← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit: Khả Ăn Mặn.
Lục Thừa т·h·ở h·ổ·𝖓 𝐡ể·ⓝ, lấy dương v*t quét 𝐭ℹ️.𝓃.𝐡 𝐝.ị𝖈.ⓗ vừa bắn lên đầu v* Nguỵ Vân La, một lần nữa lộ ra hạt đậu đỏ đáng thương.
"Lục...Lục Thừa..." Nguỵ Vân La yếu ớt gọi hắn.
"Hửm?" Lục Thừa thấp giọng lên tiếng.
Có lẽ là vì tiếng gọi "tướng công" ngoài ý muốn vừa rồi, cho nên, hiện tại, khi Lục Thừa nhìn hình ảnh 🅓â●ⓜ mĩ trước mặt, trong lòng mềm đi vài phần. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa hai đầu v* bị hắn chà đạp đến mức sưng đỏ nhô lên, sau đó tiếp tục dùng dương v*t quét những vết t*ng trùng vừa bắn lên người nàng.
Nguỵ Vân La vặn vẹo thân mình, đôi vú cũng 𝖗𝐮*ⓝ г*ẩ*🍸 theo, môi nàng ♓_é 𝖒_ở, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng khi nàng nhìn thấy bộ dạng Lục Thừa đang chuyên chú lấy dương v*t lau †*𝖎п*♓ 𝐝ị*c*ⓗ cho mình, nàng không nói gì cả.
Nàng kéo cánh tay Lục Thừa, để hắn cúi người xuống.
Hiếm khi Lục Thừa kiên nhẫn cong lưng theo ý nàng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Nguỵ Vân La vươn hai tay câu cổ hắn, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt 𝖍ô_𝐧 lên miệng hắn.
Lục Thừa ngẩn ra, thuận thế giữ đầu nàng đảo khách thành chủ, ngang nhiên cạy hàm của nàng, môi lưỡi hai người 🍳-ⓤ-ấ-ռ 𝐪-υý-🌴 lấy nhau.
Lục Thừa đè lên ⓝ·gự·ⓒ Nguỵ Vân La, trong lúc ⓗ.ô.ⓝ 𝖒.ô.ı, đầu v* hai người cọ lấy nhau, đầu v* của nam nhân nhỏ hơn của nữ nhân, màu hồng và màu son chà sát nhau, rất nhanh, hai người đã ý loạn tình mê.
Tuy vừa rồi, Nguỵ Vân La cũng có ra, nhưng dù sao dương v*t vẫn chưa ⓒắ*〽️ ν*à*𝖔 hoa huy*t của nàng, cho nên vẫn thấy thiếu gì đó, khiến ԁụ*🌜 ⓥọ𝐧*🌀 của nàng có chút bất mãn. Giờ phút này, nàng tách hai chân vòng lấy eo Lục Thừa, tiểu huyệt đầy mật dịch chủ động đưa đến gần, 🌜*ọ 𝖝*á*t lấy dương v*t đang muốn cứng lên.
Lục Thừa nhận ra động tác của nàng, miệng hắn hô·𝖓 càng thô lỗ hơn, ɱ.ú.t đầu lưỡi Nguỵ Vân La đến mức tê dại, hắn cố ý dùng 𝐧_ⓖự_𝐜 mình bắt nạt bộ 𝓃🌀ự.𝐜 Ⓜ️-ề-〽️ ⓜạ-𝐢 bên dưới.
Hắn rời môi Nguỵ Vân La, cúi đầu chôn vào chiếc cổ trắng nõn nà, rồi nhe răng cắn, trên xương quai xanh và đầu vai đều để lại dấu 𝒽ôп·.
"Ưm...a...a..." Nguỵ Vân La ngửa đầu 𝐫●ê●п ⓡ●ỉ.
Bất giác, tay Lục Thừa dịch tới cặp 〽️●ô●ռ●𝖌 đẫy đà mềm mịn của Nguỵ Vân La, bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy cánh Ⓜ️ôп·𝐠 mềm của nàng v.υ.ố.† 𝖛.𝑒, hắn cố ý không dùng sức, để Nguỵ Vân La tự nâng 𝐦ô𝓃-🌀 lên cọ lấy dương v*t.
Cuối cùng, Nguỵ Vân La không chịu được cảnh 𝐭.𝖗.🅰️ ✞ấ.ⓝ này, hai chân κ*ẹ*𝖕 𝐜*𝐡ặ*t hông của Lục Thừa, nâng Ⓜ️-ô-n-𝖌 lên để tiểu huyệt đẫm nước chạm vào âm mao của nam nhân, nàng liên tục 𝖈·ọ xá·т giống như chó cái đang lên cơn động dục: "A.... a.... Lục Thừa...ư.... sao ngươi..... không tiến vào.... ư.... a..."
Lục Thừa th-ở ԁố-𝒸 trên người nàng, hắn cảm nhận được tiểu huyệt dâ*m đ*ã*ⓝ*🌀 này đang 𝐜.ọ ×á.✝️ lên dương v*t cương cứng của mình. Vì động tác vặn vẹo của nàng nên dương v*t vẽ vòng quanh â*Ⓜ️ ⓗ*ộ, túi trứng đánh vào cửa huyệt, mang lại 𝖐♓_0_á_❗ 𝒸ả_Ⓜ️ khó nói thành lời.
Ngụy Vân La bất mãn Lục Thừa cứ im lặng, tay nàng ôm cổ hắn kéo mạnh để hắn sát lại: "Này! Ngươi mau đi vào đi!"
Ngụy Vân La vừa dứt lời đã bị Lục Thừa kéo nàng ngồi dậy, cả người trần trụi ghé bên cạnh giường.
"Này!" Nàng chống †.𝐡.â.п †♓.ể muốn xoay người lại: "Thư sinh thối, ngươi lại muốn làm gì nữa!"
Ánh mắt sâu hút của Lục Thừa nhìn chằm chằm cặp 𝐦ôⓝ-🌀 to lớn mềm mượt trước mặt, hắn không đợi Ngụy Vân La xoay người đã nhanh tay nắm lấy hai cánh Ⓜ️*ô𝖓*🌀 của nàng.
Lúc này hắn không thu lực lại, thuận theo ⓓ*ụ*𝐜 𝖛ọ*n*ɢ của bản thân, đưa tay bắt lấy hai cánh ɱ_ô_n_𝐠 thịt, mười ngón tay phủ lên bờ 𝖒*ô*ⓝ*𝐠 trắng mềm, giống như đang xoa cục bột, hắn tùy ý nắn bóp, hết tách ra rồi khép lại.
"Ui..." Ngụy Vân La chịu không nổi tách hai chân ra, quỳ gối 𝖑*ê*𝖓 ℊ*ⓘườ*n*🌀, muốn để Ⓜ️ô_п_🌀 mình thoát khỏi tay Lục Thừa. Nhưng vừa hay, tư thế này làm Ⓜ️_ô_n_𝖌 nàng chổng cao hơn, trông giống như đang chủ động 🍳⛎.🍸ế.п 𝓇.ũ Lục Thừa "thưởng thức" mình.
"Ngươi dám bắt nạt bổn tiểu thư!" Ngụy Vân La lớn giọng nói.
Lục Thừa thở mạnh, ngón tay lướt qua má đùi trong, từ từ vuốt qua tấm lưng xinh đẹp của nàng: "Thảo dân nào dám?"
"Ngươi! Ngươi! Để ta xem ngươi có dám không?" Ngụy Vân La thở dồn dập, tự mình đưa tay tách hai âm môi ra rồi quay đầu, mặt tràn đầy sắc xuân, ra lệnh: "Không nghe thấy ta bảo ngươi tiến vào sao?"
Lục Thừa nhìn thấy ngón tay tách hoa môi đã thấm dịch, âm đế đằng trước cũng bị dương v*t và âm mao của hắn cọ cho sưng tấy lên, hắn hít một hơi, dựng thẳng hạ thân chuẩn bị đâ_𝖒 νà_𝑜 tiểu huyệt kia.
"Cốc cốc cốc"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Lão gia, bên ngoài có khách đến, nói là mang quà tặng cho phu nhân!"
dương v*t đang lấy sức thúc vào dừng trước cửa huyệt trống rỗng kia.
Nguỵ Vân La bất mãn vì Lục Thừa dừng lại, nàng chủ động lắc ⓜ-ôⓝ-𝐠 đến gần dương v*t: "Ngươi ở yên đó, bảo bọn họ để đồ lại rồi đi đi!"
Nào ngờ người bên ngoài lại nói: "Có người muốn truyền lời cho phu nhân!"
Lục Thừa thu côn th*t về, đánh phủi tay lên 𝖒ôп-🌀 Nguỵ Vân La một cái, bàn tay to lớn làm như vô tình quét qua cửa huyệt đầy đặn của nàng: "Đừng câu dẫn ta nữa, bọn họ tìm ngươi, ngươi tự ra ngoài đi!"
"Ư...không muốn!" Nguỵ Vân La bị đánh, cánh Ⓜ️·ô·𝖓·ⓖ lắc lư, nàng bất mãn vặn vẹo như con rắn nước, đùi non và 𝖒ôn-🌀 thịt đều run lên: "Đừng để họ làm phiền ta! A...Lục Thừa, đ_â_𝐦 𝖛_à_ⓞ ta đi!"
Quả nhiên, hôm nay, tiểu huyệt Nguỵ Vân La không ăn dương v*t nàng quyết không bỏ qua.
Lục Thừa thấy bộ dạng 🍳⛎🍸ế*n 𝐫*ũ của nàng, dương v*t của hắn sưng lên phát đau, hắn ş.𝖎ế.t ⓒ𝖍ặ.✝️ bàn tay, không thể nhịn được...
"Bép! Bép! Bép!"
Hắn cắn răng, ra sức đánh môп_𝐠 nàng mấy phát, tiếng da thịt giòn giã vang lên trong phòng, tiếp đó hắn tách ⓜô*ռ*ⓖ nàng ra, nhét côn th*t vào giữa rãnh 〽️ô𝓃*🌀.
Cặp 𝖒●ô●𝖓●🌀 thịt đẫy đà cao ngất như núi của Nguỵ Vân La 𝖐ẹ.🅿️ 𝒸.𝖍.ặ.𝐭 dương v*t hắn, chỉ còn thấy âm mao đen bóng thô cứng.
"Ưm...a..." Nguỵ Vân La lắc đầu r_ê_𝖓 r_ỉ.
Lục Thừa bắt lấy cánh Ⓜ️ô.ռ.🌀 nàng, thọc vào 𝓇·ú·t r·ⓐ trong rãnh mô𝓃-🌀 vài cái cho hả giận, dương v*t vừa nóng vừa cứng, nó không thương tiếc cọ qua âm huyệt và cúc huyệt non nớt của nàng, bôi hết nước bọt và 🌴●𝐢●ⓝ●𝐡 ⓓị●↪️●♓ dính trên dương v*t vào rãnh 𝐦ô●𝐧●ℊ của nàng.
Cuối cùng, Lục Thừa giữ lấy hai cánh tay nàng, bắt chéo sau lưng, rồi cầm quần áo, chỉ một hai động tác đã có thể trói tay nàng lại, thần sắc bình tĩnh bước xuống giường.
🎋♓🔴á●𝐢 cả●Ⓜ️ do dương v*t cọ lên 𝖒.ôn.g Ngụy Vân La vẫn còn, nàng giãy giụa vài cái, liền phát hiện không thể thoát được, nàng không dám tin nhìn về phía Lục Thừa đã ăn mặc chỉnh tề: "Thư sinh thối! Ngươi dám trói ta?"
Lục Thừa rửa mặt chải đầu qua loa, trước khi đi, hắn liếc Ngụy Vân La đang trần trụi banh rộng â-〽️ 𝖍-ộ: "Trước khi ta trở về, nếu ngươi không sợ nha hoàn nhìn thấy bộ dạng ԁâ.ⓜ đã.𝐧.ⓖ của mình thì cứ gọi người vào cởi trói!"
Nói xong, hắn liền ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lục Thừa nhìn hạ nhân ngoài cửa, vẻ mặt bình thản nói: "Phu nhân còn chưa tỉnh, để ta đi tiếp khách!"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |