Mở đầu
Ch.02 → |
Tiếng chuông điện thoại di động rất êm tai vang lên, sau vài tiếng thì chủ nhân của nó đã nhấc máy trả lời.
"Alo!"
"Luật, em muốn ăn caramen..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng điệu làm nũng của con gái.
"Được, ngày mai anh sẽ mang qua." Chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Đáng tiếc cô gái đó lại không đồng ý: "Em muốn ăn ngay bây giờ!"
"Bây giờ?"
Chiếc điện thoại được đưa ra xa một chút, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ, rồi giống như con gấu bông ngồi sửng sờ trên giường. Chu Luật Nhân nhíu mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt y như cũ.
"Bây giờ không tốt lắm. Ngày mai được không? Buổi trưa anh sẽ đem qua cho." Giọng điệu của anh đầy dịu dàng trấn an cô gái. Tay còn lại thì bấm chiếc điều khiển TV, ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt của anh. Nét mặt và giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau, trên mặt anh toàn là vẻ không hề có hứng thú.
"Không cần! Em muốn ăn ngay bây giờ!" Giọng của cô gái tăng thêm vài phần hờn dỗi.
Nếu sớm biết thế này anh đã không thèm nghe máy.
"Anh còn bản báo cáo chưa làm xong."
Nhưng mà sự thật là anh tình nguyện ngồi trên giường cầm điều khiển TV chuyển kênh liên tục, chứ không muốn đi mua đồ ăn cho cô gái.
"Không cần gắp gấp. Đầu tiên đi mua cho em một chiếc caramen, sau đó đến nhà em. Chúng ta cùng nhau ăn..." Giọng nữ đầy dụ dỗ, giống như là ám chỉ chỉ cần mang bánh đến, anh sẽ có được một phần thưởng.
Đáng tiếc là sự dụ dỗ này hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với Chu Luật Nhân."Nếu như em muốn ăn như vậy, thì tự mình đi mua đi. Mai anh sẽ đền bù cho em."
"Bây giờ đã trễ như vậy, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm." Giọng nói của cô tràn đầy sự khó tin."Mỗi lần em muốn anh mua cái này hay cái kia, anh không bao giờ chịu. Anh làm bạn trai cũng không thèm quan tâm em."
Không đáp ứng yêu cầu của bạn gái thì chẳng khác nào không quan tâm đến cô ấy. Đã có ba người bạn gái nói với anh như vậy.
"Anh xin lỗi, Nhã Nghi." Anh nhíu mày, thấp giọng gọi tên bạn gái mình.
Rõ ràng là xế chiều hôm nay anh đã tuân theo mệnh lệnh của bạn gái mình đi mua điểm tâm cho cô ấy ăn đỡ thèm. Mỗi lời yêu cầu của bạn gái đều bị anh cự tuyệt, sau đó anh cũng sẽ quên mất đi.
"Anh còn như vậy nữa. Sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay thôi!" Nghe thấy lời giải thích, giọng của cô gái liền lộ ra sự đắc ý, rồi chờ đợi đối phương cầu xin tha thứ.
"Sẽ không có lần sau." Chu Luật Nhân rất nhanh nói tiếp, "Chúng ta lập tức chia tay."
Sau đó, không để ý đối phương vừa đánh vừa xoa, thậm chí là khóc lóc. Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh y như cũ, nhưng thái độ có phần kiên quyết hơn. Cuối cùng cuộc đối thoại kết thúc.
"Không thể giải thích được." Anh vứt điện thoại xuống giường, sau đó lẩm bẩm một câu.
Sau khi về tới nhà anh không hề muốn ra khỏi cửa. Mấy người phụ nữ đó tại sao lại không chịu buông tha cho anh, cho anh có thời gian riêng tư.
"Anh hai, mẹ muốn giặt quần áo." Em trai Luật Anh gõ cửa phòng anh.
"Ừ." Anh đáp lại, nhưng mà vẫn ngồi lỳ trên giường, nhìn chằm chằm TV mà ngẩn người.
"Mẹ nói, muốn giặt quần áo "ngay bây giờ"." Chu Luật Anh mở miệng nhắc nhở lần thứ hai.
Người trên giường miễn cường nhì em trai của mình.
"Không phải hai người chia tay đó chứ." Anh nhún vai, trong mắt anh hai rõ ràng là có lửa.
"Em ầm ĩ quá đi."
Anh sờ sờ mũi mình, nhìn mắt anh hai là biết chuyện rồi. Anh chia tay với bạn gái hoàn toàn không hề đau khổ, chỉ là không muốn bị ai quấy rầy. Nếu lúc này anh không biết sống chết mà nói thêm vài câu, nhất định anh trai của anh sẽ "hầu hạ" anh thật tốt.
"Em gọi mẹ đến dọn." Anh nhún vai, vốn dĩ muốn giúp anh mang quần áo bẩn đưa cho mẹ, nhưng anh lại nhớ đến lần trước giúp anh trai mình, kết quả là nhận được một gương mặt đầy đen thui của anh. Bởi vì anh trai không thích người khác đụng vào đồ của mình, bao gồm cả quần áo bẩn.
Cửa phòng bị đóng lại, Chu Luật Anh nhìn chằm chằm vào đống quần áo bẩn, bản thân mình cũng đang ngồi giữa đống quần áo bẩn này.
Ch. 02 → |