← Ch.03 | Ch.05 → |
Đột nhiên cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình, Bạc Khả Di đang mê đắm trong thế giới của riêng mình đột nhiên khẩn trương hô to, "Ai?" Ném bàn chải trong tay ra, nàng xoay người lại xem -
Dáng Thiệu Chi Ung cao lớn đứng dựa an nhàn vàocửa phòng tắm, muốn cười mà không dám cười biểu tình ngô nghê của nàng."Chồng em."
"Anh, anh về khi nào?!" Nàng mở to đôi mắt đẹp, cố gắng trấn tĩnh khỏi nỗi sợ hãi, hỏi.
"Vừa mới." Hắn chậm rãi đi đến toilet, xoay vòi nước nóng, chậm rãi tẩy bắt tay vào làm phụ nàng.
"Em không có nghe tiếng động gì hết."
Cầm lấy khăn mặt bắt tay lau khô, "Anh biết, bởi vì em ca hát thật sự cao hứng, còn mải mê xoay lưng rồi ngóay mông tùm lum." Hắn nhịn không được nụ cười ở khóe miệng.
Biết hắn đang trêu chọc, Bạc Khả Di khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu thua kém, mặt ửng hồng. Đáng giận, cư nhiên bị hắn thấy được, nàng đúng là đang nhảy nhót um xùm, nhưng dù sao cũng là đang riêng tư, hắn làm sao có thể nhìn lén!
"Em làm sao mà phải cọ bồn tắm lớn?" Thiệu Chi Ung trên cao nhìn xuống xem xét vẻ mặt không được tự nhiên nàng.
"Đương nhiên là vì dơ quá." Bằng không hắn nghĩ đến nàng là ăn ở rất nhàn hạ sao?
Hắn chuyển mắt dừng ở nàng, nàng rốt cuộc chà bồn tắm lớn bị dính nước, trên mặt, quần áo đều dính nước, hắn nhịn không được dùng khăn mặt lau đi trên mặt nàng. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu được mình đang yêu thích lão bà.
"Bà quản gia đâu? Nếu là bà ta không chùi dọn sạch sẽ, liền gọi điện thoại cho quản lý viên, bắt bọn họ kiếm người khác lại đây. Em là vợ anh, không phải nữ giúp việc. Loại chuyện này em không cần chính mình làm."
"A di bị bệnh, không có thoải mái, em cho bà ấy về nhà nghỉ ngơi vài ngày."
"Em có thể gọi cho họ bảo kiếm người khác mà?"
Bạc Khả Di mắt mở to, vội vàng kêu to, " Không được, như vậy làm A Di mất việc! Tuổi của bà đã lớn như vậy, bởi vì sợ hãi không có việc làm, rõ ràng đau lưng còn muốn cứng rắn quét dọn. Em không đành lòng, cho nên bắt bà ấy nghỉ ngơi vài ngày. Bà ngay từ đầu cũng không chịu, là em cam đoan sẽ khôngnói với công ty. Bà ấy mới yên tâm, dù sao chính là một chút việc nhỏ thôi, em chính mình làm tốt được rồi. Anh cũng không nên nhiều chuyện mắng quản lý viên, như vậy sẽ liên lụy A Di." Nàng dặn dò.
Lại còn nói hắn nhiều chuyện ba?! Thật sự là không biết tốt xấu."Tùy em thôi. Nếu như vậy em phải dọn rửa cho thật sạch.."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ, cam đoan không thua cấp chuyên nghiệp quản gia." Nàng cười tủm tỉm vỗ ngực cam đoan, vẻ mặt thật sự tự hào.
Chậc, đầu óc của nàng thật đúng là khác hẳn với thường nhân, ít nhất tính đến trước mắt mới thôi. Hắn còn chưa biết đến thiên kim đại tiểu thư làm nữ giúp việc như vậy vui vẻ, trừ nàng ra.
"Anh hôm nay sao về sớm vậy? Hiện tại mới bảy giờ a!" Ngày hôm qua hắn đều nhanh lắm nửa đêm mới về nhà, hôm nay sao lại sớm như vậy.
"Anh là sợ vạn nhất làm việc lao lực, hại em tuổi còn trẻ liền phải thủ tiết, Anh sẽ không đành lòng." Hắn buông lời trêu chọc.
Bạc Khả Di mặt mày co rúm, người này nói chuyện làm nàng căn bản không có cảm giác ngượng ngùng, bất quá hắn suy nghĩ nhiều quá, hắn làm cho nàng cảm thấy không cần ở trong này giả làm hiền thê.
"Xong chưa? Anh nghĩ anh đi tắm trước."
"Nha." Nàng thuận theo.
"Đi giúp anh lấy quần áo." Hắn cởi xuống caravat, cởi cả dây lưng, toàn bộ trong nháy mắt.
(Á anh ơi anh làm chị Di và tụi em mù mắt hết rùi. Hahah)
Đương nhiên thái độ làm cho Bạc Khả Di nhịn không được, phải liếc nhìn anh chồng đang thật tự nhiên cởi đồ kia.
"Có ý kiến?"
"Không có." Ngữ khí của nàng hèn mọn, chỉ kém không quỳ trên mặt đất lời nói tạ chủ long ân.
Biết nàng vừa mới bước ra phòng tắm, hắn lại lập tức bồi thêm một câu, "Anh còn chưa ăn bữa tối."
"Anh không nói anh về nhà ăn cơm, em không có kịp chuẩn bị bữa tối."
Hắn khi mới sống chung đã rõ ràng nói là về sau không cần giúp hắn chuẩn bị bữa tối, hiện tại lại đột nhiên nói muốn ăn cơm, báo hại bây giờ nàng phải làm sao? Cho dù hiện tại lập tức nấu, chỉ sợ hắn không có kiên nhẫn chờ.
"Hiện tại không phải theo như ý em muốn sao?" Nàng không tiếp điện thoại, hắn muốn cho nàng luống cuống tay chân.
Ngô, đúng là đáng đánh đòn khẩu khí! Bạc Khả Di một phen tức giận xông lên đầu, mâu quang cũng trở nên lợi hại vài phần, nhưng là khi con ngươi đen kia nhìn chăm chú, nàng vẫn nhịn xuống cơn tức. Hắn căn bản muốn làm phiền toái, may mắn tỷ tỷ có mắt, trước khi kết hôn liền chạy trước, bằng không mỗi ngày phải hầu hạ đại thiếu gia kiểu này, không nổi điên mới là lạ!
"Em đi chuẩn bị bữa tối." Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng không biết đã vụng trộm muốn đá hắn vài cái.
Nàng vừa đi, Thiệu Chi Ung đứng trước cửa phòng tắm, không khỏi âm thầm suy tư......
Hắn vẫn nghĩ đến Bạc Khả Vân là cô gái được nuông chiều từ bé. Hắn hẳn là không đến mức nhìn lầm chứ, vừa mới nàng thật sự muốn phát hỏa, chính là không biết nguyên nhân, nàng lại cố nén.
Thực đáng tiếc, hắn kỳ thật có điểm chờ mong nhìn nàng phát hỏa, xem coi nàng có giả bộ đoan trang thục nữ chăng?
Hắn mở vòi hoa sen, dòng nước mát nhanh tẩy đi một thân mỏi mệt, đến khi thần khí sảng khóai đi vào bàn ăn, chỉ thấy trên bàn một dĩa đồ ăn hình thức cũng thực tinh xảo, không khó đoán ra đây là mua ở nhà hàng "cơm chỉ" dưới lầu. (nguyên tác: chỉ thấy trên bàn làm ra vẻ một cái tiện lợi, xanh xao thực phong phú, hình thức cũng thực tinh xảo, không khó đoán ra đây là dưới lầu kia gia nổi danh nhà ăn chiêu bài tiện lợi. Nhưng mà khi A edit thì gọi là "cơm chỉ". Tức là đến cửa hàng cơm, chỉ muốn ăn đã nấu sẵn rồi mua về chỉ việc hâm lên là ăn. Ko biết ở VN gọi là gì, bên này ở nhà A hay gọi là cơm chỉ, cơm chỉ với cơm to-go là 1 nhé).
Về phần nàng......
Trên tay bưng cơm rang vừa được hâm trong lò viba, chậm rãi đi đến bàn ăn ngồi xuống."Không kịp nấu cơm, cho nên em mua dưới lầu nhà hàng cho tiện."
Hắn nhìn chằm chằm cơm rang trong tay nàng, tuy rằng không phải vừa mới nấu, nhưng là hạt cơm no đủ rõ ràng, mỗi một hột đều nhìn hấp dẫn lòng người."Đó là cái gì?"
"Đây là buổi trưa ăn thừa cơm rang trứng."
"Lại là chính mình sao?"
"Đối." Nàng gật gật đầu, không rõ hắn vì sao hỏi thật cẩn thận.
Thiệu Chi Ung không chút nghĩ ngợi, đem cơm chỉ nóng hầm hập trước mặt, đổi lấy của nàng cơm rang, "Em ăn cơm hộp đi." So với đồ cơm chỉ, hắn hứng thú với đồ ăn nàng nấu hơn.
"Nhưng là -" Đó là cơm buổi trưa ăn thừa mà...... Nàng còn không kịp đem nói cho hết lời, chỉ thấy hắn tống mấy muỗng cơm rang nhét vào miệng, sảng khoái ăn.
Thiệu Chi Ung mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, mỗi ngày ở công ty đều ăn cơm hộp, không có lý gì về nhà còn muốn ăn, cho dù phong phú mỹ vị và tiện lợi, hắn chính là chán ghét ăn cơm hộp, như thế này, không được sao?Bạc Khả Di cảm thấy không hiểu nổi, nghĩ ko ra tại sao hắn lại thích ăn cơm rang thừa như vậy, nhưng là nhìn hắn ăn như thế vui vẻ, một nỗi lo lắng nhất thời nảy lên trong lòng.
Thật sự là muốn làm quái dị nam nhân, đồ ăn mới không ăn, cư nhiên cùng nàng hưởng cơm thừa?! Sớm biết rằng hắn như vậy thích ăn...... Hắc hắc, rõ ràng về sau liền làm cho hắn ăn. Quên đi, Bạc Khả Di phúc hắc nghĩ, nhịn không được cười trộm đứng lên.
"Đầu óc cấu tạo có vấn đề sao?" Hắn liếc mắt nhìn nàng đang ngồi ngây ngô cười.
"Ha, anh làm sao mà biết?" Từ nhỏ đến lớn, lão ba lão mẹ đều nói như vậy.
Bị nàng cười, người nào đó thực không không chịu được."Khả Vân, không cần phải cười hoài như vậy.".
Về phần vì sao hắn sẽ có loại cảm giác này, hắn kỳ thật cũng không biết rõ ràng...... Thật sự, lúc ấy hắn thật sự không biết vì sao, về sau mới hiểu được, nguyên lai đó là bởi vì hắn trong tiềm thức muốn dung túng nàng......
Bạc Khả Di le lưỡi, giả bộ nhu thuận yên lặng ăn cơm, lại dấu không được khóe miệng cười trộm....
Nàng đang làm cái gì?
Không biết là lần thứ mấy, Thiệu Chi Ung đang chuyên tâm làm việc, phân thần nhớ Bạc Khả Vân. Hắn thật nhẫn nại, nhưng là đầu óc cũng không tự chủ muốn biết nàng đang làm cái gì, cuối cùng đơn giản buông công việc, đứng dậy rời đi thư phòng. Khi hắn vừa đi ra thư phòng, nhìn thấy 1 cảnh tượng -
Bạc Khả Vân hoàn toàn không có khí chất của 1 tiểu thư con nhà giàu, nằm dài ở trên sô pha, bên chân nàng vừa hoàn thành trên thảm búp bê bằng lông dê, vừa ăn ổi, vừa xem TV vừa che miệng cười.
Có thể là sợ bị hắn nghe thấy, xem nàng phải nhẫn nhịn không dám cười lớn, thật sự là làm khó nàng. Thiệu Chi Ung liếc mắt nhìn tiết mục trên TV, thật sự nghĩ không ra chương trình kia có cái gì mà buồn cười.
"Anh phát hiện sau khi kết hôn, khí chất của em đặc biệt thay đổi."
Tiếng nói lạnh lẽo phía trên hạ xuống, nguyên bản đang vui vẻ Bạc Khả Di biến sắc, ngửa đầu xem, quả nhiên thấy người đang ám nàng.
Ngũ quan run rẩy, nàng chậm rãi kéo chân trên sô pha xuống, đem thân hình đang nằm dài ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, bộ dáng nghiêm chỉnh, giống như dáng vẻ mới vừa nãy mất hết do người khác có ảo giác.
Hắn tiện tay cầm lên một búp bê bằng lông dê hỏi:" Vì sao phải làm nhiều như vậy?"
Thiệu Chi Ung mới đầu nghĩ đến nàng chính là nhàm chán, làm một hai cái chơi đùa, không nghĩ tới liên tục mấy ngày, hắn đều thấy nàng đều làm nhiều búp bê như vậy, phi thường ra sức.
"Đây là trung tâm bảo trợ muốn mở hội chợ để bán hàng từ thiện gì đó." Bạc Khả Di cầm tờ quảng cáo, tiến đến trước mặt hắn, "Hoan nghênh anh có rảnh tới tham gia, phụ quyên tiền."
Nàng biết Thiệu Chi Ung rất hào phóng tiền, quyên góp tiền đối với hắn mà nói hẳn là giống như hô hấp không khí, nàng đương nhiên sẽ không khách khí mà hỏi.
"Em gia nhập hội bảo trợ khi nào?"
"Vừa gia nhập không lâu, bởi vì em thật sự có hứng thú muốn được giúp đỡ người khác. Mộng ước của em là được đi khắp nơi làm công việc từ thiện."
Hứng thú? Giấc mộng? Hắn nghĩ đến những tiểu thư khác hứng thú là mua sắm, trang điểm, uống trà, nàng làm sao có thể muốn đi làm việc từ thiện?
"Em thật có cái hứng thú thật đặc biệt, cũng như có giấc mộng không giống người khác."
Nói chuyện đến hứng thú cùng giấc mộng, nàng tự nhiên mà vậy toát ra một chút nhợt nhạt mỉm cười.
"Anh biết không, kỳ thật em vẫn là không phải là người có chí lớn gì lắm đâu. Lúc kia ngẫu nhiên thấy có chỗ chiêu mộ người làm công tác công ích, vừa vặn khi đó nghỉ cũng đang nhàm chán, liền đi theo những người khác đến thị xã xa xôi trường học vùng núi làm từ thiện. Dạy mấy đứa bé biết tiếng Trung."
Ánh mắt của nàng có chút nồng đậm hoài niệm......
"Không đi qua không hiểu, căn bản rất khó tưởng tượng điều kiện cuộc sống ở địa phương đó quá ác liệt. Vừa đi đến nơi, em thật sự khổ nãi, mỗi ngày đều ở trong lòng mắng chính mình ăn thứ gì mà chạy đến địa phương như vầy. Nhưng là hai tháng vừa đến, em lại luyến tiếc không muốn tách rời......"
"Vì sao?"
Nàng mím môi cười, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chắc chắc nói:" Bởi vì tâm linh và tình cảm thật sự giàu có." Ánh mắt sáng rọi, nhìn phía Thiệu Chi Ung, "Đúng quả thật là những ngày khổ cực nhất trong đời em, nhưng cũng là lần làm lòng em vui sướng nhất! Nhìn bọn nhỏ xinh xắn, ý muốn trở về cũng bị tiêu tan mất."
Sau đó, nàng liền lập kế họach tương lai muốn làm từ thiện ở các nước khác. Đến các nơi trên thế giới giúp giúp các em bé bị suy dinh dưỡng, cũng bởi vì làm từ thiện mà nàng phát tâm, nàng mới chịu đáp ứng ba ba điều kiện, giả trang làm chị trong 2 tháng.
"Mấy đứa bé suy dinh dưỡng đó cũng có năng lực và ước mơ như anh và em vậy thôi. Em muốn giúp chúng để chúng có thể hòan thành giấc mộng của nó thôi."
Thiệu Chi Ung không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn trước mắt người phụ nữ quả thật quá tốt và vị tha.
Không phải vì nàng có nét đẹp khuynh nước khuynh thành, mà chính là tấm lòng nàng thật tốt, càng thêm lắng động lòng người.
"Đúng rồi, anh đi ra có chuyện muốn nói?" Bình thường hắn đều ở trong thư phòng trọn một buổi tối, mà hôm nay lại ra đây nói chuyện với nàng, thật sự là chuyện lạ.
"Ngày mai buổi sáng anh có việc phải đi với Chu Đổng, giúp anh chuẩn bị quần áo thật tốt vì đến tối còn phải đi đãi cơm khách."
"Cho nên ngày mai cả một ngày anh đều có việc?" Nàng thực bình tĩnh hỏi.
Thiệu Chi Ung không quá vừa lòng nheo lại mắt, nhìn nàng, " Bình thường lão bà nghe được lão công ngày nghỉ không ở nhà, đều đã kéo mặt dài, như thế nào em có vẻ đều không sao cả, có phải trong lòng đã sớm ước gì anh mỗi ngày cũng đều không ở nhà?" Hắn hung hăng trêu chọc nàng.
"Vận động là chuyện tốt, mỗi ngày ở trong văn phòng công tác mới không bình thường, anh phải đi ra ngoài đánh chơi bóng, thả lỏng một chút." Nàng mới không hy vọng hắn vì kiếm tiền để làm suy sụp thân xác.
"A, thực làm cho anh hạnh phúc, nguyên lai em lại là một người vợ ngoan hiền."
"Đương nhiên, khi kết hôn bị mẹ dặn cả vạn lần, muốn em phải làm vợ ngoan hiền." Thực tâm mà diễn.
Thiệu Chi Ung thủng thẳng ngồi xuống kế bên nàng, nhìn từ bàn để ổi liếc mắt một cái, " Như vậy, xin hỏi vợ ngoan hiền, vì sao không ăn bằng đĩa?"
"Làm chi như vậy phiền toái, tay cầm lên trực tiếp ăn liền......"
Nàng nói đều còn chưa nói hoàn, chợt nghe đến hắn hừ lạnh, "Thật sao? Vợ hiền?"
Này hai chữ quả thực tựa như lời chú, làm cho nàng phải đầu hàng, " Hảo, em lập tức đi lấy."
Thái độ chuyển biến to lớn, còn không phải bởi vì người nào đó dùng ánh mắt lạnh lùng đã muốn đảo đến, nàng muốn sống liền ngoan ngoãn tuân lệnh đi lấy, ai bảo nàng hiện tại là vợ ngoan hiền của hắn cộng thêm chức nữ giúp việc.
Thiệu Chi Ung nhìn nàng đi lấy cái đĩa, nhịn lắm, mới có thể miễn cưỡng trấn áp cơn mắc cười.
"Nhạ, đĩa ăn." Không bao lâu nàng an vị ngồi kế bên hắn, tức giận đem đĩa ăn đến trước mặt hắn.
Hắn nhịn cười, tiếp nhận dĩa ăn, chậm rãi ăn ổi.
"Ngươi làm sao có thể đột nhiên mua nhiều ổi như vậy?" Nói đến thực khéo, nàng thích nhất ổi, trái ổi cứng cứng giòn giòn vị tựa như ma túy. Ăn một lần liền nghiện, nhưng là chỉ cần là ổi mềm mại, nàng liền một ngụm cũng không dám chạm vào, miệng cũng rất kén ăn.
(Chưa thấy ai như chị này, ổi mà đem so sánh với ma túy. Hahah)
"Không phải anh mua."
"Di? Không phải anh mua, cũng không phải em mua, làm sao có thể xuất hiện ở nhà bếp?" Bạc Khả Di thở dốc vì kinh ngạc, biểu tình hoảng sợ.
Không biết vì sao, Thiệu Chi Ung hiện tại chỉ cần nhìn biểu tình của nàng, cơ hồ đều có thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì, nhịn không được ở trong lòng vụng trộm cười nhạo. Hắn tức giận tà liếc nàng một cái, " Là ở dưới lầu bảo vệ tặng cho em."
"Em?" Nàng nghĩ mãi không thông.
"Chính là em, Thiệu phu nhân. Anh không biết em nói chuyện như thế nào, mà ngay cả bảo vệ cũng nhận ra em."
Bị như vậy nhắc tới tỉnh, nàng đột nhiên nhớ ra, "Em nhớ ra rồi. Hôm bữa anh đi công tác không ở nhà, em chưa có quen đường nơi này, đi hỏi qua hắn gần đây có chợ hay siêu thị. Sau lại một vài lần tán gẫu, hắn nói là phu nhân của hắn có làn da mẫn cảm phức tạp, em đề nghị hắn có thể thử xà bông ở nhà tự làm. Vừa vặn em làm lúc trước còn thừa, đem cho hắn mang về cho phu nhân dùng thử xem. Vợ chồng bọn họ cũng thực khách khí. Chỉ là vật nhỏ, không nghĩ tới người ta lại cho nhiều như vậy ổi, thực ngượng ngùng." Nàng le lưỡi, bướng bỉnh ngây ngô cười.
"Cái gì mà phải tự làm xà bông?" Đầu năm nay vì sao lại có phong trào tự mình làm mọi thứ, mua sẵn không phải tiện sao?
"Em tự mình làm xà bông. Xà phông trên bồn rửa tay mà mình đang xài là do em làm đó."
Chính nàng làm xà bông? Hắn còn tưởng rằng đó là nàng đi mua ở cửa hàng chuyên doanh, không nghĩ tới cư nhiên là chính nàng tự làm.
Chậc chậc chậc, tự tay làm búp bê lông dê, làm xà bông, còn nấu đồ ăn thật ngon, nàng thật là Bạc tiểu thư không biết động tay vào bất cứ cái gì sao? Đồn đãi quả nhiên không thể dễ dàng tin tưởng a.
"Còn bà lão ở lầu 8 thì sao? Bà cũng biết em nữa." Thật sự là giao hữu rộng lớn.
"Ngươi nói hẳn là ba Lí hả? Trong nhà có nuôi một con mèo cái Ba Tư?"
"Không rõ ràng lắm, anh không biết." Trên thực tế đông hàng xóm trong tòa nhà này, gặp mặt nhiều lắm chính là lễ phép gật gật đầu, về phần ở được bao lâu, tên gọi là gì, hắn một mực không biết.
"Cái con mèo Xảo Xảo thực đáng yêu, chiều nào bà cũng mang Xảo Xảo xuống dưới lầu tản bộ, Xảo Xảo khá bướng bỉnh, thường thường chạy không thấy, còn phải nhờ bảo vệ hỗ trợ tìm, đúng rồi, bà Lí thực sự rất giỏi nấu ăn, bà có cho ta một sách dạy nấu caramen, ngày mai em làm cho anh ăn có được hay không?"
Bạc Khả Di nói huyên thuyên, cả buổi không đợi đến Thiệu Chi Ung trả lời, nàng quay đầu vừa thấy, mới phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, nàng thế này mới ý thức được chính mình lại rất đắc ý vênh váo, chạy nhanh nhắm lại miệng, ngại ngùng hỏi: "Ách......Anh thích ăn caramen sao?"
Hắn vẫn như cũ không có trả lời, thâm thúy ánh mắt lẳng lặng dừng ở nàng......
Nét đẹp của nàng không thể nghi ngờ, nhưng chính là bởi vì quá mức hoàn mỹ, cho tới nay làm cho hắn cảm thấy rất không thật, thực đến bây giờ nghe nàng thao thao bất tuyệt nói chuyện, nhìn bộ dáng của nàng hờn dỗi rồi ngại ngùng, hắn mới nhận ra rằng nguyên do hắn lý tưởng một người xinh đẹp, hẳn là giống nàng hiện tại trong bộ dạng này — là thật tự nhiên, là tràn ngập sức sống, là thoải mái mà không không cần phải câu nệ...
Nàng thay đổi, trở nên cùng trước kia không giống nhau, về phần là cái gì nguyên nhân làm cho nàng thay đổi. Thiệu Chi Ung cũng không biết, nhưng hắn lại càng ngày càng thích sự thay đổi này.
Không biết hình dung như thế nào, giờ phút này tâm tình, cái loại cảm giác này ngay cả chính hắn đều cảm thấy xa lạ, mơ hồ, giống như có cái gì chuyển biến trong lòng hắn, làm cho lòng hắn rục rịch. Hắn trầm mặc nhìn môi đỏ mọng, trong đầu thoáng chốc quật khởi một cái ý niệm trong đầu -
Hắn muốn hôn nàng, không biết lúc đang thao thao bất tuyệt, cái miệng nhỏ nhắn, hôn sẽ có vị gì?
Hắn chậm rãi tiến lên, một tấc một tấc tới gần nàng, khoảng cách càng ngày càng gần, hắn cảm thấy như đang đắm chìm trong hương vị của nàng, không phải mùi nước hoa, mà là trên người nàng phát ra, thản nhiên, ngọt ngào, không chớp mắt cũng rất mê người, thoải mái hương thơm.
Ngay tại đôi môi sắp đụng chạm một giây, Bạc Khả Di tức thời phục hồi tinh thần lại, mạnh đứng lên, "Em, em đi lấy thêm một ít ổi!"
Nói xong, một cái dũng khí nhìn hắn đều không có, bước nhanh thoát khỏi hơi thở ái muội trong phòng khách.
Thiệu Chi Ung không có đứng dậy đuổi theo đi, mà là ngồi ở trên sô pha, cố gắng bình phục chính mình tâm tình kích động, dùng lý trí kiềm hãm ngăn chặn khát vọng.
Hắn có dự cảm, những ngày kế tiếp thật sự là những nỗi thống khổ dày vò, ai bảo hắn lúc trước như vậy đồng ý đáp ứng cấp cho nàng hai tháng, hiện tại hắn bắt đầu hối hận.
Mà Bạc Khả Di, đứng một mình trong nhà bếp, vội ôm lấy ngực....
Vừa mới, chẳng phải hắn vừa muốn hôn nàng a? Điều này sao có thể, nàng cũng không phải vợ thật sự, nàng chính là vợ giả a!
Thiệu Chi Ung không có sai, bởi vì ở trong mắt hắn, nàng là vợ, hôn môi không là chuyện gì to tát. Cho dù hắn muốn quan hệ thân thiết hơn, đương nhiên là cũng phải được. Làm cho nàng ảo não không phải hắn thình lình tới gần, mà là nàng vừa mới bị ánh mắt hắn mê hoặc, mất đi lý trí, đã quên chính mình cũng không phải Bạc Khả Vân.
Bạc Khả Di, ngươi tỉnh thức một chút! Nàng ở trong lòng lớn tiếng nhắc nhở chính mình.
Chính là nàng thật sự không biết, nàng còn có thể cầm giữ được bao lâu, trong lòng nàng thực hiểu được, chỉ cần càng cùng Thiệu Chi Ung ở chung một giây, nàng lại càng hướng phía nguy hiểm mà rảo bước tiến lên. Hắn là người làm cho người ta rất khó kháng cự, không cần ăn nói lưu lóat, chỉ cần hai mắt nàng chăm chú nhìn vào, liền thường cảm thấy cầm lòng không nổi. Nàng có thể cảm giác như mình có cảm tình với anh rể.
Trời ạ! Đến lúc đó nàng như thế nào đối mặt với tỷ tỷ, như thế nào đối mặt chính mình, lại nên như thế nào đối mặt Thiệu Chi Ung?
Buổi tiệc đêm nay là lấy danh nghĩa của phụ thân mà mời, địa điểm ngay tại nhà khách của Thiệu Dương tập đoàn, mở tiệc chiêu đãi đều để ảnh hưởng đến xin cấp quỹ của một nhân vật quan trọng.
Nguyên lai Thiệu Chi Ung tính mang vợ tham dự tiệc chiêu đãi, nhưng là biết nàng muốn tham gia hội chợ bán hàng từ thiện, hắn cũng không có nhắc tới với nàng, dù sao tiệc này cũng chỉ là tiệc xã giao, nhìn đồ ăn như vậy chứ đều không hợp khẩu vị, nàng về đến nhà phải xuống nước để nàng nấu đồ ăn mới được!
Sau khi bàn bạc với Chu Đổng, Thiệu Chi Ung về nhà tắm rửa, thay đổi quần áo, liền một mình lái xe đi tiệc chiêu đãi.
Trợ lý nói đúng, chỉ cần chờ những người này uống lên chút rượu, nói vài câu xã giao, hắn là có thể trực tiếp vào chủ đề chính.
"Trấn Đông, nói đến cũng là anh thật sự có phước, có con xuất sắc giúp anh gánh vác công ty, có người nối nghiệp, trong lòng có phiền muộn gì cũng phải buông một nửa, hiện tại lại có con dâu xinh đẹp, giúp anh sớm thêm cháu nội, anh a, cái gì cũng đều có."
"Ha ha, thằng con tôi còn không bằng anh a, phải có trưởng bối hỗ trợ, nó căn bản còn không ra hồn." Thiệu Trấn Đông ngoài miệng nói khiêm tốn, trong lòng lại vạn phần đắc ý.
"Như vậy còn không ra hồn, là anh yêu cầu rất cao!"
"Chú Đặng, cháu quả thật còn cần phải rèn luyện nhiều, sau này còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo cùng chú." Thiệu Chi Ung khen tặng.
"Có vấn đề gì, chỉ cần chú giúp được, chú Đặng nhất định giúp." Quả là một người thích nịnh hót...
"Đúng rồi, vợ của con đâu? Như thế nào không cùng với con đến? Các con kết hôn ngày đó, ta với Đỗ bá bá còn ở Thượng Hải về không kịp lại, đến bây giờ còn chưa có gặp qua." Mẫu thân tỷ muội hỏi.
"A di, thật ngại quá, Khả Vân hôm nay có chuyện cho nên không có tới, lần khác con mang Khả Vân cùng đi thăm người cùng Đỗ Bá Bá."
"Không thể lừa A di nha, ta sẽ chờ."
"Cô dâu mới có hay không kế hoạch khi nào thì sinh tiểu hài tử?" Chu gia bá mẫu hỏi.
Ai da, mấy mụ này thật là nhiều chuyện. Nếu không cần này đó các phu nhân đến hỗ trợ lão công, hắn thật đúng là không nghĩ cùng những người này lãng phí thời gian.
"Không vội, thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
"Làm sao không vội! Chi Ung a, không phải Lí bá bá muốn nhiều chuyện, ngươi hỏi ba mẹ, xem bọn họ có phải hay không mong chờ muốn ôm cháu đích tôn?"
Hắn đột nhiên cảm thấy Khả Vân không có tham dự là đúng, bằng không là không hù chết nàng mới là lạ."Vâng, chúng cháu sẽ cố gắng."
"Chi Ung, ngươi vừa mới nói Khả Vân có việc, nên không đi? Có phải hay không đã mang thai, cho nên mới ở nhà nghỉ ngơi?" Lí phu nhân đem giả thiết ra nghi ngờ nói.
Trời ạ, hắn thầm nghĩ cho tới hôm nay, bọn họ đều không có phát sinh quá mức thân mật quan hệ, mấy mụ này liên tưởng cũng không thể không cần tốt như vậy.
Trò chuyện, tọc mạch, lề mề một hồi, các nam nhân cuối cùng có thể bắt đầu tán gẫu công việc.
Rốt cục tiệc chiêu đãi cũng đã chấm dứt, Thiệu Chi Ung thật vất vả tiễn bước những người này, thật sâu cảm thấy cùng những người này xã giao, so với đi làm còn mệt hơn, sao biết --
Vừa mới một câu vô tâm phỏng đoán, chờ khách vừa đi xong, mẫu thân lập tức hỏi:" Chi Ung, ngươi thành thật nói cho mẹ, Khả Vân có phải hay không thật sự mang thai?" Ánh mắt tràn ngập chờ mong.
"Mẹ, Khả Vân không có mang thai, nàng là thật có việc." Thiệu Chi Ung nhịn không được trong lòng thở dài một hơi, lão nhân gia thật sự thực yêu thích có cháu.
Nghe vậy, Thiệu mẫu mâu quang lập tức trở nên ảm đạm, " Nếu không có mang thai, nàng hôm nay vì sao không cùng ngươi đến? Có chuyện gì quan trọng hơn so với tiệc chiêu đãi cùng lão công? Huống chi lần này tiệc chiêu đãi đối với tập đoàn mà nói còn quan trọng biết bao nhiêu."
Ích lợi trước mặt, ý nguyện cá nhân là nhất định bị hy sinh, Thiệu Chi Ung biết rất rõ, cũng sớm đã thành thói quen, nhưng mà giờ khắc này, hắn lại hy vọng có thể đem sở thích cá nhân nho nhỏ của nàng ý nguyện bao trùm cả lợi ích tập đoàn phía trên, bởi vì hắn rất rõ ràng nàng sẽ thích làm việc tình nguyện, hơn là phải đi dự tiệc chiêu đãi như thế này. Xem ra, phải kiếm lý do đường hoàng mới được --
"Mẹ, đó là bởi vì trung tâm bảo trợ hôm nay có hội chợ bán hàng từ thiện, con cho rằng tham dự hoạt động công ích, có thể giúp ích cho hình tượng của tập đòan. Vừa lúc Khả Vân cũng có hứng thú, cho nên con liền bảo Khả Vân đi theo hỗ trợ, tiện thể tham dự làm cho hình tượng của tập đoàn hình tượng thêm hiệu quả, cái này cũng không phải là quyên tiền là có thể mua được."
"Con nói đúng, quyên tiền mọi người đều có thể quyên, có thể thực tế đi ra hỗ trợ mới là khó nhất, có thể đáng quý, phán đoán tốt lắm, xí nghiệp hình tượng không thể chỉ dựa vào quyên tiền làm như vậy là tất yếu." Thiệu Trấn Đông đồng ý gật gật đầu, tiếp theo đề tài vừa chuyển, " Chi Ung, "nội dung vừa mới nói chuyện, con nắm giữ tin tức gì chưa?"
"Đại khái con nghe nói cơ hội thành công rất lớn, duy nhất có vấn đề là đỗ bá bá cùng trần thúc, con cho rằng bọn họ là nhân vật mấu chốt, cho nên, chỉ cần có thể bài trừ chuyện xấu của hai người bọn họ, con nghĩ, trăm phần trăm dự án có thể thông suốt qua."
"Ân, ta cũng nghĩ như vậy, con trở về ngẫm lại biện pháp ổn định hai người kia đi, dự án nhất định phải thông qua." Nói xong, Thiệu Trấn Đông liền nắm Thiệu mẫu chuẩn bị về nhà.
"Con biết." Thiệu Chi Ung cùng cha mẹ đi ra nhà khách, " Ba, con lái xe đưa ba mẹ trở về."
Thiệu Trấn Đông dương tay, "Không cần, lái xe đưa là tốt rồi, con còn có việc hãy đi về trước đi, còn có, nhớ mang Khả Vân trở về ăn cơm, mẹ con mỗi ngày nhớ thương con dâu hiền, nhắc hòai làm lỗ tai ta muốn thủng rồi đây."
"Nói nói gì vậy, tôi làm thủng lỗ tai ông hồi nào? Hảo, về sau có cháu, tôi liền cướp ôm." Thiệu mẫu không cam lòng yếu thế.
"Hảo hảo hảo, tôi nhận thua bà rồi."
Tiễn bước song thân, Thiệu Chi Ung một mình lái xe rời đi nhà khách, điều đầu tiên nghĩ đến chính là -- không biết Bạc Khả Vân bán hàng từ thiện thành quả như thế nào?
Hiện tại thời gian còn sớm, cho dù về nhà cũng chỉ có thể ở lì trong thư phòng công tác, không bằng đi hội chợ cho biết, thuận tiện dọa nàng.
Ý niệm trong đầu vừa mới hình thành, hai tay đã muốn trước một bước hành động, xe chợt hướng khu hội chợ tiến đến, khuôn mặt anh tuấn cũng chậm rãi mỉm cười.... .
← Ch. 03 | Ch. 05 → |