← Ch.057 | Ch.059 → |
Được nghỉ ngơi, Liễu Y an phận ở nhà, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Kiều Kỳ, nghe Kiều Kỳ nói về tình hình gần đây, không thì, chính là bàn bạc sắp xếp kế hoạch sau này với Tiền Văn Phương.
Lần trước Hổ ca bị Liễu Y đánh một trận, cũng báo tin tức của Đường Lễ với Tần Vân cho Liễu Y, Liễu Y chỉ việc chờ có cơ hội, rồi giải quyết chuyện này, chứ có người cứ theo dõi mình suốt, cô không thể nào chịu được.
Bởi vì không ra ngoài, nên Liễu Y tốt bụng nói với Hải Thành, không cần lãng phí tiền, rồi mới để điện thoại xuống, định ra ngoài nói tiếp, khiến Hải Thành càng buồn bã.
Ngày qua ngày lại trôi qua, đã đến tháng tám, chính là lúc thời tiết vô cùng nóng bức, mà Tân Thần cũng chuẩn bị bấm máy cho bộ phim mới, binh lính dốc lòng chính thức khởi quay.
Liễu Y nhận được thông báo của Tiền Văn Phương xong, thì cùng Hiểu Mẫn tới công ty, sau đó tới trường quay ở căn cứ quân sự, mà đạo diễn lần là người có tiếng trong giới là Liêu Hòa.
Bộ phim này cốt truyện đại khái là, kể lại câu chuyện về một đội quân hạng nhất, họ từ người bình thường đi vào bộ đội, lại bị chọn tiến vào căn cứ, thông qua huấn luyện, từ từ trưởng thành, hoàn thành nhiệm vụ, sự tin tưởng và mơ ước của bọn họ, vinh quang và danh dự, cũng ngày càng lớn qua mỗi lần thử thách.
Đây là một bộ phim không có chi tiết về tình yêu, chỉ có máu và nước mắt, bởi vì đây là thời bình, nên có nhiều nhiều người không biết các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, giữa quân đội với các tội phạm, mà bộ phim này, chính kể lại thế giới àm mọi người không biết đến.
Liễu Y là vai diễn nữ duy nhất trong bộ phim, cũng có thể nói, trong phim toàn là nam, họ thể hiện tình đồng đội, đôi khi thách đấu với nhau để trưởng thành.
Vai Liễu Y diễn thật ra chỉ là vai phụ, đất diễn không nhiều, nhưng là nhân vật vô cùng quan trọng, đó là bác sĩ tâm lý, làm công tác tư tưởng với binh lính, trợ giúp họ vượt qua chướng ngại tâm lý, sau khi chiến đấu, thì khuyên nhủ bọn họ.
Mà vai này không phải là bác sĩ tâm lý dịu dàng dễ gần, mà là trầm tĩnh ít nói, có lúc, còn thẳng thắn vô cùng, cho nên Liễu Y xem kịch bản xong, mới đồng ý, bởi vì, đối với Liễu Y mà nói, trừ việc bảo cô diễn xuất bằng khuôn mặt, thì sao cũng có thể làm được, hơn nữa tính cách nhân vật này, khá là giống Liễu Y.
Vai diễn của Lê Hoa là đội trưởng kiêm huấn luyện viên, Lục Thanh diễn vai sinh viên đăc biệt được tuyển vào bộ đội, còn vai của Quách Thiếu Bân là tân binh mới đến, còn bốn người kia cũng là vai phụ, là lính được căn cứ lựa chọn.
Nội dung thì xoay quanh vai diễn của Lục Thanh với Quách Thiếu Bân, từ khi được chọn trở thành lính của căn cứ, gặp phải thử thách sinh tử, rồi trở thành lính xuất sắc.
Bắt đầu quay, mà chưa tới lượt Liễu Y diễn, cho nên cô vừa bàn bạc với đạo diễn Liêu về nhân vật của mình, vừa nhìn Lục Thanh bọn họ quay phim.
Nếu như nói khi sống trong quân đội lúc trước là cực khổ, thì lần này quay phim thì cực hơn rất nhiều, đạo diễn Liêu nổi danh là người nghiêm túc, chỉ một biểu hiện của khuôn mặt hay mấy cảnh đánh nhau đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, cũng may mọi người đã được huấn luyện, nên cũng không phản đối gì nhiểu, ngược lại càng cố gắng diễn xuất cho tốt.
Diễn viên quần chúng lần này tham gia quay, phần lớn để là quân nhân của mấy căn cứ quân sự, cho nên tốc độ quay phim vô cùng thuận lợi, mà đối mặt với quân nhân chuyên nghiệp, Lục Thanh Lê Hoa bọn họ càng phải diễn cho tốt.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Liễu Y thì thoải mái mặc bộ đồ thể thao mát mẻ, nhưng mấy diễn viên đang diễn, ai cũng mồ hôi đầm đìa, bởi vì ai cũng phải mặc đồ lính rất dày, mỗi lần đều phải diễn dưới ánh nắng gay gắt, làm sao có thể chịu được chứ.
Đạo diễn Liêu cũng rất lo lắng, mặc dù máy bay bay không cao lắm, cũng có các biện pháp an toàn, nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm, phải giải thích tỉ mỉ cho Lục Thanh với Liễu Y vị trí máy quay rồi phân đoạn này, liếc nhìn hiện trường đã chuẩn bị xong, mới gật đầu, liên tục nhắc nhở Lục Thanh với Liễu Y phải chú ý an toàn, rồi ngồi vào vị trí của mình, phất phất tay ra hiệu
Liễu Y với Lục Thanh theo chỉ đạo thử một lần, chỗ nào không rõ, thì hỏi lại, rồi mới chuẩn bị quay.
