Truyện:Lạc Nhi Ý - Chương 277

Lạc Nhi Ý
Hiện có 353 chương (chưa hoàn)
Chương 277
𝒬·u·ỷ Mị ↪️h-ế-🌴 đuối trong hồ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-353 )

𝒬υ·ỷ Hồn, Q.𝐮.ỷ Hình nghe xong toàn thân liền đẫm mồ hôi lạnh.

Quần áo không chỉnh tề, chuyện này có thể vậy sao...

Nhiếp chính vương cũng run lên, chàng lớn tiếng nói: " 🍳●ц●ỷ hồn, đêm hôm đó, bản vương nhỡ rõ từ sau lúc sau... nửa đêm lúc bản vương tỉnh rượu, lúc ngươi mang chậu than mới tiến vào thư phòng có gì khác thường không?"

𝒬●ц●ỷ Hồn lắc đầu, mờ mịt nói: " Không có, vẫn giống như bình thường, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là mùi rượu rất nồng" 🍳.ц.ỷ Hồn nói thật: " Chủ nhân sau khi từ Vân phủ trở về liền ở trong thư phòng uống rượu, cửa sổ cũng không mở, cả thư phòng toàn là mùi rượu, sau khi ngài rời khỏi đó, thuộc hạ đã tự ý mở tất cả các cửa sổ của thư phòng, sợ khi chủ nhân trở về ngủ không ngon giấc"

🍳·⛎·ỷ Hình liếc Q𝐮-ỷ mị, bổ sung thêm: " Dạ, khi thuộc hạ từ Vân phủ trở về liền bị chủ nhân đuổi ra ngoài làm việc khác, sau khi trở về ngửi thấy trong phòng toàn mùi rượu thuộc hạ còn trách mắng Q-𝐮-ỷ Mị, trách đệ ấy không khuyên ngăn chủ nhân, để cho người uống say đến mức đó"

Nhiếp chính vương nhíu mày.

Cái này chàng nhớ rõ, từ Vân phủ trở về xong, bởi vì những lễ vật của TIếu Đồng, bời vì nàng cùng Sở Tử Uyên rời đi mà không đếm xỉa đến mình, vì thế chàng rất đau lòng, sau khi trở về liền nhốt mình trong thư phòng uống rượu, được một lúc thì liền say ngủ thiếp đi.

Chàng ngủ một mạch đến lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm. Sau đó chàng liền đi Túy Vân Lâu, đem vòng tay Thạch anh Cảnh Hoa vương phi muốn chang đưa cho Lục Thừa Hoan mà đưa cho Vân TỬ Lạc.

Lúc ấy, chàng không có ý gì khác, chỉ là khi nhìn thấy chiếc vòng kia thì tâm tư liền xao động.

Loại thạch anh này, thực rất hợp với LẠc nhi của chàng.

Dù khi đó, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, nhưng mà, chàng vẫn nhịn không được muốn chiếc vòng tay xanh biếc này được đeo lên cổ tay trắng ngọc xinh đẹp của nàng.

Nhất định là sẽ rất đẹp, chỉ tiếc là Lạc nhi rất ít khi đeo nó.

Lúc ấy chàng cũng không nghĩ gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, vấn đề có lẽ nằm ở đây.

Vì sao chỉ một bình rượu mà chàng liền say? Mà sau khi tỉnh rượu đầu óc lại cực kỳ minh mẫn.

Mà lúc say rượu chuyện của chàng và Lục Thừa Hoan, vì sao một chút ấn tượng chàng cũng không có.

Mắt phượng Nhiếp chính vương hơi tối lại, ánh mắt chuyển thành một mảnh tối mịt.

"Đêm đó bản vương uống rượu gì?"

Chàng chuyển ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Ⓠ⛎·ỷ Mị.

Qц-ỷ Mị ngẩn ra, ngẩng đầu lên, 𝐪*ц*á*❗ 𝒹*ị nói: " Vương gia, vì sao ngài lại hỏi thuộc hạ chuyện này? Rượu đó chẳng phải từ sáng sớm ngài đã đặt lên bàn rồi sao, Là lão tiên sinh..."

"Bộp.."

Nhiếp chính vương đập tay lên bàn, sắc mặt đại biến: " Ngươi nói cái gì? Bình rượu kia không phải là do ngươi đặt?"

🍳ц*ỷ Mị sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu nói: " Không phải thuộc hạ, cũng không phải là 𝐐𝖚·ỷ Hồn và 🍳υ*ỷ Hình"

"Chẳng lẽ bình rượu đó không phải do người để"

𝒬u_ỷ Hồn cũng nghi ngờ.

Lúc hắn trở lại vương gia đã say nằm ở trong thư phòng, hắn cũng không dám đi vào, một lúc sau khi vương gia tỉnh rượu bước ra khỏi thư phòng, hắn mơi dám đi vào mở tất cả cửa sổ thông gió, cho đến khi vương gia quay vể ngủ, hắn mới lần nữa mang chậu than tiến vào, còn nhìn thấy rõ bình rượu kia vẫn đặt trên bàn, hắn vẫn cho rằng rượu này là do vương gia mang đến.

"Rượu có vấn đề" Nhiếp chính vương trầm giọng nói, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Chủ nhân, ngài làm sao uống rượu...."

🍳⛎*ỷ HÌnh dè dặt hỏi, mới hỏi được nửa liền bị 𝒬.u.ỷ Hồn nháy mắt ngăn lại.

"Không phải là rượu độc, rượu này không có bất kỳ độc dược nào, mà rượu này.. không phải là rượu bình thường, nếu như bản vương đoán không nhầm, rượu này là rượu ủ ngàn năm của Nam Xuyên, uống một chén sẽ say mềm"

Nhiếp chính vương nói, rồi khẽ hít một ngụm khí: " Bản vương còn cho rằng đó chỉ là rượu bình thường 🍳⛎.ỷ Mị mang đến mà thôi"

Tâm loạn, mới dễ say, say rồi mới dễ vong tình.

Uống rượu này, sau khi tỉnh lại sẽ không khác gì lúc minh mẫn, cũng dễ dàng quên đi phiền muộn.

Chỉ là, bóng dáng xinh đẹp kia sớm đã khắc sâu trong tim chàng, làm cho chàng khó có thể quên được, cho nên sau khi tỉnh lại, chàng cũng không quên đi mà ngược lại còn nhung nhớ sâu hơn.

Mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Trong lòng ai cũng đã có đáp án.

Có thể đưa ra bình rượu này, còn có thể đặt nó vào thư phòng Nhiếp chính vương, người làm được điều này chỉ cỏ duy nhất một người.

Chỉ có thể là Cảnh Hoa vương phi mà thôi.

Lục Thừa Hoan dù sao cũng không có lá gan làm chuyện này.

"Nói như vậy, về sau Hầu HẠ quận chúa đúng là có vào thư phòng..." Ⴓ_u_ỷ Hồn ngơ ngác hỏi một câu, trong đầu liền hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp nhưng đó là Vân Tử Lạc.

"Các ngươi lui ra đi"

Lòng Nhiếp chính vương nặng trĩu, chàng ngồi xuống ghế thái sư, khoát tay bảo bọn họ lui ra.

𝐐.⛎.ỷ Hồn cùng Ⓠu_ỷ Hình, 𝐪-ц-ỷ Mị lặng lẽ ra ngoài, hai hàng lông mày vẫn chau chặt lại.

Ⴓ_𝐮_ỷ Mị cúi đầu, gương mặt như hồn bay phác lạc, đến khi đến khúc ngoặt, chạm mặt bọn thị vệ đang bước tới, khi nhìn thấy hắn, bọn họ liền kêu lên: " Ⓠ●ц●ỷ đại nhân, vương phi cho mời ngài"

Sắc mặt 🍳·𝐮·ỷ MỊ lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt phượng lóe lên vẻ hận ý."Biết rồi"

Hắn cảnh giác ngẩn đầu, nhìn bốn phía rồi theo đám thị vệ vội vã rời đi,

Thiền viện trong rừng cây cách xa nội viện của Nhiếp chính vương, trong phòng, một mảnh u ám.

Rèm che bằng ngọc tỏa ra ánh sáng nhạt, ngồi phía sau bức rèm là một bóng người màu hồng, mơ hồ nhìn không rõ.

Ⴓ-υ-ỷ mỊ bước lên hành lễ: " Vương phi"

Giọng nói uyển chuyển trầm thấp từ sau bức rèm truyền đến: " Ⴓ·𝖚·ỷ Mị, ngươi đã nói như bản phi muốn chưa?"

"Dạ, thuộc hạ đã làm theo lời vương phi rồi"

Sắc mặt 𝐐u●ỷ Mị bình thản không một g●ợ●ռ ⓢ●ó●𝓃●𝖌.

"Tốt"

Giọng nữ nhân cười nhẹ nhàng một tiếng: " Kỳ thực, ngươi cũng không tính là lừa gạt chủ nhân, dù sao đêm đó... Chỉ sợ bản vương nói Ý nhi không tin, cho nên mới bảo ngươi làm như vậy. Ngươi theo Ý cũng đã nhiều năm, cũng sẽ không mong nó giống hệt phụ thân mình, làm người vong ân phụ nghĩa chứ"

"Thuộc hạ tuận mệnh vương phi"

Giọng 🍳.ц.ỷ Mị rất bình thản, hắn cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn lúc này.

"Phải rồi, chuyện bản phi đáp ứng ngươi cũng đã làm rồi"

Cảnh Hoa vương phi đúng dậy, nhưng bà ta không đi ra, ngón tay bà ta hơi động thoáng cái truyền đến tiếng mành ngọc kêu.

𝒬𝐮·ỷ Mị vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên là một liên thuốc màu vàng nhạt, hắn nhận lấy đặt lên mũi ngửi, sau đso ánh mắt liền trở nên vui mừng

"Đa tạ vương phi"

"Đừng khách khí, chỉ là giao dịch mà thôi" Giọng Cảnh Hoa vương phi nhàn nhạt vang lên

"Thuộc hạ cáo từ"

🍳-⛎-ỷ Mị liền ôm tay đứng dậy, thân ảnh nhanh chóng lui lề phía sau.

"Đợi đã"

Bức rèm che lại hé ra, Cảnh Hoa vương phi xuất hiện sau tấm rèm, bà ta giơ ngón tay trắng nõn, nhìn về phía hắn trêu chọc.

"𝒬-υ-ỷ Mị, ngươi đã đến đây, bản phi có điều muốn nói cho ngươi biết"

🍳-⛎-ỷ Mị cảnh giác hỏi: " Có chuyện gì vương phi cứ nói"

Cảnh Hoa vương phi khẽ mỉm cười, thấy vẻ mặt đề phòng của hắn, cũng không để ý mà chỉ nhếch môi cười, mấp máy vài chữ.

🍳*ц*ỷ Mị quá sợ hãi, nhất thời đứng ngây người.

"Ngươi cho rằng tâm tư của ngươi bàn phi không hiểu sao? Sau khi cầm được thuốc giải này, ngươi sẽ tình nguyện hi sinh chính mình, muốn nói sự thật, nhưng như vậy sẽ rất thương tâm"

Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng cười một tiếng.

"Nhưng mà ngươi cũng biết, ngươi không ↪️.𝖍ế.т được, nếu muốn sống tốt hãy ngoan ngoãn ngậm miệng của bản phi"

"Dạ" Vẻ mặt 𝐐⛎_ỷ Mị xám xịt, hắn cụp mắt xuống, quay người rời đi.

Sau lưng, khóe miệng Cảnh Hoa vương phi lên thoáng ý cười.

Sau khi gặp Cảnh Hoa vương phi xong, vẻ mặt 𝒬*𝖚*ỷ Mị liền trở nên thất thần, trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc kia, lững thững đi được một đoạn, đột nhiên phía trước truyền đên giọng nghi hoặc của 𝒬u●ỷ Hình và 🍳*ц*ỷ Hồn.

"🍳●ⓤ●ỷ Mị, làm sao vậy? Thất tình sao?"

Ⓠ_⛎_ỷ Mị kinh hãi ngẩng đầu lên, theo bản năng liền đem giấu viên thuốc vào trong 𝖓🌀.ự.🌜, cười khổ nói: " Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện của chủ nhân có chút buồn bực thôi"

Đích thực là hắn đang buồn chuyện của Hách Liên Ý!

Hắn không muốn phản bối chủ nhân, nhưng hắn đã làm chuyện trái với lương tâm mình.

Hắn đến đi đâu bây giờ?

--

Tối hôm sau, Cành Hoa vương phi liền tổ chức yên tiệc lấy cớ là hoan nghênh Nhiếp chính vương trở về.

Ở ghế đá sau rừng cây nhỏ, vẻ mặt Nhiếp chính vương lạnh như băng, không chút biểu cảm. Sau khi đuổi thị vệ đi đến báo tin đi, chàng cũng không rời đi, ngay cả một lời cũng không nói vẫn ngồi đó.

Nghĩ tới Vân Tử Lạc chàng liền cảm thấy đau lòng.

Đột nhiên.

"Không xong rồi! Không xong rồi!

Một tên thị vệ chạy vào, miệng kêu lớn, sắc mặt cũng trắng beecjhj.

"Có chuyện gì?"

𝐐●ⓤ●ỷ Hồn từ trong bóng tối bước ra, vẻ mặt đầy tức giận.

"Là, là, Ⴓ-𝖚-ỷ, Qц-ỷ Mị đại nhân, ngài ấy, ngài ấy 𝒸𝒽ế·t đuối trong hồ"

Tên thị vệ như gặp phải q-u-ỷ, ngay cả lời nói của mình cũng không tin tưởng.

"Láo xược, ngươi nói bậy bạ cái gì"

𝐐*ⓤ*ỷ Hồn cả kinh, liền muốn bước qua bắt lấy hắn.

"Là thật, đại nhân là thât" Tên thị vệ run như cầy sấy nhìn về phía Nhiếp chính vương:" " Ở đó, trong hồ nước phía trong"

"զ*u*ỷ Mị giỏi kinh công và bơi lội, hắn có thể 𝐜.𝐡.ế.† đuối được sao?"

𝒬*⛎*ỷ Hồn quát lớn.

Nhiếp chính vương nhìn tên thị vệ, rồi đột nhiên đứng dậy, cất bước ra ngoài.

Hồ nước của vương phủ nằm ở hướng Nam Bắc, giờ phút này từng ngọn đuốc đang thắp sáng, từng đoàn người nháo nhác cùng với đó là tiếng khóc thút thít.

"Tránh ra"

Nhiếp chính vương quát lớn một tiếng, bọn hạ nhân liền tránh sang một bên.

Bên bờ hồ, có một cỗ т-ⓗ-ⓘ тh-ể, thời gian ngâm nước xem ra cũng không ngắn, ⓣ♓â*𝐧 𝐭*𝖍*ể hơi trương phồng lên, mà y phục trên người hắn rõ ràng là của 🍳⛎-ỷ Mị.

Chương (1-353 )