Hủ nữ
← Ch.01 | Ch.03 → |
"Dịch Tiểu Liêu cô chạy cái gì?" Bách Sanh 1 tay nắm lấy đuôi tóc Tiểu Liêu, cả thân thể nó bị lực kéo của hắn nghiên cả về trước, cảm giác da đầu đau buốt.
"Anh buông tay ra." Tiểu Liêu vùng vẫy khỏi tay hắn, giương đôi mắt to tròn liếc hắn 1 cái.
Bách Sanh khẽ cười, nhẹ nhàng giúp nó xoa xoa tóc "Vẫn còn giận sao?"
Tiểu Liêu mặc kệ hắn, đeo túi xách đi trước một mình, Bách Sanh theo phía sau, trên đường không quên nịnh nọt "Động cơ của người kia xem ra không đơn giản, không thấy được anh ta vừa nghe nói cô là... thì vội vàng chạy như có ai đuổi giết sao?" Bách Sanh thu được tín hiệu khinh bỉ từ ánh mắt nó, tự động nín thinh đem mấy từ nhạy cảm nuốt vào hết.
Tiểu Liêu dừng bước, xoay người tức giận nhìn Bách Sanh "Anh rốt cuộc có hiểu tại sao tôi không vui không?"
"Là tại anh ..... là tại lời anh nói tôi .... tôi không vui"
Bách Sanh sửng sốt, tuy lời nói Tiểu Liêu dứt quảng không rõ ràng nhưng 8 năm ở chung, hắn có thể hiểu ngay ra ý của nó. Tiểu Liêu giận vì lời hắn nói nó ngốc nghếch ngây ngô. Người khác nói nó, nó không chấp nhưng sẽ để ý lời hắn nói nó.
"Tôi biết rồi, đừng giận nữa ... nha." Bách Sanh hạ thấp lưng cuối người nói xin lỗi. Nhưng lại đúng ngay lúc Tiểu Liêu ngẩng đầu thế là đầu nó chạm vào cằm hắn.
Tiểu Liêu mắt đỏ lên nhìn hắn "Bách Sanh, tôi ghét anh. Thiên Bắc sẽ không như thế."
Bách Sanh bị va cằm đã khó chịu rồi, nghe thấy những lời này lại thêm chua xót "Thiên Bắc không phải như vậy, cô làm sao biết trong lòng nó không nghĩ như vậy, nó chỉ là không nói ra thôi, thật chất trong lòng cũng nghĩ như vậy."
Sắc mặt Tiểu Liêu trắng bệt, khóe mắt bắt đầu ngấng nước, không chớp lấy 1 cái ngẩng nhìn Bách Sanh.
Bách Sanh dời tầm mắt đi, có chút ão não, bản thân hắn tại sao luôn bị nó khích đến nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo.
"Nói bậy." Tiểu Liêu cắn chặt môi "Thiên Bắc không giống anh, anh là người đáng ghét nhất thế giới."
Bách Sanh túm lấy cổ tay nó. Tuy rằng trên đường luôn tự nhắc nhở mình đừng so đo với nó. Nhưng đã bị nó làm cho nổi giận "Tôi và Thiên Bắc là anh em sinh đôi, tôi biết nó nghĩ gì."
Nước mắt Tiểu Liêu từng giọt từng giọt rơi xuống, Bách Sanh cũng bị nó dọa đến khiếp vía "Nè, tôi xin lỗi rồi ... cô còn muốn gì nữa."
Tiểu Liêu quệt hai hàng nước mắt "Xin lỗi nói "xin lỗi", anh nói rồi sao. Trong lòng anh, tôi là 1 kẻ ngu ngốc. Cho nên đến xin lỗi, anh cũng không biết phải nói thế nào." Nói xong Tiểu Liêu 1 mình đi về trước, bỏ lại Bách Sanh 1 mình đứng đó như tên ngốc.
Bách Sanh cảm thấy buồn bực, bản thân mình sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Đầu óc nó chậm hơn người ta nửa nhịp, hắn đâu phải không biết. Nó thích thế nào thì cứ chiều theo thế đó là được rồi. Ai biết được nha đầu đó lần này lại giận dữ như thế. Đã xuống nước như vậy vẫn không được.
"Con bé sao vậy?" Thiên Bắc ở phía sau xe lặng lẽ hỏi Bách Sanh, hắn làm gì mà bây giờ liên lụy đến cả nhà, đến Thiên Bắc mà Tiểu Liêu cũng không thèm quan tâm.
"Sao tôi biết." Bách Sanh liếc mắt về chỗ ghế cạnh bác tài, không thèm để ý đến Tiểu Liêu nữa. Trong lòng hơi chột dạ liếc mắt nhìn ra phong cảnh phía ngoài cửa.
Thiên Bắc cảm nhận được lần này so với hắn tưởng còn gay go hơn nhiều. Quen biết 15 năm chưa bao giờ thấy Tiểu Liêu giận như lúc này.
"Tiểu Liêu nè, em nói thích quyển truyện tranh mới phát hành, em mua chưa" Thiên Bắc hướng về phía ghế của nó, thăm dò ... nói chuyện cùng nó.
"Phải ôn tập, không rãnh." Tiểu Liêu lơ đãng nhìn ngoài cửa xe, bộ dạng chán nản uể oải.
"Để anh mua cho em nhe." Thiên Bắc cười lấy lòng, ráng dùng nhiệt độ lớn nhất để hâm nóng 2 tảng băng lớn nhưng vẫn không cảm thấy ấm được chút nào.
"Phải thi rồi, xem truyện tranh sẽ mất ngủ."
"Mất ngủ?" Thiên Bắc và Bách Sanh cùng lúc hướng mặt lên. Cái này có phải gọi là ăn khớp không nhỉ? Ai xem truyện tranh đến mất ngủ, nên nói là ngủ không đủ, mất ăn mất ngủ còn có thể hỉu được.
Tiểu Liêu bễu môi "Nam chính chết rồi ... anh ta tốt như vậy ... tác giả quá xấu."
"......" Thiên Bắc và Bách Sanh cùng lúc nuốt ngụm nước bọt, bất lực dựa lưng vào ghế.
"Tìm đề tài khác đi." Bách Sanh khiều khiều cánh tay Thiên Bắc. Thiên Bắc thở dài "Tiểu Liêu còn 2 tháng nữa là thi rồi, chuẩn bị thế nào rồi"
"Những thứ trong sách, em đều hiểu hết"
"Xem ra Tiểu Liêu đã có tiến bộ rất nhiều nha, mọi thứ đều lĩnh hội được." Thiên Bắc vui mừng nghĩ bản thân đã tìm đúng chủ đề.
"1 số thì lão sư dạy hết rồi ... có điều em không biết dùng." Tiểu Liêu uể oải cúi đầu, cảm giác còn cúi thấp hơn lúc nãy nữa.
"......" Thiên Bắc và Bách Sanh lần nữa bất lực dựa mình vào ghế.
"Tiểu Liêu, em chơi dương cầm rất tốt, có thể suy nghĩ chuyển hướng sang nghệ thuật, hứng thú của bản thân rất quan trọng."
"Thiên Bắc" Tiểu Liêu lúng túng nói "Yên lặng, anh nói nhiều rồi, sẽ bị khát."
"....."
*
Màu trắng như sương ngập đầy phòng tắm. Tiểu Liêu ngẩn người nhìn vết sẹo trên tráng mình. Đó chính là "quà gặp mặt" mà Bách Sanh tặng nó.
Bách Sanh đến ở Dịch gia không bao lâu. Một lần Tiểu Liêu lên cầu thang, ngay lúc Bách Sanh đang đi xuống. Theo bản năng nó lách người sát vào tường nhường cho hắn đi trước. Nhưng động tác này hình như đã chọc giận đến hắn. Hắn 1 cái đẩy nó xuống lầu, để lại vết sẹo vĩnh viễn trên trán nó. Tưởng Mạch nói chờ nó lớn thêm 1 chút có thể giải phẩu bỏ sẹo. Tiểu Liêu trái lại nói rằng không sao cả. Để lại 1 cái sẹo, che lại sẽ không ai thấy nhưng bỏ sẹo sẽ rất đau.
Chỉ là đến bây giờ, nó cũng không hiểu vì sao mà Bách Sanh lại ghét nó đến như vậy. Rõ ràng trong Dịch gia mọi người đều thích nó.
Khẽ thở dài, đặt áo ngủ sang 1 bên, bắt đầu mặc vào. Áo ngủ rộng thùng thình đem thân hình vừa mới trổ mã của nó che đi. Bước ra bang công mở cửa ra, gió đêm thổi tấm màn va vào cửa sổ tạo ra những âm thanh nhè nhẹ.
Tiểu Liêu đi qua đóng cửa lại. Xuyên qua kính cửa nó nhìn thấy có bóng người. Sợ đến nỗi, sắp thét lên 1 tiếng chói tai nhưng đã bị bàn tay người phía sau bịt kính miệng. Chóp mũi nghe hồ như quanh quẩn có vị chanh làm cho nó có chút rung sợ.
Bách Sanh nghiêng qua bên tai nó nói "Tôi lại đến mang cô ném xuống lầu."
Hắn buông tay, Tiểu Liêu thở dốc, muốn lùi ra phía sau lại nhớ đến lời giáo huấn lần trước. Nguyên người lại cương cứng tại chỗ không dám nhúc nhít.
Nhìn thấy nó hốt hoảng, bộ dạng như thỏ con. Bách Sanh cảm thấy tâm tình vui vẻ hẳn. Hướng lên giường, ngồi xuống chân duỗi dài ra. Nhìn quanh trang trí của phòng, rồi lại nhìn về phía Tiểu Liêu đang ở cửa sổ. Vỗ vào cạnh giường bảo "Lại đây."
Tiểu Liêu do dự, từ từ đi qua cẩn thận ngồi ở mép giường. Bách Sanh chỉ ngồi đó, 2 tay đặt ra phía sau, cái gì cũng không nói. Tiểu Liêu lặng lẽ nhìn hắn, sợ không biết hắn có đang lén nghĩ cách để đối phó mình hay không? Nhưng ánh mắt hắn vẫn tỉnh bơ... đợi khi hắn muốn ném nó còn kịp mà chạy trốn.
"Cô sợ tôi vậy sao?" Bách Sanh nghiêng mặt nhìn nó.
Tiểu Liêu bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vã quay đầu.
Bách Sanh không biết từ đâu lấy ra cái gì đó ném vào ngực nó "Thứ này xem hay không?"
Tiểu Liêu cuối đầu nhìn, đó là tập mới nhất của bộ truyện tranh mà nó thích, nó vui vẻ khóe môi mở rộng ".... Thì ra nam chính không chết ... tác giả cũng rất thích người đẹp."
"......" Bách Sanh liếc nhìn bìa sách 1 cách chán ghét, khi hắn mua chỉ là đi theo hướng cô bán truyện rồi mua. Ngay cả nội dung là cái gì cũng không hề liếc qua. Lúc này vừa nhìn, xém chút đã hộc máu ra ngoài "Dịch Tiểu Liêu, cô xem cái gì thế này."
"Truyên tranh." Tiểu Liêu trong mắt vui vẻ bắt đầu lật xem
"Tôi đương nhiên biết là truyện tranh, tôi là nói ..." Bách Sanh mặt đỏ bừng "Tại sao lại không có nữ chính."
"?" Tiểu Liêu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Bách Sanh "Bởi vì đây là truyện đam mỹ á."
"Đam mỹ?" Bách Sanh tức giận đến giọng cũng rung lên.
"Anh không biết à, thì ra không phải cái gì anh cũng biết." Tiểu Liêu cảm thấy phát hiện này thật sự thú vị. Nó thật muốn đem cái ngày này ghi lại vào trong cuốn lịch tường, Bách Sanh cũng có 1 ngày ngốc nghếch như thế này."Đam mỹ á, là BL, chính là Boy Love, cho nên làm sao có nữ chính." Tiểu Liêu vui vẻ vểnh cái môi của mình lên nhìn gương mặt Bách Sanh đang từ đỏ biến chuyển thành đen.
Bách Sanh cố gắng bình ổn hô hấp của mình "Dịch Tiểu Liêu, cô thích cái thể loại này hả"
"Ờ, thích" Tiểu Liêu cười híp mắt
Bách Sanh cố ổn định lại hô hấp không bình thường đang bị chọc sắp tức điên của mình, ngồi xuống bên cạnh nó. Trừng mắt nhìn, cái nhìn của hắn như muốn giết người, sau đó đoạt lại tất cả những quyển truyện tranh trên tay nó. Tiểu Liêu ngước mắt nhìn hắn bất mãn.
"Thứ này ... không cho phép cô xem" Bách Sanh tức giận đến lời nói cũng không rõ ràng, ngay cả bản thân nhìn thấy mấy cái thứ này còn bị đỏ mặt. Dịch Tiểu Liêu làm thế nào mà có thể bình thản coi vui vẻ như vậy.
"Sao thế, trả lại cho tôi, không thì tối nay tôi sẽ bị mất ngủ."
"Mất ngủ, cô mất ngủ chính là buổi tối suy nghĩ mấy cái bậy bạ này hả?" Bách Sanh đưa tay lật những cuốn truyện tranh trước mặt Tiểu Liêu, 2 tay rung lẫy bẫy. Chỉ mới nhìn vào thấy thân thể 2 người đàn ông dính lại là thấy não như thiếu khí rồi. Để cho hắn 1 nam nhân bình thường thấy những thứ này thật là ...
Tiểu Liêu nhìn thấy động tác của hắn, nhanh chóng chạy nhanh lại nhìn thử "Aaaaaaaaa ....." Tiểu Liêu che miệng hô to lên 1 tiếng "Sao lại thế này?"
"Cô nói cho tôi biết, họ đang làm gì?" Bách Sanh nghiến răng nghiến lợi hỏi, trên mặt là mây đen đã dày đặc.
"Tôi cũng không hiểu." Tiểu Liêu bộ mặt ngây ngô nói "Bạn học nói họ yêu nhau, tôi cũng thấy họ có yêu nhau."
"......" Bách Sanh cảm thấy như nội tạng của mình sắp không thể yên 1 chỗ nữa "Là ai nói với cô điều đó." Không thể ngờ được bề ngoài ngốc nghếch của Tiểu Liêu, dậy mà trong đầu cái gì cũng hiểu.
Tiểu Liêu nói thầm "Là Giản Tiếu á."
Sắc mặt Bách Sanh xanh méc, nhắm đôi mắt, khóe miệng co lại "Dịch Tiểu Liêu, sau này tránh xa Giản Tiếu ra, mấy cái này coi nhiều tính tình sẽ bị bóp méo mất"
Tiểu Liêu trừng mắt nhìn hắn "Cái gì mà tính tình bị bóp méo."
"Chính là ... cô không biết họ đang làm cái gì, vậy mà cũng đi xem mê mẫn." Bách Sanh thật sự không hiểu.
"Bởi vì 2 người họ đẹp"
"... Trên thế giới này thiếu gì trai đẹp, mà không phải dạng như họ. Cho nên, cô lập tức mang mấy cái này quên sạch hết đi, biết chưa." Bách Sanh gom hết mớ truyện tranh, quăng mạnh xuống nệm.
"Nhưng mà ..." Tiểu Dịch muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Nhưng mà cái gì ..." Bách Sanh xoa lên chỗ huyệt thái dương đang nhảy không ngừng của mình.
"Tôi cảm thấy, rất đẹp mà."
"Đẹp chỗ nào, 2 thằng con trai ... rất biến thái" Bách Sanh hoàn toàn không thể hiểu được thật ra trong đầu con nha đầu này đang nghĩ cái giống gì. Vì cái cớ gì mà lại thích 2 nam nhân OOXX.
"Thì là tại vì đẹp." Tiểu Liêu vẫn như trước kiên trì với suy nghĩ của mình.
Bách Sanh cảm thấy nên ngưng lại, nếu cứ típ tục nói chuyện với nó lục phủ ngủ tạng hắn chắc sẽ bị nó chọc cho banh hết "Dịch Tiểu Liêu cô bây giờ muốn nhìn trai đẹp, có phải não đầy gòi cho nên bây giờ nó loạn hết lên rồi phải không?" Hắn nói nó như vậy chỉ là muốn nó đi đúng hướng, không mắc sai lầm, Bách Sanh thầm nghĩ.
Mặt Tiểu Liêu có chút ửng hồng đáng ngờ "Cái đó ..." Nhìn ngón tay đang chậm chậm đến của nó. Bách Sanh cảm thấy nha đầu kia thật sự tiêu gòi, phải ra sức cứu nó. Nhưng ai ngờ câu nói tiếp theo của Tiểu Liêu càng khiến hắn tức điên lên được.
Tiểu Liêu "Cái đó ..." hồi lâu mới nhẹ giọng nói "Không phải tất cả con trai đều sẽ, nhưng mà tôi muốn ... anh và Thiên Bắc ...."
"AAAAAAAAAA" Bách Sanh phát điên, đấm mạnh vào tường, thở gấp gáp, chịu đựng lại cái xung khí trong lòng muốn đưa tay ra bóp cổ nó.
Tiểu Liêu nhìn thấy Bách Sanh đang nổi cuồng lên. Lần đầu tiên nó thấy Bách Sanh nổi giận như vậy. Nó có chút khiếp sợ, cúi đầu nhìn xuống sàn, là nó sai hay sao?
Bách Sanh đóng mắt "Dịch Tiểu Liêu, những thứ này trong đầu cô, lập tức, lập tức quên sạch hết cho tôi."
"Không được, sao mà nhanh vậy được." Tiểu Liêu cảm thấy oan ức, nó nhớ mấy thứ đó không dễ, bây giờ phải quên, cũng đâu có dễ.
Bách Sanh cười xót xa "Thật không? ... đễ tôi giúp cô." hắn từng bước tiến đến chỗ Tiểu Liêu. Nó bò lên giường, lùi mãi ra sau nhưng cả người dường như đang bị bóng ma của hắn bao trùm lấy "Bách .... Bách Sanh"
Bách Sanh cởi bỏ 3 nút của áo sơ mi, cười 1 cách kinh dị "Tiểu Liêu, cô sợ đau không?"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |