng thỉnh thoảng hỏi những thứ kia có được không, cũng không bài xích, tuy rằng lần trước Tuần Tu nói rất rõ ràng, nhưng Liễu Y thật không nghĩ gieo họa cho anh ta, rốt cuộc chưa mất lương tâm, với người không có cảm giác lui tới, còn âm mưu chiếm một nửa gia sản, loại chuyện này Liễu Y đúng là làm không được.

Hiện tại Tuần Tu cũng không đề cập việc kia, Liễu Y cũng trực tiếp quên, lòng hơi khó chịu, tỉnh táo lại, nói cho cùng, Liễu Y đối với Tuần Tu không có ác cảm, ngược lại có chút bội phục ý chí của anh ta, dù sao không ai chân chính làm được việc không nhìn ánh mắt khác thường của người khác, cho dù hiện tại Tuần Tu đi đứng bình thường, nhưng chuyện anh ta từng bị thương là thật, có thể dựa vào nghị lực của mình, đứng lên một lần nữa, Liễu Y cũng biết khó khăn trong đó, cho dù hiện tại bộ dáng tàn tật là giả, vậy cũng chỉ là bởi vì mỗi người luôn có bí mật không thể nói.

Ngày đầu tiên hàng xóm ở chung hòa hợp, Tuần Tu bảo trì bình thản, Liễu Y cũng bảo trì lạnh nhạt, song phương tiếp nhận sự thật này rồi, giấu suy nghĩ trong nội tâm, bảo trì quan hệ mặt ngoài.

Ngày hôm sau, Liễu Y vẫn như ngày thường, buổi sáng rèn luyện thân thể, làm tổ trên sô pha xem phim nhựa kinh điển Tiền Văn Phương tìm đến cho mình, vào buổi trưa, Liễu Y không nhịn được lại bắt đầu quan sát động tĩnh đối diện, hương vị kia, trực tiếp từ phòng bếp đối diện bay tới bên ngoài, lại từ bên ngoài bay tới chóp mũi mình, nhẫn nại nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng chống lại cám dỗ, nhớ tới tài nấu nướng của mình, Liễu Y phát hiện nghiệp dư chung quy là nghiệp dư.

Liễu Y không tới cửa, ngược lại Hải Phong đi thẳng tới trước cửa nhà Liễu Y, nhớ tới dặn dò của Tuần Tu, nhìn Liễu Y mở cửa, khóe miệng cứng ngắc kéo ra nụ cười " Tuần thiếu bảo tôi lại đây gọi cô ăn cơm."

Ánh mắt Liễu Y bình tĩnh, vội vàng khoát tay, ngoài miệng nói " Không cần, thật."

" Hôm nay làm nhiều, cô không đến cũng lãng phí." Hải Phong liếc mắt xem thường một cái, nói thẳng.

Liễu Y nhăn nhó chà xát chân, chớp mắt, lời nói chính nghĩa " Lãng phí là không tốt, anh đi trước, tôi lập tức tới ngay."

Nói xong một câu, đóng cửa lại, nhốt Hải Phong ngoài cửa, trong lòng vui vẻ trực tiếp xoay người chạy tới trong sân, quen thuộc trèo tường mà vào, trong nháy mắt, người đã đứng trong phòng khách, còn tới nhanh hơn Hải Phong

Liễu Y đi dến trước mặt Tuần Tu, tay lại xách một bồn hoa để xuống trong tay Tuần Tu, ngoài miệng nói " Cho anh, lại đây ăn cơm, đã làm phiền anh."

Tuần Tu nhìn mà cười, ánh mắt chuyển từ gương mặt chính trực của Liễu Y đến bồn hoa héo trong tay, đưa tay mơn trớn cành lá, gật đầu nói " Em đưa anh luôn luôn thích, một mình anh ăn cơm rất cô đơn, có em thêm náo nhiệt, lần sau đến giờ cơm, em trực tiếp tới đây là được, nếu em thích đi từ sân sau, không bằng cho người phá hủy hàng rào sắt, lúc em đến cũng thuận tiện"

Liễu Y vội vàng khoát tay, hủy đi không phải hai nhà thành một nhà rồi, cái này không được " Không được, lúc mua phòng ở bọn họ có nói, thay đổi kiến trúc bên ngoài không tốt, tôi từ sân sau tới đây, chẳng qua là cảm thấy thuận tiện, cũng không ngại độ cao hàng rào lướt sắt, vừa vặn rèn luyện thân thể."

