← Ch.03 | Ch.05 → |
Vệ Đức Lan vụиɠ ŧяộʍ nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã đang bận rộn ở phía khác của phòng thí nghiệm, hai tuần nay cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn, cũng luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn, muốn xác nhận hắn có khả nghi thật không.
Nhưng Vọng Nguyệt Tinh Dã cũng giống trợ lý khác trong trung tâm, không phải lên lớp thì sẽ tới đây làm, rất bình thường, cũng rất nghiêm túc, chẳng những động tác lưu loát, tư liệu sửa sang cũng trật tự, thậm chí còn có thể giúp cô giải quyết một số vấn đề khó lúc thí nghiệm...
Hắn thật sự chỉ là một nam sinh mười chín tuổi?
Cô hoài nghi không dưới một nghìn lần.
Ngoài công việc không tìm ra lỗi, hắn cũng không lật lung tung đồ của cô lên, cô nhớ rõ kẻ đột nhập ngày đó đến vì người tên là Ứng Kì Lý, nếu Vọng Nguyệt Tinh Dã là hắn, nhất định sẽ tìm cơ hội lật tung toàn bộ trung tâm mới đúng, nhưng tới nay biểu hiện của hắn đều bình thường, an phận không làm trái luật. Tuy không nói nhiều, nhưng hắn vẫn nhận được không ít tán thưởng từ thành viên khác trong trung tâm, không ít người bắt đầu hâm mộ cô tìm được một trợ lý giỏi.Nhưng ngoại hình nhã nhặn tuấn tú của Vọng Nguyệt Tinh Dã vẫn làm cô bị trêu chọc, trợ lý của một tiến sĩ khác là Charmaine thường đùa cợt cô, bảo cô cẩn thận đừng mê "tiểu đệ đệ".
Xì! Sao cô có thể thích người nhỏ hơn mình? Charmaine chỉ nói bậy bạ!
Cô nhìn chằm chằm Vọng Nguyệt Tinh Dã, lầm bầm trong lòng.
Hắn dáng vẻ thành thục, nhưng dù sao cũng mới mười chín tuổi, dù vai rộng hơn cô nghĩ, ngực và cánh tay cũng rắn chắc hơn cô tưởng...
"Ừm, dáng hắn không tồi!" Một thanh âm lặng lẽ vang lên bên tai cô.
"Đúng vậy!" Cô tự nhiên gật đầu.
"Mặt cũng dễ coi..."
"Đúng vậy!" Cô đồng cảm.
"Giọng lại dễ nghe..."
"Chuẩn luôn!" Cô tán thưởng.
"Mỗi tội tuổi hơi nhỏ!"
"Chứ sao?" Cô nói dở liền im bặt, trợn mắt quay người, một khuôn mặt xinh đẹp gần đến mức suýt dán vào chóp mũi cô."Đang nhìn lén đàn ông nha!" Charmaine nhìn cô với vẻ mặt ái muội.
"Đâu... Đâu có!" Cô đỏ mặt phủ nhận, đẩy gọng kính.
"Không phải? Vậy nhìn chỗ đó gần mười phút làm gì?" Charmaine nghiên cứu tầm nhìn của cô. Đã sắp bảy giờ, đại bộ phận mọi người đã tan tầm, chỗ đó ngoài Vọng Nguyệt Tinh Dã thì không còn ai.
"Tôi đang suy ngẫm..." Cô vội nói.
"Ngẫm gì? Ngẫm xem làm sao để tán gục cậu ta?" Charmaine bĩu môi, mắt có tia lửa đố kị.
Vệ Đức Lan đúng là may, không biết kiếm đâu ra một nhóc trắng trẻo, vừa đẹp trai vừa có năng lực, tuy ít nói nhưng khí chất phương Đông lành lạnh mang theo ngạo khí và sự tự tin độc đáo, hạ đo ván toàn bộ đám đàn ông trong trung tâm.
"Cô nói linh tinh gì vậy, Charmaine?" Cô trợn trắng mắt, cứng ngắc ra khỏi phòng thí nghiệm."Cô dám thề mình không rung động chứ?" Charmaine theo sát phía sau.
"Đương nhiên là không!" Cô lập tức phủ nhận.
"Vậy tốt quá, nếu cô không có hứng thú với cậu ta, tôi đây sẽ không khách khí." Charmaine phất phất mái tóc vàng, mị nhãn liếc về phía Vọng Nguyệt Tinh Dã.
"Cô thích Vọng Nguyệt?" Lòng cô như bị đánh một cú, toàn bộ lồng ngực đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
Charmaine nhỏ hơn cô ba tuổi, học năm ba, nhưng xinh đẹp nổi bật nên thường làm mấy lão già trong trung tâm quây quanh.
"Bộ dạng sạch sẽ kia thì phụ nữ nào chẳng thích? So với cậu ta thì cô già quá, tôi chỉ hơn cậu ta hai tuổi, đêm nay cứ để tôi thu phục cậu ta." Charmaine cười, nháy mắt mấy cái với cô.
Quá già...
Cô mới hai mươi tư tuổi thôi mà!
Trong lòng bực bội, cô hỏi: "Cô... hẹn cậu ta rồi?"
"Chưa, giờ đang định hẹn, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ gật đầu, chờ coi." Charmaine tin tưởng, chỉ cần cô mở miệng, không nam nhân nào từ chối cô.
"Vậy sao..." Ánh mắt cô không khỏi lại nhìn về phía Vọng Nguyệt Tinh Dã.
"Trai trẻ không hợp với cô, chuyên tâm đối phó người hợp với mình đi!" Charmaine lấy khuỷu tay huých cô.
"Cô bảo gì cơ?" Cô nhíu mày.
"Hessen ấy! Đừng bảo cô không biết hắn vẫn luôn muốn tán cô." Charmaine ghé tai cô.
"Hessen? Hắn đi công tác về rồi?" Cô âm thầm kêu khổ.
"Đúng, còn đang đi về phía này, lúc cô mải nhìn Vọng Nguyệt, sắc mặt hắn rất khó coi, tôi nghĩ hắn muốn mời cô đi ăn, bảo trọng nha." Charmaine vỗ vai cô.
Mặt cô hơi biến sắc, định bảo Charmaine đừng đi, nhưng Charmaine còn đi nhanh hơn, chạy tới phòng thí nghiệm tìm Vọng Nguyệt Tinh Dã.
"Đức Lan!" Có người gọi sau lưng cô.
Cô hít một hơi, nhìn lại, quả nhiên là Hessen.
Hessen Weyer là tổng phụ trách trung tâm nghiên cứu, có bằng tiến sĩ song ngành máy tính và kĩ thuật sinh học, tóc vàng mắt xanh, bộ dạng coi như anh tuấn tiêu sái, ba mươi sáu tuổi, trước mắt là giáo sư sinh học ở đại học Newyork, rất được sinh viên nữ hoan nghênh.
Nhưng cô có chút sợ hắn, có lẽ do cô nghĩ nhiều, cô cứ cảm thấy người hắn có chút tà khí, hơn nữa từ khi cô đi làm ở đây, hắn luôn cố ý vô tình tiếp cận cô, hẹn cô đi ăn gần trăm lần, nhưng cô không nhận lời, chủ yếu do cô không thích ánh mắt nhìn ai cũng như nhìn con mồi của hắn.
Nhất là đối với cô, ánh nhìn càn rỡ đến mức vô lễ, trực tiếp lại rõ ràng, như coi cô là miếng thịt sát miệng hắn, làm toàn thân cô không thoải mái.
"Có chuyện gì à, Hessen?" Cô nhanh chóng lui từng bước.
"Đức Lan, nghe nói thời gian trước có kẻ đột nhập trung tâm, em không sao chứ?" Hessen quan tâm vỗ vai cô.
Đụng chạm như vậy làm cô cực kì phản cảm, nhưng lại ngại nói gì, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Tôi không sao..."
"Nghe nói không mất trộm gì, em có biết mục đích của đối phương không?"
"Tôi không biết..." Không biết vì sao, cô không nhắc đến nhân vật mấu chốt Ứng Kì Lý với bất kì ai.
"Thôi, dù sao không tổn thất gì, tối nay tôi mời em đi ăn cho đỡ sợ!" Hessen vồn vã mời.
"Xin lỗi, tôi có việc bận..." Cô căng thẳng xoa tay.
"Lại bận? Sao lần nào hẹn em cũng bận vậy?" Hessen nhíu mày.
"Tôi có hẹn với người khác rồi." Lý do này của cô đã dùng cả trăm lần.
"Lại có hẹn? Sao lần nào cũng hẹn người khác, chỉ không hẹn tôi? Em không thích ăn cơm với tôi đến vậy à?" Hessen trầm mặt.
"Tôi đâu có..." Cô giải thích.
"Không được, hôm nay nhất định em phải đi ăn với tôi, tôi đã đặt nhà hàng rồi." Vừa rồi Hessen phát hiện ánh mắt cô vẫn quanh quẩn bên tiểu tử người Nhật mới tới, trong lòng cực kì không thoải mái.
Hắn đường đường là giáo sư đại học, như bảo bối trước nữ sinh trong trường, sao trước mặt cô em Đài Loan này lại không có tí sức hút nào? Chẳng lẽ với cô, hắn còn kém một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?
Hắn nuốt không trôi cục tức này, tuy Vệ Đức Lan tuy không phải đại mỹ nữ, nhưng vẻ đẹp phương Đông của cô đúng khẩu vị của hắn, mắt phượng dài tinh tế, khí chất thanh lịch trang nhã, da trắng, tay chân mảnh khảnh, luôn gợi lên du͙© vọиɠ sâu nhất trong lòng hắn.
Tới giờ hắn vẫn chưa chiếm được người mình coi trọng, cho nên hắn phải giành cô vào tay bằng được.
"Tôi thật sự không có thời gian..." Cô không muốn đắc tội hắn, nhưng càng không muốn ép buộc bản thân.
"Không có thời gian cũng phải ăn chứ? Đi thôi! Sắp bảy giờ rồi, xe tôi đỗ ngay bên ngoài..." Hắn không cho cô cơ hội từ chối, đột nhiên nắm vai cô, kéo ra cổng.
"Hessen, tôi vẫn chưa đói..." Cô kinh hãi, khó chịu muốn thoát khỏi cánh tay hắn.
"Đi thì sẽ đói thôi, đi nào! Đừng giả vờ nữa..." Hắn không để ý sự phản đối của cô, ép cô ra cổng.
Cô không biết làm sao cho phải, đột nhiên, Vọng Nguyệt Tinh Dã lẽ ra đang bị Charmaine cuốn lấy xuất hiện!
"Đức Lan, đi được chưa?" Vọng Nguyệt Tinh Dã từ phòng thí nghiệm đi ra, tay cầm túi cô, còn gọi thẳng tên cô, như đã hẹn với cô từ trước vậy.
Hessen ngẩn ra, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn Vệ Đức Lan.
"Em hẹn với cậu ta?" Hắn nhíu mày.
Cô ngây người vài giây, lập tức gật đầu lia lịa."À phải phải phải, tôi hẹn Vọng Nguyệt, tôi và cậu ấy còn có việc cần xử lý..." Nói xong, cô thoát khỏi ma chưởng của hắn, trốn tới cạnh Vọng Nguyệt Tinh Dã.
Động tác của cô phân rõ thân sơ, càng làm Hessen khó chịu.
"Hai người... phải xử lý chuyện gì?" Hessen ghen tị hỏi.
Cô còn chưa biết trả lời ra sao, Vọng Nguyệt Tinh Dã đã lạnh lùng nói thay, "Anh không thấy mình quản quá nhiều rồi sao? Tan tầm là thời gian tư nhân của bọn tôi, muốn đi đâu hay làm gì, bắt buộc phải báo cáo với anh sao?"
"Cậu..." Hessen á khẩu, hắn vẫn nghĩ Vọng Nguyệt Tinh Dã chỉ là một thằng nhóc bình thường, không nghĩ mồm miệng cậu ta lại sắc bén như thế.
Vọng Nguyệt Tinh Dã nói xong, khoác eo Vệ Đức Lan, thân mật nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Được..." Vệ Đức Lan kinh ngạc đáp, cùng hắn đi về phía cổng, vừa ra đến cổng, cô quay đầu nhìn trộm Hessen mặt còn xanh mét.
Hessen trừng mắt nhìn bóng dáng có đôi có cặp của họ, mặt nổi lên vẻ âm ngoan.
Vọng Nguyệt Tinh Dã quá càn rỡ! Tìm dịp nào dạy dỗ cậu ta một phen mới được!
Vệ Đức Lan và Vọng Nguyệt Tinh Dã vào bãi đỗ xe mới đi chậm lại.
Vệ Đức Lan được Vọng Nguyệt Tinh Dã nắm tay, tim không khỏi rung động, cô không biết là tay mình nóng lên, hay do tay hắn ấm áp, tóm lại, một luồng khí nóng từ tay chạy lên mặt cô, làm hai gò má cô nóng bừng...
"Cám ơn... cậu..." Cô ngập ngừng nói. Thật lòng thì cô không ngờ hắn lại giải vây giúp mình.
"Chuyện nhỏ không đáng nói." Hắn lạnh nhạt đáp, nhưng cũng kinh ngạc vì mình lại rỗi hơi đi quản việc của người khác.
Vốn có nguyên tắc chỉ lo thân mình, hắn không nhúng tay vào việc không liên quan, lại càng không hao tâm tốn sức.
Nhưng vừa rồi...
Vừa rồi hắn không chịu nổi dáng vẻ yếu đuối của cô, ngay cả câu từ chối cũng không nói ra miệng nổi, càng nhìn càng bực.
Hai người cứ đi tiếp như vậy, hắn không chủ động buông cô ra, cô cũng không chán ghét bị hắn nắm, không khí trở nên có chút vi diệu. Cô không biết nên nói gì, vì thế cúi đầu, vừa vặn thấy đèn đường làm bóng dáng cô và hắn kéo thật dài, hình ảnh tay nắm tay cực kỳ giống một đôi tình lữ...
Tình lữ?
Trời ơi! Cô đang nghĩ gì vậy?
Cô giật mình bởi liên tưởng hoang đường của mình, theo bản năng rút tay về, nhưng vì động tác quá đột ngột, khiến Vọng Nguyệt Tinh Dã buồn bực.
"Chị sao vậy?" Hắn nhìn dáng vẻ bứt rứt thất thần của cô.
"Không... Không có gì, cậu không đi ăn với Charmaine à?" Cô nhịn không được, hỏi.
"Tôi không có thói quen dùng bữa với người lạ." Hắn lạnh lùng đáp.
"Vậy sao?" Cô sửng sốt, vậy cô với hắn coi như quen hay lạ?
"Sao? Chị để ý việc tôi và Charmaine cùng ra ngoài vậy sao?" Hắn nhìn thẳng cô, cố ý hỏi.
"Để ý? Đương nhiên không... Sao tôi phải để ý?" Cô cười gượng vài tiếng, tránh tầm mắt hắn, hoang mang rối loạn tìm chìa khóa trong túi.
Hắn nhíu mày, không bỏ qua ánh mắt bất an và đôi má hồng được màn đêm che giấu khá kĩ của cô.
Thật sự là một cô gái vừa đơn thuần vừa thú vị! Suy nghĩ, phản ứng của cô dễ bị nhìn thấu như sinh vật đơn bào, khác hẳn những cô gái làm điệu làm bộ, quanh co lòng vòng dò xét đàn ông.
Nhìn xem, cô lại căng thẳng rồi, nói không chừng phải mất năm phút mới tìm ra chìa khóa xe.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm.
Vệ Đức Lan tìm cả buổi, chìa khóa rõ ràng đặt trong túi dường như chống đối cô, làm sao cũng không xuất hiện.
Cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhìn trộm hắn, dù hắn chưa nói gì, nhưng để hắn chờ lâu như vậy, cô cũng hơi áy náy.
Sau một lúc lâu, cô ảo não định dốc ngược túi xách, ngay lúc bắt đầu hoài nghi mình có mang chìa khóa ra không, tay cô rốt cục đụng đến cái chìa khóa chết tiệt đó, nhịn không được vui mừng kêu to: "Tìm được rồi!"
Bốn phút năm mươi tám giây!
Hắn mím môi, bỗng cảm thấy mình có thể đi mua vé số.
Cô hưng phấn khoe chìa khóa, cười với hắn."Chúng ta đi thôi!"
Hắn đút hai tay vào túi quần, gật gật đầu.
Lên xe, cô lái xe rời trung tâm, còn chưa rẽ, bỗng nhìn thấy bóng dáng Hessen đứng ở cổng từ kính chiếu hậu, tim hẫng một nhịp, căng thẳng quay đầu nhiều lần, miệng nói: "Hessen đang nhìn chúng ta... Toi rồi, chúng ta đắc tội hắn, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua..."
"Sao chị sợ hắn thế? Không muốn đi ăn với hắn thì cứ nói thẳng "không" đi chứ." Vọng Nguyệt Tinh Dã ngồi một bên, nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Cậu không biết, Hessen rất có quyền lực, toàn bộ việc vận hành trung tâm nghiên cứu đều nằm trong tay hắn, chỉ cần làm hắn không vui, dự toán nghiên cứu bị giảm vẫn không đáng nói, về sau làm thí nghiệm còn có thể bị hắn tìm mọi cách cản trở..." Cô vội vàng giải thích.
"Vênh váo đến vậy?" Vọng Nguyệt Tinh Dã hừ một tiếng.
"Hết cách, nghe nói Hessen theo Solomon tiên sinh từ khi còn học đại học, làm nghiên cứu thay ông ấy, Solomon tiên sinh cực kì tín nhiệm hắn."
"Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà." Hắn lạnh lùng kết luận.
Cô nghe giọng điệu chán ghét của hắn, nhịn không được quay đầu nhìn hắn, thấy lo cho hắn."Vọng Nguyệt, cậu cẩn thận chút, Hessen không dễ chọc đâu..."
"Yên tâm, hắn không làm được gì tôi." Hắn không đặt Hessen trong mắt.
"Cũng chưa chắc, trợ lý trước kia của hắn không cẩn thận đắc tội hắn, sau đó mất tích, một tháng sau bị phát hiện thắt cổ tự sát ở nhà, khi cảnh sát tông cửa vào, phát hiện lưng vị trợ lý đó mọc ra một thứ kỳ quái..." Cô hạ giọng, thần sắc ngưng trọng.
"Thứ kỳ quái?" Hắn ngạc nhiên.
"Một đôi cánh không trọn vẹn."
"Gì cơ?" Hắn âm thầm hít một hơi.
"Cậu... từng nghe về tiến sĩ Ứng Kì Lý chưa?" Cô quay đầu nhìn hắn, trái tim treo lơ lửng.
Xem như một bài thử nho nhỏ đi! Cô rất muốn xác nhận hắn có liên quan đến kẻ đột nhập đêm đó không.
"Ứng Kì Lý? Hắn là ai vậy?" Hắn trấn định, ra vẻ mờ mịt hỏi lại.
Cô thở phào một hơi, yên tâm nói tiếp: "Ứng Kì Lý là thiên tài phát minh gen đột biến ở người, hắn sử dụng gen đặc thù nhân tạo để cải tạo, kích phát sức mạnh tiềm ẩn ở người, trong lý luận của hắn, chỉ cần gen có thể dung hợp thì sẽ chế tạo được một quân đoàn đột biến mạnh mẽ, độc bá toàn thế giới..."
Hô hấp của Vọng Nguyệt Tinh Dã trở nên dồn dập, quân đoàn đột biến, chẳng phải chính là Bắc Đẩu Thất Tinh sao?
Ứng Kì Lý...
Tên điên này rốt cuộc là loại người gì? Hắn thật sự là người chỉ đạo phòng thí nghiệm đột biến sao?
Thiên Xu... là con của kẻ như vậy sao?
Hắn đau khổ nhắm mắt.
"Hessen sùng bái Ứng Kì Lý, hắn khát khao nghiên cứu lý luận của Ứng Kì Lý, mọi người đều nói hắn sẽ là Ứng Kì Lý thứ hai..." Cô tiếp tục nói.
"Vậy sao? Ứng Kì Lý thứ hai..." Hắn thì thào, thầm nghĩ, quan hệ giữa Hessen và Solomon có lẽ không đơn giản như bề ngoài, nói không chừng, phải tìm tư liệu về Ứng Kì Lý từ tay Hessen.
"Có người nói, vị trợ lý kia bị Hessen bắt đi làm thí nghiệm đột biến..."
"Ý chị là Hessen đang lén tiến hành thí nghiệm đột biến?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Đây chỉ là tin đồn, tuy tôi không tin lắm, nhưng Hessen xác thực có năng lực đi làm thí nghiệm đột biến trên người, vì luận văn tiến sĩ của hắn là cải tạo một con khỉ thành dã thú có tính công kích mạnh..." Cô run rẩy nói, đây là một nguyên nhân khác khiến cô không muốn tiếp cận Hessen.
Vừa nghe cô nói vậy, hắn tức giận đến mức nắm chặt tay.
Cải tạo gen sức mạnh, đây là nỗi khổ mà Ngọc Hoành phải chịu!
Thấy hắn không hé răng, cô quay đầu nhìn hắn, phát hiện mặt hắn căng thẳng, cả người ẩn tàng hận ý thâm trầm.
Hắn làm sao vậy? Gương mặt trẻ trung lại như nhiều lần trải qua tang thương. Không hiểu sao, lòng cô trở nên quặn thắt.
"Vọng Nguyệt, cậu ổn chứ?" Có vẻ chỉ cần nhắc tới việc liên quan đến đột biến thì hắn sẽ như vậy.
"Kẻ như Ứng Kì Lý, chỉ một là đủ..." Hắn dời mắt, nhìn thẳng phía trước, thì thào bằng tiếng Nhật.
"Vọng Nguyệt, cậu đang nói gì vậy?" Cô hoang mang hỏi.
"Không có gì..." Hắn hít một hơi, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô thấy tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm, không chút nghĩ ngợi liền đề nghị: "Cậu đói không? Tôi biết một cửa hàng món Trung Quốc rất khá..."
"Tôi không đói." Hắn nói.
"Tôi phát hiện cậu luôn ăn rất ít, như vậy không được, nam giới dậy thì muộn, giờ cậu vẫn còn cần bổ sung dinh dưỡng..." Cô vội vàng khuyên nhủ.
Giọng điệu giống chị lớn của cô làm hắn không thoải mái, quay đầu trừng mắt nhìn cô, nói: "Chị mới nên bổ sung dinh dưỡng, vừa lép vừa lùn, tôi thấy chị đến giờ còn chưa phát dục hoàn toàn!"
Cô ngẩn ngơ, cơ hồ có vài giây nói không ra lời.
Cô vẫn nghĩ Vọng Nguyệt Tinh Dã chỉ trầm mặc ít lời, không nghĩ hắn mở miệng còn sắc hơn dao.
Đến lúc phát hiện hắn nhìn cô với vẻ đắc thắng, cô mới nhớ mình cũng nên phản bác.
"Tôi hai mươi tư tuổi, dậy thì xong rồi, nhưng trời sinh đã vậy, tuy vừa lép vừa lùn, nhưng liên quan gì đến cậu?"
"Đúng là không liên quan đến tôi, có những người dù bổ sung dinh dưỡng bao nhiêu cũng không đầy đặn nổi, ăn nhiều cũng lãng phí." Hắn sờ tai, nhìn sang cô.
"Cậu..." Cô kinh ngạc trợn mắt.
Đáng ghét! Hắn... Hắn dám nói cô như vậy! Hóa ra đây là bản tính của hắn, một thằng nhóc vừa chanh chua vừa vô lễ!
"Nhưng nếu chị cần người đi cùng, tôi có thể hy sinh một chút, đi ăn tối với chị." Hắn cười.
Hắn nói như bố thí cô vậy, cô không khỏi dựng ngược mày.
"Cảm ơn, tôi... không cần ai đi cùng, vừa rồi thấy có vẻ tâm trạng cậu không tốt lắm, nên mới định đưa cậu đi ăn gì đó, đúng là lòng tốt không được báo đáp, không ăn thì thôi, tôi quên cậu mới bảo không quen đi ăn cùng người lạ..."
Dáng vẻ tức giận của cô làm hắn mỉm cười, hắn đột nhiên đổi ý: "Chị chọc tôi như vậy, giờ tôi lại thấy hơi đói, tôi muốn ăn đồ Nhật, chị mời."
"Cậu..." Người không biết quanh co như cô bị thái độ lật lọng của hắn xoay vòng vòng.
"Sao? Chị không phải nói muốn mời tôi ăn bữa tối à? Hối hận?" Hắn phát hiện, đùa cô sẽ làm tâm tình trở nên rất khoái trá.
Cô hít một hơi, dùng sức đạp chân ga, lẩm bẩm: "Thằng nhóc hư đốn giả vờ ngoan ngoãn! Xấu xa! Rốt cục biết rõ bộ mặt thật của cậu..."
Hắn nghe rõ mồn một mấy lời cô lẩm bẩm, quay đầu đi, gương mặt chiếu vào cửa kính xe nở một nụ cười hiếm thấy.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |