← Ch.061 | Ch.063 → |
Về đến nhà, trước hết Liễu Y sắp xếp lại hành lý, rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa, hai tháng trời không có ai ở nên ở đâu cũng bụi, phòng khách, phòng ngủ, phòng tập luyện, cho đến nhà bếp đều được dọn dẹp sách sẽ.
Thay ga giường xong, bắt đầu kiểm tra lại lương thực dự trữ trong nhà, chỉ còn có lương khô với gạo mà thôi, do lúc trước nghĩ là ra ngoài quay phim, nên không có mua thêm lương thực, lần này chắc phải mua nhiều vào, mỗi lần nhìn thấy nhà bếp đầy lương thực Liễu Y mới có thể yên tâm.
Liễu Y đã cơm trưa trên máy bay, nên buổi chiều vẫn tiếp tục dọn dẹp, cho tới giờ ăn cơm tối, Liễu Y thấy trong nhà còn chút đồ ăn, tự làm, ăn xong rồi rửa chén, dọn dẹp ổn thỏa.
Liễu Y nhìn đồng hồ, mới đi rửa mặt, rồi thay đồ, sau đó xách túi lên chuẩn bị ra ngoài, đến lúc đi đòi nợ ròi, Liễu Y tự nhận mình không phải là người bạo lực, mà họ không chịu để yên cho mình mà thôi, haizz, dám uy hiếp tính mạng của mình, Liễu Y phải cho nó biết tay mới được. (MֳЇnhوĎiﭕeֶndﭨάnlέquﭻy۶döֻn. ﭣćφm٭)
Liễu Y mới vừa khóa cửa xong, biết sau lưng sẽ có người nào đó thò đầu ra, đứng thẳng lên, lấy tay vỗ trán, xoay người nhìn: "Sao anh không về nghỉ?"
Mặt Hải Thành vô cùng nghiêm túc, cho là Liễu Y sẽ chờ mấy ngày nữa, nào biết lại nhanh như vậy, vừa tới Đô Thành đã muốn đánh người, vội vàng tiến lên một bước: "Về rồi sao?"
Mắt Liễu Y bình tĩnh, suy nghĩ xong gật đầu: "Tôi có việc đi ra ngoài một chút"
Hải Thành lắp bắp, nói, "Tôi cũng muốn đi theo."
Liễu Y thở dài: "Anh lúc nào chẳng đi theo tôi, anh cũng hay thật, đừng có mà làm trở ngại việc của tôi."
Hải Thành giơ tay đầu hàng, vội vàng gật đầu: "Biết rồi."
Hải Thành thật ra là hơi sợ Liễu Y, chuyện kia hôm bữa nghe đoàn làm phim nói, lần đó Liễu Y gặp chuyện không may, Hải Thành không thể làm gì, nhớ tới thiếu gia nhà mình dặn dò, rất muốn bắt hắn ta đánh cho chết.
Nhưng Hải Thành không phải là Hải Phong, không nhớ dai được như vậy, nên không biết là ai làm, cho đến lúc tìm tới Liễu Y, nghe theo lời Liễu Y điều tra mầy người khả nghi, thì tìm ra được một vài manh mối, lúc Hải Thành đi thú nhận mình không tìm ra được ai thì lại được Liễu Y dặn dò đi theo dõi một người.
Cũng là đi điều tra, nhưng lần này lại tìm ra thêm manh mối, có được kết quả, Hải Thành vô cùng đắc chí nói cho Liễu Y, nhưng khi thấy mặt Liễu Y vẫn đơ như thế, nếu nói không ngạc nhiên là không thể nào, cả ngày chỉ thấy Liễu Y quay phim, còn mình khổ sở đi điều tra cho báo cho cô ta biết, việc này khiến Hải Thành bắt đầu cảm thấy kính nể Liễu Y.
Lúc Liễu Y biết kết quả, không tức giận, cũng không nói gì, khiến Hải Thành vô cùng lo lắng, cho nên nói chuyện hôm đó cho thiếu gia của mình nghe, tưởng rằng Tuần thiếu sẽ giận dữ, nhưng lại không nói gì, chỉ dặn mình một giây cũng không được rời Liễu Y, còn dặn dò nếu như Liễu Y làm gì mà không đụng tới Đường Lễ với Tần Vân thì không cần ngăn cản. (ۼщЇПhdڑiЭndanlзquydфи. cσшۻⁿ)
Hải Thành coi đây là lệnh, chăm chỉ đi theo Liễu Y, ai biết chưa tới mấy ngày, Liễu Y đã bắt đầu hành dộng.
Bộ dạng của Liễu Y hiện giờ y chang như sắp đi tính sổ ai đó, nếu như đi tìm người chặt sợi dây thì được, còn tìm Đường Lễ với Tần Vân thì Hải thành phải cản bằng được, cho nên cỡ nào cũng phải đi theo.
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn. cŏm được-edϊt bởЇ ngōc_mιnstrong2Ō6 (*-*)
Liễu Y không quan tâm Hải Thành nghĩ gì, sau khi đồng ý, lập tức đi ra ngoài, còn Hải Thành đi theo sau.
Ban đêm gió lớn, thời điểm vô cùng tốt để đi tính sổ, Liễu Y dịnh đi xe buýt, chỉ là, thấy Hải Thành sau lưng, đành phải bỏ tiền đi taxi.
Thật ra từ lúc Hải Thành đi theo Liễu Y, Liễu Y rất muốn biết Tuần Tu đang nghĩ gì, anh ta, có lẽ mọi người không biết, nhưng Liễu Y luôn có thể thấy được sự tàn ác trong đôi mắt của anh ta, cho nên tới bây giờ, Liễu Y vẫn giữ khoảng cách, cũng sẽ không cự tuyệt quá mức, người như thế nếu như để mắt tới mình, thì vô cùng phiền phức, chỉ không cần làm trở ngại việc của mình, Liễu Y không cần phải làm quá lên.
Biết Hải Thành bị phái tới để bảo vệ mình thì Liễu Y vẫn cảm giác không thoải mái, nói dễ nghe là bảo vệ, nói khó nghe là đi theo dõi, Liễu Y là người có bí mật riêng, lại ở một mình, chỉ là thấy Hải Thành như thế, mâu thuẫn trong lòng Liễu Y cũng tiêu tan rất nhiều, chỉ có thể đợi có cơ hội thì nói chuyện với Tuần Tu, để cho Hải thành đừng đi theo mình nữa. (٭MֳЇnhوĎiﭕeֶndﭨάnlέquﭻy۶döֻn. ﭣćφm٭)
Liễu Y ngồi trên taxi, thu lại ánh mắt của mình, đưa tay sờ cằm, lần này nói cho cùng nếu như không có Hải Thành giúp một tay, mình sẽ tốn khá nhiều thời gian, nếu như vậy thì, Liễu Y tính toàn trong lòng xong, rồi gật đầu.
Sau khi xuống xe, hai người một trước một sau đi tới trước cửa chính của chung cư, Hải Thành cứ ngập ngừng, muốn nói lại thôi, nhìn Liễu Y đang đi phía trước tằng hắng một cái.
Liễu Y để hai tay trong túi quần không thèm để ý, nghe tiếng của Hải thành sau lưng, mới quay đầu nhìn, nói: "Muốn nói gì thì nói đi, không còn thời gian đâu."
Bạn đα-ηg_đọc_tru-yện_tại dιen-dάnleqųydΌn. co-m được-edιt bởiږ ήgσc-mλnstrong2φ6, cám-ơn bạη-đã đọc-trЏyện mình edЇt (◠◡◠)
Hải Thành nghe lời Tuần thiếu, luôn chuẩn bị sẵn sàng, chạy đến trước mặt Liễu Y, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không nên đi cửa chính đi, quá nhiều người."
Liễu Y nhìn Hải Thành lén lút, thở dài, nói: "Cứ đi cửa chính phải sợ gì chứ?"
"Liễu Y à!" Hải Thành sững sờ, đưa tay gãi gãi đầu, chưa từng thấy ai đi đánh người mà nghênh ngang như vậy.
"Đừng nghĩ lung tung, cứ đi theo tôi." Liễu Y trợn mắt nhìn Hải Thành, có gì phải sợ chứ.
Liễu Y nói xong tiếp tục đi thẳng vào cửa chính, căn cứ theo đia chỉ Hải Thành tra được, đứng dưới lầu nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu hai, rồi quay đầu nhìn Hải Thành sau lưng. (قMλnhٵdΪendanleqΰydon. cΦmν٢)
Liễu Y thở dài một tiếng, thà đi một mình còn sướng hơn, có thêm người này sao àm phiền thế không biết, xoay người nói: "Anh muốn thế nào?"
Hải Thành nhìn con đường dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, lại nhìn lên lầu hai, trong lòng cân nhắc nên làm sao để được an toàn nhất, rồi tiến tới bên cạnh Liễu Y nói: "Chúng ta đi từ bên kia lên, thì mọi người sẽ không phát hiện."
Liễu Y im lặng nhìn trời, mình vốn là quang minh chánh đại tới đòi nợ, thật không cần phải lén lút, Hải Thành, cái người này sao mà..., rồi tằng hắng một cái: "Cứ đi thẳng vào, đừng có nghĩ gì nữa."
Hải Thành vô cùng buồn bã, nhìn Liễu Y đi thẳng vào, nên không để ý gì nữa, chạy theo.
Quay người đi lên lầu, đi tới cửa lầu hai, Liễu Y đang chuẩn bị gõ cửa, thì bị Hải Thành ngăn cản, Liễu Y đang muốn phát diên, tay nắm thành quyền, xoay người nhìn Hải Thành, rất muốn đạp anh ta bay xuống cầu thang.
Hải Thành lấy tay ra dấu, mở miệng, nói không phát ra tiếng.
Liễu Y mờ mịt chớp mắt, rồi dựa người ra sau, chờ anh ta phát biểu ý kiến.
Hải Thành thấy mình ra dấu thất bại, lấy tay móc băng vải đen từ trong túi quần ra, bịt kín mặt của mình, sau đó đưa cho Liễu Y một cái.
Liễu Y lại thở dài, thật là, nếu như bịt mặt đi gõ cửa nhà người taai mà cho mình vào chứ, rồi nhanh chóng lấy gạt miếng vài đen trên mặt Hải Thành ra, đưa tay chỉ cánh cửa nói: "Gõ cửa."
Hải Thành nhíu mày, cái này không hợp lý.
Liễu Y thấy Hải Thành đứng im, đành lấy tay gõ cửa, thấy hắn ta tới gần cửa thì tránh người.
Nghiêm Hoài Nhân mấy ngày nay cũng không đễ chịu, lấy tiền của Đường Lễ, lại không thể để cho bị Liễu Y tàn phế, đang suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Nghiêm Hoài Nhân vốn là nhân viên của Phong Thượng, sau khi Phong Thượng phá sản, thì chạy tới Tân Thần tìm việc, mới vừa nhận việc, thì bị điều đến đoàn làm phim, sau đó bị Đường Lễ tìm tới, nghe Đường Lễ kêu mình làm việc đó, tình thế khó xử, nhưng thấy số tiền đó nhiều quá, nên vẫn gật đầu đồng ý.
Nghe được tiếng gõ cửa, nhìn qua cái lỗ, Nghiêm Hoài Nhân ảm thấy người bên ngoài nhìn hời quen, ngay sau đó nhớ tới hắn ta trong đoàn làm phim, không suy nghĩ gì mở cửa ra.
Liễu Y bên cạnh thấy cửa mở ra thì đá một cái, khiến Nghiêm Hoài Nhân đứng sau cửa lui về phía sau mấy bước.
Liễu Y cúi đầu sửa sang lại y phục, dẫn đầu đi vào, mới vừa vào cửa, liền nghiêng người cho Hải Thành đi vào, tiện tay đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoài Nhân.
Hải Thành phát hiện mặt của mình đã bị người khác thấy được, có ngụy trang cũng vô ích, lập tức ưỡn ngực, đứng sau lưng Liễu Y.
Nghiêm Hoài Nhân vừa thấy Liễu Y đã biết tình huống không ổn, run run nói, "Các người tìm ai, có phải hay không tìm lộn chỗ."
Liễu Y nhìn chằm chằm Nghiêm Hoài Nhân một chút, không nói gì, mắt nhìn cái ghế cách đó không xa.
Hải Thành lập tức cho thấy mình cũng có chỗ dùng được, ôm cái ghế tới, nhẹ nhàng để trước mặt Liễu Y, sau đó cầm miếng vải đen hồi nãy lau lau, mới lui ra.
Liễu Y hài lòng gật đầu, đi tới, đặt mông ngồi xuống, dựa người ra sau, nhìn chằm chằm Nghiêm Hoài Nhân không biết làm sao một lúc, mới chậm rãi nói, "Mày nói tao có tìm lộn chỗ hay không, mới một ngày không thấy, nhanh như vậy cũng nhớ, dù sao cũng trong đoàn làm phim thôi mà." (мiйhd٠i۫eиdaйleqџўdoй. cю۪m)
Nghiêm Hoài Nhân thấy không thể tránh được, chân run rẩy, nhắm mắt nói: "Thì ra là Liễu Y, tôi không biết là có chuyện gì."
Liễu Y cực kỳ hài lòng bởi vì Hải Thành sau lưng vẫn chưa nói gì, giọng nói bình tĩnh: "Mày hỏi tao tìm mày có chuyện gì, có một số việc, mày không nói, không có nghĩa là không ai biết."
"Tôi thật sự không biết, nếu như các người không có chuyện gì, xin mời đi." Nghiêm Hoài Nhân cố gắng nói.
Liễu Y nắm tay thành quyền, bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu liếc nhìn Hải Thành đang nghiêm mặt, nói: "Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh thử nói xem người như vậy có nên đánh hay không?"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |