Truyện:Lạc Lối Mê Cung - Chương 35

Lạc Lối Mê Cung
Trọn bộ 40 chương
Chương 35
Cánh cửa mê cung 30: Mơ tưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bầu trời xanh, lơ đãng vài vệt trắng nhẹ nhàng trôi, không khí thật êm ả thanh bình.

"Jen, cậu có thể đừng ngủ nữa, được không!?" Jessica bất đắc dĩ nài nỉ. Xin đấy, cô không muốn người khác nghĩ mình mắc bệnh thần kinh, nói chuyện cùng Jen, thế nhưng cô bạn lại ngủ ngon lành, chẳng mảy may gì tới cô.

Cô cũng không phải không khí, hay là cô nói quá nhỏ nên Jen không nghe? Hoặc là, giọng cô có tiềm chất ru ngủ người ta.

"Jenn.. " Jessica không chút khách khí hét lớn vào tai Jen.

"Aa!" Jen giật mình bật dậy, bẻ mặt mơ màng, ánh mắt hoảng hốt nhìn cô bạn, khóe môi giật nhẹ: "Cậu đây định mưu sát mình à?"

"Đâu có. Ai bảo cậu đêm qua làm chuyện mờ ám, hiện tại liền ngủ mê mang bơ mình. " Jessica cười tươi biện luận, cảm giác phá hoại giấc ngủ của người khác phi thương vui vẻ, hihi.

Jen vuốt trán hết nói nổi, tay dụi mắt để đuổi bớt con sâu ngủ.

"Sao cậu biết vậy? Chẳng lẽ cậu đào góc tường nhà mình?" Jen cười tao nhã, vô cùng mị hoặc kêu người kinh hãi.

Bỗng dưng sau lưng có gió lùa mát lạnh, Jessica cười khan, đom đóm đang phát ra ánh sáng đỏ a. T. T~

"Hìhì, sao mình dám chứ. "

"Ngoan~" Jen cười hài lòng, tay vỗ đầu Jessica. Không cho Jessica cơ hội để phát hỏa, cô tiếp tục nói: "Cậu muốn gì hở!?"

"Hìhì, không có gì. " Jessica vội xua tay lắc đầu, cô nào có lá gan nhổ lông trên đầu hổ chứ.

"Ừ, vậy để mình nói. " Jen mỉm cười phun ra một câu làm cho Jessica có loại cảm giác ngổn ngang trong gió không rõ.

"Cậu muốn chơi bóng chuyền không? Cuối tuần này. "

Jen rủ rê, tất nhiên là có nhà Cullen chơi chung rồi, không thì chơi với ma à.

"A, à. Mình bận rồi. " Jessica chẹp miệng đầy tiếc nuối, bỏ qua bộ dáng nhà Cullen chơi bóng chày, thực là tiếc muốn chết.

"Ừ, quả là rất tiếc. " Cô gật đầu, có chút buồn bực.

"Vậy để mình đi cùng cậu được không!??" Bella bất ngờ xuất hiện, ngại ngùng đề nghị.

"A... đương nhiên là được. " Khóe môi cô khẽ nâng lên hàm nhạt nhẽo ý vị.

"Cảm ơn, mình sẽ đến. " Trong mắt hiện lên tia vui vẻ, Bella nhanh chóng rời khỏi sau khi đạt được mục đích.

"Hừ!" Jessica hừ lạnh, không hề che giấu sự chán ghét của bản thân đối với Bella đã ngập trời.

"Thôi nào. " Cô nhướng mày có chút buồn cười. Bella a, chỉ là vui mừng quá lộn xộn ngôn từ thôi, đã bị Jess quy thành tự cao tự đại rồi, tội nghiệp quá đi.

"Mình về đây. Bai bai~" Vẫy tay tạm biệt Jessica rồi cầm ly nước, vừa đi vừa uống. Phải nói là, một câu "đi học vác xác tới" chính là chỉ Jen của chúng ta.

Không biết là tình cờ hay cố tình, Bella vừa vặn đứng trước bãi đổ xe, nói: "Jen, tôi có chuyện muốn nói với cậu. "

"Ân. " Tuy nhiên, trên mặt Jen không có chút nào ngoài ý muốn, tựa như chuyện này đã nằm trong dự liệu của cô.

Điều này làm cho Bella cực kì căm ghét. Vì cái gì Jen luôn giữ vẻ mặt tao nhã, cao cao tại thượng khiến người khác e ngại, tự giác xa lánh.

Bella đi trước dẫn đường, cô tự nhiên sẽ giữ khoảng cách một đoạn với Bella, nhỡ cô ta bất ngờ phát điên cắn cô một cái thì sao, người điên cuồng vì tình cũng không hiếm, nhất là cô Bella này đây này.

Đường đi một lúc càng gấp khuỷu khó đi, thậm chí chỉ cần sai sót là sẽ ngã đến chấn thương.

Bella lúc này dừng lại, cô quay đầu quan sát biểu tình của Jen, hoàn toàn không có sự hoang mang khi "đi lạc" vào rừng sâu cùng tình địch.

"Cô thôi đi. " Cô cau có gằn giọng, cô ghét thái độ thản nhiên mọi lúc mọi nơi, hận nét cười như có như không đầy mê hoặc của Jen.

Trên đời này, sao lại có người hoàn hảo như Edward, hắn làm cô yêu vô điều kiện, tình nguyện đắm chìm, cô là người, cô sẽ tự ti dù trong trường này chẳng ai xinh đẹp hơn cô, nhưng vì sao lại có một Jen ở đây!

Jenny Spears, hoàn mỹ không kém Edward chút nào! Chính là, haha, cô ta bị bệnh thần kinh, rất có khả năng là biến thái! Lần đầu gặp mặt cô đã thấy quen thuộc một cách kì lạ, thì ra a, cô ta là người thừa kế sáng giá hoàn mỹ nhất ở Phoenix, của gia tộc Spears - Ella Jenny Spears.

Phải chi cô sớm nhớ ra, Edward hiện tại chẳng phải nên yêu cô hay sao!!?

"Cô phát điên cái gì hả Bella?" Jen nâng mi hỏi, biểu tình đạm bạc lạnh giá.

"Tôi biết cô là ai!"

"Ừ, sau đó thì sao?" Hoàn toàn lạnh nhạt.

"Cô không sợ tôi sẽ nói với Edward hay sao?"

"Cứ tự nhiên~" Jen cười một tiếng, tựa như khinh chê cô ngu xuẩn.

"Cô.. " Hiển nhiên, không tức giận là không thể, chỉ là cô nhanh chóng ổn định cảm xúc, quyết định đả kích Jen: "Hơn nữa, cô có biết Edward là ai không? Haha, sao mà cô biết được. "

Jen im lặng. Bella, cô ta đúng là điên rồi. Tự hỏi tự trả lời, không phải là tự kỉ chứ!

"Edward chính là ma cà rồng, đúng chứ!" Bella nói với giọng khẳng định.

Jen mở to mắt, hiển nhiên rất bất ngờ với sự thông minh của Bella, không ngờ cô ta nhanh thông suốt đến vậy. Trong nguyên bản là, Edward cùng Bella vạch mặt, cô ta sau khi tra rõ ràng, mới dám chắc chắn.

Bella đắc ý, tiến tới vài bước dùng sức đẩy ngã Jen đang trong trạng thái cảm thán. Từ trên cao nhìn xuống, trong lòng dâng lên cảm giác từ trên cao nhìn xuống vô cùng hài lòng, cười khinh.

"Ella, cư nhiên cô bên cạnh Edward lâu đến vậy cũng không phát hiện ra. Thật ngu ngốc, cô vậy mà xứng đáng bên cạnh anh ấy sao? Chỉ có tôi thôi, cô nghe không!!!"

Jen nhíu mày, hình như trật chân rồi, rất xem nhẹ lời nói của Bella, cúi đầu xem xét vết thương mà điều chỉnh khớp xương.

Nhưng lọt vào mắt Bella đang mất lí trí là Jen thương cảm khổ sở, càng thêm vui vẻ không thôi. Chỉ là đời luôn có câu "vui quá hóa buồn", ngay lúc này bên tai bỗng dưng vang lên thanh âm trầm trầm của Edward.

"Cô cho là, cô đang làm gì đó Bella?"

Nụ cười nháy mắt cứng ngắc, vẻ mặt ủy khuất: "Em có làm gì đâu chứ. "

"Hừ. " Edward chán ghét hừ lạnh, đỡ Jen dậy. Cô chập chững đứng lên, tay kia ôm cổ Edward, thì thầm vào tai: "Bella đã biết anh là ma cà rồng rồi. "

"Em cũng có mời cậu ấy đi cùng chúng ta chơi bóng chày. Bọn em chỉ đang bàn ít chuyện, em sơ ý té thôi, không có chuyện gì. "

Ánh mắt Edward lóe lên tia sáng lạnh, gật đầu, Jen thực chu toàn. Thương tiếc bế Jen trên tay, sợ không cẩn thận làm đau cô.

Jen cười nhẹ. Người trên tay cô, mơ tưởng cướp đi được.

Trước khi đi, còn quăng cho Bella một câu khiến tâm hồn cô ta bay bổng: "Mai tôi đến đón cô!" Phòng ngừa cô ta không đến.

"Vâng, em biết rồi. " Bella cười ngọt ngào, tâm cao hứng.

Về đến nhà, vừa trông thấy thương tích của Jen cả nhà lại nhốn nháo lên. Jen như hoa hơn trứng* của bọn họ thế nhưng lại bị ám hại. Bella quả thật to gan!

Jen co rúm khóe mắt, chỉ là thương nhẹ, họ làm như cô bị chấn thương sọ não, tê liệt thân thể không bằng, đúng là quan tâm quá sẽ loạn.

"Mình sẽ trả thù cho bồ. " Alice tràn đầy quyết tuyệt, hăng hái nói.

"Chán sống rồi. " Rosalie nhếch môi lạnh lùng.

"Em yên tâm dưỡng thương. " Emmett gật đầu tán thành với ý kiến của mọi người.

"Ngu ngốc, sẽ có thưởng. " Jasper rõ ràng đang ám chỉ Bella.

"Mọi người yên nào, Jen cần nghỉ ngơi, Ed chăm sóc con bé. " Esme giơ tay làm dấu hiệu im lặng, chặn họng mọi người.

Jen ngơ ngác nhìn mọi người, Edward buồn cười bế cô lên phòng. Đặt cô lên giường, tay nhẹ nhàng bôi thuốc, ánh mắt hiện lên ôn nhu yêu thương.

"Không cho phép làm bản thân bị thương. Em là của anh. "

"Em không có cố ý nha. " Cô chớp mắt phản biện, hắn làm cô có cảm giác tội lỗi quá, nhưng cô có làm gì đâu nhỉ.

"Anh biết. " Edward cười khẽ. Sao hắn lại cảm thấy Jen càng ngày càng đáng yêu chứ!

Hắn ôm cô ngã xuống giường, tay khóa chặt cô lại, vỗ vai dịu dàng: "Ngoan, ngủ đi. "

"Ơ... em chưa muốn ngủ. " Cô bất mãn bĩu môi, chỉ là trật chân thôi mà, cơ mà hình như khả năng khôi phục biến thái của cô bị cả nhà hắn lãng quên.

"Không muốn ngủ?"

Gật gật.

"Vậy chúng ta nên vận động một chút để ngủ ngon hơn. " Edward cười đến mờ ám ái muội.

"Oa, đi ngủ thôi. " Jen tỏ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ say, để chứng minh mình thực sự đã ngủ, Jen cực kì ngây thơ ngáy khò khò.

Edward buồn cười, hôn nhẹ lên trên trán cô, khóa chặt lấy vĩnh viễn không tách rời.

Vào sáng sớm tinh sương, chiếc xe màu bạc thích hợp đi trên tuyết lẫn cỏ dùng trước nhà, Bella hạnh phúc chạy vội ra xe mở cửa ngồi vào.

Cô không thể chờ được đến lúc nhìn thấy Edward, gặp mặt cả nhà Cullen. Cô sẽ biểu hiện thực tốt để lấy lòng họ, và đá văng Jen đi.

Thế giới lúc đó chỉ có riêng cô và Edward, phải hay chăng sẽ tốt đẹp biết bao.

"Cứ thoải mái đi, không cần căng thẳng như vậy. " Edward mỉm cười nói. Cần vui vẻ một chút, ra đi mới không oán hận. Người biết được bí mật của nhà bọn họ, sao có thể tiêu dao mà sống chứ.

Cô vui vẻ gật đầu.

Nhưng là, ngước đầu nhìn trời, Bella nhíu mày lo lắng: "Thời tiết hôm nay, có vẻ không thích hợp để chơi ngoài trời. "

"Chính vì như vậy, chúng ta mới ở đây. " Jen cất giọng cười nhạo.

Lúc này cô mới để ý, xe bọn họ đã tới sân cỏ to lớn của khu rừng từ lúc nào. Jen vừa khéo nghe được, liền châm chọc sự ngu ngốc của cô.

Khi trận đấu diễn ra, cô mới hiểu họ cần sấm sét để làm gì. Đây quả thật là một màn bóng chày kinh điển nhất cô từng xem, tuy đã biết trước năng lực khác người của ma cà rồng, nhưng cô vẫn không thoát khỏi kinh ngạc.

Tốc độ thực nhanh, kỹ năng động tác rất đẹp, chơi cực high.

Phía chân trời xẹt qua vài đạo ánh sáng, không ai thấy được, khóe môi Jen nhẹ nhàng cong lên thị huyết, liếm môi đỏ kìm nén cơn khát máu rạo rực.

Trò vui, đã đến!

Quả nhiên..

"Dừng lại!" Alice bỗng hét lớn, giọng nói bị lạc đi bởi hoảng hốt.

"Alice, chuyện gì?" Edward nhíu mày thấp giọng hỏi.

"Ai đó đang đến gần. " Alice xoa mi tâm. Rắc rối rồi, chúng là ma cà rồng, hơn nữa ở đây còn những hai con người quanh thân đầy hương vị hấp dẫn.

Vậy mà, con người chứa đầy sức quyến rũ khiến người ta sôi trào mái huyết lại không có chút tự giác nào, mà còn nói: "Chúng ta không nên hoang nghênh họ sao!!?"

"Haha, thực mừng vì chúng ta được chào đón ở đây, cô gái trẻ, cô tên gì?" Vừa dứt lời, thanh âm ngã ngớn của người đàn ông đã vang lên.

"Tôi ấy à, sao tôi phải trả lời ông nhỉ?" Người có thể xấc xược không để ma cà rồng vào mắt, chỉ có thể là Jen thôi.

"Cá tính, tôi thích. " Người đàn ông hào sảng cười to, tự giới thiệu: "Tôi là Laurent, cạnh tôi là James và Victoria. "

"Ồ, tôi mượn ông nói à? Chúng ta thân quen lắm sao?" Jen ngược lại rất ngây thơ, khó hiểu hỏi.

"Cô, đừng tự cho mình là giỏi. " Victoria tức giận nói. Đẹp hơn cô ta, dáng vẻ nhìn yếu ớt thế này mà hạ một lúc mười mấy thủ hạ của cô, Jen này... cực kì nguy hiểm!

"Thì sao?" Jen cười một tiếng. Họ có thể làm gì cô chứ.

Gió nhè nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc mềm mại của cô, trông đến mê người. Mà nhân vật chính lẽ ra là Bella, người lúc này đang thất sắc dưới hào quang của Jen.

"Cư nhiên là con người. " James ngạc nhiên, liếm môi thèm khát.

"Là đến hai người, ôi cô bé đáng thương.. " Trông thấy Bella núp sau lưng Edward, Laurent cười đáng khinh.

Một người hào quang phát sáng mạnh mẽ, một người yếu đuối đứng sau đợi che chở, khỏi phải nói, tuyệt đối là khác biệt một trời một vực.

"Còn không nhanh cút đi. " Jen nhướng mày, nói đến mức này bọn hắn còn không tự giác rời đi, thì thực sự hôm nay khó mà tránh khỏi trận "ác chiến rượt đuổi".

Jen đương nhiên biết, cái gì gọi là càng cấm càng phải làm, tỷ như tình trạng hiện tại, bọn hắn một mực ở lại. Cho nên, cô mới sảng khoái quăng ra một câu như vậy.

"Cho ta nếm thử chút nào, haha~" Laurent nham nhỡ cười, chớp mắt đã đứng cạnh Jen há miệng, kề vào cổ cô cắn đi xuống.

Nào có chuyện chọc giận để hắn trút lên người cô chứ không phải Bella, biết rõ đứng đây hẳn là hứng mũi chịu sào, nên Jen đã có chuẩn bị trước. Tay nhẹ vung, lưỡi kiếm sắc bén cắt đường bên mặt Laurent.

Đối chiến là việc hết sức dễ dàng với cô, hội đồng cô còn không sợ, đơn đấu độc đấu, chả là cái thá gì cả. Hơn nữa, Laurent dễ đối phó hơn James.

James là một thợ săn con mồi nguy hiểm, cùng hắn dây dưa rất khó dỡ.

Tuy nhiên cô cũng không cho rằng, cả nhà Cullen là để trưng bày, không giúp Bella. Mặc dù cô ta đã định sẵn là phải chết, nhưng họ không thể để Bella chết trong tay đám người James.

Chính là điều tệ nhất, cô khinh địch. Cô nghĩ Laurent dễ giải quyết, mà quên rằng hắn cũng là tên khó chơi không kém James.

Thời điểm cô xoay người chạy về phía Edward, cô chợt nhìn thấy trong mắt anh là lo lắng, hoảng loạn, đồng thời, ngay bụng từ phía sau... bị đâm một nhát.

Trước mắt tối sầm, cô lần đầu tiên chính thức ngất đi trong nguy hiểm cận kề mà hữu lực vô tâm.

*chỗ này nghĩa là Jen được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Tóm ý: như hoa hơn trứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)