← Ch.17 |
Một du thuyền màu trắng chậm rãi chạy trên biển, Vọng Nguyệt Tinh Dã mặc áo lặn, đứng ở đầu thuyền, yên lặng nhìn đống phế tích trên đảo, thật lâu không nói được lời nào.
Đảo Bắc Cực Tinh bị nổ đến mức hoàn toàn thay đổi, khuyết đi một góc lớn, thực vật trên đảo đều cháy đen, không còn chút màu xanh nào.
Ngoài tiếng gió, tiếng sóng biển thì không có gì cả, "Tinh Dã, gió nổi rồi, chúng ta về thôi." Vệ Đức Lan đi tới cạnh hắn, nhẹ giọng nói.
"Được." Hắn gật gật đầu, nhưng không di động.
"Có tìm được gì không?" Cô nhìn mặt biển lấp lánh.
Đã sáu tháng trôi qua, từ sau vụ nổ, hàng tháng Vọng Nguyệt Tinh Dã đều tới nơi này, chưa bao giờ gián đoạn.
Cô biết hắn đang tìm cái gì, hắn luôn nghĩ rằng Thiên Xu chưa chết, nên mới cố chấp mỗi tháng đều đến tìm."Không có."
"Vậy tháng sau lại đến đi!" Cô ôn nhu ôm eo hắn.
"Không cần, tháng sau không cần đến nữa, về sau cũng..." Hắn cau mày, rốt cục quyết định từ bỏ.
"Đừng tự trách nữa, không phải lỗi của anh." Cô đau lòng ôm hắn, không muốn thấy hắn khổ sở.
"Anh biết..." Hắn hôn mép tóc cô, ôm lại cô.
Hiện tại, chỉ cô mới có thể bổ khuyết chỗ trống trong lòng hắn, chỉ có cô, và đứa bé sắp ra đời của họ.
Hai người ôm nhau hồi lâu, mới đi vào khoang lái, quay đầu thuyền về cảng.
Để hắn vui lên, Vệ Đức Lan cười nói: "Hôm trước Đoàn Duẫn Phi nói Băng Thất Hàn cũng mang thai, hắn đau cả đầu vì đặt tên cho con, kết quả Diêm Quýnh bảo hắn đã đặt giúp rồi, gọi là Đoạn Dục, nghĩa là tên háo sắc Đoàn Duẫn Phi chặt đứt du͙© vọиɠ, ha ha hài nhỉ?"
Bắc Đẩu Thất Tinh đã giải tán, bọn họ đều dùng tên thật, danh hiệu Thất Tinh chỉ còn là lịch sử."Thực chịu không nổi bọn họ!" Hắn khẽ gắt, hoàn toàn cười không nổi.
"Này, sao tiểu quỷ anh không có chút hài hước nào vậy?"
"Nhàm chán. Mà đừng gọi anh là tiểu quỷ nữa, anh sắp làm cha rồi." Hắn nhìn bụng cô.
"Hừ! Làm cha thì sao, còn chưa đầy hai mươi tuổi, về sau em khổ rồi, phải chăm hai đứa nhóc." Cô liếc trắng mắt.
Dự cảm của cô thành sự thật, vào đêm ở khách sạn tại Newyork đó, cô đã có kết tinh tình yêu của họ.
Hắn ghé sát vào cô, chế nhạo, "Chưa đầy hai mươi thì sao? Vẫn có thể làm em mang thai."
Mặt cô đỏ lên: "Còn dám nói? Tuổi còn trẻ đã háo sắc như vậy..."
"Đây không phải háo sắc, là khỏe mạnh cường tráng, mới có thể làm em thụ thai." Mặt hắn không đổi sắc.
"Cái gì vậy..." Cô đỏ mặt.
Nhìn cô đỏ mặt, hắn nhịn không được cúi đầu hôn cô. Cô mang thai nên thân hình trở nên đầy đặn mê người, tràn ngập sự gợi cảm, luôn khơi mào lửa nóng trong lòng hắn, hắn và cô đầu lưỡi giao triền, tay cũng nhẹ nhàng xoa bóp bầu vú no đủ của cô..."Ưm..." Cô nhạy cảm rêи ɾỉ.
Hắn chậm rãi cởi vạt áo trước của cô, cúi người hôn lên nhũ tiêm, nhẹ nhàng hút.
"Tinh Dã... Thuyền..." Cô thở phì phò, mềm nhũn chân.
"Để nó trôi đi! Chỉ cần ở cùng em, nó trôi tới đâu anh cũng không để ý..." Hắn một tay ôm lấy cô, đi vào phòng phía sau, toàn tâm cảm nhận niềm vui được sống trên người cô. Hắn hiểu sống thật hạnh phúc chính là món quà tốt nhất dành cho Thiên Xu.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, thuyền của Vọng Nguyệt Tinh Dã vạch ra một vệt màu bạc, dưới vệt sóng, một bình cầu bị tàn phá lúc chìm lúc nổi, trôi về phía đông...
← Ch. 17 |