Trừng phạt nhỏ (2)
← Ch.13 | Ch.15 → |
Toàn thân Lô Vỹ Tinh nổi lên một cỗ nhiệt nó*n*𝖌 𝒷ừ*𝓃*ⓖ.
Ninh Kiến Thần đưa tay lên xoa nắn hai đồi núi զц🍸_ế_𝐧 𝓇_ũ đầy đặn trước mặt, sau đó luồn tay ra sau lưng, "soẹt" một tiếng, khuy áo của Lô Vỹ Tinh bị tháo ra, chiếc váy vì vậy mà cũng theo đà rơi xuống.
Chiếc váy đỏ rực bị cởi bỏ, thay vào đó là làn da dẻ trắng nõn như sữa tươi lộ ra trước mắt Ninh Kiến Thần.
Hắn nhìn cô, trong mắt cô mang theo điểm mờ mịt, hai má đỏ ửng, hai hàng lông mi cong dài nhìn hắn, khẽ chớp nhẹ. Trên người cô bây giờ chỉ còn lại hai mảnh vải mỏng manh che ở nơi bí mật cùng nơi nhũ hoa trên †h·â·ռ 𝖙𝒽·ể phấn nộn.
Ninh Kiến Thần nuốt một miếng nước bọt, cúi xuống ⓗ·ô·ⓝ lên môi cô.
Môi hai người giao triền, quấn lấy nhau. Ở trong miệng cô, hắn càn quấy mọi ngóc ngách, quấn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn thơm tho.
Đôi bàn tay luôn qua sau lưng, cởi bỏ đi khuy áo п-ɢự-🌜, vứt xuống đất. Đôi 𝓃.gự.𝐜 no tròn liền được phơi bày ra.
Ninh Kiến Thần tham lam đặt hai tay mình lên đó mà xoa bóp, mà nhào nặn. Cảm nhận được sự 𝐦ề_〽️ ɱ_ạ_ℹ️ đến khiêu khích của Lô Vỹ Tinh, Ninh Kiến Thần gầm nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay lướt xuống vùng bụng phẳng phiu, sau đó đặt lên nơi giao điểm giữa hai chân cô.
Bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào bên trong, chạm đến nơi hoa huy*t non mềm.
Cảm nhận được mình có chút ẩm ướt. Lô Vỹ Tinh đỏ mặt, khép hai chân lại, không cố tình lại kẹp luôn cả tay của Ninh Kiến Thần đang ở đó.
Ninh Kiến Thần ghé sát tai Lô Vỹ Tinh, trầm thấp âm thanh, nói: "Không ngờ em lại muốn kẹp tôi sớm như vậy."
Nghe hắn nói câu này, Lô Vỹ Tinh càng đỏ bừng mặt, đang không biết nên làm thế nào thì một ngón tay của Ninh Kiến Thần đã đi vào bên trong cô.
"Á..." Lô Vỹ Tinh bất ngờ kêu lên.
Ninh Kiến Thần thấy vậy thì nhếch miệng, xấu xa cười: "Đây gọi là một hình phạt nhỏ dành cho em vậy."
Nói xong, ngón tay của hắn lại luật động ra vào càng mạnh mẽ, bàn tay còn lại của hắn cũng rất chuyên tâm nhào nặn đôi ⓝⓖự●↪️ tuyết trắng đến không còn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu là như thế nào.
Lô Vỹ Tinh ưỡn người, khiến cho bầu 𝓃ℊ.ự.c càng lên cao, Ninh Kiến Thần cúi người xuống, ngậm thật chặt lấy nụ hoa trên n𝖌ự-↪️ Lô Vỹ Tinh, sau đó hút thật mạnh.
"A..." Lô Vỹ Tinh 𝓇ê.𝐧 𝓇.ỉ một tiếng, sau đó nhanh chóng im miệng. Đây là toilet nữ, là nơi rất nhiều người thường xuyên ra vào, nếu quá lớn tiếng, thì sẽ bị phát hiện là đang làm chuyện bậy bạ mất.
Ninh Kiến Thần biết cô đang lo sợ điều gì, hắn mỉm cười một cái, dùng răng ⓒắ*𝓃 n*h*ẹ nụ hoa, Lô Vỹ Tinh lại được dịp phát ra 🎋-♓⭕á-𝒾 ⓒ-ả-ⓜ mà ngâm nga thêm một tiếng 𝖗ê_n 𝐫_ỉ.
Tiếng 𝖗ê●𝓃 r●ỉ vì 𝖈●ắ●ⓝ 𝐦●ô●ı mà truyền ra trong đứt quãng, ngón tay của hắn rất có tiết tấu đ*â*ɱ ⓥ*à*𝑜 ra trong hoa huy*t làm cho mật huyệt mẫn cảm của Lô Vỹ Tinh nhanh chóng chảy ra càng nhiều dịch mật.
Lô Vỹ Tinh vặn vẹo cơ thể, như là muốn nhiều hơn. Là cô cảm thấy chưa đủ, không thể thỏa mãn, hoa huy*t khó chịu đến ngứa ngáy. Lô Vỹ Tinh khóe mắt mờ đục nhìn Ninh Kiến Thần: "Thần... làm ơn... làm ơn. Khó chịu quá.... ưm..."
Thật sự là hạ bộ của Ninh Kiến Thần nãy giờ đã sớm ngẩng cao đầu, hắn kéo khóa quần, lôi côn th*t to lớn của mình ra ngoài.
Hắn nâng một chân của cô lên, côn th*t ngẩng cao đầu đã sớm đặt tại nơi mật huyệt ướt đẫm.
hắn áp cô tựa lưng vào tường, đặt chân cô lên thành bồn cầu, sau đó dùng quy đầu to lớn của côn th*t mà nhẹ nhàng 𝖈*ọ 𝖝á*t. Động eo một cái thật mạnh, toàn bộ côn th*t đã nhanh chóng ngập trong hoa huy*t, đi qua tầng tầng lớp lớp sự 𝐦_ề_m 〽️_ạ_1 của nhục huyệt, con thịt của hắn vừa chậm chạp lại kiên định khuấy đảo ở trong hoa huy*t, cửa động nhỏ nhắn là quá nhỏ đối với côn th*t to lớn kia của Ninh Kiến Thần khiến Lô Vỹ Tinh nhất thời chưa thích ứng được mà ngẩng mặt, nhắm mắt lại.
"Áaa...."
Bên dưới là trùng kích ra vào, bên trên lại bị bạc môi của hắn gặm cắn không buông, khiến cho toàn thân Lô Vỹ Tinh như phát hỏa, một loại 🎋*h*🅾️á*ï 𝐜ả*ɱ vừa quen thuộc mà vừa xa lạ đột nhiên trỗi dậy, lan tràn khắp toàn thân, 𝖓ó●𝐧●ⓖ 𝒷●ừп●𝖌 nơi hạ bộ non mềm.
Lô Vỹ Tinh không tự giác cong người lên, hoa huy*t đã mở rộng vì đặt một chân lên bồn cầu rồi mà đối với cô, côn th*t kia của Ninh Kiến Thần vẫn là quá lớn, rất khó dung nạp.
Cô tự cảm nhận được sự co bóp đến khẩn trương của mình lên thứ to lớn của hắn đang ở bên trong cô.
Ninh Kiến Thần rút côn th*t ra một nửa, sau đó hắn đột nhiên giật thắt lưng một cái mạnh mẽ, côn th*t lại lần nữa đi vào bên trong, chợt dùng sức một cái đè xuống, dương v*t của hắn không chút lưu tình đâ.𝖒 𝐯.à.ο nơi sâu nhất trong tiểu huyệt khiến Lô Vỹ Tinh hét lớn: "AAaa..."
"Quá lớn... quá sâu rồi... Thần.... Á...."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |