Truyện:Lạc Chốn Phù Hoa - Chương 22

Lạc Chốn Phù Hoa
Trọn bộ 38 chương
Chương 22
Nhảy lầu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Mạt đi theo sau. Ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy mấy cấp dưới của Vương Cư An đang đứng, Châu Viễn Sơn cũng có mặt. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, mấy nguoif đàn ông đi theo Vương Cư An vào thang máy.

Vẻ mặt của Châu Viễn Sơn vẫn bình thường, Tô Mạt do dự một, hai giây rồi đi nhanh tới, nói nhỏ với anh ta."Luật sư Châu, tôi có thể nói với anh vài câu được không?"

Châu Viễn Sơn liếc nhìn sếp tổng."Trợ lý Tô, tôi biết cô muốn nói gì nhưng bây giờ tôi phải cùng Vương Tổng ra ngoài có việc. Lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau".

Tô Mạt lại nuốt câu muốn nói xuống bụng.

Buổi chiều, Tùng Dung gọi điện thoại cho cô, báo chị ta đã đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô ta đã hạ sốt nhưng chẳng chịu ăn uống gì. Chị ta hỏi: "Cô có cảm thấy Mạc Úy Thanh bây giờ có vẻ không bình thường, rất kỳ lạ không?"

Tô Mạt thở dài, gần hết giờ làm lại gọi điện cho Mạc Úy Thanh, nói ngày mai có thời gian sẽ tới thăm cô ta.

"Chị đã nói với Châu Viễn Sơn chưa?" Mạc Úy Thanh hỏi.

Tô Mạt an ủi: "Tôi vẫn chưa gặp anh ấy, chắc anh ấy đi công tác. Cô đừng sốt ruột!". Không biết có phải tối qua ngủ không ngon hay là bị lây virus cảm cúm từ Mạc Úy Thanh, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng trĩu, mắt đờ đẫn. Cô muốn về sớm nghỉ ngơi.

Vừa đi đến cửa phòng làm việc, điện thoại bàn đổ chuông Tô Mạt quay lại nghe máy.

Trợ lý Tổng giám đốc nói: "Trợ lý Tô, Vương Tổng bảo chị mang bản dự thảo đấu thầu cho sếp duyệt!"

Tô Mạt ngạc nhiên: "Không phải trưa mai tôi mới nộp sao?"

Cô trợ lý đáp: "Tôi cũng không rõ. Sếp tổng chỉ nói nếu chưa xong. Buổi tối chị hãy ở lại làm thêm. Vì chiều mai có cuộc họp nên chị hoàn thành sớm là tốt nhất."

Không đợi Tô Mạt hỏi, cô trợ lý tự động cho biết."Hôm nay chúng tôi cũng phải làm thêm giờ, ai bảo chúng tôi đi theo ông chủ có tính nóng vội chứ!"

Tô Mạt lại mở laptop.

Hai bên thái dương giật giật, đau buốt. Tô Mạt miễn cưỡng làm xong công việc. Đã hơn tám giờ tối, cô không muốn ăn, liền nằm bò xuống bàn nghỉ ngơi một lúc. Nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, Tô Mạt lấy lại tinh thần, chỉnh đốn lại hồ sơ rồi cầm sang bên đó.

Bên Vương Cư An quả nhiên có người ở lại làm thêm giờ. Mấy đồng nghiệp ở phòng ngoài đang tranh luận đi đâu ăn đêm.

Tô Mạt tiến lại gần, cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, bên trong có ánh đèn sáng. Vương Cư An đang đứng trước bức tường kính nói chuyện điện thoại. Gần đây, tâm trạng của anh ta dường như rất tốt, trông có vẻ đắc ý.

Vương Cư An nói với người ở đầu máy bên kia."Không vội, phải ổn định trước! Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm... Đã chơi thì nên chơi lớn một chút... Bà ta nghi ngờ có người điều tra? Kệ bà ta... Đa nghi nên mới vừa đuổi việc một người..."

Tô Mạt định bỏ đi liền bị Vương Cư An phát hiện.

Vương Cư An nói thêm vài câu rồi cúp máy, quay sang Tô Mạt."Vào đi".

Tô Mạt đứng ở cửa phòng."Vương Tổng, tôi đến nộp bản dự thảo".

Vương Cư An đi đến nhận tập hồ sơ."Vào trong phòng đã, đợi tôi xem đã được chưa!"

Tô Mạt tiến lại gần. Ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, cô hơi do dự. "Hôm nay tôi bị cảm, hơi đau đầu, xin hỏi có thể về sớm được không?"

Vương Cư An đứng yên tại chỗ, lật giở văn kiện."Em không khỏe hay là hẹn người khác?"

Tô Mạt không trả lời câu hỏi của anh ta."Có gì sáng sớm mai tôi sửa, chắc vẫn kịp cho cuộc họp vào buổi chiều. Anh thấy có được không".

Vương Cư An tiếp tục giở văn kiện, một lúc sau mới đáp."Không được!" Anh ta nhướng mắt nhìn cô."Sáng mai tôi không ở công ty. Em nghĩ tôi đã đổi nghề, khỏi cần bận tâm đến nghiệp vụ khác, cả ngày chỉ lo mỗi việc dạy học sinh, còn phải lên lớp theo thời gian biểu của em?"

Tô Mạt vội nói: "Ý tôi không phải vậy!"

Vương Cư An tiến lại gần cô."Tôi có thể đoán ra ý của em là gì". Vừa nói anh ta vừa giơ tay đóng cửa, khóa trái.

Tim Tô Mạt đập thình thịch. Cô quay người mở cửa theo phản xạ nhưng lại đụng trúng ngực Vương Cư An. Mùi rượu trên người anh ta tỏa ra nồng nặc.

Vương Cư An nhếch miệng."Đóng cửa bàn công việc, không vi phạm quy định công ty, cũng không phạm pháp, sao em phải sợ hãi như vậy?"

Tô Mạt vội tránh sang một bên: "Anh... anh không muốn tôi được yên, bắt tôi ngày nào cũng phải đến đây, cố ý để người khác nhìn thấy..."

Vương Cư An cười."Chẳng phải em cũng phối hợp rất tốt hay sao?"

Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô nhất thời im lặng.

Vương Cư An cất giọng từ tốn: "Nếu lúc đó em đồng ý làm trợ lý của tôi thì khỏi phải sợ người khác bàn ra tán vào".

Tô Mạt không thể nhẫn nhịn."Tôi từ chối anh không phải vì giận dỗi, cũng không phải là thủ đoạn quyến rũ người khác, anh đừng hiểu nhầm!" Cô hơi kích động, biết rõ chuyện anh ta không muốn nhắc đến, cô liền "đánh rắn đánh giập đầu (*)": "Tôi sợ một khi đi theo anh, tôi sẽ không thể làm việc lâu dài ở đây. Bây giờ ở An Thịnh, lời nói của ai có trọng lượng nhất? Tôi nghĩ người trong công ty đều biết rõ, chắc chắn không phải loại công tử nhà giàu như anh!"

(*) Đánh rắn đánh dập đầu:đánh vào điểm yếu đối phương.

Vương Cư An cúi đầu nhìn cô. Anh ta không lên tiếng gương mặt chẳng lộ vẻ vui buồn. Một lúc sau, anh ta gật đầu nói: "Em lại đây!"

Tô Mạt bị anh ta kéo đến bên cửa sổ.

Trong phòng tắt đèn, ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, xe cộ tấp nập ở dưới.

Vương Cư An đứng sau lưng Tô Mạt, chỉ tay về hướng trung tâm thành phố. "Những cửa hàng lớn nhỏ trải khắp thành phố là dự án đầu tư sớm nhất của An Thịnh ngoài công ty điện tử. Tiếp theo là trung tâm thương mại quốc tế. Nam Chiêm, khách sạn Vườn hoa trung tâm, sau đó mở rộng sang lĩnh vực bất động sản ở các thành phố lớn... Khu thương mại trên đường bờ biển ở phía đông sau này sẽ là trung tâm tài chính lớn nhất của tỉnh. Phía tây là khu khoa học kỹ thuật đang xây dựng, có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành nhà đất ở đó, tăng thêm vô số cơ hội việc làm. Còn cả lĩnh vực thế chấp, chứng khoán, đầu tư ngân hàng và dự án năng lượng sắp triển khai. Cả nơi này..." Cuối cùng, anh ta chỉ xuống dưới chân."Tất cả mọi thứ ở nơi này, không bao lâu nữa..." Anh ta ghé sát tai Tô Mạt, nói nhỏ: "Không bao lâu nữa, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về một mình tôi!"

Tô Mạt im lặng hồi lâu. Dưới sự kích thích của những lời nói đó, lồng ngực cô phập phồng, cô cảm thấy nhịp tim của người ở đằng sau vang dội như tiếng sấm.

Toàn thân Vương Cư An đầy mùi rượu, anh ta áp sát vào cô."Dừ có bạc mệnh, tôi cũng sống lâu hơn bà giá đó. Không ai gửi gắm hy vọng vào một tên ngốc!"

Tô Mạt định thần, cố gắng né tránh."Anh uống nhiều rồi!" Cô nói khẽ: "Tham lam quá, lớn nhỏ chẳng bỏ, chưa chắc đã là điều tốt! Dù nhiều đến mấy cũng không thể theo kịp dục vọng của con người".

Vương Cư An khẽ cười, ngậm vành tai cô, một tay anh ta từ từ luồn vào eo cô khiến toàn thân cô tê liệt.

Cúc áo sơ mi nhanh chóng bị cởi. Vương Cư An bóp bầu ngực của Tô Mạt."Ít nhiều chẳng hề gì, tôi thích một tay khống chế tất cả!"

Hiện tượng bị cảm lại một lần nữa dội về, đầu óc Tô Mạt quay cuồng, chân tay mềm nhũn. Cô tựa trán vào cửa kính lạnh lẽo, có cảm giác chân như đang ở giữa không trung, toàn thân chìm nổi, dập dềnh trong bóng đêm. Cô túm cánh tay người đàn ông, muốn kháng cự, nhưng cũng như cầu cứu.

Hơi thở của hai người hòa quyện, nặng nề. Vương Cư An đè người Tô Mạt vào bức tường kính, kéo áo con của cô lên cao.

Anh ta dùng sức rất mạnh. Tô Mạt hoảng hốt, giãy giụa nhưng không thoát. Cô chỉ có thể chống hai tay vào tường kính, trong lòng lo lắng tấm kính bị vỡ, hoặc bị người khác phát hiện. Bầu ngực bị nắn bóp đến phát đau, còn ở bên dưới, Vương Cư An đã thò tay vào trong váy ngắn của cô, dừng lại ở giữa đùi.

Tô Mạt giật mình, vội túm tay anh ta. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng của hai người phản chiếu trên bức tường kính. Người cô đầy đặn, trắng nõn, còn người đàn ông ở đằng sau rắn chắc, hoang dã. Sự đối lập rõ ràng mang lại xung đột thị giác rất mạnh.

Tô Mạt không còn sức lực, bỗng cảm thấy hưng phấn khó tả. Cô không kìm được, rên khẽ một tiếng. Vương Cư An liền giơ tay bịt miệng cô.

Vương Cư An thở hắt ra, hôn gáy và mặt Tô Mạt."Có kích thích không? Lát nữa còn kích thích hơn..."

Tô Mạt lắc đầu, nấc nghẹn.

Anh ta vén váy của cô lên cao."Em hét nhỏ thôi, không thể như mấy lần trước!" Nói xong, anh ta đưa tay thăm dò nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô.

Tô Mạt rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cô ra sức kéo tay anh ta. "Không được..." Chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Ở đây có camera không?"

Vương Cư An cười khẽ."KHông có!" Anh ta hôn mặt cô, muốn ngậm môi cô.

Tô Mạt nghiêng mặt né tránh."Đừng lừa tôi!"

"Tôi không lừa em!"

"Bên ngoài có người".

"Mặc kệ bọn họ!"

"Thôi, dừng lại đi..."

"Muốn thì làm, đừng nhịn!"

"Không...." Tô Mạt cảm thấy mình đang phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng cô không nghĩ ra nguyên do, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Trong lúc chuẩn bị "cập bến", bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.

Tô Mạt và Vương Cư An đờ người. Tô Mạt sợ chết khiếp, không dám thở mạnh.

Người ở bên ngoài gõ cửa một lúc, lại thử vặn tay nắm cửa nhưng không nhúc nhích, sau đó nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Vương Tổng về rồi à? Vừa rồi sếp vẫn còn ở văn phòng cơ mà?"

"Hình như về rồi".

"Lúc nãy tôi thấy đèn vẫn sáng".

"Chắc chắn sếp đã rời đi rồi. Sếp ra về, chúng ta mới có thể tan sở. Đi thôi!"

Tiếng nói mỗi lúc một nhỏ dần.

Lúc này Tô Mạt mới định thần. Toàn thân cô mềm nhũn. Cô giãy giụa khỏi vòng tay Vương Cư An, đi sang một bên, chỉnh đốn lại áo váy. Đầu óc dần tỉnh táo, cô nói nhỏ: "Không được, không thể làm vậy!"

Lồng ngực Vương Cư An vẫn phập phồng, nhịp thở không ổn định.

Anh ta nhìn Tô Mạt rồi quay đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp!"

Tô Mạt đi tới cửa ra vào. Đợi một lúc, cho tới khi bên ngoài không còn tiếng động, cô lập tức mở cửa, cũng không biết xuống dưới tầng một, bắt xe, về nhà như thế nào.

Về đến nhà, Tô Mạt lập tức lao vào phòng tắm, cởi đôi tất mỏng và bộ đồ công sở nhàu nhĩ.

Người phụ nữ ở trong gương, trên ngực đầy vết bầm nhàn nhạt, đầu tóc lòa xòa, ánh mắt mơ màng, bộ dạng phóng đãng. Cô không dám nhìn lâu hơn, vặn vòi hoa sen tắm rửa. Nước lạnh chảy từ đầu xuống chân, cô thầm nghĩ, mình đúng là ngày càng không biết xấu hổ.

4.

Trằn trọc đến nửa đêm, trong lòng Tô Mạt có chút sợ hãi, đồng thời có cảm giác buồn bã khó nói thành lời.

Sáng sớm hôm sau, cô đến công ty chuẩn bị hồ sơ, đưa sang văn phòng tổng giám đốc trước buổi trưa. Bên đó không có hồi âm.

Buổi chiều nhóm dự án họp. Tài liệu được photo, phát đến tay mọi người chính là thành quả lao động của Tô Mạt trong mấy ngày qua.

Vương Cư An tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta ngồi ở vị trí đầu tiên, từ tốn nói chuyện với mọi người. Tô Mạt không dám nhìn anh ta. Triệu chứng cảm nặng hơn không kìm được ho khù khụ. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tô Mạt khiến cô rất ngượng ngùng.

Gần hết giờ làm việc, sức khỏe của Tô Mạt càng tệ hại, cô lờ đờ buồn ngủ. Điện thoại bàn vang lên giúp cô lấy lại tỉnh táo.

Người ở đầu máy bên kia hỏi thẳng: "Em đỡ hơn chưa?"

Tô Mạt im lặng vài giây mới trả lời: "Chưa, càng nặng thêm".

Anh ta khẽ cười."Em qua đây để tôi "tiêm cho một mũi" là khỏi ngay!"

Tô Mạt đỏ mặt. Nghĩ đến cảnh tượng tối, tim cô đập thình thịch. Cô cầm ống nghe, nằm bò xuống bàn, không lên tiếng. Một lúc sau cô mới nói nhỏ: "Anh đừng như vậy, rất ảnh hưởng đến công việc!".

Vương Cư An lại cười."Người từng kết hôn đáng ra có suy nghĩ thoáng hơn mới đúng, sao em bảo thủ như vậy?".

Tô Mạt lặng thinh.

Vương Cư An nói tiếp: "Mấy ngày tới tôi đi công tác, tối nay xuất phát, em tạm thời có thể yên tâm rồi!"

Tô Mạt "ờ" một tiếng."Sau này anh đừng như vậy! Tôi... tôi không muốn mất việc."

Vương Cư An nói: "Phụ nữ chẳng cần nhiều tham vọng. Em có thể tìm một người nuôi em".

Tô Mạt vội nói: "Xin lỗi, tôi có điện thoại". Nói xong, cô liền cúp máy, ho khù khụ vài tiếng, lồng ngực hơi tức thở.

Vương Cư An quả nhiên giữ lời, không liên hệ với cô. Tô Mạt yên tâm làm việc vài ngày. Cô để ý nghe ngóng xem trong công ty có tin đồn liên quan đến mình không. Thái độ của các đồng nghiệp khi tiếp xúc với cô dường như vẫn bình thường.

Sau khi khỏi ốm, cô liền đi thăm Mạc Úy Thanh.

Gặp lại Mạc Úy Thanh, Tô Mạt không khỏi kinh ngạc. Cô ta dường như có tâm trạng rất tốt, trong nhà thu dọn sạch sẽ. Cô ta ngồi trước bàn trang điểm, vừa trang điểm vừa nói: "Châu Viễn Sơn chủ động gọi điện cho tôi, nói lát nữa sẽ đến đây".

Tô Mạt ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy tôi về trước để hai người nói chuyện".

Mạc Úy Thanh nói: "Phiền chị nấu giúp tôi mấy món! Tôi không biết anh ấy đã ăn tối chưa". Trong khi nói những lời này, cô ta nôn nóng nhìn Tô Mạt, giống đứa trẻ làm nũng với người lớn.

Mạc Úy Thanh có vẻ gầy đi, Tô Mạt cất giọng đầy quan tâm: "Cô vẫn chưa ăn cơm à?"

Mạc Úy Thanh ngượng ngùng gật đầu.

Tô Mạt vào phòng bếp nấu cơm. Mạc Úy Thanh tựa vào tủ bếp, trò chuyện với cô.

Hôm nay, Mạc Úy Thanh nói rất nhiều. Dưới ngọn đèn, đôi mắt cô ta ánh lên tia phấn chấn. Cô ta cười, nói: "Tôi quen Châu Viễn Sơn năm mười sáu tuổi. Anh ấy là sinh viên, còn tôi làm người mẫu ở tiệm chụp ảnh trước cổng trường của anh ấy một thời gian. Anh ấy đến chụp ảnh thẻ, ngày nào cũng đến, chụp rất nhiều. Cuối cùng, anh ấy không chụp nữa, nói muốn mời tôi ăn cơm... Vì vậy, hôm nay tôi cũng mời anh ấy ăn cơm. Trước đây chúng tôi còn hẹn ước, đợi anh ấy tốt nghiệp rồi kết hôn. Anh ấy mua cho tôi chiếc nhẫn, chỉ khoảng một trăm tệ. Một ngày trời mưa, trong lúc cãi nhau, tôi ném chiếc nhẫn xuống rãnh nước bên đường. Anh ấy chẳng nói chẳng rằng xắn tay áo, mò tìm chiếc nhẫn. Tay anh ấy đầy bùn đất. Người bên cạnh cười nhạo, anh ấy tức giận, còn đánh nhau với người ta một trận, đầu chảy rất nhiều máu. Lúc đó chúng tôi không có tiền. Dưới tôi còn có hai em trai... Bây giờ chúng giỏi rồi, chẳng thèm để ý đến tôi. Chắc chị không biết, nhiều lúc tôi rất ngưỡng mộ chị, dù chị mệt mỏi đến mức nào, cũng có bố mẹ toàn tâm toàn ý giúp chị... Tôi không muốn nhìn thấy Châu Viễn Sơn như vậy. Một người đàn ông không nên vì một trăm đồng mà bị người khác cười nhạo. Thế là tôi đi bán bia ở quán bar. Sau đó, tôi gặp Thượng Thuần. Anh ta tiêu tiền rộng rãi, lại rất đàn ông, con gái ít tuổi dễ bị mờ mắt. Anh ta biết tôi đã có bạn trai, càng quấn lấy tôi... Châu Viễn Sơn phát hiện tôi làm việc ở đó, lại cãi nhau với tôi một trận. Hôm đó tôi rất buồn. Buổi tối, Thượng Thuần mời tôi uống rượu nhân lúc tôi không tỉnh táo, anh ta đã..." Mạc Úy Thanh khẽ cười."Lúc bấy giờ tôi mới có kinh lần đầu, chưa qua tuổi dậy thì. Nhưng sau buổi tối hôm đó, tôi cảm thấy mình như thành một người khác. Thậm chí tôi không nhớ rõ trước đó xảy ra chuyện gì... Cuối cùng, tôi và Châu Viễn Sơn chia tay".

Giọng Mạc Úy Thanh nhẹ như gió thoảng mây bay, Tô Mạt càng thông cảm với cô ta.

Mạc Úy Thanh cười hì hì, hỏi: "Có phải chị cảm thấy tôi rất bỉ ổi? Vì tôi đi theo người đàn ông từng cưỡng bức mình hơn mười năm, còn sinh con cho anh ta, muốn bám lấy anh ta cả đời..."

Tô Mạt giật mình hoảng hốt, cổ họng tắc nghẹn khó chịu, bàn tay buông lỏng, suýt rơi bát đĩa.

Mạc Úy Thanh nhìn cô chằm chằm, nước mắt chảy dài xuống gò má."Chị cảm thấy tôi hèn hạ lắm, đúng không?"

Cô ta vừa khóc vừa cười.

Tô Mạt không biết phải trả lời thế nào.

Châu Viễn Sơn đến rất đúng giờ nhưng anh ta chỉ đứng ở cửa ra vào, nhìn đống đồ ăn trên bàn, sắc mặt có chút khó coi. Cuối cùng, anh ta lên tiếng: "Tôi chỉ nói hai câu, nói xong tôi sẽ đi ngay. Hai người không cần phiền phức như vậy".

Mạc Úy Thanh im lặng nhìn anh ta.

Tô Mạt vội lên tiếng: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về đây!" Cô thay giày rồi đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng vẫn mở toang.

Châu Viễn Sơn cất giọng ôn hòa: "Mấy tháng trước tính cờ gặp em, tôi rất vui... Bây giờ, tôi không có cách nào bắt đầu lại mối quan hệ với em!"

Tô Mạt dừng bước, quay đầu nhìn.

Trong nhà, ánh đèn sáng trưng, gương mặt Mạc Úy Thanh xinh đẹp và bình tĩnh lạ thường. Cô ta mỉm cười, mắt ngấn lệ."Hai câu, anh đã nói xong chưa?"

Châu Viễn Sơn trầm mặc.

Mạc Úy Thanh gật đầu: "Được, được!" Dường như cô ta sớm đã có sự chuẩn bị, lập tức đưa một thứ cho Châu Viễn Sơn."Trả lại anh cái này, anh hãy bảo trọng!"

"Em cũng vậy!" Châu Viễn Sơn lên tiếng.

Anh ta quay người đi ra ngoài. Đi vài bước, anh ta dừng lại, hơi nghiêng mặt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ta sải bước dài đi mất.

Tô Mạt lập tức quay lại. Mạc Úy Thanh vẫn đứng yên bất động, gọi thế nào cũng không thưa, nước mắt giàn giụa. Tô Mạt ôm cô ta."Cô nghỉ ngơi đi! Cô đợi tôi, tôi sẽ đi nói chuyện với anh ấy, nhất định anh ấy sẽ quay về. Cô đợi tôi...".

Cô dìu Mạc Úy Thanh đi đến sofa rồi đỡ cô ta ngồi xuống. Khi ra cửa, cô không yên tâm, lại quay đầu nhìn lần nữa rồi mới chạy xuống tầng dưới.

Châu Viễn Sơn đi rất nhanh. Tô Mạt chạy đuổi theo. Lúc bắt kịp anh ta, cô thở hổn hển, nói đứt quãng: "Luật sư Châu, năm đó Mạc Úy Thanh bị Thượng Thuần... Cô ấy mới chỉ mười sáu tuổi, vẫn còn là đứa trẻ chưa hiểu biết... Cô ấy vì anh nên mới đến những nơi đó làm thuê kiếm tiền. Cô ấy..."

Không đợi cô nói hết câu. Châu Viễn Sơn hỏi lại: "Bây giờ thì sao? Cô ấy vẫn mười sáu tuổi? Anh ta có thể lừa gạt, cưỡng ép cô ấy mười năm trời?".

Tô Mạt không có cách nào phản bác, chỉ có thể nói: "Vâng, là cô ấy không đúng! Nhưng bây giờ cô ấy mắc bệnh trầm cảm, không chịu nổi sự đả kích. Cô ấy đặt tất cả hy vọng vào anh, cô ấy muốn thoát khỏi cuộc sống này. Cho dù không nể nang tình cảm trước kia, tôi cũng mong anh coi như làm việc thiện, kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn, cho cô ấy chút an ủi, để cô ấy qua cửa ải khó khăn này trước, những chuyện khác tính sau..."

Châu Viễn Sơn lắc đầu."Một người phụ nữ có thể vì một người đàn ông mà mang thai, sinh con, cũng có thể vì anh ta mà đi phá thai thì không đơn giản chỉ là ham muốn tiền bạc, địa vị của anh ta. Cô ấy đã yêu Thượng Thuần, không thể rời xa anh ta. Dù bây giờ tôi đưa cô ấy đi, đợi đến khi trong lòng cô ấy lắng xuống, cô ấy vẫn sẽ quay về. Châu Viễn Sơn tôi không phải là người máu lạnh vô tình nhưng cũng không phải thánh nhân. Đối với loại đàn bà như vậy, tôi không thể hy sinh vô điều kiện!"

Nghe những câu này, trong lòng Tô Mạt lạnh buốt. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng:" Vâng, tôi cũng không phải là thánh nhân. Nếu không biết rõ chuyện của cô ấy, tôi cũng chẳng muốn can thiệp. Nhưng đã đến nước này, nếu không giúp cô ấy làm gì đó, tôi e là nửa đời sau sẽ bị dằn vặt. Gần đây, tâm trạng của cô ấy rất không ổn định, tôi sợ..."

"Không đâu!". Châu Viễn Sơn cười."Loại người này, lòng tự tôn không là gì cả, hưởng thụ mới là điều quan trọng nhất. Cô ấy sẽ không bạc đãi bản thân. Mười năm chứ đâu phải khoảng thời gian ngắn ngủi? Cô ấy có chân có tay, có đầu óc, lẽ nào tên họ Thượng cả ngày bắt trói cô ấy, giam cầm cô ấy? Chúng ta đều biết không có chuyện đó, đây là sự lựa chọn của cô ấy." Châu Viễn Sơn không che giấu sự phẫn nộ. Anh ta tiếp tục đi về phía trước, gương mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh lùng dưới ánh đèn đường."Thói đời bây giờ chẳng qua là tiền và quyền của đàn ông, cùng với thân thể và trái tim phụ nữ".

Thấy không thể thuyết phục Châu Viễn Sơn, Tô Mạt rất sốt ruột."Châu Viễn Sơn, Mạc Úy Thanh không phóng hỏa giết người, không phạm phải tội ác tày trời. Cho dù cô ấy có ngu ngốc, hèn hạ, không biết xấu hổ thì đó cũng là một sinh mạng. Chẳng có gì quan trọng hơn mạng sống..."

Châu Viễn Sơn lập tức quay đầu, nhìn Tô Mạt chằm chằm, ánh mắt đầy đau khổ. Một lúc sau, anh ta miễn cưỡng lên tiếng: "Cô không hiểu đàn ông. Đàn ông yêu phụ nữ, hoặc là vì bề ngoài cô ta phóng đãng, nội tâm truyền thống, hoặc là bản thân cô ta là kỹ nữ nhưng bề ngoài có vẻ thuần khiết trong sáng. Cô hãy nhớ, đàn ông chỉ yêu người phụ nữ trong ngoài bất nhất, suy nghĩ rất nông cạn". Anh ta nở nụ cười tự giễu, nói rành rọt từng từ: "Đáng tiếc Mạc Úy Thanh là gái điếm. Cô ta bây giờ, từ trong ra ngoài đều là gái điếm. Còn cô nữa, đừng làm Mạc Úy Thanh thứ hai!"

Tô Mạt đờ người ngay tức thì.

Trong đêm tối, đột nhiên có thứ gì đó như cánh bướm từ trên cao rơi xuống, càng lúc càng gần. Cuối cùng, một tiếng "bụp" vang lên.

Hai người đều ngây ra một lúc, đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác quay lại. Họ bắt gặp một cô gái trẻ, mái tóc dài rối tung, trên người mặc bộ váy lụa màu tím. Cô nằm ở đó, gương mặt trắng bệch, máu chảy lênh láng trên mặt đất.

Người qua đường hét lớn: "Nhảy lầu, có người nhảy lầu!".

Tô Mạt run lẩy bẩy, đầu óc choáng váng.

Sắc mặt Châu Viễn Sơn tái nhợt. Anh ta đờ đẫn tiến lại gần, bước đi xiêu vẹo. Đến bên cô gái, anh ta cúi xuống quan sát hồi lâu. Sau đó, anh ta đột nhiên quỳ xuống, giơ tay ôm đầu, khóc không thành tiếng.

Đầu óc Tô Mạt hỗn độn, tựa hồ tất cả chỉ là giấc mơ. Cô nghe thấy la hét hoảng sợ của những người xung quanh.

Có người báo cảnh sát. Thượng Thuần đến rất nhanh. Nhìn thấy Mạc Úy Thanh, hắn trố mắt, cũng khóc lóc một hồi. Người đi cùng hắn khuyên đám đông giải tán.

Thượng Thuần khóc đến mức không mở nổi mắt, miệng lải nhải: "Sao em dại dột thế? Tôi nhất thời tức giận nên mới nói vậy, tôi làm sao có thể bỏ mặc em?" Nhìn thấy Châu Viễn Sơn ở bên cạnh, hắn kéo cổ áo anh ta, tung cú đấm vào mặt."Mày đúng là vô dụng! Chi bằng mày đưa cô ấy đi, còn tốt hơn để cô ấy nhảy lầu. Mày không phải là đàn ông..."

Sắc mặt Châu Viễn Sơn như chết rồi. Anh ta để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.

Tô Mạt chứng kiến nhưng đâu có tâm tư can ngăn. Nước mắt giàn giụa, cô chỉ thẫn thờ nhìn hai người đàn ông.

Châu Viễn Sơn bị đánh đến sưng vù mặt mũi nhưng cũng không đánh trả. Nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Châu Viễn Sơn, Thượng Thuần giằng lấy."Đây là thứ chó chết gì mà cô ấy coi như báu vật, gìn giữ bao nhiêu năm!" Hắn lảo đảo bước đi, sau đó quỳ một chân xuống đất, cầm tay trái của Mạc Úy Thanh, lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô ta. Chiếc nhẫn đơn giản, mộc mạc, chỉ ánh lên một chút tia sáng rồi chìm vào đêm tối.

Thượng Thuần tỏ ra đau buồn, lại khóc lóc một hồi. Hắn hàm hồ thế: "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con gái của chúng ta lớn khôn. Tôi sẽ coi nói như con trưởng, không để nó chịu ấm ức. Tôi sẽ cho nó vào nhà thờ họ, có tên trong gia phả..." Hắn luôn miệng lải nhải cho đến khi người đi cùng đỡ hắn đứng dậy.

Phía xa xa vọng đến tiếng còi hụ xe cảnh sát. Thượng Thuần lau nước mắt, nói với hai người đi cùng: "Không thể làm lớn chuyện này. Các chú hãy đuổi cảnh sát đi trước, bắt họ lập tức xuất giấy chứng tử, sau đó bịt mõm đám nhà báo... còn nữa, mau gọi điện thoại cho nhà tang lễ. Nhanh lên... phải nhanh chóng đưa xác chết qua bên đó!"

Một người hỏi: "Có cần thông báo với người nhà của chị dâu không?"

Tô Mạt vừa hoảng sợ vừa đau lòng, trước đó không nhìn rõ. Bây giờ để ý mới phát hiện người vừa lên tiếng là Vương Tư Nguy.

Thượng Thuần mất hết kiên nhẫn."Gặp gì mà gặp! Trăm năm cũng chẳng thấy mặt mũi bọn họ. Nếu họ hỏi đến, nhét cho ít tiền là xong." Hắn trừng mắt với Vương Tư Nguy."Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, tôi sẽ tìm chú tính sổ!"

Vương Tư Nguy kêu oan: "Anh Thượng, ở đây có nhiều người chứng kiến, nếu xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể xử trảm em!"Anh ta chỉ Châu Viễn Sơn, lại chỉ Tô Mạt."Anh ta, cô ta và mấy người qua đường đều nhìn thấy hết còn gì!"

Lúc này Thượng Thuần mới nhìn sang Tô Mạt. Hắn ngẩn người, trầm tư vài giây rồi quay sang Vương Tư Nguy."Chú mau cuốn xéo cho tôi! Tôi bảo chú đi làm việc, chú còn ngớ ngẩn ở đây...".

Vương Tư Nguy quát tháo, mắng mỏ, quay người gọi liền mấy cuộc điện thoại. Hình bóng cao lớn của hắn nổi bật trong màn đêm, thần sắc vô cùng lạnh nhạt.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Tô Mạt hoảng hốt, thầm nghĩ hai người này giống nhau biết bao.

Cô không để ý đến ai, một mình về nhà, bật đèn để nguyên quần áo lên giường.

Tô Mạt nhắm mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mạc Úy Thanh lúc còn sống, xinh đẹp rạng ngời, sau đó là bộ dạng của cô ta sau khi chết... Tô Mạt lập tức ngồi dậy, lao vào nhà vệ sinh nôn ọe. Cô vẫn chưa ăn tối, dạ dày trống rỗng nên chỉ nôn khan.

Nôn đến lúc không còn sức lực, Tô Mạt ngồi bệt xuống nền nhà, trong lòng rất hối hận. Nếu không phải cô nhất thời kích động, chạy xuống dưới tìm Châu Viễn Sơn... Nếu cô ở bên cạnh Mạc Úy Thanh, trò chuyện với cô ta, cho đến khi tâm trạng tiêu cực qua đi... có phải bây giờ Mạc Úy Thanh vẫn còn sống?

Tô Mạt tựa vào góc tường, khóc đến nửa đêm. Lúc quay về giường nằm, cô ngủ chập chờn, lại mơ thấy ác mộng.

Ngày hôm sau, Tô Mạt xin nghỉ. Cô muốn đến nhà Mạc Úy Thanh nhưng không biết đến để làm gì, bây giờ người đi rồi, nhà trống không.

>>> Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Ở công ty dự án lớn nhỏ xoay chuyển không ngừng, hết Vương Á Nam tìm cô lại đến nhóm dự án gọi điện thoại, hoặc những cuộc họp kéo dài đôi ba ngày không xong... Tô Mạt không thể né tránh, đành quay về làm việc. Cô ép bản thân làm việc không ngừng nghỉ để bộ não tê liệt.

Không bao lâu sau, trong công ty lan truyền tin đồn, luật sư Châu xin nghỉ phép dài hạn. Cấp trên mời một luật sư tạm thời thay anh ta.

Thật ra Vương Cư An nhận được điện thoại xin nghỉ việc của Châu Viễn Sơn. Anh ta rất bất ngờ, không phê chuẩn ngay, chỉ thuyết phục Châu Viễn Sơn nghỉ phép năm, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính sau.

Vừa xuống sân bay ở Nam Chiêm, bật điện thoại, Vương Cư An liền nhận được tin tức từ văn phòng luật, nói luật sư Châu giới thiệu với công ty một luật sư cố vấn có kinh nghiệm văn phòng luật cũng hẹn thời gian gặp mặt cụ thể.

Tiếp theo là vài cuộc điện thoại của khách hàng. Xử lý xong, anh ta chợt có cảm giác vẫn thiếu thứ gì đó. Vương Cư An lại mở điện thoại, có mấy tin nhắn báo cáo công việc của nhóm dự án, nhưng đều là người chẳng liên quan.

Vương Cư An ngẫm nghĩ, quay sang nói với cô thư ký đi cùng: "Tối nay tôi mời khách ăn cơm, cô hãy giúp tôi đặt hai chỗ!"

"Sếp muốn tới câu lạc bộ hay nhà hàng nào? Có yêu cầu cụ thể không?" Cô thư ký hỏi.

Vương Cư An đáp: "Tìm nơi tử tế một chút, khẩu vị nhạt thôi, phong cách phụ nữ thích." Anh ngẫm nghĩ."Đặt nhà hàng bình thường thôi, không quá gò bó". Anh ta hơi do dự, cuối cùng nói."Thôi khỏi, để tôi nghĩ đã!" Vài phút sau, anh ta trực tiếp gọi điện đặt chỗ.

Bên này, Tô Mạt mới cùng Vương Á Nam tham gia một cuộc họp. Vừa họp xong, điện thoại của cô đổ chuông, cô liền đi chậm lại vài bước, rút điện thoại ra nghe.

Giọng Vương Cư An truyền tới: "Là tôi!" Hình như anh ta đang ở bên ngoài, đầu máy bên kia hơi ồn ào.

Tô Mạt nhướng mắt nhìn nữ lãnh đạo đi trước, giả vờ hỏi: "Chào anh, anh đang ở đâu?"

"Sân bay Nam Chiêm". Vương Cư An đáp.

Tô Mạt "ừ" một tiếng rồi im lặng. Vài giây sau, cô nghe đầu bên kia nói: "Tối nay cùng ăn cơm, tôi đến đón em".

Tô Mạt định từ chối nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô đáp: "Không cần phiền phức như vậy, anh hãy nói địa chỉ, tôi có thể tự qua đó".

Vương Cư An nói: "Một quán ăn tư nhân, địa điểm không dễ tìm".

Thấy Vương Á Nam quay đầu nhìn mình, Tô Mạt mỉm cười với bà rồi nói với người ở đầu máy bên kia: "Hay là để hôm khác, lát nữa tôi bận chút việc".

Vương Cư An cười: "Em không tiện nói chuyện?".

Tô Mạt "ờ" một tiếng.

"Thảo nào em hòa nhã thế!" Anh nói."Số 74, đường Bạng Phụ. Từ nơi giao nhau giữa đầu đường Thượng Sạp và đường Giải Phóng rẽ trái. Hẹn em lúc bảy rưỡi, báo tên tôi là được".

Tô Mạt: "Được, cảm ơn anh!"

Sau khi tan sở, cô gọi taxi đi tới điểm hẹn. Quả nhiên cô phải đi lòng vòng mãi mới tìm đến nơi. Tô Mạt nhìn đồng hồ, bảy giờ hai mươi phút, vừa sát cuộc hẹn.

Tô Mạt có thói quen, khi bàn chuyện công việc với người khác, cô thường đến điểm hẹn sớm mười phút.

Bên trong bài trí không có gì đặc biệt. Ông chủ nhà hàng ngoài bốn mươi tuổi, khí chất nho nhã, nói chuyện ôn hòa nhưng không không hề đường đột, giống như anh ta chính là vật trang trí ấn tượng nhất của nhà hàng nhỏ này.

Nghe Tô Mạt nói có hẹn với Vương tiên sinh, nhân viên phục vụ hỏi ông chủ: "Vẫn là phòng trước đây Vương tiên sinh thường dùng?"

Ông chủ đang âm thầm quan sát Tô Mạt. Nghe câu này, anh ta cười cười."Không, chuẩn bị phòng ở phía tây".

Tô Mạt đi theo nhân viên phục vụ. Vừa đẩy cửa, mùi trà thơm ngát lan tỏa khắp nơi, một cái bàn và hai chiếc ghế mang phong cách cổ xưa đặt ở giữa phòng, trên bàn bày ấm trà và đồ ăn nhẹ. Bức tường bên tay trái treo bức thư pháp mô phỏng theo bức Muội chí thiếp của Vương Hi Chi (*). Bờ tường đối diện đặt một giá sách cũ cao bằng đầu người, trên xếp đầy sách, thẻ tre và tấm lụa, ngoài ra còn bày vật trang trí là những hòn đá có hình thù kỳ dị và đồ đựng cổ xưa. Ở vị trí chếch đối diện cửa ra vào, hai cánh cửa sổ ô kẻ tám góc hơi mở ra, để lọt tiếng chim kêu và tiếng huyên náo của phố phường.

(*)Vương Hi Chi (303-361): nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn. Ông là một danh nhân trong lịch sử Trung Quốc.

Vương Cư An vẫn chưa đến, Tô Mạt uống một ngụm trà. Cô chẳng có bụng dạ thưởng thức. Nhớ đến chuyện của Mạc Úy Thanh, cô lại thấy thương tâm. Mấy ngày này, mỗi khi chỉ có một mình, cô luôn hồi tưởng chuyện đó.

Tô Mạt đứng dậy, đi ngắm bức thư pháp treo trên tường. Hai hàng mười bảy chữ, một miếng giấy bồi màu trắng xám dán trên một tờ giấy trắng khổ lớn. Cô từng xem cuộc bán đấu giá bức nhái thư pháp của Vương Hi Chi từ đời Đường trên truyền hình. Cô lại ngắm bức này, đúng là mô phỏng rất giống.

Tô Mạt lại quay sang quan sát đống thẻ tre và tấm lụa trên giá sách. Cô bị một vật ở bên cạnh thu hút.

Tô Mạt cầm cái bát gốm có đáy màu xanh da trời nhạt vẽ hình hoa cỏ lên xem. Nó có chất liệu cổ xưa, thủ công mộc mạc, màu sắc đáng yêu. Cái bát lớn bằng bàn tay, hết sức tinh xảo, Tô Mạt bất giác ngắm thêm một lúc.

Cánh cửa gỗ sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, Vương Cư An đẩy cửa đi vào, thần sắc mệt mỏi. Anh ta cất giọng: "Tắc đường". Nhìn thấy cái bát trên tay Tô Mạt, anh ta nói: "Cái này không tồi!".

Tô Mạt vội đặt cái bát xuống giá sách, quay về bàn ăn. Hai người ngồi đối diện nhau.

Nhân viên phục vụ cầm quyển thực đơn đi vào phòng. Vương Cư An quen anh ta, nói: "Đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, bảo đầu bếp làm mấy món ăn nhẹ nhàng. Lần trước..."

Tô Mạt cúi đầu lật giở quyển thực đơn."Để tôi xem rồi gọi sau!"

Vương Cư An phẩy tay bảo nhân viên phục vụ ra ngoài. Anh ta nhớ ra điều gì đó, cũng đứng dậy, rời khỏi phòng.

Một lúc sau anh mới quay về. Tô Mạt nhìn cốc trà nóng bốc khói nghi ngút. Cô chậm rãi lên tiếng: "Tôi muốn nói chuyện với anh!"

Vương Cư An nhướng mắt nhìn cô."Thảo nào hôm nay em thoải mái nhận lời như vậy, hóa ra có chuyện!" Anh ta đóng quyển thực đơn."Em nói đi!"

Trong đầu vốn đã sắp xếp sẵn câu từ nhưng bây giờ đột nhiên có chút hỗn loạn, Tô Mạt hít sâu một hơi, lên tiếng: "Tôi... có lúc tôi thật sự không hiểu kiểu cách hành vi của anh, tôi..." Ngừng một, hai giây, cô nói tiếp."Tôi..."

Vương Cư An cảm thấy buồn cười."Ấp úng gì chứ! Lẽ nào nói chuyện với tôi còn khó khăn hơn đối diện với khách hàng của em?"

Tô Mạt gật đầu, hạ giọng: "Với tư cách ông chủ, anh đúng là không dễ nói chuyện. Với tư cách một người đàn ông..." Cô hạ quyết tâm, lên tiếng: "Sau mỗi lần ở bên anh... chính là... sau khi làm xong..."

Vương Cư An nửa cười nửa không: "Sau khi làm gì?".

Tô Mạt đành cất cao giọng: "Làm... Sau khi lên giường, tôi luôn cảm thấy lo lắng. Tôi nhắc nhở bản thân phải đi bệnh viện khám. Đợi kiểm tra xong, tôi lại thấp thỏm đếm từng ngày trong khoảng thời gian chờ kết quả. Cho dù kết quả bình thường, tôi cũng sẽ nghi ngờ bệnh viện chẩn đoán nhầm. Cảm giác này rất khó chịu..."

Thấy anh ta biến sắc mặt, Tô Mạt không dám nhìn thẳng, cúi đầu, nói tiếp: "Về cách sống của anh, tôi không muốn nói nhiều. Tôi chỉ cảm thấy... chúng ta không cùng đường. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tìm một người đàn ông có điều kiện tương đương, nhân phẩm tốt, mạnh khỏe... Ý tôi là khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Cũng có lúc tôi bị anh thu hút, ví dụ như buổi tối hôm xảy ra vụ đập phá ô tô, nhưng đó không phải vì sức hút của bản thân anh, mà do... anh có tiền, là sức hút của đồng tiền. Cho dù chỉ là vụ giao dịch, anh có thể mua nhiều người phụ nữ giống tôi. Nhưng tôi... tôi chẳng có gì cả, tôi không bán nổi..."

Tô Mạt đứng dậy, giọng nói vẫn dịu dàng: "Bất kể là quan hệ riêng tư như thế nào, giữa chúng ta cũng không có khả năng. Xin anh sau này... đừng dùng bất cứ lý do gì, cũng đừng đến quấy rối tôi!"

5.

Sắc mặt của Vương Cư An rất khó coi. Anh ta im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi: "Em lại chịu sự đả kích gì vậy?"

Tô Mạt không nhìn anh ta."Không có gì!"

Vương Cư An đặt tách trà xuống, hỏi tiếp: "Vậy em đã kiểm tra ra bệnh gì chưa?"

Tô Mạt quay người định bỏ đi. Anh ta đột nhiên túm lấy cổ tay qua cái bàn nhỏ. Tô Mạt giãy giụa nhưng không thoát. Vương Cư An đứng dậy, kéo cô vào lòng. Chân Tô Mạt đập vào bàn, nhân lúc cô cúi đầu xem xét, anh ta đã ghé sát hôn cô. Miệng anh ta còn lưu lại mùi trà thơm ngát, nhưng động tác không hề dịu dàng, anh ta dùng sức cắn môi cô.

Tô Mạt cảm thấy đau buốt, lấy hết sức bình snh đẩy anh ta ra. Khi cô giơ tay lau miệng, mu bàn tay có vết máu.

Vương Cư An buông Tô Mạt, bình thản ngồi xuống uống trà."Khỏi cần nhìn, em mau đến bệnh viện đi!"

Tô Mạt đi nhanh về phía cửa ra vào, vẫn không quên lau miệng. Chạm phải vết cắn nên rất xót, môi dưới đã sưng vù, cô cất giọng tức giận: "Buồn nôn!"

"Buồn nôn gì chứ?" Vương Cư An một mình thưởng thức trà."Có những người phụ nữ ở trên giường, lúc sắp đạt đến cao trào sẽ có cảm giác chóng mặt, buồn nôn. Em buồn nôn gì hả?"

Lồng ngực Tô Mạt phập phồng. Cô cố gắng nhẫn nhịn, chỉ đáp: "Tôi... tôi buồn nôn vì bản thân mình!" Nói xong, cô mở cửa, đi ra ngoài. Cô bước đi vội vàng, đầu cúi thấp. Đi qua quầy lễ tân, ra ngoài cổng, cô đứng một lúc, rồi quay vào trong, ngập ngừng nói: "Tôi muốn thanh toán!"

Tô Mạt kiên quyết: "Tôi thanh toán đồ uống". Cô rút ví tiền, mới phát hiện ngón tay run run."Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên phục vụ nhìn ông chủ nhà hàng.

Ông chủ nói: "Cậu làm việc đi, để tôi!" Anh ta xem sổ sách."Đồ lót dạ tặng kèm, chỉ tính tiền trà nước, hai ngàn một trăm".

Tô Mạt ngẩn người, thầm nghĩ đây là trà gì mà đắc thế? Cô mới uống một ngụm... Thấy đối phương nhìn mình, cô đành rút thẻ ngân hàng, xót ruột nói: "Cho tôi cà thẻ".

Ông chủ nhanh chóng làm theo. Lúc trả lại thẻ ngân hàng, anh ta đưa cho Tô Mạt một cái hộp to bằng bàn tay được đóng gói rất đẹp.

"Quà lưu niệm à?" Tô Mạt hỏi.

Ông chủ cười cười, không trả lời.

Tô Mạt nhận cái hộp, trong lòng ảo não, cái này đáng giá bao nhiêu chứ? Một giây kích động thành ra chịu thiệt.

Sau khi tiễn khách, ông chủ đích thân mang hai đĩa thức ăn vào phòng của Vương Cư An.

Vương Cư An tỏ ra không hài lòng."Bây giờ mấy giờ rồi? Chỉ có thức ăn làm sao đủ? Cho tôi bát cơm đi!"

Ông chủ cười."Rượu cũng không uống? Đồ ăn ngon như vậy, chú dùng để ăn cơm?"

Vương Cư An lắc đầu, cầm đũa gắp thức ăn.

Ông chủ rót trà cho anh ta."Tôi bảo này, sao chú lại đắc tội với người ta? Đến việc thanh toán cũng không nhường cho chú. Tôi cố ý đưa cô ấy đến phòng này. Bức thư pháp treo trên tường, đến liếc chú cũng chẳng thèm liếc, phí công sức của tôi!"

Lúc này Vương Cư An mới nhìn bức thư pháp trên tường."Anh đấu giá được đấy à?"

Ông chủ nói: "Trước đây có kẻ muốn lừa tôi, nói trong tay có mấy thứ đồ gốm sứ Cao Cổ đời Tống. Hắn còn bảo tôi đừng mua bức thư pháp nhí từ đời Đường này, hắn khoe có bản gốc. Tôi xem qua, bản gốc gì chứ! Trên đời này, bản gốc cũng giống như chân tình, có thể gặp chẳng thể cầu. Tôi không mua gì cả, đuổi thẳng cổ hắn ra ngoài. Nếu hắn chỉ tiếp thị mấy thứ vớ vẩn, có lẽ tôi còn mua. Thằng đó tham quá, không thận trọng chút nào!"

Vương Cư An im lặng, châm điếu thuốc, uống một ngụm trà.

Ông chủ nói tiếp."Người anh em, đã bao lâu chú không theo đuổi đàn bà rồi? Đối phó với dạng người như vậy, chú không thể hùng hổ quá. Hẹn ăn cơm mà hôn người ta đến mức đó, người ta không hoảng sợ bỏ chạy mới là lạ. Chú hãy hòa nhã một chút, dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy, tiến từng bước một".

Vương Cư An phì cười, nhả một vòng khói, hỏi: "Bên ủy ban giám sát ngân hàng có thông tin gì không?"

Ông chủ ngẫm nghĩ, cất giọng nghiêm túc: "Chú đừng tuyệt tình quá! Người ta lăn lộn bao năm cũng đâu phải vô ích. Đến lúc đó, "chó cùng rứt giậu" cũng nên. Nếu là tôi, tôi chẳng thèm bỏ vị trí đó, bỏ mặc đống bùng nhùng, đi nghĩ ngơi dưỡng lão cho sướng đời".

Nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, bê khay thức ăn vào. Trên khay đặt hai bát cơm và ít rau dưa trông rất ngon lành.

Vương Cư An thở dài, gõ ngón tay kẹp điếu thuốc lá xuống mặt bàn."Chuyện này giống tên bán đồ cổ lừa gạt anh. Bà già cũng đánh cược với tôi, thắng thì tất cả thuộc về bà ta, thua là của tôi. Bà ta muốn tôi chỉ thua chứ không thể thắng bà ta."Anh ta dập tắt điếu thuốc."An Thịnh tuyệt đối không phải là đống bùng nhùng".

>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Hôm sau đi làm, Tô Mạt xin ý kiến Vương Á Nam, tuyển một cô gái trẻ làm trợ lý, việc lặt vặt giao hết cho cô ta.

Kể từ lúc đó, ngoài các buổi họp, cô và Vương Cư An rất hiếm khi chạm mặt. Tuy có trợ lý cũng tiện nhưng Tô Mạt lại cảm thấy mình thừa thãi, bởi kể từ hôm chia tay không mấy vui vẻ, văn phòng tổng giám đốc không còn gọi cho cô.

Cô trợ lý trẻ vừa tốt nghiệp, tính tình hoạt bát, đầy lòng ham học hỏi nhưng làm việc chẳng có quy tắc. Tuy làm trợ lý cho Tô Mạt nhưng cô ta thích lân la với người ở bộ phận marketing, thích chạy sang văn phòng tổng giám đốc, cứ đến giờ nghỉ là không thấy bóng dáng.

Tô Mạt làm việc nghiêm túc, chắc chắn. Chỉ vài ngày sau, cô gái trẻ đã không theo kịp nhịp làm việc của cô, nhưng Tô Mạt tốt tính, cô nghĩ chẳng người nào không có khiếm khuyết, đối phương lanh lợi, thẳng thắn, có thể bổ sung cho điểm yếu trong tính cách của cô. Hơn nữa, bây giờ vị trí của cô khác trước, tiếp xúc với lãnh đạo nhiều hơn tiếp xúc với cấp dưới, cô cũng cần kịp thời nắm bắt tin tức lan truyền trong công ty.

Gần đến giờ ăn trưa, cô trợ lý trẻ gõ cửa rồi vào phòng. Sau khi giao tài liệu, cô ta không ra ngoài mà nằm bò xuống bàn làm việc của Tô Mạt. Một lúc sau, cô ta hỏi: "Trợ lý Tô, bọn họ nói Vương Tổng rất lăng nhăng, có đúng vậy không?"

Tô Mạt vừa tập trung xem tài liệu vừa đáp: "Cuộc sống của người có tiền, chúng ta không hiểu nổi!"

Cô gái trẻ gật đầu."Chị nói cũng phải, nhưng mỗi lần gặp sếp tổng, em đều cảm thấy sếp rất nghiêm túc..." Một lúc sau, cô nói tiếp: "Luật sư Châu vừa đến công ty, đúng là danh bất hư truyền, anh ấy rất đẹp trai!".

Tô Mạt ngẩng đầu."Cô mới đến đây chưa được bao lâu, đã quen biết tất cả mọi người?"

Cô gái cười hì hì."Em có quen biết gì đâu! Lúc đi photo tài liệu, em thấy một anh chàng đẹp trai chào hỏi mọi người. Em nghe nói anh ấy muốn nghỉ việc, hình như vì chuyện riêng..." Cô ta tỏ ra thần bí."Nghe nói nhà anh ấy vừa có người qua đời".

Tô Mạt lên tiếng."Đừng nghe người khác nói linh tinh, đi ăn thôi!"

Hai người thu dọn giấy tờ, cùng đi tới căng tin của công ty. Tô Mạt mua cơm, chưa ngồi ấm chỗ thì phía đối diện đã xuất hiện một người,

Tô Mạt nhìn anh ta, không lên tiếng.

Châu Viễn Sơn rất tiều tụy.

Cô trợ lý quan sát bọn họ, sau đó bưng cơm đi chỗ khác.

Châu Viễn Sơn không lấy đồ ăn. Anh ta nói với Tô Mạt: "Tôi tới văn phòng không thấy cô, đoán cô xuống đây ăn cơm".

Tô Mạt không muốn gặp anh ta, cúi thấp đầu gẩy hại cơm."Có chuyện gì?"

Châu Viễn Sơn nói: "Tôi biết bây giờ cô không muốn gặp tôi".

Tô Mạt lặng thinh, một lúc sau mới miễn cưỡng lên tiếng, "Đã như vậy rồi..."

Châu Viễn Sơn lặng lẽ ngồi một lúc."Ngày mai tôi bay sang Malaysia, tôi sẽ ở đó một thời gian. Trước khi đi, tôi đến để xin lỗi cô!"

Tô Mạt vẫn im lặng.

Châu Viễn Sơn nói tiếp: "Hôm đó, tâm trạng của tôi không tốt nên mới nói với cô những lời đó, nhưng con người Vương Cư An..."

Tô Mạt cắt ngang: "Tôi và anh ấy, trai chưa vợ, gái chưa chồng, làm việc cùng nhau, ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp, xảy ra chuyện cũng là điều bình thường, không cần người khác bận tâm".

Châu Viễn Sơn vội lên tiếng: "Đúng vậy, tôi biết, tôi cũng nhận ra anh ta có ý với cô. Nhưng tôi đi theo anh ta hai, ba năm nay, có những chuyện gặp quá nhiều. Hai người không cùng một thế giới, cô chưa từng chứng kiến anh ta chơi bời thế nào. Tôi cũng là đàn ông, hiểu rõ sự mê hoặc của những thứ đó. Một người đàn ông nửa thân dưới hoàn toàn tê liệt, cô không nên kỳ vọng nửa thân trên của anh ta bị tình cảm chi phối". anh ta ngừng một lát, hạ giọng: "Cô là một người phụ nữ tốt. Tôi không muốn cô rơi vào tình cảnh như cô ấy..."

"Anh đừng nói nữa!"

Hai người trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng, Châu Viễn Sơn đứng dậy, bỏ đi.

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Tô Mạt lại dậy sóng, nhưng cũng may công việc bận rộn khiến cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Dự án bước vào giai đoạn quan trọng, vụ đấu thầu sắp diễn ra. Vì An Thịnh là công ty duy nhất của tỉnh tham gia vụ đấu thầu quy mô lớn lần này, báo chí địa phương liên tục đưa tin, nhóm dự án được bên ngoài chú ý, ai nấy đều có dự cảm sẽ trúng thầu.

Tô Mạt vừa kết thúc cuộc điện thoại báo cáo tiến triển của dự án với Vương Á Nam, cô trợ lý trẻ chạy vào."Chị ơi, bên dưới công ty xuất hiện nhiều người".

Tô Mạt không hiểu nên kéo cửa lá sách quan sát. Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, cô cảm thấy lạ lùng, thầm nghĩ dù giới truyền thông tới công ty phỏng vấn nhóm dự án cũng đâu đến mức hoành tráng như vậy? Tô Mạt lờ mờ nhìn thấy có người kéo tấm băng rôn màu trắng.

Cô trợ lý giải thích: "Hình như có ai đó qua đời, gia quyến chưa kịp nhìn thấy tử thi đã bị đem đi hỏa táng".

Tô Mạt giật mình."Liên quan gì đến An Thịnh?"

"Hình như... liên quan đến tiểu Vương Tổng. Nghe nói người chết là tình nhân của anh ta". Cô trợ lý tiết lộ: "Em còn nghe bọn họ nói, người phụ nữ đó nhảy lầu, lúc chết mặc bộ váy màu đỏ, không biết có phải muốn biến thành ma nữ đến trả thù..."

Lúc này, Vương Cư An từ bên ngoài trở về. trong lòng đang bực dọc, xe ô tô bật điều hòa mát lạnh nhưng anh ta vẫn cảm thấy nóng bức. Anh ta kéo cổ áo, cầm điện thoại ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn lão Trương."Chú quay xe đi, đừng về công ty vội!"

Triệu Tường Khánh không hiểu."Sếp, không phải chúng ta nên giải tán đám đông rồi tính sau?"

Vương Cư An cất giọng lạnh lùng: "Trước khi làm rõ sự việc, chúng ta giải tán đám đông kiểu gì? Nói năng không rõ ràng chỉ khiến đối phương càng phản cảm." Ngừng vài giây, anh ta tiếp tục: "Anh qua bên đó làm công tác vỗ về, nhất định phải giữ thái độ mềm mỏng. Bọn họ hỏi, anh cứ nói không biết gì cả, đợi cấp trên ra mặt giải quyết".

Triệu Tường Khánh xuống xe.

Vương Cư An gọi điện cho em trai."Chú đang ở đâu, lập tức vác xác đến đây cho tôi!"

"Anh, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Tư Nguy hỏi.

Vương Cư An mắng."Chú còn mặt mũi hỏi câu này? Tôi tưởng chú chơi "bột" đến mức tàn đời, không ngờ chú vẫn còn tinh lực chơi đàn bà, chơi đến chết người. Làm việc đứng đắn chẳng ra sao, dám bày những trò này, gan của chú không nhỏ..."

Thấy anh trai tức giận, Vương Tư Nguy vội giải thích: "Anh, anh nghe em nói! Chuyện này không liên quan đến em, con bé đó cũng chẳng có quan hệ gì với em. Con bé đó trước đây là nhân tình của Thượng Thuần, không hiểu tại sao nó lại tìm đến cái chết. Thượng Thuần thấy người nhảy lầu liền hồ đồ, anh ta sợ không biết phải ăn nói thế nào với vợ hai, đành bảo người đem đi hỏa táng. Ai ngờ người nhà con bé đó không chịu. Theo em, chắc bọn họ biết được thân thế của Thượng Thuần nền định tống tiền..."

Vương Cư An càng tức giận."Thượng Thuần gây chuyện thì liên quan gì đến An Thịnh chúng ta? Sao bọn họ không tìm anh ta tính sổ, lại đổ hết lên đầu chúng ta? Bây giờ, dưới công ty xuất hiện một đám người. Công ty sắp tham gia vụ đấu thầu lớn, đến tiệc mừng cũng chuẩn bị rồi. Chú bảo tôi phải ăn nói thế nào với các cổ đông?"

Vương Tư Nguy cũng sốt ruột."Em không ngờ lại xảy ra chuyện này! Thượng Thuần nhờ em nói chuyện với cảnh sát, không hiểu tại sao lại đổ lên đầu em. Em... Anh ta..."

Vương Cư An cười nhạt."Anh ta là ông trời hay là bố chú? Chú lập tức đến công ty, giải thích rõ với bọn họ. Không ngờ chú nghĩa khí như vậy, không phải chú làm, vô duyên vô cớ chú chịu điều tiếng thay người khác".

Vương Tư Nguy vội lên tiếng: "Đại ca, anh hãy bình tĩnh một chút! Hôm đó em cũng có mặt, nếu có thể nói rõ thì em đã nói rõ từ lâu rồi. Thượng Thuần nhắc đến mảnh đất xây khu khoa học kỹ thuật, anh ta..."

Vương Cư An không tin, "hừ" một tiếng."Chú để tâm đến việc của công ty từ bao giờ vậy? Vương Tư Nguy chú không phải loại người này. Có phải anh ta nắm được điểm yếu gì của chú?"

"Em..." Vương Tư Nguy ấp úng."Một buổi tối uống rượu lái xe, không ngờ gặp cảnh sát kiểm tra đột xuất. Lúc đó trên xe ô tô của em có mấy gói "bột". Tối hôm đó, bọn em có buổi tụ tập chơi bời... Kết quả bị phát hiện. Thượng Thuần... giúp em tìm người xử lý êm thấm vụ này, nhưng anh ta nói, vẫn bị lưu giữ hồ sơ, không cẩn thận sẽ ngồi nhà đá ba đến bảy năm..."

Vương Cư An ngẩn người, lồng ngực tắc nghẽn. Anh ta giơ tay vuốt mái tóc ngắn lòa xòa trên trán ra đằng sau rồi không nói một lời, cúp máy.

Nhưng không khí yên tĩnh chẳng duy trì lâu, chiếc di động trong tay lại đổ chuông. Vương Cư An nhìn số điện thoại trên màn hình, nhanh chóng bắt máy. Giọng Tô Mạt truyền tới: "Vương Tổng, kỹ sư Vương bảo tôi hỏi anh, vụ đấu thầu anh nắm chắc bao nhiều phần trăm?"

Cô vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng: "Để tôi nói chuyện với nó!" Vương Á Nam cầm điện thoại."Thằng em khốn kiếp của anh lại gây họa. Anh định giải quyết vụ này thế nào?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-38)