← Ch.02 | Ch.04 → |
Nhưng cũng vào thời khắc ấy, tôi không còn đường lui.
Khoảnh khắc bước lên lễ đường, tôi cố gắng kìm nén nước mắt.
Khao khát có một ai đó đến cứu tôi.
Nhưng chẳng có ai.
Kiều Yến đã sớm rời khỏi buổi lễ trong sự thất vọng.
Còn tôi thì hoàn toàn không để ý đến anh.
Giờ đây đứng lại trên sân khấu này, tôi chỉ cảm thấy như bị nghẹt thở.
Kiều Hằng Vũ dám ép tôi đến nước này, vì hắn biết tôi không còn đường lui.
Nếu hôm nay làm hỏng chuyện, tôi và Giang gia chẳng những sẽ trở thành trò cười, mà bố mẹ tôi cũng sẽ thân bại danh liệt, bị người khác giẫm đạp không thương tiếc.
"Tiểu Ý, nghĩ gì mà ngẩn ra vậy, đến nói cho mọi người nghe ngày đính hôn của chúng ta đi."
Kiều Hằng Vũ mỉm cười, dúi micro vào tay tôi.
Nhìn gương mặt giả dối của hắn, bụng tôi dâng lên cảm giác buồn nôn.
Phớt lờ hắn, tôi quay đầu, nhìn thẳng ra cửa buổi tiệc.
Kiều Yến, tôi chỉ cho anh ba giây.
Không xuất hiện trong ba giây, tôi sẽ cho anh biết chữ hối hận viết thế nào.
"Ba... hai..."
"Một."
"Rầm!"
Một tiếng động vang trời phát ra từ phía cửa.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên —
10.
Giữa tiếng động cơ gầm rú, một chiếc siêu xe màu đen đột ngột lao vào và phanh gấp ngay bên cạnh bức tường.
"Aaaa!!!"
"Ai vậy? Điên rồi sao!"
"Bảo vệ đâu!? Có kẻ đột nhập!"
Trong thoáng chốc, cả sảnh tiệc vang lên tiếng la hét, hỗn loạn không ngừng.
Tôi nhìn chiếc xe quen quen không xa, khóe miệng khẽ giật.
Bảo anh đến, đâu bảo anh bay vào đâu chứ...
Ngay sau đó, cánh cửa xe bật mở.
Một đôi chân dài, bọc trong bộ đồ đua màu đen viền đỏ bước ra trước.
Tiếp theo, phần eo săn chắc và cơ n. g. ự. c rắn rỏi dần hiện rõ.
Kiều Yến khoác trên vai chiếc áo khoác đen, tay nâng lên, gỡ chiếc mũ bảo hiểm xuống.
Lọn tóc ẩm nhẹ nhàng rơi xuống, đôi mắt sắc bén đen láy của anh nhìn thẳng về phía tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi không kìm được hít một hơi thật sâu.
... Mẹ kiếp, người đàn ông của tôi sao lại có thể đẹp trai đến vậy?
"Kiều... Kiều Yến - Nhị thiếu gia?!"
"Điên rồi sao, lại lái xe lao thẳng vào đây, không còn giáo dưỡng nữa à!"
"Giáo dưỡng? Chưa nghe tôi là một kẻ cuồng bạo lực và đầu óc có vấn đề sao?"
Xung quanh vang lên vô số lời bàn tán, Kiều Hằng Vũ đứng cạnh tôi cũng nhíu chặt đôi mày.
"Kiều Yến, em dám..."
"Anh!!."
Kiều Yến lên tiếng ngắt lời, nhìn Kiều Hằng Vũ, từng chữ một nhấn mạnh:
"Nhân lúc tôi không có mặt mà cướp người của tôi, không ổn lắm đâu nhỉ?"
Một câu nói, phía dưới lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Bố mẹ tôi và vợ chồng Kiều gia giật mình, mặt tái mét, các vị khách khác thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Tôi nhớ không lầm thì người chọn để liên hôn với Giang Ý hình như là tôi, đúng chứ?"
Kiều Yến lại nhìn về phía tôi, ánh mắt đen sâu như phát ra luồng sáng dịu dàng nhưng vô cùng sắc lạnh.
Giữa bao ánh nhìn, anh từng bước, từng bước tiến về phía tôi.
"Cô nói đi, Giang tiểu thư?"
Lời vừa dứt, Kiều Yến đứng ngay trước mặt tôi, cúi nhẹ người, làm một động tác mời tao nhã.
Nhìn bàn tay to lớn của anh đưa ra, tim tôi đập dồn dập không ngừng.
Mắt đột nhiên ướt nhòe.
Như thể khoảnh khắc này đã vượt qua dòng chảy thời gian, tôi lại một lần nữa đứng trên sân khấu của đám cưới ở kiếp trước.
Nhưng lần này, đã có người đến cứu tôi rồi.
11.
"Đúng vậy."
Khoảnh khắc tôi đặt tay vào tay Kiều Yến, anh lập tức nắm chặt lấy tay tôi.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến tận sâu trái tim, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được ý nghĩa của sự tái sinh này.
Những ác mộng của kiếp trước đang dần rời xa tôi.
Một tương lai đẹp đẽ đang dần xuất hiện với đôi tay của tôi và Kiều Yến đang nắm chặt.
"Giang Ý!"
Nhìn thấy tôi và Kiều Yến tình ý sâu đậm, Kiều Hằng Vũ đứng cạnh không kìm được mà mặt tối sầm.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Kiều Yến đã hừ lạnh, kéo tôi đi mà chẳng buồn để ý đến ai xung quanh.
Tôi vốn định ở lại một chút để dàn xếp, nhưng khi nhìn gương mặt kiên nghị của Kiều Yến, đột nhiên cảm thấy thôi bỏ đi.
Còn gì quan trọng hơn anh xuất hiện vào lúc này chứ?
Bước ra khỏi sảnh tiệc, tôi thấy một chiếc siêu xe khác đã đỗ ngay bên cạnh.
Bên trong là một người đàn ông cũng mặc đồ đua, vừa thấy Kiều Yến dẫn tôi ra thì sững sờ há hốc miệng.
"Cái quái... anh làm thật rồi hả, Yến Ca?
"Cái này, cái này là bắt chị dâu về luôn à??"
"Ít nói nhảm, tránh ra."
Kiều Yến cau mày, không kiên nhẫn cầm lấy chìa khóa từ tay người kia rồi đẩy người kia xuống xe.
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Xe ở trong đó, tự cậu lái về đi, tôi đi trước."
Vừa dứt lời, anh đã đẩy tôi ngồi vào ghế phụ.
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp thắt dây an toàn.
"Tch."
Kiều Yến càng khó chịu, cau mặt lại, ghé sát vào giúp tôi thắt dây.
Không ngờ kéo mấy lần dây an toàn lại bị kẹt.
Anh lúng túng đứng trước mặt tôi, tiến thoái lưỡng nan, vành tai bỗng đỏ lựng.
"Chết tiệt, cái đồ vớ vẩn này..."
Tôi bật cười, vô tình n. g. ự. c chạm vào cánh tay anh.
Ngay lập tức, Kiều Yến như bị điện giật, bật ra khỏi chỗ tôi.
"Cô, tự làm đi!"
Anh đỏ bừng cả người, mặt đen như than mà vẫn ánh lên nét ngượng ngùng.
Bên ngoài, người anh em của Kiều Yến đứng nhìn cũng không khỏi ngớ người.
Tôi nhẹ hắng giọng, nén cười, tự mình thắt dây an toàn lại.
Ngay sau đó, xe bỗng rú ga lao đi, như thể bị lửa đốt sau lưng.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Kiều Yến, không nhịn được mà khẽ cười.
Mãi một lúc sau, sắc đỏ trên cổ anh mới dần tan.
Vẻ mặt anh lại trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị.
"Hôm đó cô nói Kiều Hằng Vũ là đồ cầm thú, ý là sao?
"Anh ta đã làm gì cô?"
12.
Khóe môi tôi hạ xuống một chút, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Kiều Yến.
"Bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi tôi, có phải là hơi muộn rồi không?"
Tôi nói chậm rãi, vì dù sao anh cũng đã phá tan bữa tiệc sinh nhật của Kiều Hằng Vũ, xem như bị ràng buộc với tôi rồi.
Kiều Yến lại nhíu mày, nói rằng anh không hề có ý định làm mọi thứ náo động như vậy.
"Nếu không phải tên ngốc kia đòi cá cược đua xe với tôi, tôi đã chẳng đến muộn."
Tôi nhìn logo xe trước mặt, hơi nhướn mày:
Vậy xem ra chiếc xe này là anh cược mà có rồi.
Đột nhiên nhớ lại kiếp trước, vào ngày tôi cưới Kiều Hằng Vũ, Kiều Yến gặp tai nạn xe.
Từ sau lần đó, anh không bao giờ đụng vào xe đua nữa.
Tôi nhíu mày, định nói gì đó thì lại bị anh cắt ngang.
"Còn nữa, cô đừng tưởng là tôi làm vậy vì thích cô.
"Tôi chỉ muốn giúp cô và làm rõ xem rốt cuộc cô biết những gì thôi."
Kiều Yến nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp, về việc giúp Giang gia,
Anh tuy không giàu có quyền thế như gia tộc Kiều, nhưng sẽ cố hết sức.
Tôi nhìn anh, nheo mắt một chút mà chẳng đáp lời.
Anh thấy tôi im lặng, lại nhíu mày, ngập ngừng một lúc rồi nói, nếu tôi thực sự không muốn kết hôn với Kiều Hằng Vũ, thì anh cũng sẽ nghĩ cách khác giúp tôi.
"Kiều Yến, nói thêm câu nữa là em sẽ lao vào mà cưỡng hôn anh ngay đấy."
Tôi nhìn Kiều Yến lạnh lùng nói.
Ba giây, trong xe hoàn toàn tĩnh lặng.
Kiều Yến chậm rãi quay đầu, đôi mắt mở to đầy hoang mang.
Còn lại là toàn bộ sự kinh sợ.
"Đến nước này rồi còn nói kiểu đó, anh có khác gì kẻ bội bạc, vô sỉ mà không chịu trách nhiệm chứ."
"Không, không phải tôi có ý đó."
"Không có ý đó là có ý gì?
"Em làm phiền anh, gây khó khăn cho anh, hay là ép buộc anh?"
Tôi nheo mắt nhìn Kiều Yến, hơi áp sát lại.
"Nếu không muốn kết hôn thì đừng có mà xông vào bữa tiệc.
"Nếu thấy khó chịu đến vậy, sao anh không đưa em trả lại cho Kiều Hằng Vũ đi, cùng lắm là chết.
"Còn hơn ngồi đây để bị khinh thường!"
Kiều Yến c. h. ế. t sững, quên cả nhìn đường, chỉ nóng nảy quay sang giải thích với tôi:
"Cô nói bậy cái gì thế, c. h. ế. t chóc gì ở đây chứ!
"Tôi đã nói là không có ý đó, tôi chỉ, tôi chỉ..."
Anh lắp bắp nhìn tôi, suýt nữa cắn vào lưỡi.
Nhìn vẻ mặt lúng túng đến tội nghiệp của anh, tôi bỗng thấy không nỡ trêu chọc anh thêm nữa.
Nhưng nếu không phải anh nói mấy câu quá đáng đó, tôi cũng chẳng cố ý kích thích anh như vậy.
Nhớ đến những việc điên rồ mà anh đã làm vì tôi ở kiếp trước, tôi nhắm mắt, khẽ nói, đủ rồi.
Kiều Yến sững lại.
Ngay sau đó, tôi vươn người tới, hôn mạnh lên môi anh.
(Lái xe mà không nghiêm chỉnh sẽ vi phạm pháp luật, đừng học theo nhé!)
13.
Một tiếng "kẹt" chói tai vang lên khi lốp xe nghiến mạnh vào đường.
Kiều Yến đột ngột bẻ lái, cho xe dừng lại bên lề.
"Giang Ý!"
Anh quát lên với tôi đầy giận dữ, nhìn tôi chằm chằm nhưng lại không thốt nổi câu gì.
Cuối cùng, mặt anh đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra một câu:
"Cô có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?"
Tôi nhướn mày, đáp lại: "Tất nhiên là em biết."
"Nhưng thà c. h. ế. t chung với anh còn hơn là để anh đưa em về."
Tiếng "tách" vang lên khi tôi tháo dây an toàn.
Không đợi Kiều Yến kịp lấy lại bình tĩnh, tôi nghiêng người, đè anh xuống ghế ngồi.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |