Cánh cửa mê cung 16: Nguy hiểm? - Hoan nghênh!
← Ch.16 | Ch.18 → |
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống...
Esme lắc đầu bắt đắc dĩ.
"Alice, con lên gọi Jen xuống ăn tối đi."
Alice gật đầu: "Dạ!"
*Cốc.. cốc* Alice gõ cửa phòng Jen, bên trong lại vang lên câu nói quen thuộc.
"Please, let me alone!"
Không đúng! Có cái gì đó không đúng! Một tiếng trước cũng là như vậy!
"Jen.. Jen cô có ở đó không?"
"Gì vậy?" Edward ở phòng đối diện nghe thấy tiếng Alice, mở cửa ra.
"Jen.. !" Alice không để ý Edward xoay người đi lấy chìa khoá dự phòng.
Đến lúc quay lại, cửa phòng đã được mở ra.
Bước vào trong, chìa khoá trên tay rớt xuống, khoé miệng co rúm.
"Anh.. là đạp cửa vào?" Liếc nhìn cánh cửa, thở phào, cũng may không sao.
"Jen cô ấy đi đâu rồi?" Lúc này, cô mới nhìn căn phòng trống rỗng. Cửa sổ mở toang, khăn rèm phấp phới uốn lượn theo nhịp gió.
"Alice, em không cảm nhận được Jen rời nhà sao?" Edward nghi hoặc nhìn cô.
Cô sửng sốt đến nửa ngày mới phun ra một câu:"Em.. không cảm nhận được!"
Không có một âm thanh kì lạ nào. Cũng không có dấu vết ẩu đả. Là tự Jen rời đi.
"Tối rồi, cô ấy đi đâu được chứ?"
Edward liếc mắt nhìn cô. Nương theo cửa sổ nhảy xuống đi theo mùi Jen đã lưu lại trong không trung.
Cô đơ ba giây. Không kịp báo cáo gì nữa cũng nhảy đi theo Edward sắp khuất bóng.
Jen thở dài nhìn chung quanh rừng cây yên tĩnh lạ thường.
Trong khoảng khắc nắm bắt được ánh sáng nhạt từ đôi mắt động vật phía xa. Cô nhanh chân đuổi theo hướng phát ra tiếng chạy đi.
Ừm... đúng là mùi này rồi! Mùi của con sói tối đó hay nên nói là mùi trên người Jacob đã bán đứng anh ta.
Còn mục đích cô có mặt ở đây, còn phải hỏi, dĩ nhiên là ăn miếng trả miếng với con sói này rồi.
Nó rượt cô, bây giờ cô phải đuổi theo nó chơi trò vật lộn rồi.
Jen đứng đây là do quá rãnh rỗi mà đi tìm Jacob trả thù.
Cho nên chỉ có thể nói, Jacob trêu chọc Jen chính là muốn xui xẻo.
Dưới ánh sáng yếu ớt đến đáng thương của ánh trăng, trên người cô có thêm vài vết thương do ma sát.
"A"
"Grừ..."
Cô nhào thẳng tắp tới con sói màu nâu. Một người, một thú lộn trên đất vài vòng.
Sức mạnh phi thường làm người ta cảm thấy kinh dị không thôi.
Jacob thầm cảm thán, thảo nào hôm qua hắn bị quật ngã không chút khó khăn nào. Vẫn là Jen quá bạo lực đi a!
Đáng chết là, hắn thích!
Một người một thú cứ như vậy vật lộn. Bị đấm vào chỗ hiểm vài cái, hắn không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Hắn bắt đầu có chút không hiểu. Nếu Jen cường đại như vậy, sao hôm đó lại bỏ chạy?
Nhưng nếu Jacob mà biết do Jen muốn thử cảm giác kích thích trong quá trình chạy trốn là như thế nào thì liệu hắn có tức chết không?
Biến thái như Jen a, luôn muốn tìm cái gì đó kích thích hứng thú!
Suy cho cùng hôm đó, Jen không biết đó là Jacob nên nào dám làm liều. Nhỡ đâu dẫn một đám sói tới thì còn không phải là chết chắc!
Mà hiện tại đã biết Jacob nên cứ thoải mái đánh!
Cho nên, Jen mới nói, Jacob anh tự cầu phúc nhiều đi!
Nhưng mà cuộc sống Jen luôn mang tiềm chất "bi kịch" a...
Ngay lúc họ mệt mỏi buông tha đối phương để lấy lại sức thì một đám người... à không ma cà rồng tiến lại gần...
"Cha... Hai ngươi chơi trò gì giờ này?"
"Chúng ta cũng muốn tham gia a!"
"Đúng vậy. Nhìn hai người chơi mà chúng ta thèm đỏ mắt nãy giờ"
Jacob gừ một tiếng. Có hiểu ý là biến đi!
Jen day day thái dương nhìn top 10 ma cà rồng vô danh trước mắt.
Khoé môi nâng lên nụ cười thị huyết, yêu mị.
"Được!"
Mặc dù cô có chút mệt mỏi. Nhưng... Dâng lên tới cửa mà không nhận là đồ ngốc. Tối nay cô chơi chưa có đủ đâu!
Ai, lại có người tự tìm chết!
Cô khiêu mi cho họ cái nhìn yên tâm. Cô sẽ cố gắng tiếp, yên tâm vì cô sẽ không bỏ qua cho họ đâu.
Khoé mắt giật nhẹ, Jacob cảm giác tình hình không mấy khả quan cho lắm.
Họ đã tiêu hao không ít thể lực cho cuộc đấu tay đôi vừa nãy.
Thế nhưng, biểu tình kia là sao chứ?
Hắn có nhìn lầm hay không? Một bộ dạng "hoan nghênh"?
Aaa, đó là ma cà rồng a, là ma cà rồng đó nha! Những mười con nga!
Jen, rốt cục đầu cô chứa gì vậy? Còn cười đến vui vẻ thế kia!
← Ch. 16 | Ch. 18 → |