Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 076

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 076
Tơ tình đã đứt
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Dì cứ yên tâm, ba mẹ cháu rất thoáng, họ sẽ tôn trọng quyết định của cháu. Lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ nói với họ chuyện này. " Lăng Nhất Phàm cực kỳ khẳng định nói.

Chuyện quả nhiên thuận lợi như lời của Lăng Nhất Phàm, ông bà Lăng đối với quyết định của con cũng không dị nghị gì, tuy rằng họ cũng nghe nói cô gái này trước đây đã có dây mơ rễ má với thiếu chủ của LS quốc tế, trong lòng họ có chút lo lắng nhưng bởi vì đứa con này của họ từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm việc lại có chừng mực, trước giờ chưa từng khiến họ phải lo nghĩ nhiều cho nên đối với chuyện chung thân của con, họ chẳng thà tin vào ánh mắt của con mình, huống gì, con trai họ cũng đã sớm qua tuổi dựng vợ gả chồng rồi ...

Lâm Dung rất nhanh đã được bệnh viện cho phép về nhà dưỡng bệnh, chỉ cần theo đúng lịch của bệnh viện đến kiểm tra là được. Lăng Nhất Phàm và Lâm Y lại một lần yêu cầu bà theo hai người cùng đến thành phố H nhưng Lâm Dung vẫn luôn kiên trì cự tuyệt, bà nói với Lâm Y, mẹ vì con mà giữ gìn căn nhà ở hậu phương, bất luận xảy ra chuyện gì, con lúc nào cũng có thể trở về bên cạnh mẹ.

Vì không để Lâm Y lo lắng, Lăng Nhất Phàm mặc kệ sự phản đối của Lâm Dung mà tìm cho bà một người giúp việc, giúp bà làm chuyện nhà cùng chăm sóc cho mọi sinh hoạt của bà, khi tất cả đã thu xếp thỏa đáng, Lăng Nhất Phàm mới dẫn Lâm Y trở lại thành phố H, hắn muốn vì Lâm Y cử hành một lễ đính hôn thật long trọng.

***

Thành phố H

Trong biệt thự của nhà họ Lăng, cha của Lăng Nhất Phàm, Lăng Thừa Tuấn và mẹ là Dương Tử Anh đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn. Con trai nói hôm nay muốn đưa vị hôn thê về nhà... Không để họ đợi lâu, Porsche Cayenne đã chậm rãi lái vào trong cổng chính rồi dừng lại ngay trước cửa, cửa xe mở ra, Lăng Nhất Phàm cùng Lâm Y bước xuống, mỉm cười chào cha mẹ mình lúc này đã ra tận cửa chờ.

Ánh mắt của ông bà Lăng lúc này toàn bộ đều tập trung trên người cô gái, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, quần bò đơn giản, thoạt nhìn vóc người mảnh khảnh, tóc dài tùy ý xõa tung trên vai, gương mặt như trăng non, thanh thuần thoát tục, hệt như một đóa hoa sen mới nở, đôi mắt đen láy trong suốt như đầm nước nhìn không thấy đáy, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi anh đào hồng nhuận... sinh động mà đáng yêu như một nàng tiên nhỏ...

Đến lúc này cuối cùng họ đã hiểu cô gái này vì sao có thể khiến cho Lãnh đại thiếu gia và con trai mình cùng lúc động lòng...

"Y Y, đây là ba mẹ anh!" Lăng Nhất Phàm lúc này đã kéo Lâm Y đứng bên cạnh ông bà lăng, hắn mỉm cười nhìn Lâm Y giới thiệu.

"Chào bác trai bác gái!" Trên gương mặt trong sáng của Lâm Y lộ ra ý cười ngượng ngùng, cô lễ phép khom người chào hai ông bà.

"Ba mẹ, đây là Lâm Y mà con đã nói với ba mẹ. Vốn là giáo viên của trường đại học H dưới quyền của hiệu trưởng Uông!" Lăng Nhất Phàm đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "hiệu trưởng Uông" bởi vì hắn biết cha mẹ mình luôn rất tôn trọng Uông Linh.

Quả nhiên vừa nghe Lăng Thừa Tuấn đã cười nói: "Ồ, thì ra là cấp dưới của hiệu trưởng Uông... Ân, không tệ, không tệ... "

"Chúng ta vào nhà nói chuyện đi!" Dương Tử Anh cũng mỉm cười nhìn Lâm Y ra hiệu cho cô cùng tiến vào... Từ tướng mạo mà xem, bà đối với nàng dâu tương lai này rất hài lòng.

Nói chuyện, dùng cơm, tiếp xúc một ngày, nói chung ông bà Lăng rất hài lòng về Lâm Y, cô gái này bất luận là tướng mạo, học thức hay cách cư xử đều không có chỗ nào chê trách được, hơn nữa lòng dạ rát đơn thuần, hầu như không có tâm cơ, làm con dâu nhà họ Lăng cũng là thích hợp! Hơn nữa Dương Tử Anh trước giờ vẫn luôn tiếc nuối lúc còn trẻ mình không chịu sinh thêm một đứa con gái, hiện giờ nhìn cô gái này, bà thật lòng hy vọng sau khi cưới về, con dâu cũng giống như con gái ruột!

Bởi vì công việc của Lăng Nhất Phàm ở nước ngoài cần hắn trở về để điều hành, không thể kéo dài thêm được nữa vì vậy ông bà Lăng quyết định ngày đính hôn là ba ngày sau, Lâm Y kiên trì muốn đơn giản một chút, Lăng Nhất Phàm cũng không phản đối, đối với hắn mà nói, chỉ cần Lâm Y vui vẻ, cô muốn thế nào thì cứ làm thế ấy...

Buổi tối hôm đó, trong một nhà hàng lớn của thành phố H, nhà họ Lăng đãi tiệc đính hôn cho con trai mình, buổi tiệc chủ yếu là mới những thân bằng quyến thuộc, cũng không quá phô trương nhưng nghi lễ rất long trọng. Lâm Y mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh thuần tươi mát như một nàng tiên không nhiễm khói bụi trần gian, Lăng Nhất Phàm thì mặc một bộ tây Trang cầu kỳ, thân hình cao ráo đĩnh đạc, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười hạnh phúc không khống chế được...

Lăng Nhất Phàm chậm rãi đeo nhẫn lên ngón tay thon dài của Lâm Y, đôi mắt tràn đầy thâm tình không lúc nào rời khỏi mặt cô, đeo xong nhẫn, hắn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến; Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, vành mắt hơi phiếm hồng, tạm biệt Lãnh Nghị! Cô nhón chân, cũng đặt một nụ hôn lên má Lăng Nhất Phàm, từ đáy mắt Lăng Nhất Phàm sự hạnh phúc lan tỏa trên khắp cả khuôn mặt... khắp nhà hàng vang lên những tràng pháo tay giòn giã như chúc phúc...

"Nhất Phàm, Lâm Y, chúc mừng hai người!" Uông Linh bước đến nắm tay Lăng Nhất Phàm vfa Lâm Y, bà thật lòng hy vọng hai người có được kết cục viên mãn, đã từng có lúc bà cho rằng hai người họ không duyên phận, không ngờ, chuyện đời khó lường, duyên phận cuối cùng cũng kết nối hai người với nhau.

"Lâm Y, bạn phải hạnh phúc đó!" Trương Tiểu Mạn cũng nghẹn ngào nói, hai tay ôm chặt lấy bạn, trong nội tâm cô ít nhiều gì cũng tiếc cho Lãnh Nghị nhưng không thể phủ nhận, Lăng Nhất Phàm cũng là một người đàn ông rất ưu tú, hơn nữa, rõ ràng là một người chồng tốt.

"Ngốc à, khóc cái gì, phải vui cho mình mới đúng chứ!" Lâm Y vỗ vỗ sau lưng Tiểu Mạn, cười nói nhưng hốc mũi không ngăn được chua xót.

Mà lúc này, nơi một vùng núi cách đó mấy trăm cây số, việc trị liệu của Hạ Tịch Họa lại lâm vào tình trạng đình trệ, Nam tiên sinh vừa xem mạch cho Tịch Họa vừa chau mày, nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị và Lữ Thần ngồi bên cạnh nói: "Mạch của cô ấy đã khôi phục lại bình thường, theo lý thì hệ thần kinh của cô ấy phải khôi phục những chức năng bình thường rồi mới đúng... nhưng lạ quá, vì sao hệ thống thần kinh của cô ấy vẫn trong trạng thái tê liệt chứ?"

"Liệu có phải vì thời gian chưa đủ không? Còn cần một ít thời gian nữa mới có thể hồi phục?" Lữ Thần ngồi bên cạnh cho ý kiến.

"Không phải vấn đề thời gian!" Nam tiên sinh nói một cách chắn chắn, "Thời gian đã đủ rồi, đây là vấn đề của hệ thần kinh!" Ông buông tay Tịch Họa ra, thở dài một tiếng, "Thuật châm cứu của tôi vốn là có thể kích thích hệ thần kinh của cô ấy nhưng trước mắt xem ra chưa có tác dụng khả quan, thật kỳ lạ! Nếu như sau một tuần nữa mà hệ thống thần kinh vẫn không có chút phản ứng nào thì tôi cũng đành bó tay!"

Lãnh Nghị ngồi bên cạnh nghe vậy mày sít sao chau lại, trong mắt tràn đầy mây đen chừng như đang tập trung suy nghĩ gì đó, thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói: "Vậy Nam tiên sinh, ông cho rằng có hiện tượng như vậy là vì nguyên nhân gì?"

"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm... nếu như tôi đoán không lần, chắc là vấn đề từ hệ thống thần kinh!" Nam tiên sinh trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lãnh Nghị, "Lãnh tiên sinh, nếu như tiếp tục một tuần nữa mà không có kết quả, tôi cũng đành bó tay!"

Lãnh Nghị không lên tiếng, căn nhà nhất thời im lặng phủ trùm, ai nấy đều nhìn về phía Lãnh Nghị chờ quyết định của hắn, cô hộ lý Tiểu Hồng cũng mở to đôi mắt tròn tròn nhìn Lãnh Nghị, cô cũng theo đoàn của Lữ Thần đến vùng núi này, nói thật lòng, cô muốn trở về lắm rồi!

"Được, chờ một tuần nữa!" Thật lâu sau giọng nói lạnh như băng của Lãnh Nghị mới bật ra từ kẽ răng...

Nhưng đến ngày thứ ba, Lãnh Nghị lại không thể tiếp tục đợi nữa, hôm đó, lúc gần trưa, trong núi có một người khách đến thăm hỏi Nam tiên sinh, vừa lúc Nam tiên sinh vào núi hái thuốc còn chưa trở lại, người khách đó liền ngồi ở phòng khách chờ, để giết thời gian, ông lấy trong túi ra một tờ báo, lẳng lặng ngồi xem.

Lúc này Lãnh Nghị đang ở trong căn phòng của mình ở trên lầu, sau khi thông qua điện thoại và máy tính xử lý công việc trong công ty xong hắn mới bước xuống lầu, người khách đang ngồi chờ thấy Lãnh Nghị bước xuống liền ngẩng đầu lên chào hỏi.

Lãnh Nghị chỉ nhàn nhạt gật đầu với ông ta, ánh mắt vô tình lướt qua tờ báo trong tay ông bất chợt như bị dính chặt, trái tim đập lỡ một nhịp, bước chân bất giác cũng dừng lại, hắn như không thể tin vào mắt mình xoay hẳn người lại, nhìn chằm chằm tờ báo trong tay người khách rồi bước nhanh đến, cũng không kịp để ý đến phép lịch sự đoạt lấy tờ báo trong tay ông, đôi mắt đen thẳm trong chớp mắt như đông cứng lại...

Trên tờ báo có một tấm ảnh chụp, người đàn ông tuấn tú đĩnh đạc trong bộ tây trang đang mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay cô gái, trên gương mặt thanh thuần của cô gái là nụ cười điềm đạm, tiêu đề của bài báo là "Lễ đính hôn của thiếu gia nhà họ Lăng".

Tim Lãnh Nghị trong phút giây đó như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng lại, đáy mắt chuyển sang màu đỏ như máu, sắc mặt Lãnh Nghị thật đáng sợ, trên trán gân xanh nổi lên. Không thể nào! Không thể nào! Y Y không phải đang ở nhà cùng với mẹ mình hay sao? Cô đã từng nói cái cô cần là tình yêu! Người cô yêu là hắn! Cô đã từng nói sẽ không đến với Lăng Nhất Phàm!

Người khách nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lãnh Nghị, có chút khiếp sợ hỏi: "Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Lãnh Nghị ném tờ báo lại xoay người chạy lên lầu, cửa phòng Tịch Họa bị đẩy mạnh ra dọa Lữ Thần lúc này đang đứng ghi chép những số liệu và Tiểu Hồng đứng bên cạnh giật nảy mình, họ vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lãnh Nghị lúc này sắc mặt tái mét, đôi mắt sắc bén chiếu ra những tia nhìn tưởng chừng như có thể giết người.

"Lãnh thiếu!" Lữ Thần khiếp sợ gọi, đây là phòng của Tịch Họa, hắn không nghĩ ra vì sao Lãnh Nghị lại thô lỗ đẩy cửa vào như thế.

*****

"Lữ Thần, các người còn chuyện gì dấu tôi sao?" Giọng của Lãnh Nghị lúc này u ám tràn đầy khủng bố, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Lữ Thần từ thành phố G trở lại rõ ràng là nói với hắn Lâm Y rất tốt, đang ở đó cùng với mẹ mình, thế nào vừa chớp mắt đã trở lại thành phố H đính hôn cùng Lăng Nhất Phàm chứ?

"Lãnh thiếu, sao vậy?" Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi Lãnh Nghị.

"Không phải cậu nói Y Y tốt lắm sao, còn đang cùng mẹ cô ấy? Hiện giờ thế nào lại cùng Lăng Nhất Phàm đính hôn?" Lãnh Nghị khàn khàn gầm lên, hắn đi nhanh đến trước mặt Lữ Thần, ánh mắt như đao mang theo đầy huyết sắc nhìn hắn chằm chằm.

"Lãnh thiếu, anh bình tĩnh lại đi!" Lữ Thần cắn môi, thấp giọng nhắc nhở, "Nơi đây là phòng bệnh của Hạ tiểu thư!"

"Đừng nhắc đến Tịch Họa với tôi!" Lãnh Nghị gần như đã mất đi lý trí, lúc này đây, trong lòng hắn ngoại trừ Lâm Y thì chẳng còn ai khác! Hắn nhìn Lữ Thần rống giận nói, "Là cậu, là cậu nói đến đây để chữa cho Tịch Họa tỉnh lại nên tôi mới đưa cô ấy đến đay! Chuyện của Y Y cậu cũng không nói cho tôi biết! Nói, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?"

"Lãnh thiếu!" Lữ Thần cúi thấp đầu, tay nhẹ day huyệt thái dương, "Anh nghe tôi giải thích đã!"

"Nói!" Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng.

"Chuyện Lâm Y đính hôn với Lăng Nhất Phàm đúng là tôi biết, chúng tôi ai nấy đều biết nhưng không nói với anh là bởi vì chúng tôi không biết nên nói với anh thế nào, bởi vì nói với anh thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật... " Giọng Lữ Thần vẫn điềm tĩnh.

Sự thật không thể thay đổi??! Chuyện này ngược lại Lãnh Nghị tin bởi vì hắn biết cá tính của Lâm Y, một khi cô đã quyết định chuyện gì, thông thường không có ai làm cô thay đổi được... Lãnh Nghị suy sụp chưa từng có ngả người vào lưng ghế...

Hắn biết mình đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất! Cho tới bây giờ, cho đến tận lúc này đều không có thứ mà hắn muốn mà không có được; cho tới bây giờ, hắn đều tưởng là như vậy, tưởng rằng người Lâm Y yêu là hắn, tưởng rằng Lâm Y sẽ ở đó chờ hắn... nhưng hiện giờ, sự thật đã chứng minh là hắn sai rồi!

Nhưng, rõ ràng là cô từng nói, thứ cô cần là tình yêu, rõ ràng cô đã từng nói, cô sẽ không chấp nhận Lăng Nhất Phàm!

"Lãnh thiếu... " Lữ Thần chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, do dự một lát rồi mới nói, "Có một vài chuyện không biết là có nên nói hay không nhưng tôi vẫn muốn nói... Giữa Lâm Y và Hạ tiểu thư, anh vốn chỉ có thể chọn một người! ANh không thể cứ muốn Hạ tiểu thư làm vợ anh, mặt khác lại muốn Lâm Y không danh không phận mà đi theo anh, chuyện này đối với ai cũng không công bằng!"

Lãnh Nghị thống khổ nhắm mắt lại, đầu đau quá, Y Y, anh thật sự đã mất em rồi sao? Không! Em không thể cứ như vậy bỏ lại anh! Em không thể cùng người khác đính hôn! Em chỉ là muốn trừng phạt anh thôi, đúng không?

Y Y, anh biết sai rồi, đợi anh với...

Lãnh Nghị vụt mở mắt ra, đứng bật dậy, giọng u buồn mà lạnh lùng: "Tôi đi trước, nơi đây giao cho cậu. Nếu như thật sự trị liệu không có hiệu quả, cậu cứ mang cô ấy về!" Nói chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của hắn đã bước về phía cửa...

Ai cũng không dám nói nhiều một câu...

Lúc Lãnh Nghị trở lại thành phố H trời đã sụp tối, hơn nữa còn đang đổ mữa, xe của hắn chạy thẳng vào hoa viên Mai Khôi. Như cũ hắn vẫn không cách nào tin rằng Lâm Y thật sự sẽ rời khỏi hắn, sẽ cùng một người đàn ông khác đính hôn, hắn chỉ hy vọng hắn có thể phát hiện manh mối gì đó ở hoa viên Mai Khôi, hắn cần thứ gì đó chứng minh rằng cách nghĩ của hắn là đúng!

Mở cửa căn hộ, mở đèn, một mùi ẩm mốc trong phòng xông vào trong mũi, tim Lãnh Nghị không khỏi đau buốt, ngón tay thon dài của hắn quét qua ngăn tủ bên cạnh, trên ngón tay lưu lại một lớp bụi mỏng, rõ ràng nơi đây đã rất lâu không có ai ở!

Cất những bước chân nặng như chì, Lãnh Nghị chậm rãi đi vào phòng ngủ, nệm giường được phủ một lớp nylon mỏng, lạnh băng mà yên tĩnh, cả căn phòng trống rỗng, lúc cô gái đó đi rõ ràng không lưu lại một chút gì...

Y Y, không phải anh không muốn cưới em, mà ngược lại, thực ra anh vẫn luôn muốn cưới em làm vợ nhưng mà, hiện giờ em ở nơi đâu?

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đáy mắt Lãnh Nghị cũng một mảnh u ám, hắn chậm rãi rút điện thoại trong túi ra, ấn phím...

Lúc này nơi phòng khách căn biệt thự nhà họ Lăng, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, sáng sủa, ấm áp, vui vẻ, Dương Tử Anh nói bằng giọng tán thưởng: "Y Y, không ngờ cháu nấu ăn ngon như vậy, ách, sau này Nhất Phàm có lộc ăn rồi!"

"Mẹ, sau này con cũng không cần Y Y nấu cơm cho con ăn, nhờ một người làm nấu là được rồi!" Trên mặt Lăng Nhất Phàm là nụ cười vui vẻ không khống chế được, hắn thật không nỡ để Lâm Y suốt ngày quẩn quanh trong bếp nấu cơm cho hắn.

"Bác gái, nói về nấu ăn cháu làm sao bằng được bác... cháu chỉ là học theo những quyển sách hướng dẫn nấu ăn rồi làm đại mà thôi chứ cháu không giỏi vậy đâu!" Lâm Y cười cười, khiêm tốn nói.

"Ách, Y Y... " Dương Tử Anh nhìn Lâm Y, nửa đùa nửa thật, "Lúc nào thì cháu mới chịu sửa lại gọi ta là "mẹ" hả? Ta thật sự rất muốn nghe cháu gọi một tiếng "mẹ" đó!"

Lâm Y ngẩn người, mặt thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng lắp bắp: "Cháu... cháu... "

"Mặc kệ bà ấy, Y Y, bác gái cháu muốn con gái muốn đến điên rồi... " Lăng Thừa Tuấn cũng cười nói đùa một câu nhưng sau đó ông lại nói một câu càng bất ngờ hơn, "Nhưng mà, cháu ngược lại có thể gọi trước một tiếng "ba"... "

"Ba mẹ, hai người đừng nóng vội mà, đợi chúng con kết hôn rồi, Y Y đương nhiên sẽ gọi hai người là ba mẹ thôi, hiện giờ coi như ba mẹ cho cô ấy một thời gian để thích ứng đi!" Lăng Nhất Phàm cười giúp Lâm Y giải vây.

"Vậy hai đứa mau kế thôn đi, Nhất Phàm, mẹ con đang nóng lòng muốn ẵm cháu đây!" Dương Tử Anh càng hăng hái thúc giục.

"Ừ, chuyện này mẹ con nói đúng đó, ba cũng hy vọng hai đứa sớm chút kết hôn, ân, cả nhà đoàn tụ cùng nhau tốt biết mấy!" Lăng Thừa Tuấn cũng tán đồng.

Mặt Lâm Y lúc này đã đỏ đến mang tai, Lăng Nhất Phàm quay đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, mỉm cười nói: "Ba mẹ yên tâm, đợi con với Y Y bàn bạc xong, sớm muộn gì cũng cho hai người một đáp án... "

Dưới một tán cây rậm trước cửa sắt biệt thự nhà họ Lăng không biết từ bao giờ có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, Lãnh Nghị ngồi nơi ghế lái, một tay kẹp thuốc, một tay đặt nơi vô lăng, đôi mắt đen thẳm nhìn căn biệt thự xuyên qua màn mưa rào rạt, hắn nhìn thấy trong đó đèn đuốc sáng rỡ, xem ra rất ấm cúng.

Cảm giác ấm cúng ấy đã từng thuộc về hắn! Gương mặt tươi tắn như hoa mới nở của cô gái lúc dán vào ngực hắn, vòng tay ấm áp của cô gái vòng qua người hắn trong giấc ngủ không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, người đàn ông cắn môi, ngả người vào lưng ghế, đờ đẫn nhìn theo làn khói thuốc mông lung...

Cũng không biết qua bao lâu, qua cánh cửa sắt, rốt cuộc Lãnh Nghị cũng nhìn thấy cửa chính của căn biệt thự mở ra, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y sánh vai nhau bước ra sau lưng còn loáng thoáng nhìn thấy bóng của mẹ Lăng Nhất Phàm.

Lăng Nhất Phàm ngừng bước nói gì đó với Lâm Y sau đó mang theo dù rời đi, Lâm Y đứng một mình trước cửa chờ... Lãnh Nghị mím chặt môi nhìn cô gái, cô mặc một chiếc áo khoác dài, trên cổ còn quây một chiếc khăn choàng, cô vẫn mặc quần jeans đơn giản cùng một đôi bốt cao đến mắt cá chân, vẫn tiêu sái và phiêu dật như một nàng tiên...

Y Y, Lãnh Nghị lặng lẽ gọi thầm tên cô, chưa bao giờ hắn có cảm giác đau triệt nội tâm như lúc này, hắn đau đớn nhắm mắt lại, chừng như đang cực lực ẩn nhẫn điều gì...

Lúc này Lăng Nhất Phàm đã lái xe qua ngừng ngay trước cửa, Lăng Nhất Phàm cầm lấy dù từ trong xe bước ra đi thẳng đến trước mặt Lâm Y, khoác tay lên vai cô đưa cô ra xe sau đó mới vòng về phía ghế lái.

Xe chậm rãi chạy ra cửa sắt, sớm đã có người hầu ra mở cửa cho họ, xe vừa chạy ra khỏi cửa sắt thì chợt dừng lại bởi vì Lăng Nhất Phàm đang ngồi nơi ghế lái và cả Lâm Y đều nhìn thấy rất rõ ràng trước đầu xe của họ xuất hiện một người. Người đó thân hình cao ngất, trên người mặc một chiếc áo khoác dài, trên tay cầm một cây dù, những hạt mưa rơi trên tán dù rồi tung ra bốn phía, chừng như che mất vẻ u ám lẫn buồn bã trên gương mặt tuấn tú của hắn...

Lãnh Nghị! Tim Lâm Y đập mạnh, sóng mắt thoáng xao động nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Giờ mình là vị hôn thê của Nhất Phàm, đã không hề có chút liên quan gì đến người đàn ông kia!

Xe và người đàn ông ngoài xe vẫn giữ nguyên trạng thái giằng co... ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng...

Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới quay nhìn sang Lâm Y, hắn nhìn thấy trong mắt cô một vẻ bình lặng, trong lòng cũng dần bình ổn trở lại. Lăng Nhất Phàm đưa tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: "Y Y, anh xuống xem sao, em ở trong xe đợi anh!"

Xem dáng vẻ của người đàn ông ngoài xe, nếu như họ không xuống xe chắc là hắn sẽ không đi! Lâm Y mím môi, không nói một lời, Lăng Nhất Phàm buông tay cô ra, mở cửa xe cầm dù bước xuống, đi về phía người đàn ông đang đứng ngoài mưa...

Gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị thoáng rút lại, giọng nói mang theo khí thế bức người vang lên: "Tôi trở về là muốn mang Y Y đi, cô ấy chỉ có thể là vợ tôi, không phải của cậu!"

Lăng Nhất Phàm thoáng nhướng mày, cười rất nhạt, nói rành rọt từng chữ, "Cô ấy, lúc này sẽ không đi theo anh; cô ấy, đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm tôi, không phải của anh! Xin anh về sau chú ý hình tượng một chút, cách cô ấy xa một chút!"

*****

"Vị hôn thê của cậu?" Trên gương mặt Lãnh Nghị đột nhiên lộ ra một ý cười, như bầu trời đầy mây đen chợt xuất hiện một tia nắng mặt trời, hắn bước lại gần Lăng Nhất Phàm một bước, "Là chưa cưới, đúng không? Vậy thì cần chú ý hình tượng gì? Cậu biết con người tôi trước giờ không để ý đến cách nhìn, cách nghĩ của người khác; đừng nói chỉ là vị hôn thê của cậu, cho dù là vợ cậu, tôi cũng sẽ cướp cô ấy về thôi!"

Đáy mắt Lăng Nhất Phàm dần toát ra một vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát, "Lãnh Nghị, anh thật vô sỉ, trước đây anh anh vì Hạ Tịch Họa của anh mà ném Y Y lại một mình ngay trong đêm sinh nhật, sau đó anh lại còn vì Hạ Tịch Họa mà bỏ mặc cô ấy cô độc trong thành phố rộng lớn này, lúc cô ấy gặp nguy hiểm, anh đang ở đâu? Hiện giờ anh còn không thấy thẹn khi nói những lời kia sao?"

Lãnh Nghị "hừ" lạnh một tiếng, sắc mặt đầy u ám, "Tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi muốn dẫn Y Y về!" Hắn vừa nói vừa lách người qua Lăng Nhất Phàm, bước thẳng về phía ghế lái phụ của chiếc Cayenne...

Lăng Nhất Phàm vội bước nhanh đến đưa tay chặn lấy Lãnh Nghị, dùng thân thể của mình chặn trước mặt Lãnh Nghị, ngăn cản hắn đi về phía chiếc xe, hai chiếc dù chạm vào nhau, mép của hai chiếc dù lập tức nghiêng đi, nước mưa rào rạt rơi trên áo của hai người đàn ông, y phục chỉ chốc lát đã ướt đẫm.

"Lãnh Nghị, anh đừng quá đáng!" Tiếng rống của Lăng Nhất Phàm át cả tiếng mưa.

Lãnh Nghị ném mạnh cây dù trên tay, hai tay hắn cứng như gọng kìm níu chặt cổ áo của Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng ném cây dù trên tay mình, giữ chặt bàn tay Lãnh Nghị đang đặt nơi cổ áo mình, tức giận rống lên: "Anh buông tay!" Lãnh Nghị lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nước mưa rơi trên tóc hai người đàn ông rồi không ngừng rơi xuống đất như những dòng suối nhỏ... nhưng cơn mưa rét lạnh vẫn không đủ để dập tắt lửa giận trong mắt, trong lòng hai người đàn ông...

"Nhất Phàm... " Lúc này cửa xe mở ra rồi Lâm Y xuất hiện, trên tay cô là một cây dù, cô vừa gọi tên Lăng Nhất Phàm vừa chạy về phía hai người đàn ông.

"Y Y ... " Hai người đàn ông gần như là đồng thời bật kêu lên, cũng gần như là đồng thời buông nhau ra, cùng lúc quay nhìn về phía cô gái đang chạy về phía họ, hai đôi tay gần như là đồng thời vươn về phía cô gái.

Cô gái nâng cao cây dù che luôn cho cả Lăng Nhất Phàm, bàn tay Lăng Nhất Phàm rất tự nhiên khoác lên vai cô gái, hai người cứ thế cùng che chung một cây dù, sánh vai nhau đứng giữa cơn mưa như trút nước còn lại Lãnh Nghị vẫn một mình cô độc đứng trong màn mưa...

Hai người cứ như thế hài hòa, thật giống như một đôi vợ chồng thân mật cùng nhau che chung một cây dù...

Cho dù đứng giữa màn mưa rào rạt Lãnh Nghị cũng có thể nghe tiếng tim mình rạn vỡ rõ ràng như vậy, giọng hắn khàn khàn: "Y Y... " Bàn tay nhẹ run lên, không tự chủ được vươn về phía cô gái đang đứng dưới tán dù như muốn túm lấy cô nhưng bàn tay đó còn chưa đụng đến người cô gái thì cô đã đưa tay hung hang đẩy mạnh người đàn ông về phía sau, sức của cô gái vốn không lớn nhưng thân hình người đàn ông cứ như vậy bị đẩy đến loạng choạng.

Lãnh Nghị tinh tường nhìn thấy vẻ lạnh mạc trong mắt cô gái, không hề có chút xao động, hắn cứ như thế đứng trong mưa, tâm trạng chưa từng uể oải và suy sút đến như vậy, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái thu hồi tầm mắt đang rơi trên người Lãnh Nghị, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm, chúng ta đi thôi!" Lăng Nhất Phàm gật đầu, đáy mắt tràn đầy nhu tình, hắn khoác vai cô gái, hai người cùng đi về phía chiếc xe của Lăng Nhất Phàm.

"Y Y, em đã từng nói, cái em cần là tình yêu! Em từng nói em sẽ không cùng với Lăng Nhất Phàm!" Sau lưng hai người vọng đến tiếng rống tuyệt vọng của Lãnh Nghị, cô gái làm như không nghe thấy, hai chân vẫn không hề có ý dừng lại mà bước thẳng về phía xe. Lăng Nhất Phàm giúp cô mở cửa, đỡ cô lên xe còn mình thì vòng ra chỗ ghế lái.

Chiếc xe hơi lùi lại phía sau rồi xoay đầu lệch sang hướng khác, cẩn thận lướt qua bên cạnh Lãnh Nghị rồi lạnh lùng chạy đi chỉ để lại một lớp bụi nước trắng xóa và Lãnh Nghị cô độc đứng trong màn mưa...

Lãnh Nghị vẫn đứng đó, nước mưa rơi trên gương mặt anh tuấn của hắn thành từng dòng nhỏ; trên vạt áo bành tô của hắn cũng đã thấm ướt nướt mưa, trên gương mặt đầy ngạo khí của hắn giờ chỉ còn lại uể oải cùng đau thương...

Thật lâu thật lâu người đàn ông dạng hai tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm khôn cùng trước mắt, để mặc nước mưa chảy tràn trên mặt, trên người hắn. Trước đây là anh sai, là anh lỡ mất em! Sau này anh sẽ không bao giờ lỡ mất em nữa! Y Y, trở về đi...

Rất lâu sau người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, tay cũng thu lại, gương mặt anh tuấn trong màn mưa lại toát ra một loại kiên nghị cùng khí phách... Y Y, anh sẽ không buông tay, tuyệt đối không!

Lăng Nhất Phàm tiễn Lâm Y đến dưới lầu tiểu khu, hắn ngừng xe, chuẩn bị xuống xe đưa cô lên lầu thì Lâm Y đã ngăn lại: "Nhất Phàm, anh cũng ướt hết rồi, mau chóng trở về tắm nước nóng, thay quần áo khô đi, bằng không rất dễ sinh bệnh!"

"Sẽ không bệnh đâu, em không xem, lúc này là mấy giờ rồi, lại còn mưa lớn như vậy nữa, để anh đưa em lên lầu rồi đi cũng không muộn!" Lăng Nhất Phàm tuy giọng điệu ôn hòa nhưng trong nhu có cương, không có chút thương lượng nào, hắn mỗi ngày tiễn Lâm Y trở về đều nhất định phải đưa cô lên lầu, nhìn thấy cô an toàn vào phòng rồi mới yên tâm rời đi!

Lâm Y mỉm cười, rốt cuộc lại không kiên trì nữa, hắn biết có lúc kiên trì cũng chỉ tổ lãng phí thời gian. Bước xuống xe, mưa lẫn gió lạnh khiến cô gái không khỏi rùng mình, "Lạnh sao?" Lăng Nhất Phàm ôn nhu hỏi, hắn định đưa tay khoác vai cô gái, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô gái nhưng chợt nhớ đến thân mình ướt đẫm, liền vội vàng thu tay lại.

Hành động của hắn cô gái hoàn toàn nhìn thấy được, môi cô nhẹ câu lên một nụ cười, đưa tay khoác lên cánh tay người đàn ông, khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười đầy hạnh phúc, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Ngày mai nhớ mặc thêm áo!"

"Ân!" Giọng nói cô gái cũng thật nhu hòa, ở bên Lăng Nhất Phàm không hề có loại tình yêu cuồng mãnh như bão tố mà là một loại tình cảm nhu hòa như dòng suối nhỏ, đã trải qua quá nhiều phong ba, cái mà Lâm Y cần bây giờ là một loại cảm giác an toàn giống như tìm được cảng tránh gió, một loại sóng yên biển lặng...

"Ách xì... " Đột nhiên người đàn ông bên cạnh hắt hơi một tiếng rõ to, Lâm Y giật nảy mình, vội vàng nói: "Anh xem kìa, em đã nói rồi mà, như vậy dễ bị cảm lắm... "

"Không sao, không phải chỉ là... ách xì... " Lăng Nhất Phàm còn chưa nói xong thì lại hắt hơi mấy cái liền, hắn lầu bầu một câu, "Vừa nãy không phải còn tốt lắm sao?... Ách xì... Thế nào đột nhiên lại hắt hơi nhiều vậy chứ?"

"Haizz, hay là anh lên chỗ em tắm trước đi!" Lâm Y chau mày, suy nghĩ một chút rồi nói, "Anh gọi điện thoại, kêu người hầu mang một bộ quần áo qua đây... "

Vừa nói xong câu này thì cũng đã đi đến chỗ của Lâm Y, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, thay giày rồi đi vào; Lăng Nhất Phàm cũng thay giày rồi bước theo cô.

Lâm Y vội kéo Lăng Nhất Phàm vào nhà tắm rồi cẩn thận dặn dò: "Anh mở nước nóng trước đi, em đi lấy một chiếc khăn tắm cho anh!" Lăng Nhất Phàm rất nghe lời, vào nhà tắm mở nước.

Lát sau Lâm Y một tay cầm khăn tắm, tay kia cầm một chiếc áo ngủ đưa cho Lăng Nhất Phàm: "Anh tắm xong nếu như quần áo còn chưa được mang đến thì dùng tạm chiếc áo ngủ này vậy... " Mải lo cho sức khỏe của hắn, Lâm Y không để ý ánh mắt kinh ngạc của Lăng Nhất Phàm, âm thầm nhịn cười, "Đành chịu vậy thôi... " Cô nói rồi xoay người bước đi để lại Lăng Nhất Phàm ngơ ngẩn đứng đó.

Nhìn thấy cửa phòng tắm đã đóng lại Lâm Y mới chậm rãi ngồi xuống sofa, hình ảnh Lãnh Nghị cô độc đứng trong mà mưa lần nữa hiện ra trong đầu, cô hơi nhíu mày, lắc mạnh đầu như muốn rũ đi hình ảnh vừa rồi, mình là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm, Lãnh Nghị đã là quá khứ, anh ta có sinh bệnh hay không không liên quan gì đến mình!

Đang suy nghĩ thì chợt nghe có tiếng chuông cửa, người hầu nhà Lăng Nhất Phàm đã đưa quần áo đến.

Lúc Lăng Nhất Phàm ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Lâm Y đang ngồi xem sách nơi sofa, điềm tĩnh mà xinh đẹp, khóe môi Lăng Nhất Phàm nhẹ câu lên một nụ cười nhu hòa, một cảm giác như đang ở nhà chợt dâng lên trong lòng.

Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô gái, đưa tay khoác lên vai cô, cô gái khẽ xoay sang nhìn hắn, trên mặt người đàn ông vẫn là nụ cười ôn hòa, giọng nói cũng thật nhu hòa: "Y Y, em đi tắm trước đi, đổi một bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái... "

Lâm Y hơi ngẩn người, Lăng Nhất Phàm còn ở đây mà cô đi tắm hình như không tốt lắm! Cô nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt thoáng có chút do dự, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Lăng Nhất Phàm cười nói: "Ngoan, đi đi... "

Nhất Phàm là vị hôn phu của mình! Ý niệm này không ngừng dâng lên trong đầu, Lâm Y rốt cuộc mỉm cười, nhẹ giọng "ân" một tiếng rồi đứng dậy, đi về phía phòng tắm...

Khi Lâm Y tắm xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thì đã thấy trong phòng thật ấm áp, Lăng Nhất Phàm đã mở điều hòa cao một chút, hắn cũng đã đun sôi nước, pha trà, đặt sẵn trên chiếc bàn nơi sofa, còn mình thì ngồi xem tạp chí...

Một cảm giác ấm áp tràn đầy cõi lòng Lâm Y, tình yêu giản đơn bình lặng thế này có lẽ mới chính là thứ cô cần!

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)