Tuần Tu không nhắc lại, mà Hải Phong vừa mới vào cửa nhìn một màn trong phòng khách, đau bao tử, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ thầm, là hai người này không bình thường, hay là mình không bình thường.

Sau khi ăn xong, Liễu Y phủi mông về nhà, vuốt cái bụng phình lên, chép chép miệng, sâu sắc phát hiện có người hàng xóm như vậy cũng không tồi, một chút bài xích còn sót lại trong lòng cũng tiêu tán vô tung vô ảnh, thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận.

Trưa ngày thứ ba, Liễu Y hoàn toàn không chuẩn bị cơm trưa, ngồi xổm trong sân sau chăm sóc mầm hành lá không lớn lên của mình, thỉnh thoảng thăm dò động tĩnh nhà bên cạnh, tiểu nhân trong lòng đánh nhau khích lệ, đi thôi, người ta đã mời, không ăn cũng uổng, nhưng thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, Liễu Y khó xử.

Liễu Y rối rắm hồi lâu, Tuần Tu bên kia chuyển xe lăn đi vào trong sân, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Liễu Y nhà bên cạnh đang ngồi xổm trong góc, từ từ chuyển xe lăn đi tới hàng rào sắt.

Liễu Y thở dài một tiếng, quay đầu, chạm phải ánh mắt của Tuần Tu, lắp bắp đứng lên, đưa tay vẫy vẫy, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Mau ăn cơm, đang chờ em " Tuần Tu cười ôn hòa một cách tự nhiên.

Khóe miệng Liễu Y giật giật, lời này như thế nào giống như người một nhà, nhớ tới cái gì, uyển chuyển nói "Không cần, tôi biết nấu ăn."

" Không có phiền toái gì, sau này ăn ở bên này, em đừng phản đối, anh bên này làm một người cũng phải ăn, hai người cũng giống nhau, lượng cơm em ăn ít như vậy, có thể ăn bao nhiêu, lại nói sau khi có em, anh cũng ăn được nhiều hơn " Tuần Tu trấn an nói, ánh mắt rất chân thành.

Liễu Y chớp mắt hai cái, nhìn Tuần tu rất thành thực, cúi đầu đẩy ngón tay, thấp giọng một câu " Vậy thì hơi ngại."

" Nếu ngại, em cho anh vài bồn hoa trong viện của em, bên sân của anh rất trống " Tuần Tu tìm lý do tốt cho Liễu Y.

Bởi vì lo lắng đến vấn đề đi đứng của Tuần Tu, trong viện anh ta bằng phẳng và trống trải, không giống bên này của Liễu Y, phồn hoa núi giả vây quanh, một mảnh cảnh sắc.

Liễu Y vừa nghĩ, cũng đúng, mình mỗi lần tới cũng chưa đi tay không, gật đầu "Được."

Tiếng nói vừa dứt, Liễu Y nhìn phía sau các loại bồn hoa, một tay xách lên một chậu hơi tốt, một tay đặt lên lan can lưới sắt, xoay người một cái, nhẹ nhàng đứng trước mặt Tuần Tu.

Tuy rằng Tuần Tu biết Liễu Y có chút thân thủ, chỉ là chưa thấy tận mắt, nhìn một cái, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên, tâm không tự giác giật giật, nhìn Liễu Y bình yên đứng trước mặt mình, tay nhận bồn hoa đã héo, cười sáng lạn như hoa "Anh rất thích, vào nhà đi, chờ chúng ta rồi."

Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba, thói quen thành tự nhiên, với Liễu Y mà nói, da mặt càng ngày càng dày.

Bắt đầu từ lúc mỗi buổi trưa đúng giờ leo tường đi ăn cơm, đến chậm rãi đóng gói mang về, đến cơm tối cũng đúng giờ xuất hiện, một ngày hai bữa cơm, đến giờ cơm, Liễu Y tự động tự phát đi đến sân sau, chạy tới nhà bên cạnh ăn cơm.

Mỗi lần Liễu Y cũng không đi tay không, như vậy rất không đạo đức, thuận tay xách một bồn hoa ở sân sau nhà mình, mình nuôi không sống, vẫn là có thể có chút tác dụng, lợi dụng đồ bỏ đi.

Càng phát triển về sau, sân sau trở thành trống không, ánh mắt Liễu Y nhìn về phía mầm hành lá mình vừa gieo xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-110)