Liễu Y leo lên máy bay trực thăng, nhân viên làm cài dây an toàn cho Liễu Y, Lục Thanh cũng đi theo, sau lưng cũng cài dây an toàn thừng, hai người chuẩn bị xong, nhận được tin thì máy bay từ từ cất cánh, cho đến chỗ ở tầng hai thì ngừng lại, quanh quẩn trên không trung, máy quay đã được chuẩn bị tốt, ai cũng đều vào vị trí của mình.
Nhân viên ở dưới cũng đã đặt nệm an toàn, để xong, vội vàng rút lui khỏi hiện trường, Liêu Hòa xem kĩ lại, mới gật đầu.
Nghe được ở dưới hô bắt đầu, Liễu Y hít sâu một hơi, đưa tay giơ cổ áo của Lục Thanh lên, kéo anh ta ra cạnh cửa máy bay, bắt đầu nói lời thoại, Lục Thanh thật ra thì không sợ độ cao, nhưng không chịu nổi Liễu Y làm như thế, mặt hoàn toàn trắng bệch, không cần diễn, hai chân cũng run cầm cập, hoàn toàn giống như người mắc chứng sợ độ cao.
Liễu Y tựa vào cạnh cửa máy bay, giống như đang đứng dưới mặt đất, cúi đầu nhìn phía dưới, đưa tay chỉ, lạnh nói: "Nhìn xuống, đừng có nhắm mắt."
Lục Thanh trong lòng kêu khổ, Liễu Y, sao cô chuyên nghiệp thế, còn thô bạo nữa, mắt liếc độ cao không cao lắm, nhưng bị Liễu Y áp bức như vậy, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy sợ, hình như không ổn, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói lời thoại.
Hai người cứ tiếp túc nói lời thoại, một lúc sau, Liễu Y làm theo kịch bản, buông tay ra, nhìn Lục Thanh nhát gan bám vào cạnh cửa, nghiêm túc nói: "Cậu chỉ nhìn cũng không dám nhìn, thì đừng có mà ở đây làm lình nữa."
Lục Thanh khôi phục lại tâm tình, thật vất vả mới thấy an toàn, từ từ ngẩng đầu nhìn Liễu Y, cuối cùng buông tay ra, đứng thẳng người, giống như hạ quyết tâm lớn: "Thế cô muốn tôi làm gì?"
"Đứng ở chỗ này nhìn xuống." Liễu Y đưa tay chỉ ngoài cửa nói.
Mặt Lục Thanh trắng bệch, vẻ mặt do dự từ từ biểu hiện ra.
"Không nhìn, thì đuổi cậu về luôn đó." Liễu Y nói.
Lục Thanh nắm tay thật chặt, mặt mang vẻ kiên định, nghiêng đầu nhìn Liễu Y đang thản nhiên: "Có thể hạ thấp xuống được không."
Liễu Y đưa tay kéo Lục Thanh lại, nhìn Lục Thanh vội vàng nhắm mắt, giọng nói ôn hòa phần nào: "Cái này cậu phải tự vượt qua, nếu như ngay độ cao như vậy mà còn sợ, thì cậu khôn thể nào vượt qua được chứng sợ độ cao, căn cứ này không nhận lính không dám nhảy dù đâu."
Lục Thanh từ từ mở mắt, không nói một lời.
Liễu Y buông Lục Thanh ra, đứng kế bên Lục Thanh, ngoài cửa gió thổi vào, Liễu Y cúi đầu liếc nhìn, theo kịch bản nói: "Thật ra thì có một số việc rất đơn giản, chỉ là cậu không dám làm."
Lục Thanh vẫn không nói một lời, cúi đầu trầm tư.
Liễu Y theo kịch bản, trợt chân, nên té xuống, còn Lục Thanh theo như kịch bản sẽ nhảy xuống theo.
Lấy độc trị độc, rớt xuống như thế thật ra là giúp Lục Thanh hết sợ độ cao, để tháo bỏ khúc mắc
"Được lắm." đạo diễn Liêu ngồi trước máy quay ra sức gật đầu, mới đầu còn lo lắng Liễu Y sẽ sợ hãi, dù sao cũng từ tầng hai nhảy xuống, nói nhảy liền nhảy như vậy, không tệ.
Bên này mới khen tốt thì bên kia đã có chuyện xảy ra, vì lý do an toàn, dưới đất kê nệm, nhưng chỉ để phòng hờ, quan trọng nhất là dây thừng an toàn cột trên người.
Lúc Liễu Y sắp tiếp cận được mặt đất, thì dây thừng đứt, mà kinh nghiệm của Liễu Y nhiều năm, nên nhanh chóng phản ứng, điều chỉnh tư thế rơi xuống, để tiếp cận được tấm nệm, Liễu Y cố gắng bảo vệ cơ thể.
Lục Thanh nhảy xuống lúc sau thì được dây an toàn kéo lại, hai chân dần dần đến gần mặt đất, thấy cảnh tượng như vậy, cả người sững sờ, đầu trống rỗng, này độ cao đối với lính thật sự mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ lại không phải là lính, Liễu Y như thế này thật không dám tưởng tượng.
Đạo diễn Liêu cố gắng hồi hồn, vội vàng đứng lên, nghiêng đầu nhìn dạo diễn hiện trường, vội vàng nói: "Gọi xe cứu thương đi". Sau khi nói xong chạy nhanh tới chỗ Liễu Y nhìn mọi người chạy tới vôi vàng la lên: "Đừng đụng vào Liễu Y."
← Ch. 057 | Ch. 059 → |