← Ch.016 | Ch.018 → |
Dư Vãn đã sớm lường trước được, so với sự ngạc nhiên của những người khác, cô có vẻ bình thản hơn nhiều.
Cô tìm đến Lục Trầm, rồi giơ lên nguyên liệu trên tay.
"Chúng ta hợp tác nhé, tôi thấy anh chưa chọn món chính, bên tôi vừa hay có."
Lục Trầm không chút do dự: "Được."
An Bác và Bạch Kỳ cũng tạo thành một nhóm, còn lại Tạ Hãn và Tống Nghiên tự động ghép cặp thành nhóm.
Đối với việc nấu ăn, Dư Vãn thật sự rất thành thạo.
Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ việc nhà gần như đều là do cô làm, nấu ăn cũng là chuyện thường ngày.
"Nếu anh không biết nấu, tôi tự làm cũng được."
Dư Vãn vừa buộc tạp dề, vừa quay lại nói với Lục Trầm.
Không ngờ Lục Trầm đã sớm buộc xong tạp dề "Không cần, chúng ta cùng nhau làm."
Dư Vãn hơi ngạc nhiên một chút, với vị trí của Lục Trầm, mấy việc nhỏ nhặt này chắc đều có trợ lý làm, cô không ngờ anh còn biết nấu ăn.
Lục Trầm rất nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu, đồng thời cho dầu vào chảo, một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Dư Vãn lặng lẽ cho Lục Trầm một lời khen ngầm, sau đó bước tới giúp đỡ.
Chẳng ai ngờ rằng, lúc này bình luận trên mạng lại sôi nổi thêm một chút.
【Ai hiểu, biết nấu ăn chính là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông!】
【Đại thần nấu ăn thuần thục quá, ngôi sao về nhà cũng tự nấu cơm sao?】
Khoảng nửa tiếng sau, phía Dư Vãn đã xong.
Trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, thêm hai bát cơm chiên trứng.
Dù chỉ là những món ăn đơn giản nhất, nhưng đầy đủ sắc hương vị.
Dư Vãn bày biện đồ ăn lên bàn, lúc này mới rảnh tay đi xem tiến độ của các nhóm khác.
Nhóm An Bác tuy có chút luống cuống nhưng vẫn xem như có trật tự.
Nhóm của Tạ Hãn thì đúng là một mớ hỗn loạn, bám theo công thức mà làm từng chút một.
Nhưng tình hình không mấy khả quan, Tống Nghiên chỉ đứng bên chỉ đạo, còn tất cả nguyên liệu đều do Tạ Hãn tự mình xử lý.
Khổ nỗi anh ta lại chọn nguyên liệu khó nhất - cua hoàng đế, giờ vẫn đang chiến đấu với đôi chân cua.
Lục Trầm đưa đũa cho Dư Vãn
"Ăn cơm trước đi."
Dư Vãn thu lại tầm mắt, tự nhiên nhận lấy: "Cảm ơn."
Ăn được nửa chừng, đột nhiên nghe thấy từ bếp vang lên một tiếng hét chói tai.
Tiếng này nghe rất quen, Dư Vãn đặt đũa xuống rồi chạy tới hóng chuyện.
Tạ Hãn ôm tay: "Tay của tôi! Hình như tay tôi bị nhiễm trùng rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện!"
Buổi phát sóng trực tiếp đột nhiên xảy ra sự cố, buộc phải tạm dừng.
Bác sĩ của đoàn phim nhanh chóng bước lên xử lý, Dư Vãn cũng bước lên vài bước.
Tạ Hãn dù thế nào cũng không chịu buông tay, luôn miệng kêu phải đi bệnh viện.
Bác sĩ không làm gì được anh ta, nói hết lời mới thuyết phục được anh ta thả tay ra.
Tay của Tạ Hãn lộ ra trước mắt mọi người, Dư Vãn không nhịn được mà bật cười.
Ngoại trừ hơi đỏ, tay của Tạ Hãn không hề có vấn đề gì cả.
Tiếng hét lúc nãy to như vậy, cô còn tưởng vết thương sâu thế nào.
Bác sĩ cũng có chút bất lực: "Thầy Tạ, vết thương nhỏ thế này không cần đến bệnh viện, tôi xử lý đơn giản cho anh là được rồi."
Tạ Hãn không hề cảm thấy có gì không đúng "Anh có biết trên hải sản có bao nhiêu ký sinh trùng không? Nếu bị nhiễm vào người, ảnh hưởng đến việc quay phim, anh có chịu trách nhiệm được không?"
Dư Vãn nhướng mày: "Bây giờ chẳng phải anh đang làm gián đoạn việc quay phim sao?"
Gương mặt của đạo diễn cũng hơi tối lại "Tạ Hãn, vì cậu mà cả đoàn phim phải tạm dừng quay, bác sĩ chẳng lẽ không chuyên nghiệp hơn cậu sao?"
Tạ Hãn đối với đạo diễn vẫn có chút sợ hãi, anh ta co rúm lại, nhưng vẫn không cam lòng.
"Nhưng tay tôi thật sự rất đau, tôi chỉ đi bệnh viện thôi, không mất nhiều thời gian đâu."
Biệt thự nằm ở ngoại ô, đi đi về về mất hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa bây giờ đã là buổi tối, Tạ Hãn cứ làm loạn thế này, có lẽ cũng khỏi cần quay phim nữa.
Người quản lý của Tạ Hãn nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy tới, thấy cảnh này suýt nữa tức đến ngất.
Cô bước lên hai bước, kéo Tạ Hãn sang một bên, nhỏ giọng nói: "Đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Nếu cậu không muốn bị người ta nói cậy quyền làm cao, thì ngoan ngoãn ở yên đó."
Tạ Hãn không tình nguyện đi đến trước mặt đạo diễn "Xin lỗi đạo diễn, quay tiếp thôi."
Đạo diễn tức đến mức không ngừng xoa trán, anh không nói gì nhiều, chỉ gọi mọi người tiếp tục phát sóng.
Tình huống bất ngờ này đã thành công khơi dậy sự tò mò của cư dân mạng, họ lần lượt để lại bình luận trên màn hình công khai.
【Chuyện gì vậy? Nghe giọng Tạ Hãn có vẻ nghiêm trọng lắm, sao mà phát sóng lại nhanh vậy?】
【Có khi nào là có hiểu lầm không?】
【Tổ chương trình không định lên tiếng giải thích chút à?】
Nhiều người hỏi quá, đạo diễn đành phải dùng tài khoản chính thức của chương trình để giải thích qua loa tình hình vừa rồi.
Dù tránh nhắc đến chi tiết quan trọng, nhưng vẫn bị cư dân mạng phát hiện ra điểm bất hợp lý.
【Vậy là Tạ Hãn không sao phải không? Một người đàn ông mà nhõng nhẽo như thế, thật cạn lời. 】
【Anh ta làm cả đoàn phim bị trì hoãn mà không thèm xin lỗi lấy một câu à?】
Tạ Hãn vẫn chưa biết cư dân mạng đang chỉ trích mình, anh tiếp tục loay hoay với con cua hoàng đế, rồi xử lý những nguyên liệu khác.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng anh cũng chật vật hoàn thành bữa ăn.
Khi đặt lên bàn, Tống Nghiên cau mày đầy khó chịu rồi đặt đũa xuống.
"Em không đói lắm, nên không ăn đâu."
Sắc mặt Tạ Hãn khó coi: "Anh vất vả lắm mới làm xong, em không định nếm thử chút à?"
Tống Nghiên không trả lời, sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tạ Hãn đành ngậm ngùi, tự mình ăn trong bực bội.
Dư Vãn nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Trước đây, khi họ còn ở bên nhau, cô luôn là người nấu ăn, còn Tạ Hãn chỉ việc ngồi đó ăn.
Rõ ràng anh ta chẳng làm gì cả, nhưng lúc nào cũng chê bai đồ ăn của cô.
Giờ đến lượt anh ta tự làm, cuối cùng anh ta cũng biết cảm giác ấy như thế nào.
Tống Nghiên quay lại phòng, bụng đói kêu ùng ục.
Nhớ lại kỹ năng nấu nướng thuần thục của Lục Trầm, cô tức giận ném mạnh chiếc cốc trên bàn xuống đất.
Phát tiết một hồi, cô lấy điện thoại ra, gửi vài tin nhắn rồi mới hài lòng cất máy.
Tống Nghiên cười lạnh lẽo: "Dư Vãn, đừng đắc ý sớm, ngày mai cô sẽ biết tay tôi!"
Sáng hôm sau, đạo diễn công bố phần cuối cùng của chương trình thực tế lần này.
"Các vị khách mời, các bạn sẽ chia thành từng cặp để thực hiện chuyến du lịch kéo dài ba ngày. Sau chuyến du lịch, sẽ có phần bình chọn và tỏ tình."
"Đây là cơ hội cuối cùng để các bạn hiểu rõ về nhau, hãy tận dụng thật tốt!"
Khi tổ chương trình công bố các cặp đôi, trên mạng lập tức dậy sóng.
【Chuyện gì đây? Sao Lục Trầm lại ghép cặp với Tống Nghiên? Tổ chương trình có nhầm lẫn không?】
【Đây là show hẹn hò mà, sao lại ghép hai người chẳng liên quan gì với nhau thế này?】
【Tôi chịu thua tổ chương trình rồi, cặp đôi tôi thích thì bị chia tách tan nát. 】
Dư Vãn và An Bác đứng cùng nhau, Tống Nghiên thì đang khiêu khích nhìn cô. Dư Vãn còn gì mà không hiểu nữa chứ?
Cô và Lục Trầm luôn là cặp đôi được yêu thích nhất, tổ chương trình không có lý do gì để bỏ qua độ hot mà tách họ ra.
Nguyên nhân chắc chắn là do có người đứng sau giật dây.
Còn là ai, thì quá rõ ràng rồi.
Tuy nhiên, Dư Vãn cũng chẳng bận tâm, miễn không phải là Tạ Hãn thì cô ghép với ai cũng được.
"Mời mỗi nhóm cử một người lên bốc thăm địa điểm du lịch."
An Bác sau khi ghép nhóm xong, mặt đỏ ửng "Cô đi đi."
Dư Vãn gật đầu, sau khi nhận tấm thẻ, cô khẽ nhíu mày.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |