Truyện:Lấy Em Làm Điểm Tâm - Chương 08

Lấy Em Làm Điểm Tâm
Trọn bộ 54 chương
Chương 08
Ông xã
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Nghe tiếng đập cửa lẫn giọng nói quen thuộc đã lâu đến mức khiến cô tưởng nhưquên kia làm Lô Vỹ Tinh giật mình lấy tay bịt lấy miệng chính mình.

"Tiểu yêu tinh, em sợ bị người khác nhìn thấy? THật đáng yêu a. Nhưng thật không may, tôi chính là muốn người khác thấy em mê người như thế nào>"

nói rồi Ninh Kiến Thần động tác càng nhanh, liên tục đ*â*𝐦 ν*à*ⓞ hoa huy*t ư*ớ*𝐭 á*𝐭 thật mạnh.

thẳng đến nơi sâu nhất trong cô mà đâ.m tới, Lô Vỹ Tinh hoảng hốt lại bị chính cái thứ cảm giác mãnh liệt kia đem lại mà không thể không 𝖗ê*ⓝ 𝓇*ỉ.

"á... umm.... ưn..."

Lô Vỹ Tinh bịt càng chặt miệng mình, lắc đầu quầy quậy.

Không được, không được. Quá lớn, quá mạnh, cô không thể chịu nổi nữa.

"Aaa... Thầnnn.... 𝐒ướп.𝖌 quá.... ưmmm...."

cạch. Cánh cửa mở ra.

Lô Vỹ Tinh giật mình quay đầu nhìn.

Người đó. Trịnh Liệt đang đứng đó nhìn cô.

Lô Vỹ Tinh liền không nghĩ ngợi mà đẩy Ninh Kiến Thần ra, lại bị hắn cho là sức lực của con mỗi mà xem thường, tiếp tục luật động hung hãn.

Căn phòng tràn đầy tiếng 𝖙h·ở 🅓·ố·🌜 mà tiếng hạ bộ va đập.

"AAAaa..."

Ninh Kiến Thần gầm một tiếng, ɱô_n_🌀 rắn chắc hẩy mạnh vào hoa huy*t cô, nơi sâu nhất bị va chạm mà nhận lấy thứ ấm nóng của hắn.

Lô Vỹ Tinh cũng gian nan ưỡn hông nghênh đón.

***__________________

Lần này 𝖈_♓_ế_𝐭 chắc.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lô Vỹ Tinh lúc này.

nhìn vào con người luôn đọc nhất áo sơ mi trắng vơi khí lạnh bức người kia. Lô Vỹ Tinh có chút giật mình rụt cổ lại, đứng cúi đầu như đứa trẻ có lỗi.

"Anh."

Trịnh Liệt ngồi trên sofa không nói gì, chỉ nhìn vào đứa em gái mà hăn tìm kiếm mấy năm nay đến muốn phát điên lại là ở đây, ngay trong nhà bạn thân của hắn mà hưởng 𝖍.⭕🅰️.ⓝ lạ.𝖈.

Thật hảo a.

"Ninh Kiến Thần, đành nhờ cậu chăm sóc nó giúp tôi vậy."

Ninh Kiến Thần cũng đã quần áo chỉnh tề, ngồi trên sofa, chân này gác lên chân kia, ung dung xoay xoa chiếc bút trong tay.

"Hảo. tôi sẽ không phụ kỳ vọng của cậu."

Trịnh Liệt đứng đậy đi qua cửa thì đưng lại, không quay đầu mà nói vọng vào cho cô biết.

"Thỉnh thoảng về thăm nhà đi. Bà nội rất nhớ em."

nói xong liền đi ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lô Vỹ Tinh ngơ ngác đứng đó mở lớn mắt.

Không phải chứ??

Anh trai dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao?

Dù chỉ là anh em cùng cha khác mẹ nhưng anh cô luôn quản mọi việc của cô. Từ bạn bè đến ăn mặc, thậm chí là tương lai của cô.

Chỉ vì anh cô bắt phải qua Mỹ du học, lại học ngành cô không thích nên mới trốn đi biệt tích. Vậy mà bỏ qua dễ dàng thế sao?

Đang suy nghĩ ɱô𝖓.g lung thì Lô Vỹ Tinh nhanh chóng phát hiện bên eo có thủ lực. Liền cảnh giác mà tránh đi.

Ninh Kiến Thần cười tà.

"Em nghe rồi đấy, anh trai em bảo tôi chăm sóc em."

Nói xong liền bế cô 𝖑●ê●n g●ℹ️●ư●ờռ●🌀.

AAAAAAA.... . không cần. Cô vừa mới trải qua hai lần. Thực sự là không cần.

***____________________

Hai tháng sau.

Lô Vỹ Tinh lụi cụi mặc bộ đồ hầu gái, vào phòng Ninh Kiến Thần lấy quần áo đi giặt.

Khốn kiếp.

Dù hắn nói thời gian thử việc đã qua nhưng cô vẫn phải làm hầu gái cho hắn.

Ông trời, đây là cái đạo lý gì thế này?

Vừa định xách giỏ quần áo đi giặt thì cả người cô bỗng bị nâng lên, là Ninh Kiến Thần.

"Thần, anh làm gì vậy, thả em xuống, em đang phải giặt quần áo."

Ninh Kiến Thầnkhông để ý tới sự giãy dụa của cô, ôm cô tới nơi giường êm ái đặt cô lên trên, thấy cô vẫn còn đang giãy dụa, hắn liền áp chặt cô dưới thân, duỗi tay ra bắt hai tay cô đang đấm đá lung tung, ngăn chặn mọi hành động của cô.

"Bảo bối ngoan. Quần áo để sau đi. Bây giờ là lúc em nên nấu món điểm tâm cho tôi a."

'Roẹt'.

Chưa dứt lời, Ninh Kiến Thần đưa tay xé y phục cô ném qua một bên, cúi đầu ⓗ_ô_𝐧 ⓒ_ổ của cô, 𝒽-ơ-𝒾 🌴♓-ở 𝖉-ồ-𝖓 𝖉ậ-𝐩

"Ưm..."

Chỉ là sức lực yếu ớt nhưng cô vẫn nhất quyết giẫy dụa.

Không phải chứ. mấy hôm nay ngày nào cũng làm. Cô không phải là con búp bê mà không biết mệt a.

Bầu 𝓃🌀ự-𝖈 𝖒ề.ɱ ⓜ.ạ.1 của cô bởi vì không ngừng vặn vẹo mà cọ vào lồng 𝖓.𝐠.ự.🌜 hắn, châm ngòi dục hỏa hắn càng lớn hơn, hắn duỗi một tay mạnh mẽ bắt lấy một bên xoa nắn.

"A..." Bầu ⓝ𝐠ự.↪️ 𝖒.ề.〽️ mạ.𝐢 đột nhiên bị nắn bóp khiếnLô Vỹ Tinhkêu lên sợ hãi, nhưng cô vừa mới há miệng, Ninh Kiến Thần liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào, không ngừng càn quét cái miệng nhỏ của cô.

Bàn tay đang xoa nắn trên vú cô dần dần lần mò tìm kiếm xuống phía dưới, cứng rắn chen vào giữa hai chân cô lục lọi nơi thần bí

Đồng thời hắn nhả cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, thuận theo môi cô ♓ô-ռ xuống phía dưới, cắn cắn hai cái trên xương quai xanh rồi mới ♓ô_ⓝ xuống 𝐧-ɢ-ự-🌜 cô, kìm lòng không được ngậm lấy điểm hồng hồng trước ռg*ự*🌜 cô, cẩn thận 𝐥ℹ️ế●ɱ Ⓜ️*ú*т.

Nam nhân trên người cô nằm im không nhúc nhích, bàn tay to cuối cùng cũng chen vào giữa hai đùi cô mò tới cửa hoa huy*t, hắn hưng phấn chen một ngón tay thô dài vào trong.

"A..."hoa huy*t lại không tự chủ tiết ra mật dịch để thích ứng với dị vật xâm lấn.

Bầu 𝖓.🌀ự.↪️ 𝖒ề_ɱ 𝐦_ạ_ı bị hắn cắn không ngừng dâng lên ↪️●ả●〽️ 𝐠❗á●ⓒ †●ê 🅓●ạ●𝖎 cùng đau nhức, trên người cũng dần dần mất đi khí lực giãy dụa, cuối cùng nhận ra sức lực của mình quá là nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc, Lô Vỹ Tinh cùn thỏa hiệp khẽ cắn chặt cái lưỡi đang chạy loạn trong miệng hắn, điên cuồng 𝖒●ú●🌴 mát.

Cùng lúc đó hai tay hắn bóp chặt eo cô, nâng ⓜô.п.🌀 cô dán sát vào hạ thân mình, cự vật nhanh chóng đặt trước hang động, sau đó chôn sâu trong cơ thể cô hung hãn dung nhập.

"Ưm... Ưm..."

Lô Vỹ Tinh bị hắn 🔀.â.ɱ п.♓ậ.𝓅 nức nở thành tiếng, bản thân vẫn không quên thẳng lưng nghênh đón hắn, trêu trọc khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Hắn đã là đói bụng đến phát điên, cô còn trêu trọc, thế là động tác càng mạnh hơn, cơ hồ muốn làm cô bay ra ngoài.

"A... Chậm một chút... Ông xã... Em không được... Anh... Chậm một chút.... A... Nhẹ chút..."

"Ông xã?"

Ninh Kiến Thần nở nụ cười tà ác.

"Em đã nghe câu 'chồng mà không đè vợ thì không phải là người đàn ông tốt' chưa?"

Còn có cả câu đó? Lô Vỹ Tinh trợn mắt nhìn hắn.

Cuối cùng Ninh Kiến Thầncũng tha cho miệng cô, nhưng lại mở rộng đùi cô tối đa, nửa thân dưới lại mạnh mẽ đ-â-ɱ ѵà-𝐨 khiến Lô Vỹ Tinhcàng kêu lớn.

Thấy tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, κ𝖍●ⓞ●á●ⓘ ⓒ●ả●𝐦 trong cơ thể cô càng lúc càng nhiều, hoa huy*t mẫn cảm không ngừng bị ma sát, cuối cùng Lô Vỹ Tinh hét lên một tiếng đã lê·ⓝ đỉ𝖓·𝖍.

hoa huy*t 𝐫ⓤ·𝖓 𝐫·ẩ·🍸 phun ra một lượng lớn dịch mật, tất cả đều bị gậy th*t của Ninh Kiến Thần ngăn lại ở thành âm đ*o, theo tiết tấu ra vào mạnh mẽ của hắn phát ra tiếng động 'Phạch phạch' khiến người khác mặt đỏ tim đập.

hoa huy*t của cô lúc ⓛ-ê-n đỉn-ⓗ không ngừng vặn vẹo khiến Ninh Kiến Thầncó chút đau, thế là kéo cô dậy, để cô ngồi trên người mình, bàn tay nắm lấy m*ô*п*ⓖ cô nâng lên rồi kéo quy đầu ra đến cửa hoa huy*t, sau đó buông tay ra để cô ngồi xuống.

"A..."

🎋·í·↪️·♓ 🌴𝖍í·𝖈·ⓗ quá lớn khiến Lô Vỹ Tinh kêu thét, cô sợ nhất tư thế này, cô vừa sợ vừa đau, bắt đầu van xin

"A...Thần... không được... Xin anh..."

Ninh Kiến Thần lật người cô lại, xấu xa cắm gậy th*t vào nơi sâu nhất của cô, khẽ vuốt phần bụng hơi nhô của cô, ánh mắt пón*🌀 🅱️ỏ*𝖓*🌀.

"Căng quá... A a... 𝐑●ú●𝖙 r●a đi.... ℛ●ú●ⓣ ⓡ●a ngoài đ.... Xin anh.... Đừng đi vào nữa.... A..."

Lô Vỹ Tinh chịu không nổi kêu gào cầu xin, hoa huy*t không khống chế được co bóp, bắp chân ở hông hắn khua loạn xạ.

Ninh Kiến Thầncuối cùng cũng không thể chịu được lần co rút này của cô, gậy th*t kịch liệt run theo, тℹ️n-ⓗ 🅓ị-↪️-♓ ⓝó.𝓃.🌀 𝖇.ỏ𝖓.ɢ phun ra.

Sau khi 🦵-ê-𝐧 đỉn-𝒽 Ninh Kiến Thầnnằm bên Lô Vỹ Tinh ị trướng rất khó chịu, thở ra một hơi, liền đưa bàn tay nhỏ bé chống trước n𝐠·ự·ⓒ hắn nghẹn ngào năn nỉ

"Thần, người ta khó chịu, anh 𝖗*ú*ⓣ r*@ được không?"

"Hử??? em gọi ai?

"Thần."

Ninh Kiến Thần nhắn mặt.

"Không đúng. Lúc nãy e gọi khác lắm cơ mà."

Xin chúa. Chẳng lẽ hắn bắt cô gọi hắn là... ????

Dù sao cũng chỉ mới là bạn giường, hắn còn chưa nói yêu cô hay tỏ tình với cô nữa nga.

Lô Vỹ Tinh nghĩ đến viễn cảnh Ninh Kiến Thần tỏ tình cô. Rùng mình một cái.

Thôi bỏ đi. Chuyên đó là vô khả năng.

Thấy Lô Vỹ Tinh trầm ngâm không nói gì, Ninh Kiến Thần liền xấu xa mà hẩy ɱ·ôⓝ·ⓖ.

"A... Anh mau 𝐫ú*✞ 𝓇*a, căng lắm."

Cảm giác hắn vừa cứng lên, bụng Lô Vỹ Tinhcàng trướng khó chịu, không chấp nhận được.

"Vậy nói đi. Tôi muốn nghe."

Ninh Kiến Thần... không phải là đang làm nũng chứ???

Nhìn thấy ánh mắt đang chờ đợi của hắn, Lô Vỹ Tinh ho khan một tiếng.

"Khụ... ông... ông xã."

HOÀN

Chương (1-54)