Truyện:Lạc Chốn Phù Hoa - Chương 36

Lạc Chốn Phù Hoa
Trọn bộ 38 chương
Chương 36
Tìm lại (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vương Cư An đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, trong lòng bực bội. Anh cười nhạt: "Có gì đáng tức giận, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em".

Cô im lặng vài giây mới lên tiếng."Em sai rồi, có chuyện gì để gặp rồi nói sau, có được không?"

"Còn cần thiết làm vậy không?" Anh hỏi lại."Lúc em ở sân bay, tôi đã nói hết nước hết cái với em... Em cũng có đủ thời gian suy nghĩ, dưa chín ép sẽ không bao giờ ngọt".

"Em..." Tô Mạt ấp úng.

"Em gì chứ? Đối với tôi, em cũng chỉ có thế mà thôi". Anh cười."Tô Mạt, cho dù số tôi đen đủi, cả đời này chìm nổi đến chết đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ thiếu đàn bà. Rời xa ai đó, tôi vẫn có thể sống thoải mái".

Tô Mạt biết người đàn ông này coi trọng thể diện. Dù anh nói những lời rất khó nghe nhưng vì trong lòng áy náy nên cô vẫn rất cất giọng mềm mỏng: "Vâng, anh không thiếu đàn bà, em thiếu đàn ông được chưa? Lần này là em không đúng, anh hãy cho em một cơ hội".

Cô y tá mang thuốc giảm đau đến nhưng Vương Cư An mặc kệ. Anh cầm điện thoại, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Có một số chuyện trước đây tôi cũng đã từng nghĩ. Giữa chúng ta thiếu sự ăn ý, thiếu sự tin tưởng, chính vì vậy, chỉ một chuyện cỏn con cũng khiến chúng ta nảy sinh mâu thuẫn... Ngoài công việc, cuộc sống của chúng ta không hề có sự đụng chạm, chúng ta không chung đường, sau này, dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng chưa chắc đã tốt". Ngừng vài giây, anh nói tiếp: "Thôi thì chấm dứt đi!"

Tô Mạt cố gắng kìm nén nước mắt, một lúc sau mới hỏi: "Anh muốn chấm dứt sao?"

Vương Cư An không trả lời. Thời gian như ngừng trôi.

"Được..." Cuối cùng Tô Mạt cũng hạ quyết tâm."Em có một yêu cầu... Lần cuối cùng, anh có thể để em cúp máy trước được không? Dẫu sao em cũng là phụ nữ".

Đầu máy bên kia không có một tiếng động. sợ anh chẳng còn sự nhẫn nại, Tô Mạt nín thở, vội vàng tắt máy.

Sau đó cô cầm điện thoại, bất động hồi lâu. Cuối cùng, cô gục đầu xuống bàn, nước mắt giàn giụa. Ông Tô đi đến gõ cửa."Con đi ngủ nhớ đừng để bị nhiễm lạnh. Vừa về đến nhà đã nói chuyện điện thoại. Con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!"

Hai tháng vùn vụt trôi qua, người đàn ông đó biến mất như chưa hề tồn tại. Số cổ phiếu của An Thịnh mà Tô Mạt nhờ Châu Viễn Sơn mua trước khi về quê tiếp tục rớt giá.

Tô Mạt tìm công việc mới ở Giang Nam, là một doanh nghiệp tư nhân bình thường. Dù giữ chức vụ trưởng phòng phòng thị trường nhưng mức lương thấp hơn ở An Thịnh nhiều, cô chỉ đủ trả góp tiền nhà và chi phí sinh hoạt của gia đình bốn người.

Tuy bố mẹ không nói gì nhưng trong lòng cô vẫn áy náy, may mà Châu Viễn Sơn thường đến chơi. Cuối tuần, thỉnh thoảng hai người đưa Thanh Tuyền đi chơi, tâm trạng của con bé rất tốt, ông bà ngoại càng vui mừng.

Thanh Tuyền hơn năm tuổi, rất hiếu động, mỗi khi chơi đùa là chẳng để ý điều gì ở xung quanh nữa. Châu Viễn Sơn nằm dưới đất, nhấc người con bé lên cao khiến nó cười khoái chí.

Tô Mạt không kìm được, đi tới bế con bé.

Thanh Tuyền không chịu."Con muốn chơi với ba Châu".

Quê nhà Tô Mạt có một thói quen, trẻ con thường gọi người bạn gái thân thiết của mẹ là "mẹ" để bày tỏ tình cảm thân mật. Châu Viễn Sơn là đàn ông, Thanh Tuyền khéo miệng nên tự động gọi anh là "ba Châu".

Lời nói của trẻ con vô tâm nhưng người lớn lại nghĩ khác.

Ông bà Tô không thể giữ bình tĩnh. Thỉnh thoảng, bà Tô nói nhỏ với chồng: "Luật sư Châu tuổi trẻ tài cao, ngoại hình ổn lại chưa từng kết hôn, chúng ta đừng hiểu nhầm người ta".

Ông Tô động viên vợ."Con gái chúng ta cũng có ngoại hình khá, tuổi trẻ tài cao, chẳng có gì không xứng với cậu ấy. Chỉ là Thanh Tuyền..."

"Thanh Tuyền làm sao?"

"Thanh Tuyền ngoan ngoãn như vậy, sẽ không gây phiền phức cho người ta".

Tình cờ nghe thấy điều này, Tô Mạt hơi khó chịu, dần dần cô cố ý tránh mặt Châu Viễn Sơn.

Thanh Tuyền không vui, một ngày hỏi mấy lần."Hôm nay ba Châu có đến ăn cơm không mẹ?"

Tô Mạt đáp."Không".

"Tại sao?" Con bé hỏi.

"Đây không phải nhà của chú ấy, làm gì có chuyện ngày nào cũng đến ăn cơm". Tô Mạt đáp.

Thanh Tuyền ngẫm nghĩ, thở dài như người lớn."Con thích ba Châu, không thích người lần trước".

"Người lần trước là người nào?" Tô Mạt hỏi.

Thanh Tuyền nói."Người lần trước đến nhà mẹ ăn cơm ấy".

Tô Mạt liền nhớ ra, tim cô đột nhiên như bị bóp nghẹt. Cô nói nhỏ."Con không thích cũng chẳng sao". Nói rồi, cô không kìm được, lại hỏi con gái."Tại sao con không thích chú ấy".

"Con không biết". Thanh Tuyền ngẫm nghĩ."Chú ấy trông có vẻ hung dữ".

Buổi tối, Tô Mạt nằm trên giường trằn trọc mãi. Thời khắc từ chờ mong đến tuyệt vọng đã qua đi. Vì người đàn ông đó, cô vẫn luôn sử dụng số điện thoại ngoại tỉnh. Cô tưởng khi nào hết tức giận, anh sẽ chủ động gọi điện cho cô. Cô tưởng bản thân có thể thoải mái hơn những cô gái trẻ tuổi, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng lặng, cô mới biết thế nào là nhớ nhung đến tận xương tủy.

Tô Mạt cầm di động, ngơ ngẩn hồi lâu. Cô ngước nhìn trần nhà, hai hàng lệ chảy dài xuống gò má. Ngày hôm sau đi làm với cặp mắt sưng húp, Tô Mạt bỗng cảm thấy, nếu cứ như vậy cũng không phải là cách. Cô hạ quyết tâm, thay số điện thoại mới.

Trước sự né tránh của Tô Mạt, Châu Viễn Sơn tỏ ra rất nhẫn nại. Thỉnh thoảng, anh đến công ty đón cô tan sở. Các đồng nghiệp tưởng hai người hẹn hò, một số lãnh đạo muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Mạt cũng lập tức từ bỏ ý định.

Một buổi tối, Tô Mạt bỗng nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Cô giật mình, nhưng nghe giọng nói của đối phương, cô mãi không nghĩ ra là ai. Người đó cười."Trợ lý Tô, tôi là lão Hàn".

Tô Mạt vội lên tiếng: "Kỹ sư Hàn? Lâu rồi không gặp!"

Kỹ sư Hàn cười."Tôi muốn tìm cô nhưng số di động trước kia không gọi được, may mà vợ tôi lưu số điện thoại nhà cô".

Tô Mạt nghĩ, phải rồi, người có lòng thì kiểu gì cũng tìm ra, là mình nghĩ ngợi nhiều.

Cô hơi thất thần nên không nghe rõ đối phương nói gì, đành hỏi lại.

Kỹ sư Hàn nhắc lại: "Vợ tôi có một bạn học sống ở nước ngoài, muốn chúng tôi làm đại lý dự án về ô tô, chủ yếu là lĩnh vực linh kiện. Tôi có dự định tự mở công ty, không biết cô có muốn hợp tác không? Tự mình làm chủ dù sao cũng tốt hơn làm thuê cả đời, cô nói có đúng không?"

Tô Mạt mỉm cười."Cảm ơn anh! Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng tôi không có tiền góp cổ phần".

Kỹ sư Hàn nói: "Vợ tôi khen con người cô rất tốt, tìm đối tượng hợp tác nên tìm người như cô. Cô quen Tôn Tổng của công ty ô tô Bắc Trung đúng không? Bây giờ ông ta là người đứng đầu, chúng tôi muốn ký kết hợp đồng với công ty ông ta".

Tô Mạt hiểu ý."Tôi quen, còn cả mấy vị sếp tổng của các nhà máy ở phía nam. Mỗi dịp lễ tết tôi vẫn gọi điện hỏi thăm họ".

Kỹ sư Hàn vui mừng, nói đùa: "Cô có mối quan hệ là được rồi. Tất nhiên, nếu có tiền thì càng tốt".

Hai người cùng bật cười.

Mấy ngày sau, kỹ sư Hàn đến nhà chơi. Nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một cái bát nhỏ cho mèo uống sữa, bà xã của kỹ sư Hàn ngồi xổm xuống quan sát.

Tô Mạt cười."Chị cũng thích mèo sao? mèo nhà em đã tiêm phòng, vừa mới tắm rửa sạch sẽ, cứ thoải mái vuốt ve.

Bà xã của kỹ sư Hàn nói: "Không phải". Chị giơ tay đỡ cái bát. Đợi con mèo liếm sạch sữa trong bát, chị mới cầm lên xem."Em còn khiêm tốn nói không có tiền đầu tư? Một cái bát có giá trị như vậy mà em lại để cho mèo ăn?"

Tô Mạt không hiểu.

Người phụ nữ nói tiếp: "Nếu chị không nhầm thì đây là sản phẩm của thời kỳ Gia Tĩnh, nhà Minh, gọi là "Bách hoa tranh xuân". Hồi còn là sinh viên, chị từng đi làm thêm ở chỗ bán đấu giá nên cũng biết một ít".

Tô Mạt cười."Không thể nào!"

Kỹ sư Hàn nói xen vào."Về việc này cô nên tin cô ấy. Cô ấy có hứng thú với đồ cổ nên cũng từng nghiên cứu, còn học văn bằng hai".

Bà xã của kỹ sư Hàn cười."Em gái, giá thị trường của cái bát này ít nhất là hai trăm ngàn, đây là giá từ mấy năm trước".

Tô Mạt sững sờ.

Kỹ sư Hàn cười."Cô hãy bán nó để lấy vốn đầu tư".

Tô Mạt định thần, cầm cái bát: "Không, tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm".

Mọi người trò chuyện vui vẻ. Khi nhắc đến thủ tục pháp lý, Tô Mạt nói quen luật sư, liền gọi điện mời Châu Viễn Sơn đến ăn cơm.

Đã lâu mới được cô chủ động hẹn gặp, Châu Viễn Sơn lập tức nhận lời. Hai người gặp nhau, trong lòng đều có tâm sự nên bất giác có chút khách khí và ngượng ngập. Họ chỉ trò chuyện vui vẻ với người khác.

Tô Mạt không tập trung. Đến tối, ngay sau khi tiễn khách ra về, cô nhận được điện thoại của Châu Viễn Sơn."Tôi ở dưới nhà, em có thể xuống dưới không?"

Tô Mạt hỏi, "Anh quên đồ à?"

"Em cứ xuống trước đi!" Đợi cô xuống dưới, Châu Viễn Sơn hỏi: "Đồ của tôi đâu?"

Tô Mạt cười."Anh quên đồ gì lại chẳng nói rõ, làm sao tôi biết được?"

Châu Viễn Sơn nhìn cô một lúc mới trả lời."Trái tim tôi".

Tô Mạt im lặng.

Anh nhìn đi chỗ khác, nở nụ cười ngượng ngùng: "Buồn nôn quá!" Ngừng vài giây, anh cất giọng nghiêm túc: "Lâu như vậy chắc em không thể không hiểu, tôi bây giờ... tôi đã để trái tim ở chỗ em. Em đừng tránh mặt tôi, có được không?"

Lần đầu tiên trong đời, Tô Mạt nhận được lời tỏ tình trực tiếp như vậy, cô choáng váng đầu óc."Tôi... tôi..."

"Em vẫn chưa quên anh ta?" Châu Viễn Sơn hỏi.

"Không phải". Tô Mạt đáp.

Châu Viễn Sơn gật đầu."Vậy thì được rồi. Chúng ta đã qua cái tuổi kích động từ lâu rồi. Tôi cảm thấy nên tìm một đối tượng thích hợp. Dù ở phương diện nào, chúng ta cũng rất hợp nhau. Em có cảm thấy như vậy không?"

Tô Mạt từ chối khéo: "Anh cũng biết đấy, tôi sắp lập nghiệp, sẽ rất bận rộn. Bây giờ tôi không có tâm tư để nghĩ đến chuyện này".

Châu Viễn Sơn tỏ ra rất thông cảm: "Cũng đúng, phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình. Tôi thích điểm này của em nhất. Em cứ làm việc của em, chỉ đừng trốn tránh tôi là được".

Anh ta định quay người rời đi nhưng đột nhiên đứng lại, nhanh chóng hôn lên má cô một cái rồi nói nhỏ: "Tôi sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta".

4.

Vương Cư An nằm viện hai tháng, trong lòng rất bực bội. Hễ rảnh rỗi là anh xuống giường, chống gậy ba toong tập đi nhưng không có sức lực. Cô y tá khuyên nhủ: "Anh không nên làm như vậy, bị thương phần xương cần điều trị một trăm ngày. Bây giờ trong xương của anh có hai cái nẹp đinh, ngộ nhỡ lại bị gãy, khớp xương rời khỏi vị trí thì rất phiền phức".

Vương Cư An ném cây gậy."Lúc nào tôi mới có thể đi lại bình thường mà không cần dùng đến cái này?"

"Ít nhất ba tháng nữa".

"Có di chứng gì không?"

Cô y tá trải ga giường, gấp chăn rồi đỡ anh ngồi xuống."Phải xem anh đang nói về phương diện nào".

Vương Cư An ngồi xuống mép giường, nửa cười nửa không nhìn cô gái."Vận động mạnh liệu có khó khăn gì không?"

Cô ý tá đỏ mặt."Vấn đề này phải sang khoa sinh lý". Cô quay người đi ra ngoài, nói nhỏ một câu."Lưu manh!"

Vương Cư An đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hơi ngây người.

Đúng lúc này, Triệu Tường Khánh đi vào, trong tay cầm tập văn bản. Anh ta nghĩ bụng, có thể trêu chọc gái trẻ, chứng tỏ sếp đã thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm, đây là dấu hiệu tốt. Anh ta nói: "Sếp, đây là hợp đồng cần sếp ký tên. Còn nữa, cổ phiếu của An Thịnh rớt giá nghiêm trọng. Mấy thành viên của hội đồng quản trị cả ngày gọi điện thoại muốn bàn chuyện với sếp".

Vương Cư An xem hợp đồng, không ngẩng đầu."Khỏi bàn".

Lão Triệu lại nói."Ủy viên Lâm và một ông già nhất định đòi gặp sếp".

"Tôi không gặp".

Lão Triệu cười."Suốt ngày bọn họ đến công ty, tôi còn phải bỏ thời gian đối phó với bọn họ".

Vương Cư An ký tên xong, đóng bản hợp đồng."Cứ mặc kệ bọn họ, đến cửa thì đuổi thẳng cổ ra ngoài. Anh không cần khách sáo với bọn họ".

Bên này, Vương Á Nam cũng phiền muộn đến đau đầu. Việc cháu trai bà sử dụng và tàng trữ ma túy bị vạch trần gây ảnh hưởng rất xấu, có tiền cũng không thể giải quyết. Vương Tư Nguy bị cưỡng chế đưa đi cai nghiện hai năm. Tin tức vừa lan truyền, cổ phiếu của An Thịnh rơi xuống đáy vực. Mấy thành viên hội đồng quản trị cách một, hai ngày lại thay phiên nhau đến "dội bom" bà ta.

Hội vô đơn chí, gần đây bụng bà ta lại bắt đầu đau nhâm nhẩm. Bà ta nghĩ thầm, đã cắt ruột thừa rồi, sao còn giở chứng nữa. Vương Á Nam kiểm tra ở bệnh viện khác, kết quả cho thấy, bà ta đã cắt ruột thừa vô ích, túi mật có vấn đề, phải phẫu thuật.

Vương Á Nam nằm viện. Các thành viên hội đồng quản trị vẫn không buông tha, chạy đến tận bệnh viện. Họ lấy ý đo thăm bệnh nhân nhưng thực tế là đưa ra mọi lý lẽ để "tẩy não" Vương Á Nam. Bà ta còn chưa lo xong thân mình, lại lo lắng đến con trai ở nhà, cuối cùng đành lên tiếng: "Các ông thử xem thằng đó có nhận lời không?" Bà ta cười lạnh lùng."Chỉ e tính nó cao ngạo, không nuốt trôi cục tức.

Người làm nhiệm vụ thuyết khách quả nhiên thất bại trở về.

Vương Á Nam trầm mặc. Nhớ đến lời nói của Tô Mạt hôm đó, bà ta lên tiếng: "Chỉ một người có thể khiến nó thay đổi ý định". Bà ta thở dài."Kêu Thiên Bảo đi!"

Bệnh viện lên lịch tiến hành ca mổ. vì không có người thân ở bên cạnh, bác sĩ đành nói thẳng với Vương Á Nam."Ca phẫu thuật chỉ có năm mươi phần trăm hy vọng".

Vương Á Nam mạnh mẽ một đời, vậy mà trước khi vào phòng mổ, nước mắt giàn giụa trên gương mặt bà ta. Bà ta thầm nghĩ: Nếu mình chỉ có một thân một mình, chết thì chết, nhưng ở nhà còn thằng nhỏ, dù chết cũng không thể yên lòng.

Ngẫm đi nghĩ lại, bà ta quyết định gặp Vương Cư An.

Một lúc lâu sau, Vương Cư An mới xuất hiện. Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của anh, bà ta cằn nhằn: "Không muốn đến thì đừng đến. Đâu có ai cầm dao kề cổ ép anh. Anh mặt nặng mày nhẹ cho ai xem? Nếu tôi chết, chắc anh sẽ rất vui mừng".

Vương Cư An tiến lên phía trước, quan sát bà ta."Cô sợ chết đến thế sao? Bây giờ mới chỉ bước một chân vào quan tài, không ai đẩy cô, cô đã tự mình nhảy vào trong đó."

Vương Á Nam thở dài."Hai người đúng là xứng đôi!" Bà ta lại hỏi: "Nếu tôi chết thì làm thế nào?"

Vương Cư An ghé sát tai bà ta, chậm rãi nói: "Cô yên tâm, mầm mống gây họa thường sống dai lắm".

Vương Á Nam trừng mắt với anh.

Anh tiếp tục lên tiếng: "Cô không chết được. Việc đấu với trời, với đất, với con người là một lạc thú. Cô chết rồi, còn ai đấu với cháu?"

Vương Á Nam sốt ruột."Tôi đã lớn tuổi như vậy, anh không thể nói một câu dễ nghe hơn sao?"

Vương Cư An chau mày."Cô muốn nghe điều gì? Cháu còn một miếng cơm thì tuyệt đối không thiếu Thiên Bảo nửa miếng?" Vương Á Nam định nói nữa nhưng anh đã hết kiên nhẫn, xua tay."Lằng nhằng quá, mau đẩy bà ấy vào đi! Bà ấy không chết thì tôi bị bà ấy làm phiền đến chết thôi".

Vương Á Nam tức đến mức ngón tay run run, chỉ vào người Vương Cư An, "Anh... anh..."

Vương Cư An vẫn điềm nhiên."Đâu phải đẩy cô đi thiêu sống, cô sợ gì chứ?"

Vương Á Nam hết cách, vội dặn dò."Bây giờ nhà không có ai, anh nhớ đi thăm Thiên Bảo".

Vương Cư An trả lời ngay."Cháu không rảnh".

Nói thì nói vậy nhưng Vương Cư An vẫn dành thời gian tới ngôi biệt thự của Tống gia. Tống Thiên Bảo vẫn say sưa hát ở tầng trên. Lần này, anh ta kéo anh cùng hát vài Bình Tụ.

Vương Cư An vỗ nhẹ vào đầu anh ta một cái."Mẹ cậu bị ốm, cậu còn tâm trạng để vui chơi sao?"

Tống Thiên Bảo ngơ ngẩn nhìn màn hình ti vi."Thư ký Tô hát rất hay".

Vương Cư An ngồi xuống đất cùng anh ta, cất giọng lạnh lùng: "Cậu đừng nhớ nữa, cô ấy đi rồi".

Tống Thiên Bảo ngẫm nghĩ."Lúc chưa đi, thư ký Tô đối xử với tôi rất tốt".

Vương Cư An im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Cô ấy đối xử với tôi chẳng tốt chút nào".

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Gần đến mùa xuân năm sau, công ty Tô Mạt góp vốn đầu tư bắt đầu hoạt động. Cổ phiếu của An Thịnh do cô sở hữu cũng dần tăng giá, chẳng mấy chốc đã tăng gấp đôi.

Một hôm, cô và Châu Viễn Sơn trở về nhà sau khi cùng đi ăn ở ngoài, đúng lúc Đồng Thụy An đến thành phố này công tác, nhân tiện qua thăm Thanh Tuyền. Thanh Tuyền cũng không cự tuyệt bố. Ba người hơi ngây ra khi chạm mặt.

Châu Viễn Sơn rất tế nhị, ngồi một lát liền đứng dậy cáo từ. Đợi Thanh Tuyền ngủ trưa, ông bà Tô đi ra ngoài, Đồng Thụy An mới nói với Tô Mạt: "xem ra bây giờ cuộc sống của em rất tốt".

Anh ta vẫn như xưa, chỉ là có vẻ phát tướng, bụng to hơn trước, mái tóc hai ngày không gội đã bóng nhẫy, tính cách cũng hiền hòa, nói nhiều hơn trước.

Tô Mạt cười cười."Anh cũng tốt đấy chứ!"

Đồng Thụy An mỉm cười, lấy di động ra cho cô xem ảnh."Đây là con trai anh".

Tô Mạt nhìn kĩ."Đẹp trai, giống vợ anh".

Đồng Thụy An thở dài."Có những việc anh không nên can thiệp nhưng dẫu sao cũng là chỗ quen biết nhiều năm..." Anh ta dừng lại, đột ngột hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là đối tượng của em à?"

Tô Mạt không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ "ừm" một tiếng.

Đồng Thụy An hiểu nhầm."Em nuôi con một mình, phải hết sức cẩn thận. Con người em thật thà, đừng để người ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối..."

Tô Mạt cười."Tôi có gì đáng để anh ấy lừa?"

"Anh ta cũng tái hôn sao? có con chưa?"

"Anh ấy chưa từng kết hôn".

"Anh ta làm nghề gì?"

"Luật sư".

"Luật sư là tinh khôn nhất, chưa ly hôn đã nghĩ đến chuyện chia tài sản. Anh ta có nói sẽ kết hôn với em không?"

Tô Mạt cười cười."Anh ấy vừa hỏi tôi chuyện cưới xin, tôi còn đang suy nghĩ".

"Đúng, em không thể thấy người ta đẹp trai là mềm lòng. Em phải nghĩ đến Thanh Tuyền trước tiên".

Tô Mạt nói: "Anh ấy mở văn phòng luật, điều kiện bây giờ tốt hơn tôi nhiều. Anh ấy còn nói sẽ cho Thanh Tuyền học ở trường quốc tế, sau này đi du học cũng thuận tiện".

Đồng Thụy An im bặt.

Tô Mạt nói tiếp: "Thật ra tôi nên cảm ơn anh".

Đồng Thụy An tỏ vẻ nghi hoặc."Cảm ơn anh gì chứ?"

Tô Mạt không trả lời, lại hỏi."Nếu tôi tái hôn, anh có bằng lòng đến tham dự lễ cưới không?"

"Bằng lòng, nếu quả thật em có ngày đó".

"Vậy anh nhất định phải đến đấy nhé".

Ông bà Tô vừa vào cửa, tình cờ nghe thấy hai câu cuối cùng. Đợi Đồng Thụy An ra về, ông bà lập tức hỏi con gái: "Tiểu Châu đã đề cập chuyện kết hôn với con à?"

Tô Mạt gật đầu.

Ông Tô cười cười, không nói gì, còn bà Tô phấn khởi đến mức suýt vỗ tay. Bà hỏi: "Hai đứa định ngày nào, mồng một tháng năm? Không biết ngày đó, lịch âm có tốt không?"

Tô Mạt vội lên tiếng: "Con phải suy nghĩ đã".

Lúc này ông Tô mới lên tiếng."Con đừng bỏ lỡ một người đàn ông tốt, cậu ấy đối xử với Thanh Tuyền cũng chẳng có gì đáng phàn nàn".

Bà Tô phụ họa."Đúng vậy, đốt đuốc cũng khó tìm ấy chứ! Con nuôi con nhỏ, tìm một người đàn ông nên thận trọng một chút".

Tô Mạt có chút bực bội."Bố, mẹ, con đã hơn ba mươi tuổi rồi. Có những việc con biết tự cân nhắc".

Bà Tô cười."Ái chà, bây giờ cô mọc đủ lông đủ cánh, có khả năng kiếm tiền nên chê bố mẹ phiền phức phải không?"

Ông Tô cũng cười."Được rồi, nhưng có một điều kiện, con đừng khiến Tiểu Châu bỏ cuộc, chạy đi tìm gái trẻ đấy nhé!"

Bà Tô "xì" một tiếng."Là ông muốn tìm gái trẻ thì có".

Chứng kiến cảnh hai ông bà già "liếc mắt đưa tình", Tô Mạt vừa buồn cười vừa ngưỡng mộ. Ngẫm đi nghĩ lại, trong lòng cô vẫn không thể dứt bỏ. Cô đành "đi đường vòng", gọi điện cho Tùng Dung."Tôi sắp kết hôn. Nếu có thời gian, chị và lão Triệu hãy đến đây uống rượu mừng".

Tùng Dung ngẩn người."Em gái, cô kết hôn với ai vậy?Hai người... cô và người kia không có khả năng thật sao?"

Tô Mạt hỏi."Người kia gần đây thế nào? Chân đã lành lặn chưa?"

"Cô đã nghe nói anh ta quay về An Thịnh chưa? Những chuyện khác vẫn bình thường". Tùng Dung còn định nói câu gì nhưng lại thôi, chỉ nói."Chắc chân sắp khỏi rồi, nghe nói tháng sau tháo đinh".

Tô Mạt không hỏi thêm điều gì.

Tùng Dung không thể kìm nén sự hiếu kỳ, hỏi."Đối tượng của cô làm nghề gì? Tính cách thế nào?"

Do vẫn chưa chính thức quyết định nên Tô Mạt không muốn tiết lộ nhiều. Cô chỉ đáp: "Người bình thường, điều kiện tương tự tôi. Tính cách... khá truyền thống, con người anh ấy rất tốt".

Tùng Dung thở dài."Cũng phải, gái nhà lành như cô nên tìm một người đàn ông truyền thống. Loại người khác, quan điểm không giống nhau thì cuộc sống sẽ rất mệt mỏi".

Tô Mạt biết lời nói của Tùng Dung có ý tứ sâu xa nhưng không tiện hỏi nhiều. Nhớ lại thái độ và lời nói của chị ta, trong lòng cô bỗng dưng nguội lạnh. Cô cố gạt bỏ hết những suy nghĩ không thực tế.

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Ở bên này, Châu Viễn Sơn "tấn công" mạnh mẽ.

Vì việc của công ty, Tô Mạt muốn tìm anh hỏi mấy vấn đề liên quan đến pháp luật. Anh hẹn vào buổi trưa, rõ ràng muốn cùng cô ăn cơm, nhân tiện nói chuyện riêng tư, cô liền từ chối với lý do buổi trưa đã hẹn khách hàng. Cô trực tiếp đến văn phòng luật trong giờ làm việc.

Châu Viễn Sơn đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc. Không biết anh xem thứ gì mà khi Tô Mạt đẩy cửa đi vào, anh cũng không biết.

Tô Mạt cười."Anh xem cái gì mà nhập tâm vậy?"

Châu Viễn Sơn lập tức ngẩng đầu."Chẳng có gì cả".

Tô Mạt chỉ tùy tiện nói câu này nhưng trước phản ứng của anh, cô lại sinh nghi, cười, nói."Lẽ nào liên quan đến em?"

Châu Viễn Sơn đóng trang web."Không phải".

Tô Mạt im lặng nhìn anh.

Châu Viễn Sơn không chống đỡ nổi, đột nhiên thở dài, xoay laptop về phía cô."Bây giờ không giống trước kia, tay này ngày càng nổi tiếng".

Trên màn hình xuất hiện mấy tấm ảnh mờ mờ chụp ở hộp đêm. Tô Mạt liếc qua rồi cúi đầu mở kẹp tài liệu."Vào chủ đề chính đi, lát nữa em còn bận việc khác".

"Việc gì?"

Tô Mạt không tập trung."Em về công ty họp".

Châu Viễn Sơn hỏi."Vừa rồi nói chuyện điện thoại, em nói hẹn khách hàng cơ mà?"

Tô Mạt ngây ra."Đúng, em họp xong mới đi gặp khách hàng".

Châu Viễn Sơn tỏ ra không vui."Em đừng đối phó với anh nữa. Anh đối xử với em thế nào, em đâu phải không biết. Anh cũng không thể trói chặt em, em đâu cần nói dối anh như vậy?".

Tô Mạt không đành lòng."Không phải em muốn nói dối, chỉ là em..."

"Chỉ là gì chứ?"

"Em..." Cô mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu không khí."Anh nghiêm túc như vậy khiến em bị áp bức rất lớn".

Châu Viễn Sơn bình tĩnh hỏi lại: "Áp lực gì? Lúc vào đây em vẫn còn bình thường. Sau khi nhìn mấy tấm ảnh trên mạng, tâm trạng của em lập tức thay đổi".

Tô Mạt phản bác: "Đây là chuyện riêng tư của em".

Châu Viễn Sơn lắc đầu."Em còn nói không muốn lừa dối anh? Ngay từ đầu anh đã hỏi em có nhớ anh ta hay không. Lúc đó rõ ràng em phủ nhận. Em làm vậy có được coi là lừa dối tình cảm của anh không? Đây cũng là chuyện riêng tư của em?"

"Anh... anh" cả vúp lấp miệng em".

"Em không nói lý lẽ".

Lần đầu tiên hai người chia tay mà không vui vẻ gì.

Mấy ngày sau đó, trong lòng Tô Mạt đầy tâm sự. Cô không muốn về nhà cũng chẳng muốn đi làm, làm việc gì cũng uể oải. Chỉ vì trong tay vẫn còn dự án cần theo dõi, cô buộc phải đến công ty.

Lúc đi vào tòa nhà văn phòng, Tô Mạt nhìn thấy mấy cô gái xúm lại ở quầy lễ tân xem tạp chí và tán gẫu.

"Các cô nói chuyện gì trong giờ làm việc thế?" Tô Mạt hỏi.

Cô nhân viên lễ tân chỉ vào tờ tạp chí tài chính số mới nhất."Chị Tô, hồi còn ở Nam Chiêm, chị biết người này không? Anh ta rất phong lưu, trên mạng toàn tin tức lá cải về anh ta, tay còn chống gậy đã bị chụp hình hò hẹn với cô người mẫu trẻ nổi tiếng. Lượt view trên Weibo của cô người mẫu tăng vọt, rất nhiều người nhận xét, bàn luận sôi nổi ở bên dưới".

Tô Mạt nhìn tấm ảnh chụp gần hai cô cháu bắt tay trên tạp chí."Tôi không quen".

Cô nhân viên nói tiếp: "Trong tạp chí có bài phỏng vấn anh ta. Gần đây anh ta rất nổi tiếng. Lúc trước chị chưa từng nghe nói tới sao?

Tô Mạt cầm tờ tạp chí lên xem. Bài viết có tiêu đề: "Nhà giàu nối nghiệp như thế nào? Trường hợp thành công của An Thịnh, Nam Chiêm" Cô đọc một lát, trả lời: "Tôi không có ấn tượng gì cả".

Bên cạnh liền có người nói xen vào, cho biết một người bà con của người quen từng làm việc ở khách sạn của anh ta, anh họ của bạn học từng gặp anh ta ở hội nghị thương mại, còn ngồi ăn cơm cùng bàn...

Tô Mạt gập quyển tạp chí lại."Ăn cơm đã là gì chứ? Tôi còn từng lên giường với anh ta".

Mọi người tưởng cô nói đùa, cũng nhao nhao."Tôi cũng muốn lên giường với anh ta, tất nhiên phải nhớ dùng bao".

Tô Mạt ném tờ báo sang một bên."Làm việc đi, tán gẫu liệu có cơm ăn không?"

Buổi chiều đi làm về. Châu Viễn Sơn đến nhà thăm bố mẹ và con gái Tô Mạt. Anh hơi ngượng ngập khi nhìn thấy cô, đến khi chỉ còn hai người, anh mới lên tiếng: "Hôm đó là anh không đúng, nói chuyện hơi quá, em đừng để bụng!"

Tô Mạt đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài. Bầu trời phía nam trong vắt, chắc nơi đó đã bắt đầu nóng bức.

"Em không thể dứt bỏ, tại sao không đi hỏi cho rõ ràng?" Châu Viễn SƠn lên tiếng.

Tô Mạt cười cười."Tất cả đã là quá khứ, còn hỏi chuyện đó làm gì? Hơn nữa... Anh ấy vốn là người như vậy, nên có cuộc sống như vậy. Cũng tốt, đối với em mà nói, đây là sự giải thoát". Ít nhất, sau này cô không cần tiếp tục day dứt hay đấu tranh tư tưởng giữa dục vọng và khí phách một cách nực cười.

Châu Viễn Sơn: "Em không có lòng tin vào anh ta sao?"

Tô Mạt thở dài: "Anh cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh đó còn gì. Anh có nhận ra nụ cười của anh ấy rất nhẹ nhõm, thoải mái không? Có lẽ đây mói là con người thật của anh ấy".

Châu Viễn Sơn im lặng.

Tô Mạt muốn khóc nhưng lại mỉm cười."Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh ấy có thể điều chỉnh tâm trạng được như thế này cũng không dễ dàng. Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm, dần dần anh ấy sẽ quay về cuộc sống trước kia". Cô quay sang Châu Viễn Sơn."Mỗi chúng ta đều có cuộc sống thích hợp với mình."

Châu Viễn Sơn tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm vai cô.

Tô Mạt tựa đầu vào vai anh."Em xin lỗi, cho em dựa một lúc".

Trong lòng Châu Viễn Sơn rất phức tạp. Anh không kìm được, nói nhỏ: "Em có thể dựa cả đời".

5.

Hôm nay, trong lúc Vương Cư An đang triệu tập cuộc họp lãnh đạo các phòng ban, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra. Châu Viễn Sơn đi vào, ném tấm thiệp cưới màu đỏ lên bàn.

Vương Cư An liếc qua nhưng không mở ra xem. Anh nói: "Ra ngoài!"

Châu Viễn Sơn hằm hằm, không nói một lời, vừa tiến lại gần, tung cú đấm. Mọi người đều trợn mắt, há hốc miệng. Vương Cư An tức giận, cũng vung tay đánh trả. Chân anh còn chưa lành hẳn, những người bên cạnh đều giơ tay ra đỡ. Anh gầm lên: "Tất cả tránh ra!"

Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau một lúc, tựa như vẫn có ý tiếp tục "cuộc chiến". Mọi người không dám can ông chủ, chỉ còn cách kéo Châu Viễn Sơn ra xa.

Vương Cư An xoay xoay cổ tay, lại ngồi xuống ghế. Anh nói với Châu Viễn Sơn: "Hôm đó, tôi bảo cô ấy đi cùng cậu. Không ngờ cô ấy thật sự theo cậu. Chưa đến nửa năm đã... Cậu quay về hỏi cô ấy, cô ấy làm thế có phải với tôi không?" Dường như anh muốn nói điều gì nhưng lại nuốt xuống cổ họng, chỉ lạnh lùng thốt ra một từ: "Cút!"

Những người xung quanh đều không dám ho he. Xong việc, ông chủ lại kêu mọi người họp như bình thường.

Hết giờ làm, đi qua văn phòng tổng giám đốc, Vương Cư An nghe thấy một cô nhân viên nói hơi to tiếng.

Cô gái nói: "Tôi quen dùng máy tính này rồi, đổi gì mà đổi?"

Đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật trả lời: "Hệ thống này đã lỗi thời".

Cô nhân viên cười."Anh mới đến nên không biết, đây là máy tính của lãnh đạo cũ phòng tôi. Tôi đột nhiên phát hiện trong máy tính có một thứ rất bí ẩn".

Vương Cư An quay lại cửa văn phòng, gọi cô gái: "Lục Huệ, cô lại đây!"

Lục Huệ chạy tới."chủ tịch Vương, anh tìm tôi có việc gì?"

Vương Cư An nói thẳng: "Mau chuyển sang phòng làm việc của tôi!"

Lục Huệ ngây ra."Ý anh là máy tính hay là tôi?"

"Nhanh lên!"

Cô gái trẻ lập tức tuân lệnh.

Đợi cô gái đi ra ngoài, Vương Cư An mở laptop của Tô Mạt. Anh mở hết tập tin này đến tập tin khác. Nội dung bên trong phân loại rất chi tiết, rõ ràng, quả nhiên là cách làm việc của cô.

Ngoài những tập tin liên quan đến công việc không còn nội dung gì khác. Anh tìm kiếm rất lâu. Đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, liền ném con chuột, cầm áo khoác đi tiếp khách. Ra đến cửa phòng, anh chợt quay lại, nhìn chằm chằm laptop một lúc. Cuối cùng, anh gập màn hình xuống.

Buổi tối, Vương Cư An tiếp khách đến nửa đêm mới về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ anh trằn trọc trên giường mãi vẫn không thể chợp mắt, gần như cả đêm mất ngủ.

Mấy tối tiếp theo đều ăn cơm xã giao ở ngoài, Vương Cư An ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó. Anh uống ngày càng nhiều, lão Triệu hết cách, ngày nào cũng lái xe đưa anh về.

Nhà hai người cách nhau khá xa, lão Triệu về muộn, khó tránh khỏi bị Tùng Dung cằn nhằn. Anh ta vốn mệt mỏi, lại bị nói nên trong lòng bực bội. ngẫm đi nghĩ lại, anh ta nảy ra một ý, tìm đĩa nhạc có một bài hát tiếng Quảng Đông, phát hai lần trong xe ô tô của Vương Cư An. Lần đầu tiên Vương Cư An còn không để ý, lần thứ hai, anh không kìm được, nói thẳng. "Ồn ào quá, anh mau tắt đi!"

Lão Triệu giả bộ không nghe thấy, nam ca sĩ hát rất hợp tình hợp cảnh:

'Tôi vẫn cười nói, dù chỉ là nụ cười gượng gạo.

Nhìn khách khứa không ngừng chúc mừng em.

Vẫn là điệu nhạc của ngày hôm qua, nhưng hôm nay càng tuyệt diệu hơn.

Tôi vẫn chúc phúc, chúc phúc đám cưới này.

Tôi ngắm áo cưới, gương mặt đằng sau áo cưới.

Dù không thấy gương mặt đó nhưng lòng tôi đã xót xa.

Không muốn nói thêm nửa câu, vì chỉ e sẽ rơi lệ.

Duyên đã tận, ai còn để ý đến lý do.

Để cô đơn cộng thêm nỗi trống trải, để thuở ban đầu đều qua đi.

Dẫu có lòng si mê, cũng khó định gặp gỡ hay chia ly.

Hình bóng trong bộ váy cưới đã đi xa,

Đi tới tuần trăng mật như giấc mơ ngọt ngào.

Tôi chỉ mong những chuyện trước kia theo em đi thật xa,

Để lòng tôi yên tĩnh như nước.

Tôi để tình cảm xưa theo áo cưới đi xa,

Tất cả đối diện lại từ đầu.

Nếu tình yêu như giấc mộng cuối cùng vỡ tan,

Tôi cũng sẽ tiếp tục không ngừng tìm lại! (*)'

(*)Lời bài hát Đằng sau bộ áo cưới trong bộ phim truyền hình kinh điển của Hồng Kong thập niên 80 thế kỷ trước, Triệu phú lưu manh.

Vương Cư An đã hơi say. Anh im lặng suốt quãng đường còn lại. Anh xuống xe, đi vào ngồi biệt thự gần bờ biển. Cánh cổng sau lưng khép lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không gian rộng lớn chỉ còn một mình anh.

Vương Cư An đi vào nhà, ra sân sau, bể bơi vẫn khô cạn. Anh lên tầng hai, trên đó có một căn phòng vĩnh viễn vắng lặng.

Anh lại xuống phòng khách, châm một điếu thuốc trong bóng tối. Hít vài hơi, anh chợt nhìn thấy cây piano đã lâu không động tới ở góc phòng. Anh chống gậy ba toong đi tới, mở nắp đàn, thử dùng một tay chơi đàn. Thời niên thiếu, anh bị ép học thứ này, giờ vẫn nhớ mang máng. Điệu nhạc vừa nghe trước đó vang lên từng hồi trong đầu anh. Vương Cư An nở nụ cười tự giễu, bỗng ném cây gậy, đi khập khễnh ra sofa rồi ngồi xuống. Anh ngả người, tựa vào thành ghế cho đến nửa đêm.

Anh sống một mình trong ngôi nhà này đã quá lâu.

Nửa năm trước, ngôi biệt thự bị anh cầm cố để lấy tiền kinh doanh, gần đây mới chuộc về, bởi nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của anh với người đã khuất. Nó giống một đĩa hát cũ, ghi lại khoảng thời gian đã qua, càng giống một ngôi mộ xa hoa. Trên bia mộ khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa.

Lại là một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, Vương Cư An đến công ty từ sáng sớm. Anh mở máy tính của Tô Mạt, điên cuồng tìm kiếm. Cuối cùng, anh phát hiện một file nằm ở sâu trong mục lục. File đó có tên đơn giản là: "Wang(*)".

(*)Wang: phiên âm của chữ Vương.

Tim anh bất giác đập nhanh hơn. Anh lập tức mở ra, bên trong chỉ có hai tấm ảnh, trong ảnh chỉ có hai người. Ảnh chụp họ từ rất lâu trước kia. Lúc đó, ánh mắt của hai người còn né tránh, nụ cười khách sáo, thái độ đề phòng nhưng lại không thể kiềm chế ước muốn xích lại gần đối phương.

Tất cả dường như đã xảy ra từ rất lâu nhưng cũng giống mới chỉ ngày hôm qua.

Vương Cư An nhìn đăm đăm một hồi. Khi định thần, anh bất giác lắc đầu, nhếch miệng. Anh thầm nghĩ, ít nhất cô ấy cũng để tâm đến mình. Anh chợt cảm động vì ý nghĩ này. Toàn thân anh vô cùng nhẹ nhõm, trong lòng phơi phới.

Bên ngoài có người gõ cửa, thư ký đi vào nói nhóm phóng viên của một tờ báo đã tới nơi, nhắc anh chuẩn bị phỏng vấn.

Vương Cư An đi ra ngoài, nhiệt tình bắt tay, hàn huyên với đối phương.

Cô phóng viên trẻ tuổi tỏ ra rất chuyên nghiệp, biết cách ăn nói. Đầu tiên, cô ta nghiêm túc phỏng vấn anh về phương hướng phát triển của công ty và các dự án. Cô ta cũng hỏi về quá trình đi du học của anh. Tất cả diễn ra bình thường, ai ngờ ở câu cuối cùng, cô phóng viên đột nhiên chuyển đề tài: "Bên ngoài lúc nào cũng có tin đồn về chuyện tình cảm của Vương Tổng, có thể nói vô cùng phức tạp, khó bề phân biệt thật giả. Không biết Vương Tổng có hứng thú nói một chút về chuyện tình cảm với công chúng không? Ví dụ, anh định lúc nào mới bước vào cuộc sống hôn nhân? Anh có yêu cầu gì về một nửa của mình? Anh đã gặp người phụ nữ như vậy chưa..."

Trợ lý của anh cắt ngang: "Những câu hỏi này đều liên quan đến chuyện riêng tư, trước đó chúng ta đã nói rõ chỉ bàn chuyện công việc..."

Cô phóng viên tỏ ra đáng tiếc: "Đúng vậy, Vương Tổng có thể không trả lời".

Vương Cư An im lặng nhìn bọn họ. Một lúc sau anh mới cất giọng bình thản: "Tôi đã gặp một người phụ nữ như vậy".

Trong phòng bỗng im lặng như tờ. Mọi người đều không ngờ anh lại phối hợp như vậy. Cô phóng viên vội lên tiếng: "Nhất định cô ấy rất xuất sắc".

Vương Cư An trầm tư một lát."Không, cô ấy không xuất sắc lắm".

Cô phóng viên lại nói: "Chắc chắn cô ấy phù hợp với yêu cầu về người bạn đời của anh?"

"Cũng không phải". Vương Cư An nở nụ cười ôn hòa." Sau khi gặp cô ấy, mọi yêu cầu của tôi đều ném vào sọt rác".

Cô phóng viên tỏ ra hiếu kỳ."Chắc cô ấy có điểm thu hút anh đúng không?"

Vương Cư An nói thẳng: "Cũng không thể nói vậy, chuyện này chẳng có cách nào so sánh". Anh đột nhiên nhớ ra điều gì, như chìm vào hồi ức xa xưa. Anh cố gắng kìm nén, cất giọng nhẹ nhàng: "Có người nói với tôi câu này. Đối với nhiều người, trên đời luôn tồn tại một đối tượng, bất kể cô ấy tốt hay xấu, chúng ta cũng không muốn đặt cô ấy ở bên cạnh người khác để so sánh".

Bất kể cô ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc... Bạn đều không muốn so sánh với người khác.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, Vương Cư An đi ra góc hành lang, đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc.

Tiết trời tháng Ba, sau cơn mưa, gió thổi bên ngoài cửa sổ mang đến hơi nóng, khiến con người có cảm giác cuộc đời trôi vùn vụt. Vương Cư An thở dài, rút điện thoại dặn dò lão Trương."Bây giờ chú hãy đến đón tôi, nhớ chuẩn bị hương nến và tiền vàng để tôi đi thăm mộ". Một lúc sau, anh lại gọi điện cho thư ký: "Cô hãy đặt một vé máy bay đi Giang Nam... Càng sớm càng tốt."

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Giang Nam tháng Ba, sắc xuân ngập tràn.

Châu Viễn Sơn là tín đồ đạo Cơ Đốc, vì vậy, Tô Mạt và anh chọn nhà thờ lớn nhất ở địa phương để tổ chức đám cưới.

Ban đầu họ tưởng không đông khách, ai ngờ bà con họ hàng cộng thêm đồng nghiệp, bạn học của hai người... cũng chật kín một gian phòng. Gia đình ông Chung đến Giang Nam từ hai ngày trước. Ngoài ra, mấy người bạn thân đưa cả con cái và Đồng Thụy An cũng đến chúc mừng.

Trong đại sảnh nhà thờ ồn ào, náo nhiệt, Thanh Tuyền và một cậu bé tên Thạch Đầu làm thiên thần nhỏ đi trước. Hai đứa trẻ mặc đồ đẹp, hưng phấn chạy đi chạy lại nô đùa. Khắp nơi vang lên tiếng người lớn gọi nhau, trẻ con la hét...

Tô Mạt ngồi ở phòng cô dâu cũng nghe thấy, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Phù dâu đang trang điểm thêm cho cô, cô hỏi: "Bên ngoài rất đông người, đúng không?"

Cô phù dâu trả lời: "Cậu và ông xã mời những ai còn không biết? Thật ra người ta đến để giữ thể diện cho phụ nữ tái hôn ấy mà".

Tô Mạt lườm bạn.

Cô phù dâu quan sát cô một lúc, chau mày, nói: "Nào, cô dâu phải cười tươi một chút, sao trông cậu chẳng tập trung gì cả. Mình nhớ lần trước có một bạn học kết hôn, cậu cười tít cả mắt.

Tô mạt cười cười.

Cô phù dâu thở dài."Mình suốt ngày làm phù dâu cho các cậu. Cậu cưới lần thứ hai rồi mà một nửa của mình vẫn chẳng thấy đâu, đúng là lo thật đấy!"

Tô Mạt nắm tay bạn: "Cứ thuận theo tự nhiên, cậu hãy tìm một người có điều kiện vừa tầm, tốt tính là được".

Cô phù dâu nói: "Lúc kết hôn, chẳng có người nào nhắc đến tình yêu, ai cũng tỏ ra xem nhẹ. Cậu vờ vịt đúng không?"

Tô Mặt lặng thinh, một lúc sau mới lên tiếng: "Có thể gặp, không thể cầu".

Cô phù dâu cười."Sâu xa thật đấy!"

Tô Mạt thở dài."Mọi người đều nói phụ nữ tìm chồng nên tìm người yêu mình hơn mình yêu anh ta, như vậy anh ta mới càng đối xử tốt với mình".

Cô phù dâu gật đầu."Mình cũng nghĩ vậy. Có thể nhìn ra, luật sư Châu đối xử với cậu rất tốt. Cuộc hôn nhân lần này chắc sẽ đến đầu bạc răng long".

Tô Mạt không tiếp lời, chuyển sang chuyện khác."Trước kia mình sống với Đồng Thụy An vài năm, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình không hề hối hận. Mình từng yêu anh ta, mình cam tâm tình nguyện sống với anh ta, bất luận kết quả thế nào, mình cũng bằng lòng gánh chịu hậu quả".

Nghe câu này, cô phù dâu cảm thấy không bình thường."Cậu sao thế? Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Tô Mạt im lặng một lúc mới trả lời: "Nói thật, lần này kết hôn, trong lòng mình không chắc chắn lắm". Cô lấy hết dũng khí, tiếp tục: "Dù tốt đến mấy cũng không phải đều mình mong muốn. Tại sao mình phải khiến bản thân chịu ấm ức?"

Cô phù dâu kinh ngạc nhìn cô.

Tô Mạt quan sát mình trong gương, đôi tay đeo găng màu trắng của cô nắm chặt. Cô đột nhiên túm tay phù dâu, cắt giọng khẩn cầu: "Phiền cậu đi gọi anh Viễn Sơn vào đây giúp mình. Mình cần nói chuyện với anh ấy. Là mình... mình có lỗi với anh ấy".

Cô phù dâu không tin nổi vào tai mình."Cậu điên rồi! Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn hủy đám cưới?"

"Bọn mình chưa đăng ký kết hôn, đám cưới vẫn chưa bắt đầu. Bây giờ là cơ hội cuối cùng của mình".

Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh. Tiếng mục sư vang lên rõ ràng: "Hôm nay, chúng tôi tổ chức lễ thành hôn cho người anh em Châu Viễn Sơn và cô Tô Mạt tại thánh đường trang nghiêm, trước mặt Thượng Đế và các vị quan khách. Trong Kinh thánh tân ước, thần nói: "Người đó sống một mình không tốt, ta phải tạo ra một bạn đời cho anh ta..." Các bạn cũng nên ghi nhớ, các bạn không phải một mình bước vào hành trình của đời người. Khi đối diện với khó khăn, các bạn đừng sợ sệt, hãy mạnh dạn cầu xin sự giúp đỡ của người khác".

Cô phù dâu nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt tiếc nuối."Bây giờ không còn cơ hội nữa, cậu phải đi ra ngoài rồi".

Cô vừa dứt lời, bên ngoài có người tuyên bố cô dâu đi vào. Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. Không biết trong lòng nghĩ gì, cô đứng dậy, từ từ đi ra ngoài.

Trong lúc bước đi, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, mí mắt giật giật, hai tai ù ù. Cho đến khi đứng trước đám đông, cô vẫn chưa định thần. Cô như cảm thấy dòng máu chảy trong huyết quản bị đứt đoạn khi đi qua trái tim, khiến cô vô cùng khó chịu.

Tô Mạt chưa bao giờ luống cuống như vậy.

Mục sư mỉm cười, hỏi: "Ai đồng ý gả cô gái này cho vị tiên sinh kia?"

Bạn bè và người thân đều giơ tay: "Tôi đồng ý. Chúng tôi đều đồng ý".

Mục sư lại hỏi: "Ai không đồng ý gả cô gái này cho vị tiên sinh kia?"

Mọi người cười ồ.

Mục sư vừa định đọc lời tuyên thệ, cửa nhà thờ đột nhiên bị đẩy ra. Mọi người đều quay ra phía sau.

Ánh nắng chiếu vào, người đàn ông đứng ngược sáng nên đám đông không nhìn rõ gương mặt của anh, chỉ biết người đàn ông có thân hình cao lớn. Anh dõi mắt về phía trước, nhìn thấy cô dâu, anh lập tức đi tới. Tay anh cầm cây gậy ba toong, bước đi không tự nhiên, anh chỉ là một người què.

Anh chẳng kiêng dè ai, thậm chí ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Trên suốt quãng đường đi vào, anh không rời mắt khỏi một người.

Người đó mặc áo cưới trắng tinh khôi, nước mắt giàn giụa, cũng chỉ nhìn anh.

Năm ba mươi hai tuổi, Tô Mạt tái hôn. Cùng năm đó, cô sinh con trai, đặt tên là Chứ (*).

Crypto.com Exchange

Chương (1-38)