Thân thế không ngờ tới!
← Ch.248 | Ch.250 → |
Máu mủ tương đồng, cảm giác cốt nhục gắn bó liền bao phủ toàn bộ Bắc Đế.
Bắc Đế cứ thế ngắm nhìn gương mặt của Vân Tử Lạc.
Thì ra, ông không phải cô đơn một mình, thì ra, ông ấy vẫn còn một người than, thì ra, ông ấy vẫn còn một đứa cháu gái nữa! Hơn nữa, đứa cháu gái này, lớn lên lại giống hệt con gái ông yêu thương.
"Ha ha ha ha..."
Bắc Đế càng nghĩ càng vui, nhịn không được vuốt râu cười ha hả, tiếng cười khoan khoái vang lên khắp đại điện.
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, nàng nhìn về phía Bắc Đế mà há hốc mồm.
Bất giác, sát ý trong đại điện cũng dần dần biến mất.
"Cháu gái ngoan, đến đây, đến đây"
Lúc Bắc Đế ngưng cười, khóe mắt vẫn còn nguyên vẻ vui sướng.
Vân Tử Lạc nhìn Nhiếp chính vương một cái.
Nhiếp chính vương cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Vân Tử Lạc cảm thấy rất ấm áp, nàng quay đầu, chất vấn Bắc Đế: " Ông luôn miệng nói là ông ngoại của ta, vậy ta ở Vân phủ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông chưa từng biết?"
Bắc Đế nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu cũng không tự chủ được thấp hẳn đi: " Nhiều năm qua, ta liên tục phái người đi khắp nơi thăm dò tin tức của mẹ con"
"Vậy ta thì sao?" Vân Tử Lạc nhướn mày, gương mặt xinh đẹp thoáng một tia mỉa mai: " Ông có biết đến sự tồn tại của ta trên thế gian này không?"
Bắc Đế nhìn nàng, vẫn không kịp thích ứng với giọng điệu sắc bén của nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc cùng thẹn ý của ông ấy, Vân Tử Lạc đã biết đáp án.
Nàng chậm rãi nhếch môi, nói: "Mười mấy năm qua không qua ông ngoại ta vẫn sống tốt, Vân Tử Lạc ta, cho tới bây giờ cũng sẽ không cần ông ngoại"
"Lạc nhi" Bắc Đế nghe được câu cuối cùng của nàng, lòng không hiểu sao chợt lạnh, " Mẹ con..."
Ông ấy muốn nói gì lại thôi.
Vân Tử Lạc lắc đầu: " Ta cũng không muốn biết gì thêm, những chuyện kia, cũng không liên quan gì đến ta"
Giống như mẹ nàng, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua, một chút ấn tượng về bà cũng không có.
Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Nhiếp chính vương, thấp giọng nói: " Ý, chúng ta đi thôi"
"Đợi đã"
Hoàng đế Đông Lâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng của Vân Tử Lạc.
"Mẹ con hai mươi năm trước... vì có chút mâu thuẫn với ông ngoại con, nên mới bỏ nhà đi, cho nên...."
"Cho nên, ta cũng ông ấy không có quan hệ gì phải không?"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, đem lời ông ta chất vấn lại
Gương mặt của Bắc Đế ở bên cạnh như phủ một tầng sương, nhưng ánh mắt của ông ấy hiện rõ vẻ thống khổ cùng mệt mỏi.
"Con không muốn nghe chuyện của mẹ mình sao?"
Ông ấy nói ra vấn đề trọng điểm nhất.
Vân Tử Lạc hơi ngẩn ra, đôi mắt hạnh lóe sáng, nàng quay người, nắm chặt tay của Nhiếp chính vương, nhẹ nhàng gật đầu: "Xin lắng tai nghe"
"Được, đến thư phòng đi" Mây đen trên mặt Bắc Đế như tan ra, thoáng như phát ra ánh sáng, ông ấy sải bước rời khỏi đại điện đầu tiêng, giống như, đây căn bản không phải là hoàng cung Đông Lâm, mà là cung điện Bắc Đế...
Hoàng đế Đông Lâm lắc đầu, cũng không đuổi theo mà quay đầu phân phó thị vệ: " Mời Tứ vương gia và Bát vương gia đi nghỉ ngơi"
Hành lang bích đình, ngọc lưu ly đỏ chói, chỉ một đoạn liền dẫn đến một thư phòng yên tĩnh.
Bắc Đế đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với Nhiếp chính vương: " Ngươi ở bên ngoài chờ, đừng nghe lén"
Nhiếp chính vương cười khẽ, dặn dò Vân Tử Lạc: " Nàng vào đi, ta ở bên ngoài chờ nàng"
Vân Tử Lạc "Ừm" một tiếng, rồi đi theo Bắc Đế vào trong thư phòng, hai tên thị vệ mặc quần áo ngự lâm quân vội đóng cửa lại.
Bắc Đế ngồi xuống ghế thái sư ở giữa thư phòng, thở dài một tiếng.
Vân Tử Lạc cũng không vội ngồi xuống, mà trực tiếp hỏi: " Mẹ ta, bà ấy vì sao rời Băng Thành đến Kỳ Hạ? Nếu bà ấy là công chúa tại sao ngay cả một danh phận cũng không có"
Bắc Đế nâng đôi mắt phượng nhìn nàng một cái, lúc nhìn thấy gương mặt đó ánh mắt ông ấy liền trở nên mờ mịt.
"Lạc nhi, ngồi xuống đi, ông ngoại sẽ kể cho con nghe chuyện xưa"
Ông ấy cong ngón tau giữa, gõ nhẹ lên bàn gỗ lim hai tiếng.
Vân Tử Lạc cũng ngồi xuống, nàng không nói gì thêm nữa.
Bắc Đế nhàn nhạt mở miệng: " Mẹ con lúc trẻ cũng đẹp giống con vậy, chỉ là, mười bảy năm trước, , tình tình so với con dịu dàng nhu thuận hơn nhiều, cũng đơn thuần hơn con nhiều"
Mà Vân Tử Lạc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế hào phòng thong dong, ngôn ngữ sắc bén, so với Thanh Thanh hồi trẻ xem ra cơ trí hơn nhiều.
"Khi đó, mọi người trong cung đều rất thích nó, ta lại chỉ có một mình nó là con gái, mẹ nó lại mất sớm, vì vậy ta rất yêu thương nó. Không ngờ rằng, cuối cùng lại chính là ta hại nó"
Lòng Vân Tử Lạc trầm xuống, mặc dù biết rõ Bắc Đế sẽ không nói nguyên nhân, nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi: " Vậy là sao?"
Bắc Đế cười khổ một tiếng, ánh mắt mông lung như đang hồi tưởng.
"Về sau sao? Có người ở sau núi Băng Thành luyện công, nó lại ngu ngốc đi kết bằng hữu với kẻ đo. Lúc ấy ta cũng không xác định được người đó có phải là kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia hay không, vì lo lắng, cho nên ta cấm nó không được xuất cung"
"Nhưng không ngờ rằng, nó lại lừa gạt ta, lén lút qua lại với người đó, khi ta biết chuyện, đi tìm hiểu, thì quả nhiên, tên kia chính là con trai độc nhất của Tạ gia"
"Tạ gia?" Vân Tử Lạc lẩm bẩm
"Ừm, Tạ gia và Lâm gia chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, sau khi tổ tiên Lâm gia chiếm được Băng Thành, Tạ gia cũng biến mất, nhưng vì lần vô tình đó, ta gặp người của bọn họ, hai bên xung đột chết không ít mạng người, cho nên về sau liền thù hận càng sâu"
Vân Tử Lạc nghe vậy, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thù này không nhỏ, chẳng trách ông ấy lại cấm mẹ qua lại với người kia, nếu người đó tới báo thù, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
"Hừ, nhưng mà nha đầu Thanh Thanh nhìn thì dịu dàng hóa ra lại bướng bỉnh vô cùng. Nó liều mạng bảo vệ tên tiểu tử thối kia, ta chỉ đành thu binh về thành, cấm không cho nó rời cung nửa bước. Nhưng mà nó nghe lời ta sao?"
Ánh mắt Bắc Đế lộ rõ vẻ oán hận: " Đều là tên tiểu tử khốn khiếp kia, vì hắn mà ta nói gì Thanh Thanh cũng không nghe. Không chỉ lén lút qua lại, mà nó còn lén trộm băng quả của ta cho hắn"
"Về sau ta mới biết được, tên họ Tạ kia, không biết từ bao giờ đã lén học trộm Huyền băng chưởng gia truyền của Lâm gia chúng ta"
Nghĩ tới chuyện này, quả đấm của Bắc Đế lại căng lên, nghe rõ âm thanh "răng rắc".
"Tên tiểu tử đo, hắn ngược lại rất thông minh. Hai năm liền luyện thành thục được Huyền băng chưởng. Huyền băng chưởng vốn là kỳ công không truyền ra ngoài, hắn đánh cắp Huyền băng chưởng là kết đại thù với Lâm gia chúng ta"
" Nhưng mà, mẹ con lại không vì vinh bại của hoàng gia mà suy tính, lại còn trộm băng quả cho tên kia luyện nội lực. Con nói xem, ta có thể không tức giận sao?"
Giận, chắc chắn rất tức giận.
Vân Tử Lạc im lặng.
Đã nhiều năm như vậy, khi nhắc tới chuyện này, Bắc Đế còn kích động muốn giết người như vậy, huống chi lúc đó.
"Ta triệu tập tất cả thành viên trong hoàng tốc, bắt buộc Thanh Thanh phải quỳ trước linh vị tổ tiên nhận lỗi, hơn nữa còn phải lập lời thề đời này không được qua lại với tên Tạ Vô Tâm kia. Nhưng mà, tên khốn họ Ta lại lẻn vào được đại điện, phá hỏng hội nghị, còn mang Thanh Thanh đi"
Bắc Đế nói đến đây, gương mặt đột nhiên co rút vài cái.
Ông ấy ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn: " Thanh Thanh, cứ như vậy mà đi theo hắn, trước khi đi, còn cắt tóc của mình, hồ nháo nói, muốn cùng ta đoạn tình phụ tử... Nó oán trách ta không có tình người, ha ha, ta không có tình người"
Sợi tóc của Bắc Đế hơi mất trật tự, ông ấy vô lực ngồi dựa vào ghế thái sư, giọng nói thê lương.
"Ta chỉ có một đưa con gái này, yêu thương bảo vệ nó, không muốn nó bị người ta lừa gạt. Tên khốn kiếp họ Tạ kia là kẻ thù của Lâm gia chúng ta, dẫn Thanh Thanh đi chắc chắn vì muốn trả thù. Mà hắn, miệng lưỡi trơn tru như vậy, ai biết hắn thật tâm hay giả ý, ta cũng chỉ có một mình Thanh Thanh..."
Vân Tử Lạc nhịn không được hỏi: " Vậy mẹ về sau cũng không trở về sao?"
Bắc Đế lắc đầu: " Không trở về, nhưng ta gặp nó, nó cũng nguyện không quay về, cho dù ta nói, ta tha thứ cho nó, đồng ý cho nó thành thân cùng tên khốn họ Tạ kia, nhưng...."
"Không ngờ sau này, ta mới biết được tên khốn họ Tạ kia quả nhiên phụ bạc nó... Thanh Thanh sau một đêm liền mất tích, cho đến khi nó chết, ngay cả ta, cũng không nhìn mặt nó được một lần"
Vân Tử Lạc nắm chặt quả đấm: " Mẹ chắc là ở Vân phủ. Nói như vậy, mẹ vì bị tên họ Tạ khốn khiếp kia phụ bạc nên mới đi theo cha ta?"
Nghe thấy nàng cũng như mình gọi là "tên khốn họ Tạ", ánh mắt ảm đạm của Bắc Đế như thoáng ý cười.
"Con không thể gọi hắn như vậy, dù sao, hắn mới là phụ thân ruột của con"
Một câu của Bắc Đế làm Vân Tử Lạc choáng váng.
Nàng đứng bật dậy, " Ông nói cái gì? Tên họ Tạ vong ân bội nghĩa kia lại là cha ta?"
Nghe chuyện Bắc Đế kể, Vân Tử lạc đã nghĩ ngay tên Tạ Vô Tâm kia là người như vậy.
Miệng lưỡi trơn tru, hoa tâm phụ bạc, vong ân bội nghĩa...
Trời ạ, loại nam nhân nàng chán ghét nhất lại là phụ thân của Vân Tử Lạc nàng? Cúng chính là phụ thân bây giờ của nàng? Vậy nàng và Vân kiến Thụ thực sự không có quan hệ máu mủ?
Đột nhiên trong đầu nàng lại hiện ra cảnh tượng Nhiếp chính vương khinh thường Lâm Thanh Thanh, nàng hơi ngẩn ta.
Nói không chừng vì vậy mà Bắc Đế có thành kiến...
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bắc Đế trầm giọng giải thích: " Lúc Thanh Thanh rời khỏi Lê Hoa đảo đã mang thai. Tiểu phượng tinh khi đó, cách ngày Thanh Thanh mất tích vẻn vẹn sáu tháng, làm sao sáu tháng có thể sinh con được?
← Ch. 248 | Ch. 250 → |