← Ch.04 | Ch.06 → |
17.
Hắn ta muốn ngăn cản nhưng đã muộn, chỉ có thể đứng nhìn hai tên thuộc hạ nhanh chóng từ trên lầu đi xuống.
Trong tay họ cầm một chai thuốc.
"Ông chủ, thuốc này là... kiềm chế rối loạn cảm xúc..."
Câu nói này khiến sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều biến đổi.
Nhưng ngay sau đó, Kiều Hằng Vũ đã đứng ra giải thích.
Nói rằng hắn ta gần đây áp lực lớn, bác sĩ mới kê cho một chút thuốc.
Nghe vậy, cô Kiều vội vàng bước lên quan tâm.
Còn chú Kiều dường như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ.
"Được rồi, không cần điều tra nữa."
Kiều Hằng Vũ liếc nhìn Kiều Yến, nói cứ coi như là hắn ta đã bỏ thuốc đi.
"Bố, sức khỏe của bố không tốt, đừng tức giận nữa.
"Để người khác lại cười chê."
Tôi nhìn vẻ mặt của Kiều Hằng Vũ mà không nhịn được muốn cười.
Trực tiếp đáp trả rằng điều này không được, vẫn nên điều tra rõ ràng sự thật.
Ánh mắt Kiều Hằng Vũ lóe lên, "đau khổ" nhìn tôi một cái.
Hỏi tôi muốn thế nào.
Giống như hắn ta thật sự là người chịu thiệt thòi vậy.
Tôi không nói gì, một tay đẩy Kiều Yến về phía trước.
"Nếu đại thiếu gia đã nhất quyết nhận là do mình, vậy thì xin lỗi Kiều Yến đi."
"Cô!"
Chú Kiều nghe vậy liền trợn mắt, nhưng bị Kiều Hằng Vũ chặn lại.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Hắn ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó quay sang Kiều Yến, nói một câu xin lỗi.
"Đúng là không nên tùy tiện vu oan cho em."
Chỉ hai chữ "em" mà mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong, xung quanh trở nên im ắng.
Sau đó, Kiều Yến cúi đầu, không nói lời nào, kéo tôi rời đi.
Chỉ khi ngồi vào trong xe, anh mới đột ngột quay đầu nhìn tôi.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ cảm động đến rơi lệ, "chất vấn" tôi tại sao lại tin tưởng anh vô điều kiện, còn bảo vệ anh như vậy.
Sau đó sẽ không kìm chế được mà ôm chặt tôi.
Cuối cùng lại không nén được cảm xúc mà hôn tôi say đắm~
Kết quả lại là:
"Tại sao cô lại biết Kiều Hằng Vũ cũng đang dùng loại thuốc đó?
"Cô đã vào phòng anh ta sao?
"Rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì?"
"...?"
Tôi hít một hơi lạnh, nhìn người đàn ông trước mặt mà không biết nói gì.
18.
Nhìn thấy mùi ghen tuông trong xe sắp làm tôi ngộp thở, tôi liền tiến sát lại, dứt khoát ôm lấy cổ Kiều Yến.
Khoảng cách đột ngột rút ngắn, ánh mắt anh lập tức hoảng loạn.
Anh ngả ra sau, bảo tôi đừng làm vậy.
"Cô cho tôi một lời giải thích rõ ràng, rốt cuộc là... ưm!"
Tôi chồm người lên, hôn chặt lấy anh.
Khác với những nụ hôn nhẹ nhàng trước đây, lần này còn táo bạo hơn.
Toàn thân anh nóng bừng lên.
Sau vài giây, anh đẩy tôi ra, đã trở thành tôm luộc.
Mắt anh ướt ướt, trông như bị người ta bắt nạt.
Tôi vội vàng quay đầu ngồi lại ghế phụ.
A Di Đà Phật, nếu tiếp tục như vậy thật sự tôi không nhịn nổi nữa!
Vung tay, tôi ra hiệu cho anh lái xe trước rồi tôi sẽ giải thích.
Kiều Yến mơ màng đáp một tiếng, quay đầu ngoan ngoãn lái xe.
Trong lòng tôi mềm nhũn như bùn.
Về chuyện kiếp trước, tôi không phải không muốn kể cho Kiều Yến.
Chỉ là, nó quá khó tin, tôi cũng sợ anh không tin.
Kiếp trước quá đau đớn.
Tôi đau, anh cũng đau.
Tôi không muốn để anh nhớ lại những điều đó.
Nghĩ một hồi, tôi vẫn bịa ra một cái cớ.
Nói rằng Kiều Hằng Vũ là đàn anh của tôi trước đây, nhưng ở trường tôi đã vô tình phát hiện hắn ta không giống như bề ngoài.
Nên lần này, khi chọn đối tượng liên hôn, tôi đã điều tra hắn ta trước.
Giải thích có nhiều lỗ hổng, nhưng Kiều Yến không hỏi tiếp nữa.
Ngược lại, anh lại nói lung tung, bảo rằng anh cũng học cùng trường với tôi.
Hỏi sao tôi không điều tra anh.
"Ai nói em không điều tra?
"Nếu không điều tra, sao em biết được có người nào đó từ năm nhất đã thích em rồi?"
Mặt Kiều Yến lập tức biến sắc:
"Tôi nói tôi thích cô hồi nào?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười cười.
Kiều Yến chợt nhận ra, lập tức quay mặt đi.
Sau đó, bất kể tôi có làm gì để dỗ dành, anh cũng chỉ đỏ mặt, không nói một lời.
Ôi, còn biết làm gì nữa, chỉ còn cách chiều chuộng thôi.
19.
Tôi bảo Kiều Yến, Kiều Hằng Vũ và những người khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Nếu không giành lại quyền lợi thuộc về anh ở công ty, cuối cùng chúng ta sẽ bị hại đến mức thân bại danh liệt, còn không còn gì trong tay.
Trước tiên phải nắm trong tay cổ phần, như vậy mới có thể chống lại họ.
Kiều Yến nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tôi biết anh có cổ phần ở Kiều Thị, nhưng chưa bao giờ quản lý.
Bởi vì đó là di sản của mẹ anh để lại, càng tiếp xúc càng khiến anh nhớ thương mẹ nhiều hơn.
Nhưng kiếp trước, anh đã bị cướp đi những cổ phần mà mẹ anh để lại, rồi rơi vào cảnh khốn cùng.
Tôi không thể để anh, để chúng tôi lặp lại vết xe đổ đó nữa.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt Kiều Yến, tôi nghiêm túc nhìn anh nói:
"Em biết anh không thích những thứ này, nhưng em hứa, sau khi vượt qua khó khăn này, anh muốn làm gì thì làm.
"Sau này em sẽ nuôi anh.
"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Kiều Yến sững sờ, đồng tử run rẩy một chút.
Ngay sau đó, anh mạnh mẽ ôm tôi vào lòng.
Tôi chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
Nhưng rất nhanh anh đã buông tôi ra, vẻ ngượng ngùng nói:
"Ai cần em nuôi, anh tự có năng lực." (đổi xưng hô)
"Anh trước đây không muốn tranh giành chỉ là lo lắng nếu có gì xảy ra sẽ liên lụy đến Giang gia
"Bố mẹ em bây giờ chắc hẳn rất lo lắng đúng không?"
Ngừng một chút, anh thì thầm nói:
"Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, em hãy chạy đến nơi nào thật xa, nghe rõ chưa?"
Tôi chợt hiểu ra tại sao anh lại nhẫn nhịn sự mắng chửi của bố trong Kiều gia.
Trong lòng chua xót, tôi quyết định ngẩng đầu lại hôn lên môi anh một cái.
"Em đã là người của anh rồi, còn có thể chạy đi đâu nữa.
"Nơi nào có anh thì nơi đó chính là nhà."
Kiều Yến hơi quay mặt sang, ánh mắt mờ mịt.
Nhưng vài giây trôi qua, anh nắm lấy tay tôi.
Lực nắm mạnh đến mức suýt chút nữa bóp nát tay tôi.
"Giang Ý, anh sẽ không để em phải chịu thiệt."
20.
Sáng hôm sau, kế hoạch của tôi và Kiều Yến chính thức bắt đầu.
Kiếp trước, Kiều Hằng Vũ đã đem tôi tặng cho những đối tác kinh doanh của hắn, để tôi giống như một món đồ chơi cho hắn kiếm lợi ích.
Hắn thậm chí còn để tôi lên giường với một số cổ đông lớn trong công ty để ổn định vị trí của công ty.
Nhưng chính vì vậy, tôi mới có thể ghi nhớ từng người một.
Tôi rõ ràng biết rõ trong Kiều Thị có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.
Biết ai là kẻ bẩn thỉu, ai là người trong sạch.
Ai thông minh, ai chỉ có vẻ bề ngoài.
Dưới sự nhắc nhở của tôi, Kiều Yến nhanh chóng nắm bắt được vài điểm yếu của những kẻ bất lương đó.
Sau đó, trong cuộc họp cổ đông, anh đột ngột xuất hiện, khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ.
Tôi, với tư cách là trợ lý nhỏ đi bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt Kiều Hằng Vũ và một số cổ đông biến đổi, trong lòng tôi không thể nào vui hơn.
Có người đã lấy lý do Kiều Yến đã lâu không quản lý công ty để xác định rằng anh không còn đủ tư cách để tự xưng là cổ đông.
Kiều Yến cười lạnh, kéo ghế ngồi xuống một cách mạnh mẽ.
"Tôi không quản lý công ty, nhưng cổ phần của tôi vẫn đang mang lại lợi nhuận cho công ty.
"Không giống như ông, suốt ngày chăm chỉ làm việc nhưng sau lưng lại có những trò bẩn thỉu.
"Không biết ông đã ăn bớt bao nhiêu tiền của công ty, mà giờ công ty còn có thể tồn tại đến bây giờ thật là một điều kỳ diệu."
Mặt cổ đông lớn đã tái mét.
Ông ta châm chọc nói Kiều Yến đang vu khống.
Nói rằng ông ta đã ở Kiều Thị tám năm, mà chủ tịch chưa bao giờ nói chuyện với ông ta như vậy.
Những cổ đông khác nghe vậy cũng đồng loạt chỉ trích Kiều Yến, châm biếm anh không có tài năng, lại dám đến đây làm trò hề.
"Hằng Vũ, ngài còn không đuổi tên nhóc ranh đó đi à?
"Kiều Thị có người như anh ta, thật là làm mất mặt!" cổ đông lớn hét lên.
Mọi người lập tức nhìn về phía Kiều Hằng Vũ.
Kiều Hằng Vũ nhíu mày, đầu có chút đau.
"Kiều Yến, em cũng thấy đấy, không phải anh không muốn để em ở lại.
"Haiz, em về trước đi, tối nay anh sẽ bàn với bố mẹ, xem có thể sắp xếp cho em việc gì khác không"
"Công ty không cần em quản nữa..."
"Tại sao tôi không được quản? Kiều Thị giờ chỉ có một mình anh sao?"
Kiều Yến lạnh nhạt cắt ngang hắn.
Nói rằng cổ phần vẫn còn đó, không ai có quyền lấy đi quyền lợi của anh.
"Ông Cai, ông cho rằng tôi đang vu khống ông đúng không?"
Anh nheo mắt nhìn về phía cổ đông lớn, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh lạnh lẽo.
"Vậy thì những thứ này là gì."
Nói rồi anh chỉ tay về phía tôi:
"Đi, ném vào mặt ông ta."
Tôi gật đầu, cầm một tập hồ sơ dày đi tới.
Một tập hồ sơ mạnh mẽ đập vào mặt cổ đông lớn.
Âm thanh vang dội.
Cổ đông lớn cùng ghế bị tôi hất văng xuống đất.
Cả văn phòng trở nên yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tôi phủi phủi tay như không có bụi, kiêu ngạo trở về bên cạnh Kiều Yến.
Kiều Yến: "..."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |