Truyện:Lệ Chi Nhân - Chương 05

Lệ Chi Nhân
Trọn bộ 33 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Edit: Khả Ăn Mặn

Đêm khuya, tân phòng của Lục Phủ ngập tràng mùi tanh khiến người khác đỏ mặt, ánh nến chiếu sáng toàn bộ căn phòng, tấm màn hồng đong đưa.

Lục Thừa 𝖍·ô·𝓃 𝐦·ô·𝐢 Nguỵ Vân La, đôi tay vẫn đang bóp nắn nhũ hoa của nàng, côn th*t bên dưới gần như giã nát hoa huy*t, lúc này chỉ nghe tiếng nước dấp dính.

Tinh hoàn liên tục đánh vào â_〽️ ⓗ_ộ đột nhiên co rút, Ⓜ️ôռ*𝐠 và hai chân của hắn căng chặt rồi ⓡⓤ*ռ г*ẩ*🍸 vài cái.

Tất cả khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Lục Thừa bắn toàn bộ т·𝒾n·h ⓓị𝖈·ⓗ vào huyệt đạo non nớt của Nguỵ Vân La, lúc sau, dương v*t mềm ra, hắn phục hồi lại lý trí.

Hắn rời khỏi môi Nguỵ Vân La, rút dương v*t ra, không thèm liếc mắt nhìn nàng, mặt vô cảm bước xuống giường, khoác áo lên người.

Chỉ trong chớp mắt, hắn lại biến về làm Trạng Nguyên gia lạnh lùng đầy cao ngạo, không nhìn ra được chút điên cuồng nào như khi vừa ở trên giường.

Còn thiên kim cao quý của Thừa tướng lại giống như kỹ nữ đê tiện, hai chân giang rộng mềm oặt thả xuống giường, miệng ✝️·𝐡·ở 𝐡ổ·ռ ♓·ể·𝓃.

Bên trong đôi mắt nàng còn mãi chìm đắm trong tìռ·ⓗ á·ℹ️, sắc hồng chiếm trọn khuôn mặt, khoé miệng anh đào vương vệt nước, đôi vú cao ngất hằn đầy dấu tay, n𝖍.ấ.🅿️ ռ𝒽.ô theo từng nhịp thở. Núm vú sưng đỏ không t♓àⓝ●♓ 𝐡ì●𝖓●ⓗ, thậm chí còn dính đầy nước bọt. Vòng eo mỏng manh phập phồng lên xuống, khó coi nhất là hoa huy*t của nàng, â·ⓜ ♓·ộ non nớt ửng đỏ chứa đầy 𝐝●â●ɱ dịch, âm đế bị κí𝖈●♓ ⓣh●í●𝐜●𝒽 đến mức sưng to lộ ra ngoài, huyệt đạo bị đâ-𝐦 tàn nhẫn đang ngậm t𝒾п-h d-ị-𝐜-ⓗ trắng đục, từ từ chảy ra.

Lục Thừa đi đến cửa, tìm người gác đêm, phân phó bọn họ lát nữa đi vào thay chăn đệm đã ướt đẫm không thể dùng được nữa.

Đến khi hắn quay lại phòng, thì thấy bức tranh "mỹ nhân ◗-â-ɱ đ-ã-ռ-𝐠 đang nằm".

Mặt hắn tối sầm, đi đến trước giường: "Lát nữa có người đến dọn dẹp, người nằm như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Đồng tử của Nguỵ Vân La ngưng lại, nàng nhìn về phía cái người đang tức giận vô cớ, Lục Thừa, hắn muốn nàng khép chân lại, nhưng vô ích: "Ưm...ngươi nhìn đi, ngươi làm ta đến mức không thể cử động được nữa!"

Lục Thừa cảm thấy hạ bộ mình lại bốc lên ngọn lửa, hắn vội áp chế thú tính trỗi dậy của mình, dứt khoát quay mặt đi, không để nàng câu dẫn.


Hắn không định so đo với nữ nhân này, nhưng tiếng bước chân ở bên ngoài càng đến gần, trong lòng hắn nghĩ đến cảnh tượng người khác nhìn thấy hoa huy*t ngậm đầy т.ℹ️𝓃.𝐡 𝐝.ị.🌜.𝖍 của nữ nhân này, hắn không kiềm chế được lại muốn "chơi" nàng.

Cuối cùng, Lục Thừa sầm mặt bế Ngụy Vân La lên.

"Ối!" Ngụy Vân La giật mình kêu lên, hành động này của hắn nằm ngoài dự liệu của nàng, 𝐭ı*𝖓*h 𝖉ị𝒸*ⓗ giữa hai chân bị ép ra, rơi xuống.

Sắc mặt Lục Thừa biến đổi, bởi vì ngón chân của hắn cảm nhận rõ ràng tinh tịch trong người Ngụy Vân La rơi xuống.

Lục Thừa cắn răng: "Chẳng phải tiểu huyệt của ngươi 𝖐·ẹ·𝖕 ⓒ·hặ·ⓣ lắm sao? Sao đến cả †●1n●𝐡 𝒹●ị●𝒸●♓ cũng không kẹp được nữa?"

"Ừm!" Ngụy Vân La không sợ hắn, nàng điều chỉnh lại tư thế nằm trong lòng ⓝℊ.ự.𝒸 hắn: "Vì ngươi đ*â*Ⓜ️ 𝖛*à*o rất tàn nhẫn, bắn cũng quá nhiều, tiểu huyệt của ta vừa đau vừa sưng, sao có thể kẹp được gì nữa!"

Lục Thừa nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng đến gần, hắn mắng thầm, sau đó đổi tư thế ôm Ngụy Vân La giống như bế một đứa trẻ, một tay ôm eo nàng, một tay nâng 𝖒ô𝓃_ⓖ, bàn tay đặt ở ɱôռ.🌀 kia tiện đà che kín luôn tiểu huyệt đang chảy 𝐭ℹ️п_♓ 𝖉ịⓒ_♓ của Ngụy Vân La.

"A..." Tiểu huyệt của Ngụy Vân La bị 𝐤*í*↪️*♓ ✞*𝖍í𝖈*𝐡 liền co rút lại, nàng phát ra tiếng 𝖗ê.𝖓 ⓡ.ỉ.

"Bốp!" Bàn tay kia của Lục Thừa đánh lên chiếc ɱô.𝐧.𝖌 trắng nõn của nàng: "Đừng rên nữa!"

Ngụy Vân La bĩu môi, dựa vào người hắn, để mặc tên thư sinh này ôm mình đến phòng tắm.

Lục Thừa đánh xong vẫn chưa đã ghiền, hắn cúi đầu nhìn 𝐦ô·𝐧·🌀 của Ngụy vân La, thì phát hiện ⓜô𝖓·🌀 của tiểu ◗â.ɱ đã.ռ.𝖌 này đúng là cực phẩm trong cực phẩm, vừa to vừa trắng, sờ lên rất mềm mịn lại còn đàn hồi rất tốt.

Hắn có chút hối hận, vừa rồi khi "chơi" nàng, hắn chỉ lo nhào nặn vú nàng mà lại bỏ qua cặp m.ô𝐧.𝖌 căng tròn mọng nước này.

Nhưng không sao, tiểu 🅓_â_Ⓜ️ đã_ռ_𝖌 này đã chui đầu vào lưới rồi, sau này hắn muốn làm gì thì làm, tương lai còn dài lắm.

Gương mặt trước giờ lạnh lùng của Lục Thừa giờ đây xuất hiện nụ cười gian trá.

Chương (1-33)