Chơi với lửa có ngày chết cháy
← Ch.057 | Ch.059 → |
Sở Thiên Lỗi nhìn thấy bộ dáng của cô, có chút không biết phải làm sao, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cô thật sự uống say nên không biết bản thân đang làm cái gì? Vội vàng ngoắc Uông Hạo Thiên, ý bảo anh đến đây, dù sao bây giờ cô ấy cũng là người phụ nữ của anh. Thật ra lúc cô vừa bước vào cửa một phút, Uông Hạo Thiên liền nhìn chằm chằm vào cô, không nghĩ tới những chuyện đã qua, anh muốn xem thử rốt cuộc cô còn muốn giở thủ đoạn bịp bợm gì nữa? Vẫy tay ra hiệu với Thiên Lỗi rằng mình phải bàn chuyện với người khác, bảo Thiên Lỗi hãy chăm sóc cho cô.
Sở Thiên Lỗi có chút khó xử, cậu ấy làm vậy không phải cố ý khiến mình khó xử sao? Tục ngữ đã từng nói, vợ của bạn thì không thể đụng vào, cô ở trước mặt mọi người, lại ôm ôm ấp ấp mình, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nhẫn tâm muốn đẩy cô ra, cô lại nũng nịu lay động cánh tay anh...........
"Anh chàng đẹp trai, nói đi, có muốn làm bạn trai của em không? Em rất xinh đẹp nha."
"Cô buông ra, để tôi đi." Sở Thiên Lỗi đẩy cô ra, không biết là cô say thật hay giả vờ say đây? Chẳng lẽ người phụ nữ nào khi say cũng phóng đãng như vậy sao?
Nhìn thấy anh thờ ơ, Thích Vi Vi biết cứ tiếp tục như vậy là không ổn, cô phải làm ra chuyện gì kinh thiên động địa để lôi kéo sự chú ý của mọi người, buộc anh ta phải phát hỏa, có điều, bản thân nên làm như thế nào đây? Mặc kệ, cứ đến đâu hay đến đó đi.
"Không được, em không cần buông anh ra, nếu em buông anh ra thì anh sẽ đi, em muốn anh khiêu vũ với em, em thích nhất là khiêu vũ." Nói xong, cô thật sự nắm lấy tay anh, kéo anh chạy đến trung tâm của buổi tiệc, bắt đầu vặn vẹo thân thể........
Âm nhạc mãnh liệt và ánh sáng lờ mờ tản ra từ ngọn đèn thật sự kích thích giác quan và cảm xúc của con người, cô đong đưa mái tóc của mình, vòng eo quyến rũ liên tục uốn éo, tay không ngừng giả bộ vuốt ve trên người anh............
Sở Thiên Lỗi không nghĩ tới cô có thể nhảy điên cuồng như vậy, nhiệt huyết trong thân thể bị cô lôi kéo, dâng lên từng chút từng chút............
"Oh, nhảy đi, mọi người cùng nhau nhảy đi." Không biết ai hô lên một tiếng, trong trung tâm buổi tiệc, đầu của mọi người đều di động, thân thể tiếp xúc va chạm qua lại, làm cho điệu nhảy càng ngày càng trở nên mờ ám.
Sở Thiên Lỗi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, anh vặn vẹo phối hợp cùng với mọi người..............
Uông Hạo Thiên nhìn thấy cô giống như một con rắn kề sát vào thân thể Thiên Lỗi, trong ánh mắt thâm thúy mang theo lửa giận, siết chặt ly rượu trong tay, cô muốn khiêu khích sự giận dữ của mình sao? Đã sớm nhìn ra được, là cô cố ý dàn dựng lên màn trình diễn này, mặc dù ẩn chứa đầy phóng đãng, nhưng mỗi động tác của cô đều rất cẩn thận để không thật sự đụng chạm đến Thiên Lỗi, cư nhiên dám ở trước mặt anh mà múa rìu qua mắt thợ, cũng không xem thử anh là ai? Thứ mà anh quen thuộc nhất chính là phụ nữ.............
"Uông tổng, tôi cảm thấy rất tò mò, người phụ nữ của anh thật ra là dạng người gì?" Một người đàn ông đi tới, mở miệng hỏi khi nhìn thấy cô trong sàn nhảy.
"Dạng người gì ư? Đương nhiên là phụ nữ, phụ nữ không phải ai nấy đều giống nhau sao?" Đôi mắt Uông Hạo Thiên híp lại, nói với vẻ thờ ơ, anh muốn xem thử cô dự định giả bộ đến khi nào?
Người đàn ông nghe ra giọng điệu của anh không được dễ chịu, tâm tình cũng không được tốt lắm, không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng đứng qua một bên.
Nóng quá, cũng rất mệt, Thích Vi Vi cảm giác có chút say, trong lòng bắt đầu lo lắng, tại sao anh ta vẫn chưa phát hỏa vậy? Cô sắp chống đỡ không được nữa.......
Âm nhạc đột nhiên kết thúc, ngọn đèn cũng đã được bật sáng lên, mọi người dừng lại bước nhảy, với cảm giác xúc động nhất thời, và trong lúc nóng vội cô đã hôn lên má Thiên Lỗi một cái, sau đó lớn tiếng hô: "Anh chàng đẹp trai, em yêu anh."
Hành động điên cuồng của cô làm cho Sở Thiên Lỗi ngây ngẩn cả người, trái tim suýt chút nữa bị cô dọa cho nhảy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn cô một cách khó hiểu, cô ấy có phải bị bệnh hay không? Nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì Uông tổng cũng đẹp trai hơn anh ta một trăm lần, một ngàn lần, mà lại còn có tiền như vậy...........
Sắc mặt Uông Hạo Thiên trở nên tối đen, cô dám đùa quá đáng như vậy, dường như cô đã quên thân phận của mình, dùng sức ném ly rượu xuống mặt đất, trong nháy mắt ly rượu thủy tinh đã bị vỡ tan tành...........
← Ch. 057 | Ch. 059 → |